Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 86: Chờ đợi

Mùi rượu vẫn khiến cả khách sạn phải xôn xao. Còn Tiết Thanh thì đã lại ngủ thϊếp đi.

Ngày đầu tiên tỉnh lại, cứ nửa tỉnh, nửa ngủ. Lần thứ hai khi Tiết Thanh tỉnh lại, trời đã về đêm. Bên ngoài tối đen, trong phòng, ánh đèn mờ mờ chiếu ra một bóng người đang ngồi bên màn.

Bóng người này nhỏ bé, tóc được buộc lại, nghiêng người, tay đỡ lấy đầu, gật gà gật gù. Diệu Diệu tỷ thật giống Tiết mẫu. Tiết Thanh nhớ lại lúc nàng vừa xuyên không tới đây, vì Tiết Thanh khá yếu, Tiết mẫu thường ngồi trông bên giường lúc nửa đêm. Tiết mẫu không biết võ công nhưng Diệu Diệu thì khác... Tiết Thanh cựa quậy, bóng người trên màn lập tức ngồi thẳng dậy, giơ tay vén màn lên, ánh sáng chiếu vào... Tiết Thanh chớp mắt.

"Ngài tỉnh rồi?" Diệu Diệu thì thào, giơ tay áp vào trán nàng, xác nhận không bị sốt: "Muốn uống nước không? Có đói không? Giờ ngài có thể ăn cháo được rồi. Ta đã nấu sẵn, đang để trên lò, còn cho thêm canh gà nữa."

Bởi vì Diệu Diệu giả làm đầu bếp nữ được mời tới nên chị ta quản luôn việc chăm sóc Tiết Thanh, tóm lại là thuận tiện hơn.

Mặc dù không thèm ăn, Tiết Thanh vẫn gật đầu: "Ừ!" Ăn cũng là một vị thuốc hay để dưỡng thương, cho mau chóng khôi phục thể lực.

Diệu Diệu sờ sờ đầu nàng, đứng dậy bưng chén cháo nóng từ trên bếp lò nhỏ tới, lót thêm gối cho Tiết Thanh, quạt cho nguội bớt rồi từng chìa bón. Tiết Thanh nhíu mày lại.

"Sao vậy? Ăn không ngon à?" Diệu Diệu vội hỏi, lại nhấc thìa tự mình nếm thử.

Tiết Thanh lắc đầu, nuốt xuống nói: "Ăn ngon chứ, chỉ là lúc nuốt cổ họng đau thôi."

Ra là vậy. Chị ta vẫn luôn tự tin với tài nấu nướng của mình. Diệu Diệu nói: "Đúng là sẽ đau." Mặt đầy đau lòng, cầm thìa cháo mà không đành lòng đưa tới.

Tiết Thanh nói: "Nhưng mà đói! So với đau, ta còn sợ đói hơn." Nói xong cười, há miệng.

Đứa trẻ này lúc nào cũng yên lặng như vậy, không làm ồn, không gây chuyện. Diệu Diệu biết những vết thương kia sẽ đau như thế nào nhưng đứa bé này thậm chí còn không rêи ɾỉ một tiếng. Im lặng ngủ, uống thuốc, ăn cơm. Diệu Diệu giơ tay chấm nước mắt, tiếp tục bón cho Tiết Thanh. Mãi cho đến khi ăn xong, không để thừa chút nào.

"Ta còn muốn để lại một ít để ăn khuya cơ." Diệu Diệu trêu ghẹo, rồi đứng dậy thu dọn bát đũa. Ở sau lưng tỷ ta, Tiết Thanh vốn mặt mày yên tĩnh chợt như méo mó hết cả khuôn mặt, lè lưỡi, chun mũi, nhăn mặt... Nàng có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng Tứ Hạt tiên sinh đang ở đây. Không cháo gà ngon như thế này sao lại đắng thế, còn đắng hơn cả thuốc. Rõ ràng là ông ta giở trò.

"Lãng phí lương thực là hành vi vô liêm sỉ à nha." Nàng lắc đầu, thì thào.

Diệu Diệu quay đầu: "Ngài nói gì cơ?" Rồi vội vàng bước tới.

Tiết Thanh nói: "Không có gì đâu, ta bảo là ta muốn ngủ. Diệu Diệu tỷ cũng đi nghỉ đi."

Diệu Diệu vuốt ve trán của Tiết Thanh, dịu dàng nói: "Ngủ đi, ta sẽ trông coi nơi này, bên ngoài có Đốc đại nhân rồi."

Tiết Thanh lại mở mắt ra, nói: "Đốc đại nhân ở lại đây quá không an toàn, hãy bảo ông ta đi trước đi. Ta đoán chắc đến lúc họ nghiêm tra tòa thành này rồi."

Diệu Diệu vốn định nói là không cần lo cho bọn họ, nhưng dù có bọn họ, Tiết Thanh vẫn bị như thế này... Còn gì để mà nói, thế nên gật đầu: "Ừ, để ta đi nói cho Đốc đại nhân."

Tiết Thanh nhắm mắt lại. Diệu Diệu buông màn, khe khẽ đi ra ngoài. Cửa phòng bị đóng lại. Một lát sau một tia khói trắng được thả vào từ ngoài cửa sổ, mùi như thơm lại như thối tản ra khắp phòng. Nằm trên giường, Tiết Thanh lại cau mày.

"Thật là... thứ thuốc đểu... Không thể làm tốt hơn tí sao, không phải đắng thì là thối..." Nàng giật giật môi, thì thào, mắt lại không hề mở, rơi vào giấc ngủ say.

...

"Ngài ấy bảo thế sao?"

Trong phòng của Tề Sưu, Đốc hỏi.

Diệu Diệu gật đầu: "Ngài ấy nói ta ở lại đây là được rồi, Đốc đại nhân hãy rời đi, nói là thành sắp bị nghiêm tra rồi."

Tề Sưu nói: "Người bên ngoài của chúng ta còn chưa được dẫn đi, thành đã lục soát rồi, không sao chứ? Dù sao hai ngày nữa sẽ thi tiếp, bọn họ không sợ dẫn tới rắc rối à?"

Đốc nói: "Ngài ấy nói không sai! Chắc là Hắc Giáp vệ đã vào thành rồi!" Nói xong bèn đứng dậy: "Vậy ta đi trước, ta ở ngoài kia, các ngươi ở đây sẽ an toàn hơn."

Diệu Diệu vội đuổi theo: "Đốc đại nhân, ngài nhớ bảo trọng."

Đốc khoát tay áo, không hề quay đầu mà biến mất trong bóng đêm.

Thành Huỳnh Sa Đạo vẫn đèn đuốc sáng trưng. Ngoài thành vẫn tối đen như mực nhưng thi thoảng lại lóe lên vài đốm đèn đuốc, như sao băng rơi xuống.

Tiếng xoạt xoạt vang lên phía sau, ngừng lại ở bên cạnh một tảng đá.

"Cư ca ca!" Giọng khe khẽ của một cô bé vang lên.

Tảng đá giật giật, ra là một người đang ngồi xổm trên mặt đất.

"Ca ca đã không ăn không uống mà ngồi như vậy tận hai ngày rồi... Đi nghỉ một chút." Cô bé nói tiếp.

Hoàng Cư không để ý tới cô bé, chỉ nhìn vào mảnh đất bao la trong bóng tối. Có các đốm lửa di chuyển trong bóng tối, có thể cảm nhận được tiếng vó ngựa rầm rập trên mặt đất.

"Đám binh lính sẽ lật tung hết nơi này lên mất..." Cô bé ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ nói: "Cư ca ca, người nọ sẽ không tới đâu, nguy hiểm lắm." Nghĩ thấy thời này quá tàn nhẫn, lại an ủi: "Có lẽ một thời gian nữa hắn mới tới được."

Hoàng Cư vẫn không để ý tới cô bé, cứ như tảng đá ngồi đó, vô tri vô giác.

Cô bé nhún vai, ôm đầu gối ngồi bên cạnh, không nói gì thêm, cùng ngẩn người với hắn. Một lát sau, có người tới.

"Ta phải đi một chuyến." Chu Nghĩa Khải hạ thấp giọng nói.

Hoàng Cư không phản ứng, cô bé kia thì kinh ngạc nhìn hắn. Mấy ngày nay bọn họ được Chu Nghĩa Khải chăm sóc khá tốt. Dù sao Chu Nghĩa Khải có thể tự do đi lại, mà với kinh nghiệm ám sát nhiều năm khiến hắn làm được một thân phận giả ở gần Huỳnh Sa Đạo, thuận tiện đi vào trong thành. Săn thú đốn củi, thậm chí làm một số công việc vặt để đổi đồ ăn. Tuy không quá rõ rệt nhưng bọn trẻ đã có cuộc sống tốt hơn một chút.

"Nghĩa Khải thúc định đi ạ? Không quan tâm bọn cháu nữa ư?" Cô bé hỏi, dù trong đêm tối nhưng đã thấy cô bé nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn nghào, làm cho người ta run rẩy.

Chu Nghĩa Khải vội nói: "Không, không phải vậy." Chần chừ giây lát rồi nói: "Là thế này, ta định đi gϊếŧ Tống Nguyên."

Cô bé trừng to mắt: "Nghĩa Khải thúc, một mình thúc..." Làm sao làm được, nếu gϊếŧ được thì đã gϊếŧ từ lâu rồi.

Chu Nghĩa Khải nói: "Năm đó những gia tộc bị Tống Nguyên hãm hại đều đã di chuyển đến nơi đây, không chỉ bọn họ, rất nhiều người khác biết Tống Nguyên rời kinh cũng đang tới. Ta không chỉ có một mình, mọi người sẽ chung sức."

Cô bé “à” một tiếng. Chu Nghĩa Khải sờ đầu nàng, rồi nhìn Hoàng Cư: "Ta đi trước, nếu..." Lời tới bên miệng thì ngừng, hắn đứng dậy bước đi, không biết là hắn định nói cái gì sau chữ "nếu" ấy.

Trên đời này vốn không có chữ nếu, cho nên không cần nói ra.

Nghe tiếng bước chân đi xa rồi biến mất, cô bé nói: "Cư ca ca, có muốn ăn gì không?" Giọng không hề nghẹn nghào, mắt không có lấy một giọt nước mắt, dường như việc cáo biệt Chu Nghĩa Khải ban nãy là không hề xảy ra.

Hoàng Cư không hề nói lấy một lời, chỉ ngây ngốc nhìn vào bóng đêm, như muốn xuyên qua bóng tối vô biên này.

Đêm rút đi, ngày kéo đến. Đêm ngày luân phiên. Chỉ chớp mắt đã tới ngày thứ ba. Không khí vốn thoải mái vì cuộc thi bị hoãn lại đã lập tức căng thẳng hẳn, ngày mai tiếp tục thi quân tử.

"Ra rồi, ra rồi!"

"Ngày mai thi số khoa."

"Thật tốt quá, có thể tiếp tục dốc sức rồi, xạ với ngự khó quá."

"Cái gì, số mới là khó ấy."

"Khó thì ngươi đừng thi nữa, còn được nghỉ thêm một ngày ấy chứ."

Tiếng ồn ào tranh cãi truyền vào trong viện, Quách Tử An quay đầu hỏi: "Ngươi thật sự muốn tham gia à?"

Bên giường, một thiếu niên chỉ mặc áσ ɭóŧ, tóc tản ra, tư thái vẫn nhẹ nhàng thoải mái như trước.

"Đương nhiên!" Tiết Thanh nói: "Ta có bao giờ nói phét." Khẽ chống tay lên giường, đứng dậy.

Chưa bao giờ nói phét? Vậy lúc này đang nói lời thật? Liễu Xuân Dương đứng một bên, liếc mắt nhìn.