Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 82: Đêm xuống

Tống Nguyên, Tống đại nhân sao, sắc mặt tên thủ lĩnh Cấm quân hơi hòa hoãn lại… Thế đương nhiên là người một nhà. Hắn tự mình ra xem, bên ngoài lại không thấy Tống Nguyên, chỉ có bảy tên hộ vệ.

Bọn họ đã xuống ngựa, truyền thẻ bài của từng người lên.

“Tống đại nhân ở lăng hoàng hậu không đi được.” Hộ vệ dẫn đầu thấp giọng nói với thủ lĩnh cấm quân: “Phụng mệnh phụ trách giải quyết cho tốt hậu quả công việc, Công gia hẳn là đã nói qua với đại nhân.”

Thủ lĩnh cấm quân gật đầu, đêm qua có chuyện gì đương nhiên hắn cũng biết.

“Hung phạm lần này rất lợi hại… Tống tiểu thư ở trong thành, đại nhân không yên tâm cho lắm nên mệnh lệnh chúng ta vào thành chăm sóc tiểu thư.” Hộ vệ thấp giọng nói tiếp: “Dù sao nơi này cũng là Huỳnh Sa Đạo, Tống đại nhân…”

Chuyện Tống tiểu thư tới Huỳnh Sa Đạo không quá nhiều người biết đến nhưng những thuộc hạ thân tín của Tần Đàm Công đương nhiên biết rồi, thù địch của Tống đại nhân quá nhiều, đặc biệt là ở Huỳnh Sa Đạo… Thủ lĩnh cấm quân gật đầu tỏ vẻ hiểu ý nói:

“Cẩn thận chút đi, thật sự là quá hung hiểm, không ngờ tới đại nhân Phụ Tá Đắc Lực cũng gặp chuyện ngoài ý muốn.” Lại giơ tay cho đi.

Bên này cửa vừa mở ra, bên kia, từ trong thành cũng có một đội nhân mã chạy tới.

“Đứng lại, đứng lại.” Đám thủ vệ tiến lên ngăn trở: “Ngoại trừ quan binh, người không liên quan không được ra vào.”

Nam nhân cầm đầu đội nhân mã này nhìn về phía bảy hộ vệ của Tống Nguyên lúc này đang đi qua cửa thành, đưa tay chỉ vào nói: “Thế bọn họ không phải người à?”

Bảy tên hộ vệ nổi giận: “Ngươi đang nói ai!”

Ba bên liền giương cung bạt kiếm, thủ lĩnh cấm quân nhận ra đây là đám người của quan nha, vội giơ tay ngăn lại, nhưng cũng không nói cho đi qua.

“Trước đó đã báo cho quan nha, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào…” Hắn nói.

Mành xe được xốc lên, lộ ra khuôn mặt của một lão giả, thủ lĩnh cấm quân cả kinh vội thi lễ:

“Trần tướng gia.”

Trần Thịnh ngồi trong xe gật đầu, nói: “Là như vầy, kỳ thi quân tử có chút chuyện ngoài ý muốn, chúng ta thương nghị muốn dời lại tràng thi tiếp theo, chuyện này còn phải thương nghị với ngài giám sát - Tống đại nhân. Nghe nói Tống đại nhân ở lăng hoàng hậu giám sát việc tu sửa, chuyện gấp gáp muốn sáng mai phải có bố cáo nên ta với chư vị đại nhân liền ra khỏi thành gặp hắn.” Nói xong liền chỉ chỉ về phía sau.

Hai chiếc xe ngựa phía sau vén rèm lên, ba giám khảo cùng với quan viên triều đình gật đầu với cấm quân.

Như vậy sao… thủ lĩnh cấm quân suy tư chốc lát liền đáp vâng, lại nói: “Hạ quan tự mình đưa tướng gia cùng các vị đại nhân đi qua… Gần đây ngoài thành không được yên ổn lắm.”

Việc cấm thành Huỳnh Sa Đạo đương nhiên đã báo cho toàn bộ quan viên, chỉ nói là ngoài thành xuất hiện hung đồ, ý định ám sát Tống đại nhân, Tống Nguyên… Dù sao Tống đại nhân vẫn luôn bị ám sát, điều này không khiến người khác hoài nghi, thuận tiện cũng giải thích cho việc vì sao Tống Nguyên không về thành, lại tránh ở phía lăng hoàng hậu, được Hắc Giáp vệ cùng cấm quân bảo vệ nghiêm ngặt.

“Vẫn là bảo Tống đại nhân vào thành an toàn hơn.” Trần Thịnh nói.

Thủ lĩnh cấm quân lúc này đồng hành, nghe vậy nói: “Hạ quan cũng từng khuyên nhủ, Tống đại nhân lại lo lắng kẻ gian hành hung trong thành, cần phải bảo đảm an toàn cho chư vị đại nhân cùng các thí sinh.

Trần Thịnh gật đầu, lại cười nói: “Tống đại nhân suy nghĩ chu toàn.”

Nhưng không phải ai cũng tán thưởng Tống Nguyên có đạo đức tốt, một giám khảo cười như không cười nói: “Sớm biết có ngày nay, xưa sao lại làm vậy.”

Mấy chuyện giữa các vị đại nhân này, triều đình phe phái phân tranh, thủ lĩnh cấm quân không để ý tới, nhiệm vụ lúc trước Tần Đàm Công giao cho hắn chính là thủ thành.

“Các việc khác ngươi không cần xen vào.” Tần Đàm Công nói: “Đó là việc của ta, các ngươi chỉ cần làm việc của mình là được.”

Cho nên vị giám khảo này có châm chọc, thủ lĩnh cấm quân kia chỉ vờ như không nghe thấy, tự mình giục ngựa lên phía trước dẫn đường, lại sắp xếp một toán cấm quân vây quanh, che chở đội nhân mã ra khỏi thành, đi về phía lăng hoàng hậu. Bảy hộ vệ của Tống Nguyên đã xuyên qua cửa thành, hai phe nhân mã đan nhau mà đi, cửa thành đã từ từ đóng lại sau một phen hỗn độn náo nhiệt.



Không biết ở trong phòng ngồi bao lâu, tựa như ngồi chờ cả đời, ngay khi Liễu Xuân Dương nhảy dựng lên định chửi người, cửa bị đẩy ra.

“Tới, tới rồi, người tới đây rồi.” Quách Tử An thấp giọng nói, trong tay còn bưng một chén thuốc: “Thuốc cũng tới rồi.” Lại quay đầu lại: “Tề đại thúc, thúc xem nàng đã.”

Liễu Xuân Dương nhìn nam nhân đi sau Quách Tử An, vẻ mặt lại kinh ngạc: “Cái này… xa phu nhà ngươi…” Suốt đường đi tuy không qua lại nhưng cũng không xa lạ gì.

Tề Sưu hiển nhiên đã nghe Quách Tử An nói gì, không tỏ vẻ nghi ngờ với sự xuất hiện của Liễu Xuân Dương, cũng không nhiều lời chỉ nói: “Xuân Dương thiếu gia, ta tuy rằng là xa phu nhưng bản lĩnh sở trường nhất là chạy trốn, cầu sinh bảo mệnh.” Dứt lời liền đi qua, Liễu Xuân Dương theo bản năng liền đứng lên… Tề Sưu lại không xốc chăn, chỉ tỉ mỉ nhìn sắc mặt Tiết Thanh, lại đè lấy cổ cùng cổ tay.

“Thế nào?” Quách Tử An vội vàng nói.

Tề Sưu nói: “Uống một thang thuốc thử xem đã.”

Không trả lời luôn nghĩa là không tốt lắm, Quách Tử An tay bê chén thuốc mà run run, nước thuốc bắn ra ngoài. Liễu Xuân Dương liền đứng dậy, ôm Tiết Thanh lên, đút từng chút thuốc.

Đút thuốc không xong, Tiết Thanh dường như đã không thể nuốt vào, đút ba ngụm mới chỉ nuốt vào được một ngụm.

“Ngươi đỡ nàng cẩn thận.” Quách Tử An cầm lấy thìa, ngồi xuống mép giường, Liễu Xuân Dương ở phía sau dùng chăn bọc lấy Tiết Thanh, để nàng dựa vào người mình, nhìn Quách Tử An tay lóng ngóng run rẩy dùng thìa bạc bón thuốc.

Bón xong một chén thuốc mà hai người mồ hôi đầm đìa, ướt cả quần áo.

“Tối nay mà tỉnh lại được thì không có trở ngại gì.” Tề Sưu nói: “Ta lại đi chuẩn bị thuốc.” Lại quay đầu nhìn hai thiếu niên: “Nơi này giao cho các người.”

Quách Tử An cùng Liễu Xuân Dương đứng trong nhà nhìn Tề Sưu ra ngoài, nhìn cửa mở ra rồi đóng lại, ánh nắng bên ngoài dần dần nghiêng, bọn họ có thể làm gì đây…



“Tam Lang!”

Các thí sinh trở về, khách sạn trở nên ầm ĩ, tiếng Trương Song Đồng vang lên từ bên ngoài.

Bàng An vội “suỵt”, Trương Song Đồng mới hạ giọng: “Tam Lang.” Hai tay khép lại làm loa, nói với cửa phòng.

Cửa phòng bị kéo ra, Quách Tử An đứng bên trong, nói: “Các người về rồi à.” Cửa gian phòng bên cạnh cũng bị kéo ra, Liễu Xuân Dương còn buồn ngủ ló đầu ra nói.

“Ồn ào cái gì thế.” Hắn mang theo chút không vui, nói: “Đang ngủ đấy.”

Thế là đang ngủ à? Vậy xem ra Tiết Thanh không sao…

“Thanh Tử thiếu gia thế nào rồi?” Bàng An vội nhìn vào phía trong phòng.

Quách Tử An tránh ra, nói: “Đại phu xem qua rồi, nói là tâm hỏa tràn đầy nên mới hộc máu, kê đơn thuốc cho uống rồi nói nghỉ ngơi một chút liền không có việc gì.” Lại hướng mặt vào trong chỉ chỉ: “Hắn ngủ rồi.”

Bàng An vừa định bước vào liền rụt chân lại, Trương Song Đồng tay vẫn khép lại thành hình loa, bĩu môi nói: “Tam Lang, tin tốt đây, ngươi có muốn biết thành tích của mình hay không, có muốn biết kết quả của tên người Tây Lương kia không?” Giọng điệu kéo dài nhấn nhá nhưng không lớn tiếng.

“Đừng làm ồn tới hắn, một khoa thi thôi mà, chờ tuyển chọn cuối cùng mới là tin tốt.” Lâm tú tài đi qua nói.

Trương Song Đồng quay đầu bĩu môi với hắn: “Vậy vãn sinh chờ tin tốt của Lâm tú tài.”

Bàng An cười đẩy hắn đi, nói: “Đừng có cãi nhau, nhỏ giọng chút đi, đánh thức Thanh Tử thiếu gia giờ.” Lại quay sang vui mừng nói với Quách Tử An: “Tiết Thanh thiếu gia được điểm tối đa đó, chúng ta chờ mãi đến khi kết thúc, công bố điểm mới về là để xem kết quả, làm cho hắn yên tâm, sự cố gắng của Thanh Tử thiếu gia không bị phí hoài.”

Lại cảm thán: “Muội muội ngươi mà biết hẳn sẽ vô cùng vui vẻ.”

Quách Tử An khó hiểu nói: “Liên quan gì tới muội muội nhà ta?”

Trương Song Đồng cười nói: “Tiết Thanh không phải nói vì muốn thành thân với muội muội ngươi nên thề thi đỗ trạng nguyên. Mọi người hôm nay đều vô cùng kinh ngạc sao Tiết Thanh lại liều mạng thế, ta nói nguyên do cho bọn họ biết, đây đúng là một truyền kỳ cố gắng hết mình về hồng nhan… Chờ sau này Tiết Thanh đỗ trạng, chắc chắn sẽ được diễn thành lời hát truyền xướng.” Lại vung tay áo: “Ta đây sắm vai Quách tiểu thư.”

Các thí sinh cùng tới đều cười vang lên.

Chuyện này quả là càng hợp tình hợp lý, Quách Tử An im lặng, chuyện gì nàng cũng suy xét hết rồi, chỉ duy chuyện chính nàng có thể chết hay không thì không tính trước.

Các thí sinh khác cũng thăm hỏi sôi nổi.

“Nhưng mà chắc không ảnh hưởng tới khảo thí ngày mai chứ?

“Ngày mai là xạ khoa đó, cần có sức lực và tinh thần cơ.”

Người người quan tâm lại bắt đầu bàn tán lên, đang nói chuyện, văn lại phủ Trường An cũng tới, Quách Tử An lần này không thể ngăn lại, để văn lại vào trong phòng nhìn thấy Tiết Thanh đang nhắm mắt ngủ, lúc này mới yên tâm đi ra.

“Để hắn nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tinh thần đầy đủ.” Văn lại nói, lại nhìn mọi người ngoài cửa: “Có tin tốt đây, chưa chắc chắn nhưng chắc cũng khá đúng rồi, vì mấy kỳ khảo thí liên tục, làm hao phí tinh thần mọi người, thêm nữa từ xa bôn ba tới vốn đã mệt mỏi nên bên trên quyết định dời kỳ thi tiếp sang ba ngày sau.”

Vừa dứt lời, đám thí sinh kinh ngạc lại vừa mừng rỡ hoan hô.

“Đừng làm ồn, đừng làm ồn chứ…”

“Đừng đứng đây nói, chúng ta đi xuống đại sảnh.”

Trương Song Đồng vẫy tay áo bảo, dẫn đám người ùa xuống lầu, cửa phòng lại yên tĩnh lại. Quách Tử An thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy Liễu Xuân Dương đang đứng dựa cửa bên cũng thở phào, liếc nhau một cái liền chuyển ánh nhìn, đóng cửa lại.

Cửa này xem như thông qua rồi, tiếp theo phải chờ Tiết Thanh tỉnh lại.

Nhưng đến đêm, Tiết Thanh vừa không tỉnh lại vừa chuyển sang sốt cao, miệng nói mê sảng.