Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 324: Rối loạn hết cả lên

“Anh nói cho em biết, nếu em không gả cho anh, anh sẽ chết cho em xem!” Âu Dương Văn Nhân vừa nói liền cầm kim tiêm chích vào tay mình, máu theo kim tiêm bắn túng tóe ra.

Tô Song Song vẫn đứng im tại chỗ, nhìn máu chảy xuống nền ga trắng, màu đỏ của máu khiến cô cảm thấy hơi choáng váng, Tô Song Song nuốt nước miếng ực một cái, nhìn Âu Dương Văn Nhân, thấy vẻ mặt kiên định của hắn ta thì cảm thấy cực kỳ hoảng loạn tới mức đầu quay vài vòng rồi.

“Cái đó…” Tô Song Song hơi sửng sốt, con của cô hiện giờ không ở bên cạnh cô, hơn nữa cô muốn ly hôn với Tần Mặc, cô đã đủ rối bời rồi, cô tựa như đang trốn tránh, ngoảnh đầu lại gọi: “Bác sĩ! Bác…”

“A!” Tô Song Song đang hét thì Âu Dương Văn Nhân bỗng giơ tay ra kéo Tô Song Song lên giường, dùng một tay giữ Tô Song Song, cúi đầu nhìn cô.

Ánh mắt của Tô Song Song liền dừng lại nhìn trên miệng viết thương trên ngực của Âu Dương Văn Nhân, mắt nhìn thấy vải lụa trắng càng ngày càng đỏ, sợ tới mức nói không nên lời.

“Song Song, anh rất nghiêm túc đó! Lần này trong họa có phúc, anh thật sự, thật sự, thật sự không thể không có em!” Âu Dương Văn Nhân vì quá kích động nên đôi mắt hơi đỏ lên.

Tô Song Song với Âu Dương Văn Nhân quen nhau bốn năm nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy hắn ta kích động như vậy, rất muốn cự tuyệt nhưng Tô Song Song vẫn không thể nào nói ra, sợ lại kích động tới Âu Dương Văn Nhân, hắn ta làm chuyện gì đó quá khích.

“Văn Nhân, chuyện này đợi vết thương của anh lành lại rồi hẵng nói có được không? Chuyện đó… Dục Tú vẫn đang ở bên chị họ của tôi, tôi đi đón thằng bé về đã…”

Tô Song Song nói rồi muốn xoay người đi nhưng Âu Dương Văn Nhân lại không hề buông tay cô ra, cứ như vậy nhìn Tô Song Song nửa ngày, hắn

ta cũng không có ý thỏa hiệp.

Tô Song Song bắt đầu giận rồi, hiện giờ cô rất lo lắng cho Dục Tú, sợ Chiến Hâm sẽ đưa bé về nhà họ Chiến, vậy cô thật sự không thể đưa thằng bé về rồi.

“Anh bỏ tay tôi ra trước đi! Tôi phải đi đón Dục Tú về, tôi sợ tối rồi thằng bé bị đưa về nhà họ Chiến.” Tô Song Song vừa nói vừa tiếp tục giãy dụa.

“Song Song, anh van xin em đó! Lẽ nào em vẫn không thể quên đi người đàn ông đó? Hắn rõ ràng lăng nhăng bên ngoài, hắn không chỉ ở cùng với một người phụ nữ đâu!” Âu Dương Văn Nhân nói đến đây liền ngưng lại một lúc.

Động tác của Tô Song Song trong nháy mắt liền cứng ngắc, ánh mắt của cô buồn bã, mặc dù luôn nói với mọi người rằng bản thân muốn cắt đứt quan hệ với Tần Mặc nhưng chỉ trong lòng cô mới biết trong long mình khó chịu bao nhiêu.

“Song Song, em ở bên anh thì hắn ta mới mất hết hi vọng, em mà tiếp tục dây dưa với hắn thì thân phận của Bánh Bao và Màn Thầu sẽ không giấu diếm nổi nữa đâu, hơn nữa hai đứa nhỏ cũng cần có bố! Mà anh là người thích hợp nhất!”

Âu Dương Văn Nhân biết Tô Song Song cứng đầu, hơn nữa cũng rõ điểm yếu của cô chính là hai đứa con.

Quả nhiên Tô Song Song nghe đến đây không giãy dụa nữa cũng không hé một lời, hắn ta cũng chẳng nói gì nữa, cứ như vậy nắm tay cô lẳng lặng chờ đợi.

“Văn Nhân, ngày mai tôi với anh ấy sẽ đi giải quyết ly hôn, chuyện của chúng ta có thể để tôi suy nghĩ được không, để tôi đi đón Dục Tú về trước, tôi ly hôn xong hẵng nói chuyện kết hôn được không?”

Đây xem như là thỏa hiệp lớn nhất của Tô Song Song hiện giờ, Âu Dương Văn Nhân nhìn Tô Song Song một cái, thấy cô đã hơi dao động, biết hiện giờ không thể bắt ép cô thêm nữa.

Hắn ta mới buông tay Tô Song Song ra, cúi đầu, vô cùng suy sụp nói: “Vậy em đi đi, Song Song, anh sẽ rất đau…”

Tô Song Song sững sờ, xoay người, cảm xúc toàn thân cũng không được vui vẻ, cô gật gật đầu, lại ý thức được Âu Dương Văn Nhân không nhìn thấy, liền nói một câu: “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, tôi… tất cả cứ đợi ngày mai tôi giải

quyết ly hôn xong đã rồi hẵng tính.”

“Anh sẽ coi như là em đồng ý rồi, nếu không anh thật sự không dám tưởng tượng những ngày tháng không có em và các con sẽ như thế nào đâu.” Âu Dương Văn Nhân nói xong liền nằm xuống, nhắm hai mắt lại, Tô Song Song nhìn vết thương trên ngực hắn lại bị rách ra, trong long sốt ruột: “Tôi đi gọi bác sĩ.”

Bác sĩ vừa vào liền đuổi Tô Song Song ra ngoài, Tô Song Song hoảng sợ đứng ngoài cửa, hơi lung túng không biết nên làm gì.

“Âu Dương thiếu gia, mặc dù vết thương trên người cậu không nghiêm trọng nhưng cũng không thể dày vò quá mức như vậy! Đây là cố tình làm hại cơ thể rồi.” Bác sĩ vừa thay băng gạc cho Âu Dương Văn Nhân, vừa dặn dò.

“Âu Dương Văn Nhân không thèm để ý, lạnh lùng nói: “Vết thương này là do tôi tự gây ra, bọn họ đương nhiên có chừng mực, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng chú ý cả.”

Bác sĩ thay băng gạc cho Âu Dương Văn Nhân, thử hỏi một câu: “Đúng đúng, lát nữa tôi ra ngoài có cần đe dọa Tô tiểu thư một chút không?”

“Ừm, nhất định phải nói với cô ấy, hiện giờ không thể để tôi bị kích động, hiện giờ đã có những biến chứng khác rồi, không còn bao nhiêu thời gian nữa, có gì thì cố gắng thỏa mãn những yêu cầu của tôi.”

Âu Dương Văn Nhân nói rồi mặc áo bệnh nhân vào, bác sĩ vội vàng gật đầu, nhìn thời gian, thấy Âu Dương Văn Nhân không có gì sai bảo nữa liền ra ngoài.

Bác sĩ này cũng là một người có thực lực, vừa ra ngoài, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ u sầu, Tô Song Song vừa nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, l*иg ngực lại thấp thỏm, đến cả cổ họng cũngcứng lại.

“Thế… thế nào rồi?” Tô Song Song căng thẳng hỏi một câu, hỏi xong ánh mắt không hề chớp một lần chăm chú nhìn bác sĩ.

“Cái này… Tô tiểu thư, có điều này, tôi suy nghĩ mãi vẫn nên nói với cô thì hơn, bệnh nhân vì cảm xúc vừa rồi hơi kích động quá, khiến cho bệnh xảy ra biến chứng rồi.”

“Lát nữa phải chuyển tới phòng ICU, cậu ta có thể không còn bao nhiêu thời gian nữa, nên nếu cậu ta còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì cô cố gắng thực hiện giúp cậu ta đi!”

“Làm sao… làm sao có thể như vậy được chứ?” Tô Song Song vừa nghe hai chân liền mềm nhũn, lùi về sau vài bước, hoảng hốt một hồi mới lấy lại được tinh thần.

“Cái đó… bố của anh ấy có biết không?” Trong lòng Tô Song Song cực kỳ hỗn loạn.

“Âu Dương lão gia không chỉ có một người con trai này, người con mà lão gia không hài lòng nhất là Âu Dương đại thiếu gia, mà Âu Dương phu nhân cũng không phải mẹ đẻ của Âu Dương đại thiếu gia.”

Bác sĩ nói xong lại thở dài, tạo dựng cho Tô Song Song một cảnh tưởng rất thê thảm của Âu Dương Văn Nhân.

“Ngày trước tôi vẫn luôn làm bác sĩ riêng của Âu Dương đại thiếu gia, sau khi mẹ đẻ của cậu ấy qua đời, cậu ấy rất đáng thương, vậy nên Tô tiểu thư à, hiện giờ chỉ có thể phiền cô thôi.”

“Tại sao… lại thành ra nông nỗi này…” Tô Song Song vừa nói liền dựa vào tường, hoang mang lo sợ, cô cầm điện thoại lên, muốn tìm một người để hỏi nên phải làm gì nhưng phát hiện ra cô chẳng thể hỏi ai.

Cô ngưng lại một lúc bỗng nhớ ra Chiến Hâm, cô hiện giờ cũng chỉ có thể tìm Chiến Hâm hỏi ý kiến thôi, huống hồ con của cô còn đang ở cùng cô ấy! Cô vội vàng hoảng loạn bấm số điện thoại của Chiến Hâm.

Điện thoại vừa reo được hai chuông, Chiến Hâm dường như biết Tô Song Song sẽ gọi cho cô, mới mở miệng đi thẳng vào vấn đề: “Song Song, em không thể đón bọn trẻ về nữa rồi.”

Tô Song Song thế nào cũng không ngờ được Chiến Hâm có thể nói ra câu nói này, cô ngây ra một lúc mới có thể lấy lại tinh thần.

“Chị nói gì cơ? Con của em làm sao có thể không trao cho em chứ! Chiến Hâm! Nhà họ Chiến các người đừng có mà quá đáng quá!” Ngữ khí của Tô Song Song có phần vội vàng và lạnh như băng.

Chiến Hâm lần đầu tiên hơi chột dạ, nghe Tô Song Song nói những lời xa lạ như vậy, cô không hề tức giận, chỉ khúm núm giải thích: “Ông nội nói phải để bọn trẻ ở lại, tuổi của ông già như vậy rồi, chị không thể phản bác chọc giận ông…”

“Chiến Hâm!” Tô Song Song thật sự nổi giận rồi, gầm nhẹ một tiếng, đáng sợ tới mức Chiến Hâm ở đầu dây bên kia còn sửng sốt: “Bọn trẻ rốt cuộc đang ở đâu!”

“Tô Song Song em quát gì mà quát chứ! Ông nội già như vậy rồi, em bảo ông chơi đùa với cháu ngoại vài ngày thì đã sao chứ! Lẽ nào chị còn phải đoạt chúng nó lại hả?” Chiến Hâm cũng giận rồi, từ nhỏ đến lớn, cũng chưa có ai dám quát với cô như vậy.

“Vui đùa vài ngày? Chiến Hâm, chị dám chắc ông ngoại không đổi họ của chúng thành họ Chiến sao? Nếu ông và chị không trả con cho em, ngày mai em sẽ tố cáo hai người!”

Tô Song Song hét xong, cả người dường như mất hết khí lực, dựa vào tường của bệnh viện, thu mình vào như một đứa nhỏ.

Chiến Hâm cũng bị Tô Song Song chọc giận, cô từ trước tới giờ chưa từng bị người khác uy hϊếp, ngữ khí lạnh đi rất nhiều: “Bọn trẻ không thể nào trả cho em, em muốn thì đi tố cáo đi!”

Chiến Hâm nói xong, liền tắt điện thoại, Tô Song Song nắm chặt điện thoại, trong nháy mắt cô khóc không thành tiếng, cô thật sự nghĩ không thông, sao vừa về nước mà cuộc sống đã trở nên rối loạn như thế này chứ.

Tô Song Song im lặng cả nửa ngày mới bình thường trở lại được, cô vỗ vỗ mặt mình, trong lòng bắt đầu tính toán, Dục Tú ở bên nhà họ Chiến, mặc dù có thể thằng bé sẽ bị dọa dẫm nhưng sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Ngày mai cô đi ly hôn với Tần Mặc trước, mang Bánh Bao về, sau đó đi tìm luật sư, đưa Dục Tú trở về.

Nghĩ như vậy, Tô Song Song hít hít mũi, cô tự cổ vũ mình cố gắng lên, hiện giờ không thể ngã xuống, bắt buộc phải kiên trì tới cùng!

Tô Song Song sợ Âu Dương Văn Nhân lại hỏi cô chuyện kết hôn, buổi tối không vào trong nữa, chỉ ân cần hỏi bác sĩ về bệnh tình của Âu Dương Văn Nhân, nhìn thấy hắn ta tạm thời không gặp nguy hiểm gì liền ngồi ở ngoài phòng bệnh cả đêm.

Lúc này trong căn nhà cũ của nhà họ Tần, Tần Mặc đang ngồi trong phòng khách, nhìn nhóc con luôn miệng khóc đang được bảo mẫu ôm trong lòng, cảm thấy hơi đau đầu, anh suy nghĩ một hồi, đứng dậy, vươn tay hơi cứng ngắc, bảo mẫu sửng sốt, vội đặt Bánh Bao vào lòng Tần Mặc.

Bánh Bao trong lòng Tần Mặc vẫn khóc nhưng không còn khóc to nữa, mà chỉ thút thít vài tiếng, kèm theo khuôn mặt dịu dàng của bé. Lực sát thương lớn hết sức, khóc tới mức Tần Mặc ý chí sắt đá còn cảm thấy hơi khó chịu.

“Nhóc con có muốn cưỡi ngựa không?” Giọng của Tần Mặc rất lạnh lùng nhưng nội dung lại khiến tất cả mọi người xung quanh hơi bất ngờ.

Bánh Bao mím môi, nhìn bả vai của Tần Mặc, vẫn không nhịn được sự hấp dẫn liền gật gật đầu, Tần Mặc đưa hai tay giữ vào eo của bé, vừa nhấc, trong nháy mắt bé liền ngồi lên vai Tần Mặc.

“Ha ha! Con cao hơn ba rồi!” Bánh Bao vừa ngồi lên, trong nháy mắt tâm trạng đã tốt hơn trước, trẻ con dễ buồn mà cũng dễ vui, ngay lập tức không khóc nữa mà còn cười rộ lên.

Tần Mặc vừa nghe thấy hai chữ baba, sắc mặt trong nháy mắt liền đông cứng lại, hơi ngoảnh đầu nhìn bàn chân nhỏ của Bánh Bao, hỏi một câu: “Ai là ba nhóc?”

Bánh Bao vừa nghe liền cúi đầu, đôi tay ôm lấy đầu Tần Mặc, ấn đầu mình lên đầu Tần Mặc, nghiêm túc nói: “Ba Văn Nhân ấy!”

“Đúng rồi! Bánh Bao phải có mẹ, có ba!” Tần Mặc nghĩ như vậy, Bánh Bao trong nháy mắt nhớ ra Tô Song Song và Âu Dương Văn Nhân, vừa mới nín giờ lại khóc loạn lên rồi.

Tâm trạng của Tần Mặc lại càng rối loạn, ôm bé xuống, động tác cứng ngắc rất cẩn thận ôm Bánh Bao, cố gắng không để tâm trạng của mình làm dọa thằng bé, dỗ dành thằng nhỏ: “Nếu nhóc không khóc nữa, ngày mai nhóc có thể gặp mẹ của nhóc.”

Đôi mắt đỏ hoe của Bánh Bao nhìn Tần Mặc, đáng thuwogn tội nghiệp hỏi: “Vậy anh trai thì sao?” Bánh Bao từ khi sinh ra tới giờ vẫn chưa từng rời xa Tô Song Song và Tô Dục Tú, vừa nghĩ tới hai người bọn họ, cái mũi nhỏ lại đỏ lên.

“Anh trai với mẹ nhóc đang ở cùng nhau, ngày mai sẽ tới đón nhóc.” Tần Mặc nhìn bé con giống hắn và Tô Song Song đến mười phần đang nằm trong lòng anh, không biết vì sao, trong lòng ngập tràn ấm áp.