Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 322: Là người phụ nữ của tôi

Tô Song Song vội vươn tay sờ vào túi quần của mình, lúc đυ.ng đến túi quần trống trơn, cả người cũng trở nên mờ mịt, sao di động của cô biến mất rồi! Chẳng lẽ bị rơi xuống đất trong lúc vùng vẫy với hai vệ sĩ kia!

Cô suy sụp ngồi ngay cửa, cố nén không rơi nước mắt, không cam lòng lấy tay đập cửa, từng phát từng phát, vừa gõ vừa kêu: "Thả tôi ra ngoài! Chiến Hâm, trả con cho em!"

Âu Dương Văn Nhân tháo tai nghe điện thoại xuống, gõ gõ di động, nghĩ nghĩ, lại lấy một chiếc di động khác gọi một cuộc điện thoại, giọng của hắn ta vô cùng vững vàng và lạnh lùng, quả thực như biến thành một người khác so với lúc ở cạnh Tô Song Song.

Âu Dương Văn Nhân nói hai câu rồi đứng dậy đi ra ngoài, chờ hắn ta lái xe đến chỗ ngoài góc rẽ nhà Chiến gia, lúc dừng lại thì trong chớp mắt có ít nhất mười chiếc xe ngừng sau xe của hắn ta.

Hắn ta vừa mở cửa bước xuống, người của mười chiếc xe cũng xuống theo. Người cầm đầu đi đến Âu bên cạnh Dương Văn Nhân, cúi đầu cung kính hỏi một câu: "Đại thiếu gia, thật sự tấn công sao?"

"Ừ, chủ yếu là mang Tô Song Song ra, hai đứa trẻ kia cứ mặc kệ đi! Tôi đi trước, các người tuỳ lúc xông đi vào, nhất định phải mang người ra."

Âu Dương Văn Nhân nói xong đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, quay đầu nhìn người dẫn đầu nói một câu: "Nói cho Tần Mặc chưa?"

Người dẫn đầu sửng sốt một phen, lắc lắc đầu, Âu Dương Văn Nhân nhíu mày, khẽ quát một tiếng: "Vô dụng! Không phải tôi nói tôi vừa đến thì thông báo cho Tần Mặc chuyện Tô Song Song bị Chiến gia bắt đi sao?"

Lúc này trong hai mắt màu xanh ngọc của Âu Dương Văn Nhân lộ ra sự tức giận, cả khuôn mặt cũng căng cứng, khí thế ép người, lộ ra vẻ tối tăm khó nói lên lời, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Dạ!" Người dẫn đầu cúi đầu, sợ đến mức không dám thở mạnh.

"Giờ thông báo cho Tần Mặc đi! Sau đó, trong vòng 20 phút các người phải mang người ra cho tôi!" Âu Dương Văn Nhân nói xong thì dẫn đầu đi tới nhà Chiến gia.

Chiến gia rất có danh tiếng trong thành phố này, cùng với Tần Gia nắm giữ nam và bắc của thành phố, vốn không có ai dám trêu chọc. Chiến lão gia vừa bệnh, phòng bị của Chiến gia lại càng lơi lỏng.

Âu Dương Văn Nhân đi qua, báo rằng mình tìm người của Chiến, trong chớp mắt cửa được mở ra. Âu Dương Văn Nhân đột ngột làm khó dễ, đá ngã người

bảo vệ đang điều khiển cửa lớn.

Trong giờ phút này, không đợi người Chiến gia phản ứng lại, người bên Âu Dương Văn Nhân bên lập tức xông vào.

Âu Dương Văn Nhân biết Tô Song Song bị nhốt tại trong phòng khách lớn nhất nhờ máy nghe trộm trong điện thoại, hắn ta đi thẳng đến chỗ đó, nhờ vậy bớt đi không ít chuyện.

Hắn ta mang người vọt tới, còn chưa đến gần đã nghe thấy Tô Song Song khàn cổ họng kêu: "Thả tôi ra ngoài..."

Âu Dương Văn Nhân nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tô Song Song, mày nhíu lại càng sâu, không nói hai lời chạy nhanh. Bốn người sau lưng hắn phản ứng nhanh nhẹn, chạy nhanh hơn so với Âu Dương Văn Nhân đá ngã hai vệ sĩ giữ cửa xuống đất.

Âu Dương Văn Nhân đang muốn nhấc chân đá vào cửa, đột nhiên nghĩ chắc Tô Song Song đang dựa vào cửa, hắn ta vội vàng kêu một tiếng: "Song Song, em tránh ra, anh đạp cửa vào đấy nhé!"

Tô Song Song vừa nghe, ánh mắt sáng lên, vội vàng lui lại mấy bước. Âu Dương Văn Nhân nghe thấy tiếng động, biết Tô Song Song đã né ra chỗ khác, đá văng cửa ra.

"Ầm!" một tiếng, chấn động đến mức Tô Song Song thấy đau đầu, có điều cô lại không quan tâm, đứng lên, nhanh chóng bắt lấy cánh tay Âu Dương Văn Nhân.

Tô Song Song không nghĩ tới Âu Dương Văn Nhân lại xông tới, cô sợ tới mức nhìn nhìn vào hắn ta, thấy đã không có chuyện gì, nhẹ nhàng thở ra, lo lắng hỏi: "Anh vào bằng cách nào? Anh đi mau, đây chính là thế gia hắc đạo, tôi không muốn liên lụy anh..."

"Anh đưa em ra ngoài!" Âu Dương Văn Nhân nói xong thì bắt lấy cánh tay Tô Song Song, kéo cô ra ngoài

Tô Song Song mới đi một bước đã dừng lại: "Con tôi còn ở đây, tôi không thể đi!"

"Cái gì, mấy đứa bé bị bắt lại rồi?" Âu Dương Văn Nhân biết rõ còn cố hỏi.

"Văn Nhân, tôi phải dẫn con đi!" Tô Song Song nói xong thì đi về, Âu Dương Văn Nhân lại giật mạnh cánh tay của cô, dẫn cô đi.

"Song Song, anh không biết hai đứa nhỏ đang ở đâu, chúng ta đi ra ngoài trước, sau đó nói chuyện với Chiến lão gia." Âu Dương Văn Nhân nhìn thoáng qua những kẻ cách đó không xa đang dần dần chạy tới chỗ này, túm tay Tô Song Song không buông.

"Không được, Văn Nhân, nếu tôi đi, sau này sẽ không còn gặp lại con tôi nữa!" Trong lòng Tô Song Song biết rõ, nếu hôm nay cô đi

thật, để con lại chỗ này, người ông ngoại mạnh mẽ kia căn bản sẽ không trả con cho cô.

"Chúng ta ra ngoài có thể dùng pháp luật..." Âu Dương Văn Nhân còn chưa nói xong, thì nghe thấy cách đó không xa vang lên một tiếng quát khẽ phẫn nộ vẫn giữ trầm ổn: "Tên nhóc này từ đâu xuất hiện?"

Tô Song Song vừa nghe thì quay đầu lại, lúc thấy Chiến lão gia ngồi trên xe lăn thì trái tim nhảy lên, nhất là lúc thấy phía sau ông ta có hai mươi mấy người cầm vũ khí. Cô vội vàng chắn trước mặt Âu Dương Văn Nhân.

"Song Song, quay lại!" Chiến lão gia khó thở, chụp tay vịn xe lăn, đây là lần đầu tiên Tô Song Song thấy Chiến lão gia nổi giận.

Cho dù Chiến lão gia đã tuổi già sức yếu, khí thế kia vẫn không thuyên giảm, ngược lại vẻ hung ác càng lắng đọng qua năm tháng.

Tô Song Song bị ông quát như vậy, sợ tới mức run lên nhưng nghĩ đến con mình đang trong tay ông thì lại không sợ hãi nữa.

"Chiến lão gia, xin ông hãy trả con lại cho cháu, nếu không cháu sẽ kiện ông!" Tô Song Song vừa nghe Âu Dương Văn Nhân nhắc tới pháp luật thì đã tự tin hơn nhiều, Chiến lão gia và con mình không có quan hệ huyết thống trực hệ gì.

Chiến lão gia vừa nghe, hừ lạnh một tiếng: "Song Song, trong thành phố này mà cháu lại nói chuyện luật pháp với ông? Đó là cháu cố của ông!"

"Vậy thì sao?" Tô Song Song nói xong giang hai tay

bày ra một mảnh vỡ bình hoa mới vừa bị ném vụn, dùng sức đè lên cổ.

"Song Song!"

"Song Song!"

Chiến lão gia và Âu Dương Văn Nhân đã sợ tới mức kêu một tiếng, Tô Song Song lại đè mảnh sứ vào cổ, máu nhanh chóng chảy ra.

Lúc này Chiến lão gia sợ tới mức trái tim cũng run rẩy, ông vươn tay run run rẩy rẩy chỉ vào Tô Song Song, vừa tức vừa lo lắng.

"Song Song, tới cùng cháu muốn làm gì vậy! Ông ngoại nói cháu nghe, không có Chiến gia, hai đứa con của cháu sẽ rơi vào tay Tần gia, đây không phải là muốn lấy mạng già của ông ngoại sao!"

Tay Tô Song Song cầm mảnh nhỏ trên cổ run lẩy bẩy. Sao cô không hiểu chứ? Nhưng Tô Song Song không tin Chiến lão gia, cô sợ ông lợi dụng huyết thống của con cô để đối phó với Tần Mặc. Cô không muốn con của mình bị lôi kéo vào thù hận giữa hai nhà.

Hơn nữa cô nghĩ xong rồi, một khi hoàn thành thủ tục ly hôn với Tần Mặc, cô sẽ lập tức mang con ra nước ngoài. Ở nước ngoài, dù Tần Mặc muốn nhúng tay cũng không làm gì được họ.

"Trả con cho tôi, trong một tuần không được tới quấy rầy chúng tôi, để cho tôi suy nghĩ cẩn thận!" Tô Song Song định kéo dài với Chiến lão gia, ngày mai cô đi tìm Tần Mặc ly hôn, ly hôn xong thì đi ngay.

"Song Song, con nhất định phải làm vậy sao?" Chiến lão gia cũng không ngốc, lập tức nghĩ ra Tô Song Song đang có tính toán nhỏ nhặt gì, cô đang định đánh Thái Cực với ông đây! Khóe mắt nhìn thoáng qua vệ sĩ phía sau Tô Song Song.

Ngay lúc vệ sĩ sau lưng Tô Song Song định hành động đột nhiên có tiếng động vang lên, Tô Song Song cảm thấy có thứ gì đó thần tốc bay ngang qua cô. Cô quay đầu lại trong vô thức.

Lúc quay đầu, có thứ gì đó bắn vào mặt cô, cô duỗi tay lên sờ, còn chưa phản ứng lại đó là gì, thì thấy Âu Dương Văn Nhân che ngực trái, chậm rãi ngã xuống.

Tô Song Song phản ứng kịp, vội vàng tiến lên, hoảng hốt gọi một tiếng: "Văn Nhân!"

Âu Dương Văn Nhân ngã vào trong lòng Tô Song Song, hít thở gấp gáp, hắn ta vươn bàn tay đầy máu ra kéo tay Tô Song Song, há to miệng nhưng nói không ra lời.

Người Âu Dương Văn Nhân mang đến tiến lên, ngăn cách họ với đám người của Chiến gia. Tô Song Song cũng nắm lấy tay Âu Dương Văn Nhân, sợ tới mức hét lên một tiếng: "Mau gọi xe cứu thương! Gọi người đi!"

Không khí trong khu vườn đang hết sức kích động, ngay lúc tất cả mọi người đang hết sức căng thẳng ngoài cửa lại vang lên những tiếng động lộn xộn.

Tô Song Song còn tưởng là xe cứu thương đã chạy tới, vội vàng ngẩng đầu nhìn, nhưng cô không nhìn thấy bác sĩ áo trắng, mà là Tần Mặc mặc tây trang đen đang tiến đến với vẻ mặt lạnh lẽo.

Tô Song Song ngây dại, lúc này Âu Dương Văn Nhân lại dùng sức nắm chặt tay Tô Song Song, cắn răng nhịn đau hỏi: "Song Song, cô có thể đồng ý với tôi một điều trước khi tôi chết không, gả cho tôi nhé!"

Tô Song Song vừa nghe thấy chữ chết, cả người run lên, lập tức thu hồi ánh mắt trên người Tần Mặc, cúi đầu bối rối nhìn Âu Dương Văn Nhân sắc mặt tái nhợt.

Cô không khống chế nổi tuôn nước mắt, dùng sức lắc lắc đầu, khóc nói: "Anh nói cái gì mà chết với không chết đó!"

Nói đến đây Tô Song Song lại ngẩng đầu nhìn người của Âu Dương Văn Nhân, quát: "Bác sĩ? Các người mau gọi bác..."

"Song Song, em có thể gả cho anh không..." Âu Dương Văn Nhân nói đến đây, đột nhiên nôn ra một búng máu, Tô Song Song sợ tới mức cả người run lên, càng bối rối hơn.

"Văn Nhân, anh đừng nói chuyện..." Âu Dương Văn Nhân không cho Tô Song Song nói xong, hắn ta biết Tần Mặc đến đây, hắn ta đang ép Tô Song Song đồng ý.

"Có thể không..." Âu Dương Văn Nhân nói đến đây, sức lực cầm tay Tô Song Song dần dần yếu đi, vẻ mặt cũng từ từ cứng ngắc đờ đẫn, hít thở dồn dập.

Tô Song Song nghĩ đến những người trước khi chết trên TV thì luôn thế này, sợ Âu Dương Văn Nhân có chuyện gì, sợ tới mức gật gật đầu: "Tôi gả! Tôi gả! Anh đừng chết!"

Tần Mặc đang đi sang chỗ này đột nhiên dừng bước, mày nhíu lại, anh nhìn Tô Song Song thật sâu.

Ngay sau đó tầm mắt của anh chuyển tới Âu Dương Văn Nhân nằm trên mặt đất, nhìn vết thương nơi ngực hắn, răng nanh cắn kẽo kẹt kẽo kẹt, mới nhịn được không đi qua bổ Âu Dương Văn Nhân một đao, để cho hắn chết giả thành thật!

Bạch Tiêu thì không bình tĩnh như vậy, bắt đầu ồn ào: "Mẹ nó giả..."

Bạch Tiêu còn chưa nói xong, Tần Mặc đã giữ chặt anh ta lại, Bạch Tiêu im lặng cau mày nhìn Tần Mặc, lúc này Chiến lão gia cũng thấy Tần Mặc, ông vừa thấy người của Tần gia đến thì cực kì tức giận.

"Sao đồ ranh con này lại đến đây?" Chiến lão gia giận đến run rẩy, để người Tần gia vào nhà của ông đúng là sỉ nhục suốt đời!

"Tôi đến mang vợ con tôi đi." Tần Mặc nhìn Chiến lão gia, cũng không có thái độ gì với ông, nói xong, đi qua chỗ Tô Song Song, lại bảo Bạch Tiêu đi tìm hai đứa bé.

"Làm càn! Các ngườii dám!" Chiến lão gia vừa dứt lời, một đống vệ sĩ ùa vào từ bên ngoài.