Editor: Puck
“Thụ M? Thụ kiêu ngạo? Cường công?” Giọng Tần Mặc không hề lên xuống, hết sức vững vàng, chỉ có điều giọng điệu vô cùng bình thản này mới càng khiến người ta thêm sởn tóc gáy.
Bởi vì Tô Song Song bị Tần Mặc đè dưới người vốn nghe không hiểu, rốt cuộc Tần Mặc có tức giận hay không, cô nuốt nước miếng, nặn ra một nụ cười lấy lòng, mặc dù Tô Song Song phản ứng chậm, nhưng cô vẫn biết câu thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cô cười đến mặt mày cong cong, chỉ có điều bởi vì quá khẩn trương, cười này giống như khóc: “A Mặc, thật sự là nói giỡn, ha ha... Ha ha...”
Trên mặt Tô Song Song tỏ vẻ hối hận, trong lòng cũng cực kỳ hối hận, cô kiểm điểm sâu sắc trong lòng: Coi như mình muốn YY cũng không cần phải nói ra ngoài!
Cô cầu xin tha thứ xong, thận trọng nhìn Tần Mặc, thấy Tần Mặc vẫn không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, tay giữ cổ tay cô không hề có ý buông ra.
Tô Song Song tự biết đuối lý, hơn nữa Tần Mặc còn là bệnh nhân, anh không làm chuyện gì quá mức trước, cô không còn ý định dùng sức giãy giụa, bớt gây thương tổn cho Tần Mặc mới làm phẫu thuật.
Thật ra Tô Song Song suy nghĩ nhiều, cho dù Tần Mặc bị gãy hai xương sườn vẫn có thể đánh ngã hai vệ sỹ, hôm nay chỉ là một phẫu thuật dạ dày nho nhỏ, còn không đến mức khiến anh suy yếu ngay cả Tô Song Song cũng đánh không lại.
“Vui đùa, hả?” Tần Mặc lên giọng âm cuối, bàn tay to đặt trên hông Tô Song Song, chậm rãi trên áo, mặc dù tay Tần Mặc không chạm vào thân thể Tô Song Song.
Nhưng chỉ cách một khoảng ngắn, như có như không dần lên, cũng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song đỏ bừng, tim đập rộn lên.
Khi bàn tay to của Tần Mặc di chuyển đến bên viền áo ngực, hô hấp của Tô Song Song chậm lại, nuốt nước miếng một cái, nói lắp bắp: “Anh... Anh làm gì? Em... Em kêu người tới đó!”
Tần Mặc cúi thấp mặt chăm chú nhìn Tô Song Song, tay đặt bên cạnh ngực cô đột nhiên rơi xuống bên cạnh giường, sau đó cả người anh giống như mất lực, đè trên người Tô Song Song.
Tô Song Song rên lên một tiếng, trong nháy mắt cảm giác mình bị đè bẹp! Trong lòng cô chảy xuống hai dòng nước mắt, Tần Mặc kia, có phải đè cô đã thành nghiền không, ngực này sớm muộn gì cũng bị anh đè phẳng.
May mà ngực của cô là thật, nếu là hàng giả, lúc này chắc đã sớm nổ.
“Này! Đừng giả vờ chết!” Tay Tô Song Song không thể động, chân còn có thể động, đá đá bắp chân Tần Mặc.
Hai tay cô bị giữ chặt trên đỉnh đầu, mặt Tần Mạc còn chôn ở trong cổ cô, hơi thở ấm áp quấy nhiễu cổ cô, ngứa, cộng thêm ngực sắp bị đè thành bánh nướng, tư thế này thật sự rất không thoải mái!
Tần Mặc hừ hừ, dịch người, nói một câu: “Đau...”
“!” Tô Song bị một chữ này dọa sợ tới mức trợn trừng hai mắt, Tần Mặc lại có thể nói đau, thật sự quá không phù hợp với vẻ bình tĩnh của anh trong lòng cô rồi!
Hơn nữa anh nói một lần đáng yêu trước là được, rõ ràng liên tiếp kêu đau, lạnh lùng cao ngạo của ngài đâu! Mặt than của ngài đâu! Vẻ ngang ngược của ngài đâu? Ồn ào đáng yêu làm nũng kêu đau muốn ôm là loại nào?
Tô Song Song hạ mí mắt liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Mặc, lời châm chọc đến bên miệng lại nuốt vào, chỉ có điều trong lòng bắt đầu sôi trào.
Kỹ năng châm chọc triển khai toàn bộ: Mặc yêu nghiệt vừa đi, Mặc đáng yêu thay thế trong nháy mắt, anh trả lại Mặc nam thần mặt than cao ngạo lạnh lùng đây! Chẳng lẽ Tần Mặc còn là một người đa nhân cách?
Tần Mặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy hoảng sợ trong hai mắt Tô Song Song, chung đυ.ng với cô đã lâu, ít nhiều có thể đoán ra được cô đang kinh ngạc cái gì ở đây.
Tần Mặc cau mày, sắc mặt rất khó nhìn, chỉ có điều lúc này là tình trạng bệnh tình khó coi, anh chậm rãi nói: “Anh là người, đương nhiên sẽ kêu đau, anh cũng là đàn ông, đương nhiên sẽ có cảm giác với phụ nữ.”
Tô Song Song bị thân thể to lớn của Tần Mặc đè tới cảm giác hơi thở trong phổi ngày càng ít, cô vặn vẹo uốn éo thân thể, trừng mắt liếc Tần Mặc: “Anh còn có hơi sức nói chuyện, nhanh đi xuống cho em, đè chết rồi! Anh có biết anh có bao nhiêu... Anh! Anh! Anh! Làm gì!”
Tô Song Song vừa nói vừa uốn éo, đột nhiên cảm thấy chỗ bụng càng ngày càng cứng rắn, trong đầu lập tức sợ tới mức trống rỗng, trừng lớn mắt, hãi hùng nhìn Tần Mặc.
Ánh mắt Tần Mặc nhìn Tô Song Song lại sâu thêm một phần, hơi thở trở nên thô nặng, nhưng anh không có động tác gì khác, chỉ mở miệng nhắc nhở Tô Song Song: “Đừng lộn xộn...”
Khi Tô Song Song cảm giác được tiểu Tần Mặc không thích hợp thì thân thể đã căng cứng, động cũng dám động, ngay cả thở mạnh cô cũng không dám thở gấp, tròng mắt thiếu chút nữa cũng không dám động.
“Anh có thể có chút bình tĩnh được không?” Tô Song Song thật sự chịu hết nổi mà châm chọc, hiện giờ cô cũng không nghi ngờ xu hướng giới tính của Tần Mặc, anh quả thật có thể động dục ở bất kỳ đâu!
Quả thật là tổng giám đốc bá đạo một đêm bảy lần mạnh như sói, tiểu thuyết thật không lừa người.
Tần Mặc vẫn nhìn Tô Song Song chăm chú, ngẫm nghĩ, hơi có vẻ không quen nói một câu: “Bởi vì là em...”
“Cái gì?” Trái tim nhỏ vừa mới yên ổn của Tô Song Song lại đập loạn trong nháy mắt vì những lời này của Tần Mặc, ánh mắt của cô trừng lớn đến ê ẩm.
Nhưng lại vẫn không dám nháy mắt, sợ mình bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nhỏ bé nào của Tần Mặc, nhưng choáng nha, lúc Tần Mặc nói những lời này, vẫn là mặt than!
Gần đây trên con đường yêu nghiệt phúc hắc làm nũng đáng yêu, Tần Mặc đã tiến bộ rất nhiều, nhưng mà để cho anh lại liếʍ mặt một lần nữa, Tần Mặc cảm thấy hơi làm khó.
Chỉ có điều anh đang tính toán làm khó mình, bắt lại Tô Song Song ngốc nghếch này thì Tần Dật Hiên gõ cửa tiến vào.
“Song Song, bánh ngọt... Tần Mặc anh làm gì đấy!” Sau một câu này, Tần Dật Hiên gào lên, bước qua, kéo Tần Mặc định đẩy anh ta ra.
Sau khi Tần Mặc nghe thấy giọng nói của Tần Dật Hiên thì buông lỏng tay của Tô Song Song ra. Tô Song Song nhìn Tần Mặc cau mày, dáng vẻ chịu đựng cơn đau, tay nhỏ bé kéo tay Tần Dật Hiên định đẩy Tần Mặc lại.
“Anh, không có gì! Không có gì! Mới vừa rồi... Cái này... Tụi em đùa giỡn thôi! Đùa giỡn!” Tô Song Song nói xong quay sang ngượng ngùng cười với Tần Dật Hiên.
Nhưng trong lòng cô rơi lệ, có gì đặc biệt, từ nay về sau cô không thể chơi đùa rồi, vui đùa lần này thật sự quá lỡ trớn rồi! Sao cô có thể không biết xấu hổ nói mình YY Tần Mặc là thụ, chọc anh giận, anh muốn ở trên cô để chứng minh bản thân rõ ràng là trai thẳng!
Nhìn thế nào cũng là cô lấy đầu để lừa đá tự mình tìm tai vạ! Quả thật ngu xuẩn hết chỗ nói! Cho nên đánh chết cô cũng sẽ không nói!
Tần Dật Hiên kiềm chế lửa giận trong lòng, tay kéo tay Tần Mặc hơi dùng sức, cắn răng nói: “Vậy bây giờ đùa giỡn xong rồi, anh họ chắc có thể xuống đi.”
Tần Mặc tái mặt, cố sức chống đỡ thân thể dậy, tựa vào người Tô Song Song, Tô Song Song lập tức ngồi dậy, nhảy xuống giường, lúc quay đầu lại vẫn không quên quơ quơ nắm đấm nhỏ của mình về phía Tần Mặc.
“Song Song, anh tới chăm sóc anh họ, em về đi.” Tần Dật Hiên vốn cho rằng ở trong bệnh viện, Tần Mặc không dám nói gì, nhưng nghĩ lại chuyện vừa rồi, anh thật sự không dám để một mình Tô Song Song ở lại.
“Em không sao!” Ngoài miệng Tô Song Song la hét, nhưng ánh mắt đã sớm để ý đến bánh ngọt Tần Dật Hiên cầm trên tay, cô trơ mắt nhìn, dáng vẻ kia quả thật chính là trong mắt cô chỉ có nó!
Tần Dật Hiên còn định nói điều gì, nhưng thấy hai mắt sáng ngời của Tô Song Song nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay mình, tỏ vẻ động vật đáng yêu chờ chủ nhân cho đồ ăn, lửa giận trong lòng dường như bị giảm đi không ít.
Tần Dật Hiên nhẹ nhàng lắc lắc bánh ngọt trong tay, Tô Song Song lập tức đau lòng thở nhẹ ra tiếng: “Anh, lắc nát.”
“Em đồ tham ăn, đã bao năm qua cứ thấy đồ ăn lại quên anh.” Mặc dù Tần Dật Hiên trách cứ, nhưng trong giọng nói vẫn tràn đầy cưng chiều.
Nói xong anh đưa bánh ngọt trong tay cho Tô Song Song, mắt Tô Song Song sáng lên, ngọt ngào nói cám ơn: “Cám ơn anh!”
Cô cầm hộp bánh ngọt lập tức mở ra nhìn, vừa nhìn đã thấy là món bánh ngọt kia, cười càng ngọt rồi, đôi mắt cũng cong lên, đột nhiên cô nghĩ ra cái gì, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.
Cô trực tiếp xoay người, mang theo bánh ngọt đi về phía Tần Mặc, sau đó hào phóng đặt bánh ngọt trên giường, chậm rãi mở hộp bánh ra, nhướn mày liếc nhìn Tần Mặc.
Tô Song Song đưa lưng về phía Tần Dật Hiên, Tần Dật Hiên đương nhiên không nhìn thấy khuôn mặt muốn ăn đòn của Tô Song Song, còn tưởng rằng cô có đồ gì ăn ngon thì lập tức nghĩ đến Tần Mặc.
Mặt Tần Dật Hiên vốn mang nét cười lập tức hóa đá, hai tay thả lỏng bên người lập tức nắm chặt thành quả đấm, phát ra tiếng ken két.
Tô Song Song thích nhất là ăn ngon, nhưng hôm nay vừa có đồ ăn ngon cô lại nghĩ đến đầu tiên không phải anh mà là Tần Mặc, lòng ghen tỵ lại bắt đầu bành trướng vô hạn trong lòng Tần Dật Hiên.
“Chà, ăn ngon thật!” Trong nháy mắt Tô Song Song đã quên dáng vẻ không bằng cầm thú vừa rồi của Tần Mặc, vào lúc này ngồi bên giường, xắn một miếng bánh ngọt, bỏ vào trong miệng, rất đắc ý tỏ vẻ hương vị ngọt ngào, chính là sáng ngời muốn chọc Tần Mặc thèm ăn.
Khóe mắt Tô Song Song vẫn luôn liếc nhìn Tần Mặc, không phải tiểu cầm thú này nói nhìn cô ăn anh đã đủ no sao? Ai bảo vừa rồi anh bắt nạt cô, cô ăn trước mặt anh, cho anh thèm.
Tần Mặc cúi đầu liếc nhìn bánh ngọt có vẻ rất ngọt ngán mà Tô Song Song ăn, cho dù vốn hơi đói, nhưng lúc này không muốn ăn rồi.
Bởi vì Tần Mặc ghét nhất đồ ngọt gì đó, chỉ có điều nhìn vẻ mặt quỷ quái tỏ vẻ của Tô Song Sonng, mặt mày cong cong, quai hàm nhỏ phình lên, đáng yêu khiến cho anh chịu hết nổi định đưa tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Đối với những việc Tần Mặc muốn làm, cho tới giờ vẫn không đành lòng nhịn, cho nên anh nghĩ như vậy thì thật sự đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt phình lên của Tô Song Song.
Cảm giác tốt đẹp khi chạm vào khiến cho anh yêu thích không buông tay, khi Tô Song Song vẫn còn mắt chữ A mồm chữ O, còn vuốt vuốt: “Thích ăn ngọt như vậy, khó trách trên bụng em có thịt.”
“!” Mặc dù đầu óc Tô Song Song không nhanh nhạy, nhưng mà cô là một cô gái! Là cô gái thì không chịu được người khác châm chọc cân nặng của mình, Tô Song Song lập tức không hài lòng.
Cô cắn nĩa, cúi đầu nhìn bụng mình, ngồi xuống như vậy, quả thật hơi nổi lên, cô vội vàng đứng lên, vừa đứng lên bụng lại phẳng rồi.
Tô Song Song hài lòng khẽ gật đầu, cắn nĩa trả treo lời Tần Mặc: “Anh xem anh xem, mới vừa rồi chẳng qua là da! Anh ngồi xuống cũng có!”
Tần Mặc nhíu mày liếc nhìn Tô Song Song, sau đó ngồi dậy, vén đồ bệnh viện của mình lên, lộ ra cơ bụng rắn chắc, nhìn lướt qua Tô Song Song, rồi lại cúi đầu nhìn cơ bụng mình, ý rất rõ ràng, em tự xem!”
Tô Song Song cũng không chịu thua nhìn sang, khi trông thấy cơ bụng tám múi cường tráng lại không nổi lên của Tần Mặc thì mắt hơi nheo lại, cô hừ lạnh một tiếng, định vén áo mình lên, nhìn bụng mình.
Nhưng sau một khắc Tô Song Song chợt nhớ ra, mình đang ở bệnh viện, hơn nữa mình là một cô gái không phải một người đàn ông.
Nhưng Tô Song Song vẫn không chịu thua trừng mắt liếc Tần Mặc, nhai cái nĩa, ấp a ấp úng tỏ vẻ bất mãn: “Kẻ cơ bắp, thật khó nhìn!”
Tô Song Song hoàn toàn miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, trên thực tế đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào cơ bụng của Tần Mặc, nhìn đến thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Mặc dù gần như mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy thân thể Tần Mặc, nhưng kiểu nửa che nửa đậy như vậy, thật sự quá khó chịu rồi.
Cô nuốt nước miếng một cái, trong lòng càng thêm khẳng định, trở về cho dù lừa gạt bịp bợm cũng phải để cho Tần Mặc làm người mẫu cho cô, thân thể anh chàng này, thật sự nhìn quá tốt.