Bàn tay nhỏ dài và trắng nõn bắt đầu múc nước, Hoa Mộc Lan khom người rửa mặt, bùn trên mặt từ từ biến mất, hé lộ dung nhan xinh đẹp.
Mỉm cười, nàng vừa lòng nhìn mặt mình khôi phục bộ dáng trắng nõn như ban đầu.
Đứng dậy, lưng của nàng áp vào lưng Yến Độ Phi, trong nháy mắt không hiểu sao có loại nóng rực truyền đến thân nàng.
“ Kỳ quái.” Nàng lẩm bẩm một tiếng, không nhìn thấy phía sau Yến Độ Phi giương môi lên cười, bắt đầu trút bỏ quần áo của mình.
“ Mặc quần áo nữ tử vẫn là thoải mái nhất.” Dù sao mặc nhiều năm như vậy, nàng đã có thói quen, buộc ngực thành nam trang, hiện nay còn phải tháo dây buộc, thật sự là rất phiền toái.
Bởi vì lúc cởϊ qυầи áo, nàng còn phải cởi dây buộc ở sau lưng, động tác mạnh, không nghĩ qua là sẽ chạm đến hắn.
“ A.” Yến Độ Phi thét lớn một tiếng, giả vờ đau kêu lên: ” Ngươi cẩn thận một chút, nếu không ta vì ngươi mà ngã đấy.”
Kỳ thật, bị thân nàng cọ xát như vậy cảm giác thật sự tốt đẹp nhưng …. Nếu cứ tiếp tục hắn nhất định sẽ không đứng vững.
“ Tôi xin lỗi, xin lỗi.” Hoa Mộc Lan không ngừng xin lỗi hắn: “ Tôi sẽ cẩn thận, cố gắng không chạm đến ngài.”
Cẩn thận cởi dây buộc ngực xuống, Hoa Mộc Lan càng lúc càng cảm thấy bộ ngực không có bó buộc, toàn thân trên dưới chỉ có cái quần, liền xoay người sang chỗ khác quan tâm tình hình hắn.
Cảm giác được động tác toàn thân của nàng, đương nhiên Yến Độ Phi cũng đem thân mình chuyển lại đây, bởi vì động tác quá mức vội vàng bối rối, vướng vào mép đá, không cẩn thận té sấp về phía trước. “ Á.”
Yến Độ Phi nhanh tay lẹ mắt đúng lúc đỡ lấy nàng, đem nàng vảo trong lòng.
“ Ngài …” Hoa Mộc Lan theo bản năng muốn đẩy hắn ra, hai má đỏ ửng giống như ánh nắng chân trời chiếu vào.
“ Nhìn khuôn mặt này rất giống Hoa Mộc Lan, nhưng người ngợm thì ….” Yến Độ Phi liếc mắt nhìn xuống phía dưới: “ Rất bẩn.”
Vì muốn cho nàng quên mất xấu hổ, tự nhiên hắn muốn nghĩ cách dời sự chú ý của nàng, mới thuận lợi ăn được nàng.
Quả nhiên, Hoa Mộc Lan bị chiêu khích tướng của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cố gắng chứng minh mình là Hoa Mộc Lan.
“ Tôi không bẩn mà! Ngài xem.” Nàng múc nước tự rửa người mình, muốn đem chất bẩn trôi treo dòng nước.
“ Đυ.ng tới nước quả nhiên trắng nõn hơn.” Yến Độ Phi nhân cơ hội lấy tay vuốt ve da thịt trắng nõn của nàng. “ Chẳng qua là đυ.ng vào nước …”
Hắn lấy bàn tay to mơn trớn lau sạch bùn trên người nàng, kỳ thật không để tâm chuyện nàng bẩn.
Hoa Mộc Lan còn đang suy nghĩ muốn chứng minh thân phận của mình, căn bản không để ý đang bị người khác sàm sỡ.
“ Không cần đυ.ng vào nước, chỉ cần dùng nước rửa sạch là được, cũng rất sạch sẽ.” Hoa Mộc Lan kích động nói.
Hai gò má nàng trắng óng ánh vì ưu tư mà đỏ bừng hồng nhạy, làm cho người ta rất muốn âu yếm.
“ Thật không?” Yến Độ Phi trợn mắt, không tin: “ Ta không tin ngươi là Hoa Mộc Lan, không tin cổ, trên cánh tay, trên đùi đen thui này được rửa sạch.” Hắn vừa nói, bàn tay to vỗ vỗ một bên cánh tay đang bẩn của nàng.
“ Thì rửa với ngài!” Hoa Mộc Lan cực hối hận khi lúc ấy biến mình thành như thế này, đến nỗi bây giờ muốn lau mà lâu sạch.
“ Lau lâu như vậy vẫn bẩn, ta nghĩ da thịt ngươi vốn như vậy?” Yến Dộ Phi tiếp tục sử dụng phép khích tướng.
“ Tại tôi sợ người khác nhận ra tôi là nữ nhi, cho nên mới trát bùn nhiều thế này!~” Hoa Mộc Lan mở to mắt trong veo như nước mùa thu giải thích.
Yến Độ Phi cười yếu ớt tỏ ra hoài nghi: “ Ngươi đừng gạt ta.”
“ Ngài không tin thì có thể tự lau!” Nàng kích động bắt lấy hắn, căn bản không thèm để ý câu cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân.
“ Sao ta lại phải lau giúp ngươi?” Trong lòng thầm mừng rỡ nhưng Yến Độ Phi vẫn giả bộ không vui.
“ Muốn ngài lau thì ngài cứ lau, nói nhiều lời làm gì?” Hoa Mộc Lan bởi vì không muốn bị nghi ngờ, còn bị nói là đen và xấu, lòng tự trọng tổn thương nghiêm trọng, rốt cuộc tính tình cũng bộc phát ra.
Yến Độ Phi dò xét, nàng vẫn ung dung thản nhiên.
“ Mau lau đi!” Sức lực của nàng quá nhỉ, muốn lau có vẻ lâu mới trắng, mà lực đạo của hắn hẳn là mạnh hơn nhiều, cho nên bảo hắn lau là cách nhanh nhất, có thể tự hắn kiểm tra thân phận của nàng, cũng lại đỡ tốn sức nàng.
“ Ta lau, ta lau, là tự ngươi bảo ta lau đấy, ngươi đừng hối hận.” Yến Độ Phi một lời có 2 ý.
“ Sao tôi phải hối hận?” Hoa Mộc Lan không nghĩ nhiều lắm, đùng đùng nổi giận mắng hắn một câu.
Yến Độ Phi cười, bắt đầu lấy nước lau người nàng.
Mới đầu, nàng chỉ cảm thấy sức lực của hắn dịu dàng, nhẹ nhàng, bàn tay to chạm vào da thịt nàng, so với nàng dùng sức chà lau thoải mái hơn.
Sau đó, nàng có cảm giác không thích hợp cho lắm.
Những chỗ tay hắn lướt nhẹ qua, không biết có phải quá mức thoải mái hay không mà lại bắt đầu có cảm giác run rẩy.
Nàng có chút thất thần, ngạc nhiên trong chốc lát, không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy.
“ Sao thế nhỉ?” Nàng nói thầm, mắt đẹp quá mức tò mò, không nhịn được nhìn xuống dưới, trong tầm mắt nhìn thấy bóng của bản thân dưới nước, nàng mới ngạc nhiên.
Hóa ra ở trong dòng nước nàng sớm đã trở lại Hoa Mộc Lan như ban đầu!
Nhưng sao hắn cứ đυ.ng chạm vào da thịt nàng làm cái gì? Mà …. Vấn đề này không phải là vấn đề quan trọng, trước mắt nàng muốn hỏi hắn một câu!
“ Bây giờ ngài tin tôi là Hoa Mộc Lan chưa?” Nàng nâng mắt lên nhìn hắn, lộ vẻ đắc ý.
Lúc trước trách nàng lừa hắn, bây giờ không có biện pháp nói nàng lừa hắn! Đã sớm nói bao nhiêu lần mà hắn không chịu hiểu, nàng chính là Hoa Mộc Lan mà!
“ Tin.” Yến Độ Phi mỉm cười gật đầu, cánh tay phủ lên cổ nàng, thuận tiện cởi bỏ nốt dây buộc ngực của nàng, rơi xuống dòng suối.
“ Tin tôi …” Hoa Mộc Lan bắt đầu tập trung hỏa lực cho một vấn đề khác: “Thế sao ngài lại vẫn còn lau thân thể tôi?”
“ Ta không phải đã nói qua, muốn Hoa Mộc Lan nàng lấy thân báo đáp sao?” Yến Độ Phi mở rộng đôi mắt gian xảo.
“ A!” Hoa Mộc Lan lúc này mới nhớ ra một chuyện: ” Ngài …. Không quên sao?”
Chết tiệt! Nàng cứ cố sống cố chết để chứng minh mình là Hoa Mộc Lan, chẳng phải ngược lại chuyện rời bỏ hắn? Hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng không muốn hại hắn! Vì sao hắn cứ một mực khăng khăng, cố tình tới gần nàng chứ?
“ Đương nhiên ta không quên, Mộc Lan của ta.” Yến Độ Phi gắt gao ôm lấy Hoa Mộc Lan, cúi đầu thưởng thức hương vị môi của nàng.
Hắn …. Hắn lại cắn miệng của nàng.
Mới bị hắn làm cho kinh hãi, Hoa Mộc Lan bị hắn mãnh liệt có chút dịu dàng xâm nhập chinh phục nàng. Ánh mắt có tầng lớp sương mù hoang mang bất lực, chỉ có thể để mặc lưỡi hắn chuyển động trong miệng mình, hấp thụ yêu nước của nàng, liếʍ láp lưỡi của nàng ………
Ý nghĩ mơ màng nóng bỏng, tại đây gió lạnh thổi nhẹ phả ở dưới, nhiệt độ toàn thân cao không thể nhúc nhích, chỉ có thể dựa sát vào hắn, loại cảm giác này không được tốt, thật làm cho người ta sợ hãi, lại rất … rất thích!
Yến Độ Phi thưởng thức mùi vị của nàng, hoàn toàn say mê những thứ của nàng, được giai nhân ôm, cảm giác của hắn tốt lên nhiều.
Tạm rời khỏi môi nàng, chạy lên trên mũi nàng mà hôn, mặt mày của nàng, hắn hôn luôn cả những giọt mồ hôi thấm đẫm trên da thịt nàng, mũi chuyên tâm hít lấy hít để mùi thơm của nàng.
“ Hình như tôi bị bệnh …” Hoa Mộc Lan thì thào tự nói: “ Tôi cảm thấy nóng quá …” Đầu óc nàng hỗn loạn nhớ tới tên đầu sỏ gây nên, lấy cặp mắt đẹp kia không ngừng nhìn hắn, lên tiếng: “ Đều tại ngài, tại ngài làm hại!”
Lúc này Yến Độ Phi đang vùi đầu vào mái tóc dày của nàng, những sợi tóc mềm mại, hít lấy hương thơm trên mái tóc.
“ Ta làm hại?” Giọng nói của hắn truyền đến đầu nàng, mang theo ý cười, dụ hoặc đến mê người.
“ Đúng vậy!” Hoa Mộc Lan gật đầu, lại bị hắn thổi hơi vào làm xuất hiện cái loại cảm giác nóng nóng là lạ, ngay cả da đầu cũng run lên: “ Ngài đừng cắn tôi, cũng đừng làm bậy, ngài làm như vậy hại cả người tôi nóng như hỏa thiêu đấy!”
Hành động kỳ lạ của hắn, hại nàng cảm thấy cả người khó chịu đến cực điểm!
“ Nàng muốn ta dừng tay?” Yến Độ Phi dao động môi ở một bên tai nàng, thổi hơi nhẹ khiến trong lòng người cảm thấy ngứa ngáy.
“ Đúng …” Hoa Mộc Lan vừa xuất khẩu, liền cảm thấy câu trả lời của mình thật vô ích. “ Á ….” Nàng không giỏi về nói dối, nhất thời ấp úng: “ Hình như … hình như … Tôi bị ngược cuồng, nhất định là tôi bị ngược cuồng!”
Bị hắn nghe thấy, cắn đi cắn lại, ăn đến ăn đi, nàng lại cảm thấy rất thoải mái, rất sung sướиɠ … huhuhu … nhất định là nàng bị ngược cuồng.
Yến Độ Phi trợn mi: “ Ý của nàng là nói ta ngược đãi nàng?” Hắn sờ soạng thân nàng, nàng lại bảo là ngược đãi?
“ Ngài cắn tôi, còn hà hơi lỗ tai tôi, như vậy không phải ngược đãi thì là gì?” Hoa Mộc Lan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
00:03 / 08:37
“ Ngược đãi mà làm nàng thoải mái như vậy sao?” Yến Độ Phi bên môi tươi cười, cánh tay tiếp tục sờ loạn làn da của nàng.
“ Sao ngài biết?” Đột nhiên động tác của hắn làm cho nàng thở dốc vì kinh ngạc: “ Ngài buông ra!” Nàng phủi tay hắn, gạt bỏ cái tay đang làm bậy kia ra.
Yến Độ Phi cười không đàng hoàng, tiếp tục hỏi: “ Làm sao ta có thể biết nàng có thoải mái hay không?”
Hắn vừa lòng nhìn đáy mắt kinh ngạc của nàng, bàn tay to lơ đãng vỗ về bộ ngực rất tròn của nàng, làm nàng phát âm thanh yêu kiều.
“ A..” Hoa Mộc Lan thốt ra tiếng kêu cảm thấy xa lạ: “ A … A …. A ….”
Vì sao?
Vì sao nàng lại không tự chủ được vẫn kêu?
Hơn nữa ….. nàng muốn gạt tay hắn nhưng lại không được, thậm chí còn có chút thích được hắn vỗ về chơi đàu như vậy ….
“ Biểu hiện của nàng đang mách bảo ta biết nàng rất thoải mái.” Yến Độ Phi cười nói, môi nóng lần nữa dán trên môi của nàng mà quấy động, dọc theo cổ nàng, cắn cắn.
Hai tay của hắn lưu luyến nơi trắng noãn của nàng, bộ ngực sữa co dãn mềm mại, vê qua vê lại làm cho nàng từng trận run rẩy.
“ Tôi … A ….” Hoa Mộc Lan ngâm một câu rất khó khăn, ngừng hít hơi thật sâu, vất vả lắm mới lên tiếng:” Tôi có thoải mái đâu? Tôi khó chịu đến chết … nóng quá … hơn nữa vẫn không thể khống chế rên … a …. A …. Tại sao tôi lại như vậy?”
“ Nàng thật sự không thoải mái sao dù chỉ một chút sao?” Yến Độ Phi môi gần sát da thịt non mịn của nàng: “ Nàng biết không? Phải rất thoải mái mới có thể phát ra loại âm thanh này.”
Nói xong, hắn điên cuồng hôn lên xương quai xanh của nàng, một trận tê dại khiến toàn thân nàng mềm nhũn.
“ Thật à? A …..” Hoa Mộc Lan đầu óc mơ màng, khó có thể suy nghĩ xem hắn nói thật hay giả: “ Tôi bị bệnh … ngài mau thả tôi ra … mau thả tôi ra ….”
“ Sao ta lại buông nàng ra chứ?” Yến Độ Phi xác định cảm giác của mình, hoàn toàn không muốn buông tay: “ Ta muốn nàng, Mộc Lan.”
Bàn tay hắn đùa giỡn bộ ngực cao ngất của nàng! xoa bóp ngực trái, ngón tay kia lại vân vê đầu nhụy kiều diễm, đầu hắn lại xuống giữa hai ngực, hít lấy hít để hương thơm trên người nàng.
Thân thể của nàng cũng giống như nàng, đều làm cho người ta khó có thể kháng cự hương thơm, đó là thể chất của nàng, cũng chỉ thuộc về mình hắn.
“ Ngài không nghe thấy!” Hoa Mộc Lan vô lực đẩy hắn, sao lại có người không tự lượng sức mình, vì sao nghĩ muốn đầy ra lại không đẩy ra được?
“ Sao ngài lại ngửi người tôi …a a a?” Lời của nàng khiến hắn càng trêu chọc.
“ Bởi vì nàng có hương thơm.” Trả lời đơn giản dễ thuyết phục nàng, cánh môi hắn mơn trớn ngực nàng, nhẹ nhàng liếʍ láp.
“ Hương của tôi?” Hoa Mộc Lan một bên thở dốc, một bên nghi hoặc khó hiểu nói: “ Tôi đâu có dùng phấn thơm, làm sao có hương được?”
“ Ngay cả bản thân của nàng còn không biết, sao ta lại hiểu được?” Hắn khẽ cười, đưa lưỡi quấn lấy nụ hồng tươi đẹp kia.
“ A…” Hoa Mộc Lan bị lời lẽ của hắn mang đen loại xúc cảm ấm áp cùng tê dại, cúi đầu kêu một tiếng: “ Ngài ….”
Môi lưỡi của hắn uốn lượn hút nụ hoa hồng nhạt mê người của nàng, không ngừng tiếp xúc.
“ A …. A ….” Cả người nàng nóng như lửa, đầu óc quay cuồng, trong đầu chỉ có một vấn đề: “ Vì sao …. A”
“ Nàng muốn hỏi gì?” Động tác lưỡi của hắn không ngừng nghỉ, không biết nàng có phát ra câu kinh người nào không.
“ Tại sao ngài lại hút sữa của ta?” Nàng vất vả lắm mới nói ra câu chữ đầy đủ: “ Hơn nữa … “ Khuôn mặt của nàng vốn đã hồng nhuận bỗng dưng càng thêm đậm đà. “ Rõ ràng tôi không có sữa cho ngài hút …. Lạ ghê … ngài cũng không phải là tiểu hài tử …”
Trong đầu nàng nhất thời nhớ lại cảnh phụ thân hút sữa của mẹ, lại buồn bực khi hắn giống phụ thân! Khi đó, phụ thân hút sữa của mẹ, có phải vì bà nội mất sớm nên phụ thân đành phải tìm tới mẹ?
Yến Độ Phi cố gắng tự khống chế mình, sẽ không vì nguyên nhân câu nói có vấn đề của nàng mà cười ra tiếng. Hút sữa? Thế mà nàng cũng nghĩ ra được!
“ Làm sao ngài lại có vẻ mặt đau đớn?” Hoa Mộc Lan nhìn Yến Độ Phi, bỗng nhiên hiểu ra: “ Tôi biết rồi, nhất định là muốn ôn lại cảm giác hút sữa, lại không có mẹ cho ngài hút, cho nên mới nhẫn nhịn như vậy, phải không?”
Yến Độ Phi không dám hé răng, chỉ sợ nếu mở miệng sẽ cười không thôi.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Yến Độ Phi đang chịu đựng cực khổ. Nàng độ lượng nói: “ Xem ngài là ân nhân cứu mạng tôi, nên tôi cho ngài hút sữa. Nhưng tôi không có sữa, hút không được đừng có trách tôi …”
Yến Độ Phi cố nín, không muốn cười trước mặt nàng. Ông trời ơi, dưới tình huống này mà không thể cười được, hắn rất bội phục sức kiềm chế chính mình.
“ Ngài mau hút đi! Không cần nhịn!” Hoa Mộc Lan thúc giục hắn, không muốn nhìn mặt hắn đau khổ như vậy.
“ Nàng …” Yến Độ Phi không cười, thở từng ngụm khí đi ra. “ Tuân mệnh.” Nếu nàng cho phép, tội gì hắn không “ Hút sữa” cơ chứ!
May là thân thể thuần khiết trắng nõn của nàng làm cho người khác yêu thương, nếu không mà nghe được câu chữ ngu đần như vậy, hắn có thể tiếp tục thêm cũng là cực kỳ lợi hại!
Một tay nắn nụ hoa ướŧ áŧ, một tay thì kɧıêυ ҡɧí©ɧ sườn.
“ A … Ừm …. “ Nàng khó có thể kiềm chế bản thân, cảm giác như bị sét đánh.
Hóa ra bị người khác hút sữa vất vả như vậy … Về sau nàng tuyệt đối không sinh nhiều hài tử, khỏi phải hút sữa nhiều!
Yến Độ Phi đang chăm chú ngắm cảnh đẹp trước mặt mình, không biết trong đầu nàng suy nghĩ cái gì, có hoan ái hay không khỏi cần phải kéo dài nữa.
“ A … A … A ………A ………” Hoa Mộc Lan chỉ cảm thấy động tác của hắn khiến cả người đều xụi lơ.
Đưa tay cùng môi trao đổi vị trí, môi hắn ngậm lấy nụ hồng kiều diễm, ngón tay kẹp lấy ngực bên kia, hoặc xoay tròn hoặc ra sức bóp.
“ A … A …………..” Tiếng rên của nàng khiến động tác của hắn càng lúc càng điên cuồng càng lúc càng mê loạn: “ A nha …”
Yến Độ Phi rời khỏi nụ hồng của nàng, mỉm cười, lại lần nữa ngậm lấy nụ hồng ở bên kia.
“ A …” Hoa Mộc Lan yêu kiều toàn thân bên trong dường như sa vào ngọn lửa hừng hực: “ Nóng …. Nóng quá …”
“ Còn chưa đủ nóng đâu.” Yến Độ Phi liếc mắt đưa tình vừa lóe tà khí lại dịu dàng, môi tiếp tục trêu đùa nụ hoa nở rộ của nàng, bàn tay to thì lại trượt dần xuống bụng trơn nhẵn, chọn rốn để chơi đùa.
“ Không đủ nóng?” Toàn thân nàng đã nóng như bị lửa đốt, như vậy còn chưa đủ nóng sao? “ A … đều là tại ngài, hại tôi bị bệnh.”
Cho tới bây giờ nàng chưa từng sốt cao đột ngột như vậy! Đều là hắn làm hại.
“ Ta sẽ giúp ngươi chữa bệnh.” Yến Độ Phi giương con mắt đen nhìn nàng cam đoan, hướng trên cổ nàng mà hôn, bàn tay hướng từ bụng càng lúc càng đi xuống, đi vào u mật rậm rập mềm mại kia nhẹ nhàng gây sự.
“ Lừa ….. gạt người …….” Rõ ràng nàng càng lúc càng nóng “ Dù bị thêu tôi cũng không nóng như vậy …. A a aaâ …..”
Yến Độ Phi xoa nhẹ nơi rậm rạp kia, rồi sau đó mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy bụi cỏ rậm rạp ra, đi vào u cốc của nàng.
“ A … Á …” Hoa Mộc Lan rên không ngừng, cảm giác giữa hai chân chảy ra chất lỏng ẩm ướt, chất lỏng kia vừa có, nhưng dựa theo độ trượt của ngón tay hắn, chất lỏng càng thêm nhiều. “ Ngài……. Không phải là ngài làm tôi chảy máu chứ? Nếu không vì sao giữa hai chân ta lại ẩm ướt … nhất định là máu, đúng không?” Một bên nàng rên, một bên nàng kêu oa oa.
“ Không phải máu, chưa đến lúc chảy máu đâu!” Cánh tay Yến Độ Phi nhẹ nhàng vuốt ve ngực mềm mại của nàng, tay kia thì tiếp tục trêu đùa u mật kia.
“ A … A ….. “ Nàng khó khống chế được tiếng kêu của mình, suy nghĩ hỗn loạn về lời nói của hắn.
Cái kia không phải là máu? Chưa đến lúc chảy máu? Nàng nghe không rõ.
Hoa Mộc Lan quá mức mê mẩm, vì thế nhìn xuống phía dưới, muốn biết thứ dính dính ẩm ướt rốt cuộc là cái gì, nhưng nàng lại trông thấy cái tiết khố ( qυầи иᏂỏ) của mình không cánh mà bay, hay nói cách khác, hiện tại toàn thân nàng trần trụi.
“ A!” Hoa Mộc Lan theo bản năng chụp lấy bàn tay to của hắn, che chắn phía dưới của mình: “ Ngài đừng sờ loạn nữa! Cả người tôi trống trơn, bị người khác nhìn thấy rất xấu hổ, ngài cứ như vậy hại tôi khó ngẩng đầu nhìn người khác được!”
Hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng đành chịu thiệt thòi để hắn nhìn thấy hết, nhưng vấn đề là ban ngày thế này, nếu có người khác đi qua, cả đời nàng cũng không dám gặp người khác!
“ Ai nói hại nàng khó làm người?” Yến Độ Phi mỉm cười nói xong, cố tình không hiểu lời nàng nói: “ Ta với nàng đều là người!” Hắn ngừng một chút lại nói: “ Hơn nữa, chưa cho phép của ta, người khác không thể vào đây, không ai nhìn thấy bộ dạng lõα ɭồ của nàng đâu!”
Nàng nghĩ hắn cho người khác xem bộ dáng trần trụi của nàng sao?
Không! Hắn muốn giữ chặt nàng, tuyệt đối không chia sẻ cho người khác, cho dù chỉ là nhìn thôi cũng không được!
“ Thật không?” Hoa Mộc Lan chớp đôi mắt lông mi dài, vẫn còn nghi hoặc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hoang mang, Yến Độ Phi cười mê đắm, ngón tay dài bỗng nhiên đi vào bên trong u cốc.
“ A … A …. “ Cảm giác có thứ xâm nhập làm cho nàng kiều mị rêи ɾỉ không thôi, trán cũng không ngừng ngoe nguẩy, cảm giác bủn rủn, khô nóng.
Nơi u mật ẩm ướt kia cực kỳ chặt chẽ, làm cho ngón tay hắn khó đi vào, hắn phải từng bước một chui vào động, mới có thể tiếp tục đi sâu vào.
“ Ưm …… A …….” Hoa Mộc Lan rêи ɾỉ không ngừng, cảm giác ngón tay hắn đi vào, chưa từng có người nào vỗ về chơi đùa nơi riêng tư của nàng, một luồng ẩm ướt nóng nhầy càng lúc càng ra nhiều. “ A …. Nóng … đau … a”
Hắn thật sự làm nàng bị bệnh! Nếu không thì nàng sẽ không vừa nóng vừa khó chịu như vậy, rốt cuộc nàng bị hắn hạ thuốc độc gì? Tại sao bị động tay động chân như vậy thôi mà hại nàng đầu choáng váng hoa mắt chóng mặt giống như toàn bộ thế giới này theo hắn chuyển động?