Trong lòng tôi chợt trầm xuống. Hermione che miệng lại, ánh mắt Harry nhìn tôi chằm chặp.
"...Chỉ vậy thôi sao?" Ngạo mạn vuốt vuốt nếp áo choàng phẳng lại "Tớ biết rồi!"
"Sylvia..." Hermione nắm lấy tay tôi "Cậu không cần quá đau lòng..."
"Đau lòng?" Tôi nhíu nhíu mày "Tại sao tôi phải đau lòng?"
"Cô chỉ có thế phải không?" Ron Weasley quệt miệng nói.
"Ron!" Hermione nghiêm khắc nói.
"Tớ nói sai sao? Một Slytherin làm sao sẽ đau lòng vì một Tử thần Thực tử chứ!" Ron mỉa mai.
"Cậu đừng quên..." Hermione tức giận "Giáo sư Snape là thành viên của Hội Phượng Hoàng!"
"Tớ rất muốn biết tại sao giáo sư Dumbledore lại tin tưởng lão già đó như thế"
"Giáo sư trẻ tuổi hơn cha cậu, Weasley." Tôi lạnh mặt nói.
"Thì sao?" Ron nhún nhún vai, "Tôi thấy không giống."
"Có lẽ cậu nên học Harry đeo kính đi!" Tôi cười khẩy "Tôi đoán cậu ấy nhìn rõ hơn cậu đấy!"
"Cậu thấy rõ không, Harry??" Ron hỏi. Harry mơ hồ lầm bầm vài tiếng gì đó không rõ "Tôi cũng không rõ tại sao giáo sư Dumbledore sẽ tin tưởng ngươi. Malfoy, rõ ràng là một gia tộc phù thủy Hắc ám và cô là bạn gái của một Malfoy!"
"A, nếu cậu có xem qua báo chí. Như vậy cậu cũng có thể biết gia tộc của tôi cũng là một gia tộc phù thủy Hắc ám. Và trên thực tế từng gia tộc phù thủy thuần huyết hầu hết đều có quan hệ với pháp thuật Hắc ám, không phải sao?"
"Nhà Weasley chưa từng có!"
"Tin tưởng tôi, nhà Weasley là trường hợp dị thường..." Xét thấy sự thân thiện của phu nhân Weasley, tôi dừng một chút, vẫn là không có đem phần còn lại nói ra "...cho dù là trên phương diện tài sản hay pháp thuật đều dị thường". Nếu nói ra câu này, nhất định sẽ khiến Ron phát điên. "Về phần tôi và Draco, thật ra tôi không cảm thấy chúng tôi có gì không xứng!"
"Phải rồi, chắc cô rất vinh hạnh khi làm bạn gái của một Tử thần thực tử con nhỉ? Nó nâng niu cô trên lòng bàn tay nhỉ?"
"Ron!" Harry nổi giận đùng đùng. Từ lúc nghỉ hè đến giờ, hiển nhiên tính khí có chút nóng nảy hơn, quỷ dị nhất là hình như Ron Weasley lại có vẻ chột dạ.
"Sylvia..." Harry xoay đầu lại hướng tôi, gian nan nói, "Cậu xem, tớ cho đến bây giờ đều không có không tin tưởng cậu...Tớ biết cậu là một cô gái như thế nào, cậu cũng sẽ vĩnh viễn không có cùng quan điểm với Voldemort. Nhưng Malfoy thì..."
"Harry." Tôi chặn đứng lời của cậu ta, "Tớ biết cậu với Draco là cái dạng quan hệ gì, hai người giống như sinh ra để trở thành đối thủ một mất một còn của nhau vậy. Nhưng giống như cậu biết tớ, tớ cũng biết rõ cậu ta..."
"Cho dù cha cậu ấy là một Tử thần Thực tử thì như thế nào?" Hít sâu một hơi, tôi tiếp tục nói: "Đúng vậy...cậu ấy là kẻ được nuông chiều từ bé, căn bản là sẽ không để ý đến cảm giác của người khác. Cậu ấy ngang ngược, tính tình xấu xa, là kẻ ác bá trời sinh..."
"Ah, cô dĩ nhiên là biết!" Ron Weasley rốt cục nhịn không được nói chen vào.
"Nhưng, chúng tớ vẫn ở cạnh nhau hơn hai năm nay. Cho nên tớ biết..." tôi không nhìn đến cậu ta, tiếp tục nói "Cậu ấy quả thật đã bị chiều hư nhưng cậu ấy không lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui cũng không làm những việc gϊếŧ người không lý do. Cậu ấy không thể trở thành Tử thần thực tử được! Cậu ấy tôn trọng tớ, thậm chí có thể dễ dàng tha thứ việc tớ trở thành bạn với cậu và Hermione!"
"Dễ dàng tha thứ!" Harry thấp giọng lẩm bẩm.
Tôi cười rộ lên.
"Đừng để ý cách dùng từ đó! Tớ biết cậu hiểu ý tớ!" Tôi nói, "Harry nghe này... Trở thành bạn của cậu và Hermione thật sự rất tốt. Tớ thích sự thiện lương và chính trực của cậu cũng như sự thông minh cơ trí của Hermione, và tớ cũng rất thích Draco. Thời điểm cậu ấy không được tự nhiên, thẹn thùng đáng yêu biết bao nhiêu!"
"Thẹn thùng? Thật vậy chăng?" Đôi mắt xanh biếc ẩn sau cặp kính của Harry khẽ di chuyển cho thấy cậu ta đang suy nghĩ, mỉm cười cứng ngắc, tôi thậm chí nhìn đến cậu ta đang nổi da gà "Malfoy cũng sẽ thẹn thùng?"
"Đương nhiên! Cậu ấy cũng chỉ là một kẻ được nuông chiều đến hư mà không phải kẻ đại gian đại ác gì!"
Harry lẩm bẩm một câu, xem khẩu hình thì dường như là đang nói "Dù sao cũng không sai biệt lắm" linh tinh.
"Vốn tớ cũng chẳng muốn có dính líu gì đến Hội Phượng Hoàng nhưng hiển nhiên bây giờ đã phải dính dáng đến. Đúng vậy, tớ biết tớ ở Hội Phượng Hoàng bên này và cha cậu ấy là Tử thần Thực tử, tớ cũng không thể nói này việc này không có liên quan gì..." Tôi nói, "Nhưng tớ không thể vì vậy liền đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy. Điều này đối với cả hai chúng tớ đều không công bằng. Có lẽ tình cảm sẽ vì lựa chọn con đường khác nhau mà ngày càng xa cách nhưng tớ không cho rằng cậu ấy sẽ lựa chọn đi theo con đường của Chúa tể hắc ám. Hermione?"
"Hả?" Hermione ngẩng đầu lên, "Cái gì?"
"Durmstrang là một trong những học viện nổi tiếng nhất có khuynh hướng sử dụng pháp thuật Hắc ám, cậu cho rằng Krum tốt nghiệp từ nơi đó cũng sẽ là phù thủy Hắc ám sao?"
"Không!" Hermione quả quyết nói, "Nếu anh ấy thật là phù thủy Hắc ám, như vậy căn bản anh ấy sẽ không cùng một Muggle như tớ nói chuyện yêu đương."
Ron Weasley thở mạnh.
"Chính là như vậy." Tôi quay đầu trở về nhìn Harry, "Thời điểm chúng tớ bắt đầu hẹn hò, ai cũng cho là tớ là một phù thủy xuất thân Muggle. Nếu cậu ấy thật sự là một người xấu, căn bản chúng tớ sẽ không thể trở thành bạn chứ đừng nói gì đến việc hẹn hò. Cậu hiểu chưa?"
"Được rồi!" Harry không tình nguyện nói, "Tớ đã không đúng khi đánh giá hay can thiệp vào chuyện của cậu và Malfoy."
Tôi nhịn không được nhìn cậu cười cười.
"Nhưng cậu phải chú ý..." Cậu ta thận trọng nói "Đừng nói chuyện gì có liên quan đến hội Phượng Hoàng cho cậu ấy. Tốt nhất ngay cả ám chỉ cũng đừng đề cập đến!"
"Đương nhiên, tớ đã lập lời thề Bất-khả-bội." Tôi gật gật đầu, "Đối với bất kỳ ai tớ cũng không thể nói đến. Nếu để lộ bí mật, tớ sẽ chết cho dù là vô tình hay cố ý. Cậu có thể yên tâm!"
"A, trời ạ." Harry trở mình mắt trợn trắng, "Cho nên tớ mới nhắc nhở cậu không cần đàm luận. Cậu cho là tại sao?"
Tôi ngẩn người, còn chưa kịp bình luận gì, cánh cửa đã bị mở ra.
"Thật cao hứng khi thấy các em tán gẫu vui vẻ như vậy!" Tonks nói, "A...Nhưng mà Molly để cho chị gọi các em đi xuống ăn cơm. Chị nghĩ nếu trong vòng năm phút mà mọi người vẫn chưa có mặt ở nhà ăn, bà ấy nhất định sẽ rất giận dữ."
Chúng tôi theo cô ấy đi xuống lầu. Thời điểm đi qua cái ô lớn kỳ quái, Tonks cực kỳ cẩn thận mà đi vòng qua.
"Đều đến đủ chưa?" Phu nhân Weasley nhìn xung quanh một chút, con gái nhỏ của bà đang giúp bà bày chén đĩa "George cùng Fred đâu?"
"Con đến đây." hai tiếng động lớn vang lên, cặp sinh đôi nhà Weasley xuất hiện ngay trước mắt mẹ họ.
"Này!" Phu nhân Weasley lui về phía sau từng bước, rống giận, "Độn thổ không dùng để dọa mẹ của hai đứa! Chỉ có vài bước thì không cần dùng đến Độn thổ!"
"Đừng như vậy mà mẹ."
"Độn thổ nếu không dùng thì học nó có nghĩa gì đâu nè!"
Cặp sinh đôi lơ đễnh nói xong, cười hì hì vào chỗ ngồi.
"Ginny!" Tonks vui vẻ nhìn cô bé tóc đỏ bằng ánh mắt nóng bỏng "Đến đây đi, chị cũng muốn phụ...!"
"Hả, không, " phu nhân Weasley cẩn thận giữ Tonks ngồi im, có vẻ bà vẫn còn sợ hãi "Để Ginny tự làm được rồi, cũng không phải việc nặng gì đâu..."
"A, tôi thích làm việc." Tonks đầy nhiệt tình nói. Cô ra sức tránh né phu nhân Weasley, tiếp nhận chén đĩa trong tay Ginny, bất cẩn đá bay một cái ghế. Ginny vội vàng đỡ cô lại bàn ăn.
Phòng bếp thoạt nhìn rất lớn. Đầu bàn ăn đã có một người ngồi, là anh hai nhà Weasley, tóc đỏ dài, tai đeo khuyên. Anh ta nhìn cặp sinh đôi em mình với ý cười đong đầy trong mắt.
"Ngồi xuống đi, Sylvia." Hermione lôi kéo tôi ngồi xuống đối diện Tonks, Ron và Harry cũng ngồi xuống.
Sirius cùng giáo sư Lupin đi đến, bọn họ ngồi ở bên cạnh Tonks.
Dường như bắt đầu từ lúc bước vào nhà ăn, Sirius liền nhìn tôi, ngay cả trả lời câu hỏi giáo sư Lupin đều có vẻ không yên lòng.
Ánh mắt của ông ấy rất rõ ràng, tôi không khỏi khụ một tiếng, hướng bên cạnh nhìn lại.
"Giáo sư Snape đâu? Thầy ấy không ở đây sao?" Tôi nói, "Cháu nghe nói thầy ấy sẽ dạy học vào tối nay!."
Sắc mặt Sirius nhanh chóng trầm xuống.
"Ông ấy không ăn cơm ở đây." Harry nói.
"Thật sự là cám ơn trời đất." Ron lẩm bẩm.
"A..." Hermione nhìn nhìn không khí có vẻ nặng nề "Tonks, làm gì để giải trí đi! Đừng ngày nào cũng giống nhau"
"Đương nhiên." Tonks vui vẻ nói xong, cái mũi của cô cùng môi trên chậm rãi nhô ra, giống hệt cái miệng của con vẹt.
"Ah?" Tôi kinh ngạc.
"Tôi là một phù thủy biến hình!" Tonks mở cái miệng chim của cô ra nói chuyện.
"Thực sự rất tuyệt!." Tôi thiệt tình tán thưởng.
Sau một trận hỗn loạn do cặp sinh đôi gây ra, mọi người rốt cuộc cũng ngồi xuống hết. Với một kẻ chưa từng sống trong một đại gia đình, tôi có chút hâm mộ nhưng khi hiện thực bày ra trước mắt, tôi có chút sợ hãi. Không thể trách phu nhân Weasley tính tình không tốt, cho dù có tính tình tốt, thì đối với việc phải chăm một đàn con thế này thì tính tình cũng khó mà tốt nổi.
"Ăn đi!" Phu nhân Weasley nhiệt tình nói. Bà đưa cho tôi một bộ chén dĩa "À, ta không biết tay nghề của ta có hợp khẩu vị của cháu hay không..."
Tôi vội vàng cảm ơn. Nhưng trước khi tôi kịp tiếp nhận chén đĩa từ bà, một cái khay lớn ngay lập tức xuất hiện trước mắt tôi, ngăn cản hành động của bà. Một cái khay lớn chứa rất nhiều đĩa thức ăn bằng bạc, sáng lấp lánh. Từng món ăn trong đĩa đều trang trí bày biện vô cùng tinh xảo nhưng phân lượng dường như chỉ đủ cho một người.
Tôi kinh ngạc nhìn khay thức ăn xuất hiện đột ngột này, quay lại nhìn Kreacher đang đứng bên cạnh.
Hiện tại, Kreacher trông rất sạch sẽ. Ngay cả lông trắng trong tai cũng thơm tho bông xù mềm mại, quấn một cái khăn bàn trắng tinh.
"Cô chủ nhỏ đương nhiên muốn ăn món ăn của Kreacher làm!" Nó nói.
"A..." Tôi có chút xấu hổ nhìn sang những người khác. Tất cả mọi người trên bàn ăn đều im lặng, chờ xem phản ứng của tôi. Lại có người trao nhau những ánh mắt ra vẻ hiểu rõ.
"...làm tốt lắm Kreacher " tôi không thể nói ra những lời nói đả kích đến gia tinh, nhất là khi nó làm những việc không bị cấm "Ngươi có thể đi xuống."
"Vâng, cô chủ nhỏ!" Kreacher kích động cúi mình vái chào, sau đó biến mất.
"Hả..." Ron Weasley nói.
"Thật không sai." Tonks nói.
Tôi khó khăn đem khay đẩy ra "Có muốn cùng ăn không?"
"Không, quên đi, hiển nhiên Kreacher chỉ chuẩn bị cho mình em!" Tonks nhìn nhìn khay, lắc lắc đầu. Ngay sau đó cô duỗi cái cổ dài trong hưng phấn "Em quả nhiên là hậu duệ trực hệ của nhà Black? Mẹ của chị là Andromeda Black, nhưng vì gả cho cha chị nên đã bị xóa tên. Chị có thể xem là chị họ của em đấy!"
Sirius âm thầm cho Tonks một ánh mắt tán thưởng.
"Không, đương nhiên không phải." Tôi làm bộ không có thấy, mỉm cười nói, "Tôi nghĩ chỉ vì tôi là một thuần huyết và tương tự, gia tộc tôi cũng là quý tộc cổ xưa!"
Tay nghề của Kreacher phi thường tốt, chuẩn bị phân lượng cũng phù hợp cho một "tiểu thư quý tộc". Cho dù tôi cảm thấy việc bị nhìn chằm chằm trên bàn ăn khiến tôi có thể khó nuốt xuống, nhưng cuối cùng tôi cũng có thể ăn hết.