Bộ Phương lung lay về tới trong phòng bếp, nấc một cái, mùi rượu nồng nặc từ trong miệng phun ra.
Uống hai ly rượu này, Bộ Phương cảm giác đầu váng mắt hoa, không thể không nói, rượu mới này còn nặng hơn Băng Tâm Ngọc Lộ Tửu nhiều lắm.
Thu thập sạch sẽ phòng bếp, chỉ còn lại ba bình rượu, bên trong đựng là rượu mới cất, hương thơm có thể bao trùm nửa đế đô.
Ba bình rượu bạch ngọc đều dùng giấy dán phong ấn, mùi rượu nồng nặc bị nén lại trong bình, không có tán ra, Bộ Phương vỗ vỗ bình rượu bạch ngọc, liếʍ liếʍ môi, mùi rượu từ trong miệng hắn tràn ra.
Nhìn bình rượu bạch ngọc, Bộ Phương trầm ngâm nửa ngày, nên lấy cái tên cho rượu này...
Dùng ba loại linh dược cấp bảy chế thành linh rượu... Gọi nó Tam Bảo Tửu? Bộ Phương vội vàng lắc đầu, tên này thật quá khó nghe, sẽ làm rượu này hạ giá.
- Uống một ngụm trong nháy mắt như hỏa diễm đốt cháy, vào cổ họng lại như hàn băng... không bằng gọi Băng Hỏa Tửu? Không được, quá nát, gọi Băng Hỏa Ngộ Đạo Tửu? Ngô... gọi Băng Hỏa Ngộ Đạo Nhưỡng đi.
Bộ Phương vuốt cằm trầm ngâm một hồi, trong lòng có chút lửa nóng, Băng Hỏa Ngộ Đạo Nhưỡng, còn mạnh hơn Băng Tâm Ngọc Lộ Tửu nhiều lắm, không biết Long Thổ Tức còn hơn sẽ như thế nào?
Bộ Phương biết được Long Thổ Tức là do Nghê Nhan nói, hắn chưa uống qua Long Thổ Tức, nên căn bản không thể làm ra bình phán.
- Hệ thống, có thể so sánh Băng Hỏa Ngộ Đạo Nhưỡng và Long Thổ, xem loại rượu nào ngon hơn không?
Bộ Phương mong đợi hỏi hệ thống.
Bất quá hệ thống trầm mặc nửa ngày, mới nghiêm túc trả lời hắn:
- Đánh giá là do người thưởng thức qua Long Thổ Tức làm ra, kí chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ nên không thể thưởng thức, xin cố gắng nhiều hơn, bất quá Băng Hỏa Ngộ Đạo Nhưỡng đã thành, hiện bắt đầu định giá...
Hệ thống trả lời ngoài dự liệu của Bộ Phương, để hắn hơi sững sờ.
Nhất định phải thưởng thức qua Long Thổ Tức mới có thể bình phán sao? Điều này làm cho Bộ Phương không khỏi nhíu mày.
Bất quá rất nhanh, hắn lại giãn lông mi, khóe miệng nhếch lên, trong đế đô thưởng thức qua Long Thổ Tức chỉ có một người, đó chính là Nghê Nhan, chờ ngày mai Nghê Nhan uống Băng Hỏa Ngộ Đạo Nhưỡng, tự nhiên có thể làm ra phán đoán.
Hệ thống định giá, Bộ Phương cũng không biết giá cả sẽ như thế nào, thế nhưng Bộ Phương rất rõ ràng, giá tiền tuyệt đối không tiện nghi.
Nhất thời bán hội, định giá còn không có kết quả, Bộ Phương sớm đã say, ngáp một cái, đi ra phòng bếp, chuẩn bị đóng cửa lên lầu ngủ.
...
Tiểu Bạch giống như một ngọn núi không thể rung chuyển sừng sững ở cửa tiệm, ánh sáng màu đỏ trong mắt không ngừng chớp động.
Trước người Thiên Hư Tử hiện đầy trường kiếm rậm rạp chằng chịt, những kiếm ảnh kia đều là thanh trường kiếm trong tay hắn biến thành.
Khuôn mặt của Thiên Hư Tử nghiêm nghị quát.
- Chém khôi lỗi kia cho ta!
Thiên Hư Tử khẽ quát, ý niệm khẽ động, chân khí dâng trào, thanh âm đinh linh linh vang vọng, sau đó kiếm ảnh rậm rạp chằng chịt gào thét bay về phía Tiểu Bạch.
Kiếm ảnh che khuất bầu trời giống như hóa thành mưa kiếm, rậm rạp làm cho người lông tơ dựng đứng, nội tâm sợ run.
Trong mưa kiếm lôi cuốn lấy kiếm khí của Thiên Hư Tử, đây chính là kiếm khí của Chiến Thánh, uy lực cực kỳ cường hãn trút xuống, coi như là cửa thành cũng bị oanh phá, Chiến Thánh thông thường đối mặt một chiêu này, thậm chí ngay cả dũng khí chống cự cũng không có.
Một chiêu này... cực kỳ đáng sợ.
Người xung quanh nghiêm nghị, đều kinh hãi thực lực đáng sợ của Thiên Hư Tử.
Thân thể Tiểu Bạch ở trong mưa kiếm có vẻ nhỏ bé như vậy, giống như thuyền con trong đại dương, tùy thời bị sóng lớn nhấn chìm.
Thanh âm máy móc vang lên, hồng mang đảo qua mưa kiếm khắp bầu trời.
Sau một khắc, mưa kiếm rậm rạp chằng chịt ầm ầm nuốt mất nó.
- Ha ha ha! Nát bấy cho ta!
Thiên Hư Tử cười ha hả, thoải mái không gì sánh được.
Bỗng nhiên, nụ cười của hắn ngừng lại.
Bởi vì trước mặt hắn, mưa kiếm như bị một cái động không đáy nuốt hết, đang không ngừng giảm bớt...
Chỉ mấy tức, chỉ còn lại vài đạo kiếm ảnh.
Thanh thế to lớn, thoáng cái trở nên nhỏ bé không gì sánh được.
Tròng mắt của Thiên Hư Tử trừng lớn nhìn Tiểu Bạch, đưa tay ra chỉ, không ngừng run run... con mẹ nó, vì sao thế gian có khôi lỗi đáng sợ như vậy.
Trong mắt Tiểu Bạch lóe lên hồng mang, trường kiếm bị nó bóp cong, ca sát… cuối cùng cắt đứt.
Thanh âm thanh thúy vang vọng cả hẻm nhỏ.
Tất cả mọi người hít khí lạnh, Thiên Hư Tử phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt chán nản lui về sau mấy bước, cả người run run.
Đây chính là linh kiếm hắn dùng tinh huyết luyện chế, lại bị khôi lỗi kia bóp nát!
Thiên Hư Tử cảm giác trái tim mình co rúm.
- Người gây chuyện, cởi đồ thị chúng.
Thanh âm máy móc của Tiểu Bạch vang lên, tất cả mọi người sửng sốt, có chút không rõ.
Thất gia trốn ở trong đám người nghe thanh âm quen thuộc giống như ác mộng kia, sợ đến cả người run rẩy.
Lại... Lại nữa rồi! Cởi đồ cuồng ma!
Tiểu Bạch ném trường kiếm xuống đất, giơ tay lên, phốc xuy… bàn tay trực tiếp dài ra, xuất hiện ở trên đỉnh đầu Thiên Hư Tử, bắt đối phương lại, sau đó nhấc lên.
Đó là một bàn tay có thể bóp nát linh kiếm...
Mọi người cảm giác đầu mát lạnh, nếu như bàn tay kia dùng lực một chút, đầu của Thiên Hư Tử tuyệt đối sẽ không cứng hơn linh kiếm, hậu quả tự nhiên... không dám tưởng tượng.
Thế nhưng sự thực không phải như mọi người nghĩ, tuy hình ảnh vẫn đẹp đến không đành lòng nhìn.
Roạc!!
Thiên Hư Tử cảm giác cả người lạnh lẽo, đạo bào bị khôi lỗi kia xé nát...
Ông trời của ta! Khôi lỗi này muốn làm gì? Phát rồ đến ngay cả lão đầu như ta cũng không buông tha sao?
Hàm răng của Thất gia run rẩy, một màn quen thuộc kia, hình ảnh cay mắt kia... hết thảy đều là đau nhức trong lòng hắn!
Hồng mang trong mắt Tiểu Bạch đảo qua thân thể của Thiên Hư Tử, cánh tay vung lên, giống như ghét bỏ ném Thiên Hư Tử ra ngoài.
Nghê Nhan nháy mắt, vội vàng che kín ánh mắt của Diệp Tử Lăng.
- Tiểu cô nương, đừng xem.
Mười ba đạo tặc nhất thời ê răng, con mẹ nó, quả nhiên như Thất gia nói... khôi lỗi kia chính là cởi đồ cuồng ma, nó không gϊếŧ ngươi, thế nhưng sẽ lột sạch ngươi, quả thực là phát rồ!
Thiên Hư Tử từ dưới đất bò dậy, gió thổi qua, trứng chim hơi lạnh, gương mặt già nua trắng bệch, hiện tại hắn đã thanh tỉnh lại, y phục cũng mất, còn uống rượu gì nữa?
Sức chiến đấu của khôi lỗi kia cực kỳ mạnh mẻ, là con bài chưa lật của tiểu điếm sao... Thảo nào dám trồng một gốc Ngộ Đạo Thụ, nguyên lai có khôi lỗi có thể tiện tay lột quần áo của Chiến Thánh, quả thực đáng sợ.
Thiên Hư Tử đã không còn mặt mũi lưu lại nơi này, hắn tiện tay vung lên, trường kiếm gãy xuất hiện ở trong tay hắn, bắt kiếm chỉ, trường kiếm vây quanh nửa người dưới của hắn xoay tròn, như hóa thành một cái tạp dề... Ít nhất là che lại phong cảnh mê người kia nha.
Tiếu Nhạc há hốc mồm, không hổ là lão tổ của Kiếm Hư Các, cao chiêu nha!
Đát đát, tiếng bước chân nhàn nhạt vang lên, Bộ Phương cảm giác men say còn chưa rút đi, hắn đi tới cửa, liếc mắt nhìn Thiên Hư Tử, khóe miệng nhếch lên.
Vỗ vỗ cái bụng của Tiểu Bạch, Bộ Phương thản nhiên nói:
- Đóng cửa, muốn rượu, ngày mai tới xếp hàng sớm...
- Đúng rồi, rượu số lượng có hạn, tới trước được trước.
Bộ Phương thản nhiên nói, Tiểu Bạch chuyển động thân thể, trở lại trong tiểu điếm, trực tiếp tiến vào phòng bếp, Bộ Phương thì đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, Bộ Phương cảm giác mí mắt của mình híp lại, không cách nào mở được, thở nhẹ một hơi, về gian phòng ở lầu hai, tắm rửa một chút, sau đó nằm lên giường ngủ thật say.
Rượu số lượng có hạn, tới trước được trước... Những lời này để không ít người ngưng trọng, ôm vô số tâm tư thối lui.
Xem ra rượu này... chỉ có thể ngày mai tới uống.
Đoạt? Bài học của Thiên Hư Tử còn sở sờ ở trước mắt, bọn họ không phải người ngu, tự nhiên sẽ không động thủ với cởi đồ cuồng ma.
- Đi thôi, kịch hay đã kết thúc, sáng mai chúng ta tới sớm uống rượu.
Nghê Nhan vỗ đầu Diệp Tử Lăng nói, sau đó kéo nàng ly khai hẻm nhỏ.