Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 24: Âu Dương Tam Man Ŧя͢ầи ͙Ŧя͢υồиɠ

Âu Dương Tam Man là ba con trai của Âu Dương gia chủ đương thời Âu Dương Tung Hoành, lớn lên lưng hùm vai gấu, có sức chiến đấu đáng sợ, man lực rất mạnh, ở đế đô được xem là máy móc hình người cho nên mới bị gọi là Âu Dương Tam Man.

Lão đại Âu Dương Chân, lão nhị Âu Dương Vô, lão tam Âu Dương Địch, được gọi chung là chân vô địch, ba người là tam bào thai cho nên dung mạo cực kỳ giống nhau, tu vi cả ba đều đạt tiêu chuẩn của Tứ phẩm Chiến Linh, từng theo phụ thân Âu Dương Tung Hoành tòng quân gϊếŧ địch, cũng đã trải qua rèn luyện từ gϊếŧ chóc rồi.

Mặc dù bọn họ bị gọi Âu Dương Tam Man, ở đế đô không cho ai mặt mũi nhưng lại đối xử cực tốt với muội muội duy nhất là Âu Dương Tiểu Nghệ, nàng nói gì thì họ cũng nghe. Hôm nay, khi nghe được tin tức là vị muội muội mà bọn họ nâng niu chiều chuộng này lại bị một cửa hàng nho nhỏ kia ức hϊếp thì thực sự không thể nhẫn nhịn.

Ba người giống như một quả khí cầu bị căng đến tận cùng vậy, động vào là nổ (ai đó) lập tức hùng hùng hổ hổ đi về phía nhà hàng đó.

Tôn Khải Tường cùng Triệu Như Ca vẫn đang vụиɠ ŧяộʍ để ý quán ăn nhỏ thì phát hiện Âu Dương Tam Man đang táo bạo bước đến không khỏi cười thầm trong lòng, Triệu Như Ca càng cười lạnh không thôi, hắn một mực tìm cơ hội để phá cái quán ăn này rồi nhưng hiện tại xem ra không cần hắn phải xuất thủ rồi.

Âu Dương Tam Man được xưng là cỗ máy hủy diệt hình người cũng không phải là hư danh, họ mà tới thì tuyệt đối có thể san bằng nơi này thành bình địa, đến lúc đó thì mình chỉ cần bước vào quán nhỏ kia đạp vào bộ mặt tên lão bản khốn khϊếp đó một cái là được rồi.

Đi dọc theo con đường chính của đế đo, qua Phượng Tiên Lâu rồi tiếp tục đi về phía trước khoảng mười dặm là đến một con hẻm nhỏ, đi vào trong là có thể nhìn thấy quán ăn của Bộ Phương.

Bộ Phương đang nằm phơi nắng trên ghế, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người khiến hắn cảm thấy thật dễ chịu.

Âu Dương Tiểu Nghệ đang nhàm chán ngồi ở một bên, bởi vì đang nhàm chán nên nàng bắt đầu chăm chỉ tu luyện để được ăn món canh đậu phụ đầu cá cùng cá ướp bã rượu.

Âu Dương Tam Man bước vào trong hẻm nhỏ, khí thế của ba người lập tức khuếch tán ra khiến cho cuồng phong gào thét.

Đông đông đông!

Ba người giống như những con thú, từng bước từng nước dẫm xuống khiến cho mặt đất rung động.

- Đại ca! Phía trước chính là quán ăn đã ức hϊếp muội muội, chúng ta trực tiếp đi đến gϊếŧ chết tên lão bản to gan lớn mật kia!

Mắt Âu Dương Vô trợn tròn xoe, buồn bực nói.

Âu Dương Địch vỗ một cái vào ngực, nói lên giống như rống:

- Mẹ nó! Dám ép buộc tiểu muội của chúng ta, hôm nay nếu không đốt cái hắc điếm kia thì lão tử sẽ kiêng rượu ba ngày.

- Đi thôi, đi xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại lớn mật như thế.

Âu Dương Chân là người trầm ổn nhất trong ba huynh đệ, nhưng việc liên quan đến muội muội khiến cho hắn táo bạo hơn rất nhiều. Hắn nhớ đến giọng nói đáng yêu, nụ cười duyên dáng của muội muội, lại nghĩ đến tiểu muội muội đáng yêu bây giờ đang phải chịu đựng những cực hình mà người thường khó có thể chịu được thì trái tim của hắn giống như bị cắt ra từng mảnh vậy.

Đại Hắc đang nằm rạp trên mặt đất đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động một hồi, nó lập tức mở mắt chó đang còn nhập nhèm ra, thấy ba thân ảnh khổng lồ đang bước đến rất khí phách thì mở miệng ra ngáp một cái rồi lại tiếp tục nằm xuống.

Bộ Phương cũng bị chấn động này đánh thức, nghi hoặc nhìn về phía xa xa, vừa vặn thấy được Âu Dương Tam Man đang đứng ở cửa ra vào.

- Các ngươi là ai? Tới dùng cơm ư?

Bộ Phương bình thản nói.

- Phi! Cái hắc điếm này của ngươi ai thèm đến dùng cơm chứ, chúng ta đến để tìm tiểu muội!

Âu Dương Vô có tính nóng nhất, lập tức giận giữ thét lớn.

Bộ Phương ngẩn người ra:

-Tìm tiểu muội? Ba cái tên lớn lên giống như Trương Phi này không phải đi nhầm chỗ chứ, quán ăn nhỏ này của ta làm ăn đứng đắn, không phải thanh lâu.

- Tiểu muội ư? Không có.

Nếu như không phải tới để dùng cơm thì Bộ Phương sẽ mặc kệ, tiếp tục trở lại nằm trên ghế.

- Ơ! Tiểu tử này, ngươi còn dám lừa gạt ta, ta cảm nhận được khí tức của tiểu muội rồi, ở ngay trong tiệm của ngươi! Nếu như ngươi không giao người thì ta sẽ san bằng cái quán nhỏ này của ngươi.

Âu Dương Địch vặn nắm đấm một cái, lập tức phát ra thanh âm xương cốt kẽo kẹt, không có hảo ý vào nhìn Bộ Phương.

Bộ Phương vẫn bình thản liếc nhìn ba người này, cuối cùng hắn cũng biết ba người này tìm ai rồi, thì ra là đến tìm tiểu nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ a.

Bộ Phương đứng lên, hô lên với Âu Dương Tiểu Nghệ đang ngồi tu luyện ở cách đó không xa:

- Này, tiểu nha đầu, có người đến tìm ngươi.

Bị Bộ Phương gọi Âu Dương Tiểu Nghệ phải thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, khó chịu liếc hắn một cái rồi nhìn về phía cửa quán, rất nhanh nàng đã thấy được ba vị ca ca củamình.

Âu Dương Tiểu Nghệ biến sắc, nội tâm của nàng rất rõ, nhất định là Yên Vũ tỷ tỷ làm lộ hành tung của nàng.

- Lão bản thối! Bọn họ là ca ca của ta, muốn bắt ta về nhà, ngươi hãy giúp ta ở lại …

Âu Dương Tiểu Nghệ thì thầm một tiếng, quay người chạy về phía phòng ngủ, thoáng cái đã biến mất.

Con mắt dưới Bộ Phương khẽ nháy, nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ biến mất, trong lòng rất khó hiểu.

Hắn lại quét mắt về phía ba đại hán ở bên ngoài. Âu Dương Tiểu Nghệ đáng yêu, ngọt ngào như vậy mà là em của ba đại hán thô cuồng, xấu xí này ư? Bọn họ thực sự là huynh muội sao? Đều cùng một cha một mẹ sao lại khác nhau như thế chứ?

- Nàng không muốn gặp các ngươi.

Bộ Phương nói.

- Cái gì? Ngươi lại còn dám ngăn cản chúng ta gặp mặt? Đáng chết! Rõ ràng ngươi đang giam giữ tiểu muội của ta!

Âu Dương Chân tức giận, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Âu Dương Tiểu Nghệ đang phải chịu cực hình.

Tức giận a!

Oanh!

Âu Dương Địch táo bạo bước lên đầu tiên, đạp xuống một cái, kình khí lập tức bắn ra, hắn giống như là một đầu man thú xuất hiện trước mặt của Bộ Phương, khuôn mặt dữ tợn áp sát với mặt của Bộ Phương, hơi nóng phả lên từng sợi tóc của hắn khiến chúng nhẹ nhàng phiêu động.

- Gây gổ thì sao hả? Lão tử còn muốn phá hủy hắc điếm của ngươi đây này.

Âu Dương Địch trợn mắt tròn xoe, lớn tiếng nói.

- Tiểu Bạch, có người đến gây sự.

Bộ Phương bình tĩnh hô lên một tiếng.

- Kẻ nháo sự, lột sạch thị chúng.

Một âm thanh máy móc vang lên trầm thấp, thân thể cao lớn của Tiểu Bạch kia xuất hiện ở sau lưng Bộ Phương, con mắt máy móc khẽ lóe ra hào quang.

Âu Dương Địch hé mắt, nhếch miệng nói:

- Còn có giúp đỡ à! Các huynh đệ, cùng tiến lên, cạo sạch hắn nha!

Âu Dương Vô cùng Âu Dương Chân xuất hiện ở sau lưng Âu Dương Địch, khí thế của ba huynh đệ bành trướng, giống như nổi lên một trận cuồng phong không ngừng oanh kích quán nhỏ.

Với khí thế của bọn hắn thì những quán bình thường có lẽ đã sớm nứt vỡ rồi nhưng quán này của Bộ Phương lại hoàn hảo không nửa điểm tổn hại.

Âu Dương Chân nhíu mày, ánh mắt của hắn quét nhìn bốn phía, ngoại trừ tên tiểu bạch kiếm gầy yếu trắng nõn trước mắt và con khôi lỗi này thì bên ngoài quán này chẳng có ai… A, còn có con chó mực đang nằm gáy o..o.. kia nữa.

Nhìn thế nào cũng giống một quán ăn bình thường, loại quán ăn này mà cũng có gan cưỡng ép tiểu muội?

Chẳng lẽ … lão bản này thâm tàng bất lộ? Hoặc là trong quán này đang cất giấu một cao thủ của tông môn?

Âu Dương Chân nhìn Bộ Phương rất nghiêm túc, càng nhìn càng nghi hoặc, đối phương chỉ có tu vi nhị phẩm chiến sư, trình độ của chân khí so với tiểu muội còn thấp hơn một bậc!

Ngay khi Âu Dương Chân còn đang suy nghĩ thì..

Phanh Phanh.

Hai tiếng nổ mạnh vang lên, hai đạo thân ảnh khổng lồ bay ngược ra, chật vật ngã xuống mặt đất.

Âu Dương Chân lập tức cả kinh, đôi mắt hắn trợn tròn.

Chỉ thấy hai người Âu Dương Vô cùng Âu Dương Địch đã bị đính trên vách tường của hẻm nhỏ, hãm sâu vào trong đó…

- Không có gì đâu đại ca, tất cả đều là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!

Âu Dương Vô cùng Âu Dương Địch lập tức phủi đi bụi đất, gian nan leo ra.

Thật xấu hổ a, Âu Dương Tam Man lại bị người ta ném ra như ném rác.