Cổ Quốc Tình Sự

Chương 12: Lau hạ thể ướt đẫm cho người bệnh , thân thể lãnh đạm lại phát tao

Lau hạ thể ướt đẫm cho người bệnh, thân thể lãnh đạm lại phát tao, dùng da^ʍ huyệt gian da^ʍ thương hoạn đại dương v*t ( Tang Vân bị thương lại nổi máu ghen)

Đôi tay Tang Vân dừng trên vai Lạc Tinh, dường như sợ đυ.ng vỡ cậu, động tác cực nhẹ. Bàn tay xuyên qua áo lụa, chạm vào da thịt ôn lương, tinh tế của Lạc Tinh, xúc cảm trơn mà lạnh, phảng phất có dòng nước từ đầu ngón tay chảy vào trong lòng, súc rửa bàng hoàng, lệ khí nhiều ngày của hắn. Cái gọi là tính tình đại biến, hỉ nộ vô thường, bất quá là bởi vì tâm không cùng nơi, đau thương mất người yêu. Hiện giờ, hắn đã trở lại, vĩnh viễn sẽ không lại từ bỏ Lạc Tinh nữa.

Lạc Tinh cúi đầu không cùng nam nhân nhìn nhau, Tang Vân cũng không cưỡng bách cậu, chỉ là dùng ngữ khí nhất nghiêm túc nói:

"Tinh nhi, ta trở về là để tìm về em, ta... yêu em."

Chữ yêu này, đối với Tang Vân trước kia mà nói, là đơn giản mà đơn bạc. Nếu ngươi hỏi hắn yêu cái gì, hắn sẽ không chút do dự trả lời, yêu giang sơn yêu ngôi vị hoàng đế, thậm chí có thể yêu lê dân bá tánh. Lại là lần đầu tiên, hắn lấy miệng lưỡi trịnh trọng như thế nói ra, giao phó chữ này cho Lạc Tinh, là năm tháng đời này kiếp này với tình cảm của hắn. Từ đầu lưỡi đến tâm can đều nóng bỏng, chỉ vì tiểu nhân nhi đáng yêu trước mặt này.

Lạc Tinh rốt cuộc chịu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đôi mắt đẹp toàn là kinh ngạc, đồng mắt sáng trong hiện lên khuôn mặt của Tang Vân, thâm tình mà nôn nóng. Trong lòng trong nháy mắt vui sướиɠ, rồi lại giống như pháo hoa nháy mắt mất đi. Cậu cúi đầu, cằm giấu sau đầu gối, mặt nhỏ càng thêm có vẻ điềm đạm đáng yêu, buồn bã nói:

"Tang Vân, đồ ngươi muốn quá nhiều, bây giờ ta cũng biến thành một trong số đó. Ngươi thích ta cũng giống như thích một gốc cây hoa trong hoa viên g, coi như là ta mềm yếu, không có dũng khí đánh cuộc quãng đời còn lại trên người ngươi. Vạn nhất ngày nào đó lại có lúc lưỡng nan, ai biết ngươi sẽ không lại lần nữa bỏ ta mà đi, ta sợ......"

Mềm mại chậm rãi nói, nói đến làm trong lòng Tang Vân nôn nóng, biết vậy chẳng làm. Hắn hận không thể đào tâm can ra cho Lạc Tinh xem, nhưng cũng biết nói tâm bị tổn thương không có khả năng bởi vì một câu thổ lộ mà khôi phục nguyên dạng, cái này của không phải công sức một ngày mà làm được. Tang Vân vừa định đè xuống việc này không đề cập tới nữa, chỉ để lại lẳng lặng mà làm bạn với Lạc Tinh, nhưng lại có khách không mời mà đến phá rối. Cửa phòng vốn dĩ đang đóng lại bị người một chân đá văng, một thân nam tử tuấn mỹ hắc bào rộng thùng thình hấp tấp chạy vào, người còn chưa dừng đã la hét:

"Tinh nhi! Mau tới bồi ta

Tang Vân nhíu mắt lại, sát khí quanh thân đột nhiên lên cao, rút kiếm chém người tới, thế mà hơn nửa đêm lại dám xông vào phòng Tinh nhi, còn bắt Tinh nhi bồi hắn. Lạc Tinh đè lại tay, nói:

"Tang Vân, ngươi về trước đi."

Tang Vân không thuận theo:

"Ta không yên tâm em cùng người khác ở chung một phòng, người kia là ai?"

Nguyệt Sanh ở bên cạnh đánh giá Tang Vân nửa ngày, chen vào:

" Ngươi từ đâu ra, ta và Tinh nhi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, còn là vị hôn phu, ở chung một phòng liên quan gì đến ngươi, chúng ta còn muốn ngủ cùng một giường nữa kìa, đúng không Tiểu Tinh nhi?"

Nói rồi, Nguyệt Sanh làm ra tư thái phong lưu, nghiêng nửa người, quần áo chảy xuống lộ ra bả vai, còn ngả ngớn vứt mị nhãn với Lạc Tinh. Tang Vân bị hắn làm tức giận đến thất khiếu bốc khói, lại ngại Lạc Tinh không dám phát tác. Lạc Tinh nhìn mặt Tang Vân tức giận đến vặn vẹo, nhịn không được cong cong khóe miệng, tâm tình biến tốt hơn một chút. Cậu không muốn nhìn hai người đánh nhau, liền nói: "Tang Vân, ngươi đừng làm rộn."

Tang Vân cắn răng nói:

"Em là của ta, không được cùng hắn làm bất luận chuyện vượt rào gì."

Lạc Tinh liếc hắn một cái, hừ nói:

"Ngươi nghe ta trở về, ta liền đáp ứng ngươi."

Tang Vân tin Lạc Tinh đều không phải là người xằng bậy, tuy rằng trong lòng chua lợi hại, nhưng vẫn nghe lời rời đi. Nếu là chút tự do và tín nhiệm cũng không cho Lạc Tinh, hắn còn lấy cái gì để theo đuổi người ta?

Tang Vân vừa đi, Nguyệt Sanh gấp không chờ nổi mà nhảy lên giường khảo vấn Lạc Tinh:

"Oa, Tiểu Tinh nhi, mới tuấn nam vừa rồi kia là ai, chẳng lẽ chính là cái người làm ngươi rơi lệ đầy mặt kia."

Khuôn mặt Lạc Tinh có chút hồng, nhưng cũng không phủ nhận. Tuy nói cậu không muốn nhận lời thổ lộ của Tang Vân, nhưng không thể phủ nhận chính là, nghe được lời yêu của hắn đau đớn trong lòng giảm không ít, có chút mừng thầm.

Nguyệt Sanh thấy hỏi không ra, liền kể việc của mình. Hắn phi thường hào phóng mà ở trước mặt Lạc Tinh cởi ngoại bào, khóc thút thít nói:

"Tinh nhi ngươi xem ta, thật thảm mà."

Lạc Tinh hoảng sợ, không chịu nổi Nguyệt Sanh lăn lộn, đành phải nhìn trên người hắn, chỉ thấy trên da thịt trắng nõn che kín dấu hôn, dấu vết loang lổ nhìn qua vô cùng sắc tình. Lạc Tinh có thể nào không quen thuộc mấy thứ này, vội hỏi:

"Ai khi dễ ngươi?"

Nguyệt Sanh lắc đầu, có chút uể oải ỉu xìu, bắt đầu giải thích chuyện vừa xảy ra.

Buổi chiều sau khi hắn ở trường luyện võ gặp được Tiêu Phong, bị đối phương sờ đến thoải mái không thôi, lần đầu tiên cùng người khác thân mật tiếp xúc, Nguyệt Sanh hưởng thụ, đồng thời cũng liền thừa nhận quan hệ với Tiêu Phong. Tiêu Phong ngược lại cũng không khách khí, Nguyệt Sanh vén lên quần áo, hắn liền với tay vào sờ mông sờ eo nhỏ, đem Nguyệt Sanh ngây thơ làm cho thần hồn điên đảo.

Nguyệt Sanh ngọt ngào đi theo Tiêu Phong trở về phủ tướng quân, tới buổi tối, hai người tự nhiên mà ngủ trên một cái giường. Nguyệt Sanh chui vào ổ chăn lung tung vuốt ngực và bụng Tiêu Phong, thực mau khiến mình thở hồng hộc, thân thể cơ hồ bị chiều hư rồi, chỉ muốn bị người hảo hảo thương yêu. Hắn không chút nào ngượng ngùng cưỡi lên eo Tiêu Phong, câu dẫn nói:

"Phong, chúng ta tiếp tục làm việc thoải mái được không, buổi chiều bị chàng sờ thực thích, nhưng người ta còn chưa thoải mái đủ đâu."

Nguyệt Sanh phong lưu, diện mạo tuấn mỹ, lại có một phần âm nhu độc đáo, da trắng môi đỏ, rất mê người. Tiêu Phong xoay người liền đem hắn áp đảo, đem chân dài của mỹ nhân quấn lên eo mình. Nguyệt Sanh vừa cười vừa chờ mong nhìn hắn, tiếng cười cũng mang theo câu dẫn, hiển nhiên là đã gấp không chờ nổi. Tiêu Phong niết xoa đầu v* Nguyệt Sanh, cười nói:

"Sờ vài cái liền thoải mái đến không được? Nguyên lai tiểu vương tử Nguyệt Thị quốc là tao hóa da^ʍ oa, ân, núʍ ѵú quả nhiên lớn, chơi như vậy thấy thế nào?"

Nguyệt Sanh nhìn núʍ ѵú mình bị nam nhân nghiền lộng, biến hồng rồi lại biến lớn, hắn nhịn không được lộn xộn cái chân sờ soạng trên lưng eo nam nhân, thành thật mà rêи ɾỉ ra tiếng:

"Ân nga...... Thật thoải mái, a ha...... Thế gian còn có mỹ sự như vậy, ân ha, tướng quân chàng thực giỏi, ta rất thích chàng."

Tiêu Phong lại hỏi:

"Vậy tiếp theo em biết làm thế nào không?"

Nguyệt Sanh đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, lung tung lắc đầu:

" Không biết, ân ha...... Còn muốn, thực hư không, không thỏa mãn, ô ô...... Tiếp đều nghe chàng, dù sao, ân nga...... chàng cho ta thoải mái......"

Tiêu Phong bị bộ dáng đơn thuần lại dâʍ đãиɠ của hắn chọc cười, cúi đầu, làm càn mà ở trên người Nguyệt Sanh lưu lại dấu hôn. L*иg ngực xinh đẹp hay các khu vực trọng yếu đều bị nam nhân để lại dấu vết, cái mông trắng nõn cũng bị gặm ra nhiều dấu răng, lại hút lại liếʍ, làm cho Nguyệt Sanh d*m thủy liên tục, c̠úc̠ Ꮒσα non nớt một hồi phát tao, ngứa đến muốn mệnh, ướt đến rối tinh rối mù, gấp đến độ Nguyệt Sanh không biết làm sao, không ngừng cầu Tiêu Phong làm hắn thoải mái.

Tiêu Phong lật người qua, ngón tay rốt cuộc gặp phải tiểu huyệt ướŧ áŧ, thấp giọng nói:

"Muốn thoải mái hơn, liền phải dùng đại dương v*t của ta hung hăng cắm tao c̠úc̠ Ꮒσα của em."

Nguyệt Sanh không chút do dự, thậm chí còn tự mình bẻ ra mông thịt, lộ ra tao huyệt thủy ý mười phần, khóc thút thít nói:

"Vậy mau lên, tướng quân mau cắm c̠úc̠ Ꮒσα tao hóa, ân nga, nhịn không được, tao hóa muốn sảng, muốn đại dương v*t của tướng quân."

Ai ngờ, Tiêu Phong lại buông Nguyệt Sanh ra, thở dài:

"Đây là việc phu phu chi gian mới có thể làm được, ta không thể làm cùng vương tử. Sau này nếu ngài cưới vợ sinh con, bị người biết trước khi kết hôn bị tao nam nhân cắm mông, đối với thanh danh vương tử không tốt."

Nguyệt Sanh căn bản không cảm thấy đây là trở ngại, quấn lên người Tiêu Phong, nói:

"Vậy chàng gã cho ta đi, phụ vương không quan tâm ái nhân của ta là nam hay nữ đâu, chàng cùng ta về Nguyệt Thị, chúng ta thành thân, ân ha...... tướng quân tốt, chúng ta động phòng trước đi, c̠úc̠ Ꮒσα ngứa muốn chết."

Tiêu Phong vẫn không loạn, nói:

"Ta là tướng quân của Lâu Lan quốc, trên người có trách nhiệm bảo vệ quốc gia, không có khả năng bỏ lại Lâu Lan, cùng em về Nguyệt Thị quốc".

Nguyệt Sanh ủy khuất gần như muốn khóc, cuối cùng, hai người cũng chỉ là dùng tay giải quyết cho nhau, tao c̠úc̠ Ꮒσα của Nguyệt Sanh vẫn không ăn được đại dương v*t.

Nguyệt Sanh dục hỏa khó nhịn, căn bản ngủ không được, liền tới tìm Lạc Tinh tố khổ. Lạc Tinh nghe xong cũng khó xử, nói:

"Lâu Lan xác thật không thể không có Tiêu Phong tướng quân, hắn không lừa ngươi."

Nếu là Phồn Nguyệt nói, nghe đến đó sẽ hiểu Tiêu Phong đang sử dụng thủ đoạn để Nguyệt Sanh lưu lại Lâu Lan bồi hắn. Nguyệt Thị quốc vương tử có năng lực không ít, Nguyệt Sanh không có khả năng kế thừa vương vị, lưu tại Lâu Lan cũng không sao. Đáng tiếc Lạc Tinh và Nguyệt Sanh EQ đều thấp, hai người đều có tâm sự, ngồi đối diện thở dài, đều là vẻ mặt u sầu.

Lại nói Tang Vân từ trong hoàng cung đi ra, nghĩ đến Lạc Tinh và Nguyệt Sanh, trong lòng cực loạn. Hắn một mình lui tới quân doanh và hoàng cung, thêm tâm tình không tốt lơ là phòng bị. Từ trong cung ra hắn thế mà lại gặp ám sát. Dẫn đầu, lại là tướng quân Nguyệt Thị quốc. Sau khi Tang Vân tới, thấy Nguyệt Thị quốc và Lâu Lan quốc cũng không có ý giao binh, liền không có quá nhiều tâm tư đi phòng bị Nguyệt Thị. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Nguyệt Thị sẽ ngu đến mức muốn đối địch với trung thổ.

Lần này tướng quân Nguyệt Sanh mang đến là lọai hữu dũng vô mưu, nghe nói Thái tử Đại Tang đang ở đây liền tìm mọi cách muốn lấy tánh mạng Tang Vân. Hắn biết trong cung Đại Tang hiện giờ chỉ còn lại một vị Thái tử, Đại hoàng tử đi đâu không rõ, nếu Thái tử cũng bỏ mạng, Đại Tang tất sẽ chịu tổn thất nặng, bọn họ có thể ở giữa kiếm chác càng nhiều ích lợi. Bọn họ bí mật gϊếŧ Tang Vân, trở về chết không đối chứng, lại là ở cổng lớn Lâu Lan quốc, ai dám boocng dung lại tính lên trên đầu Nguyệt Thị.

Nhưng mà hắn xem nhẹ võ công Tang Vân, cho dù là mang đến hơn mười cao thủ hạng nhất trong quân, cũng không có thể lấy được tánh mạng Tang Vân. Tướng quân này xác thật không dám công nhiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ Đại Tang, không dám rõ ràng điều binh khiển tướng vây sát Tang Vân. Tang Vân gϊếŧ sạch sẽ người đánh lén của hắn, tướng quân đi đầu cũng bị chém trọng thương, nhưng chính hắn cũng bị một đao cắm ngực, một hơi trở lại quân doanh Đại Tang.

Phó tướng thấy Tang Vân bị đánh lén, biết sự tình trọng đại, suốt đêm phái người đi thông tri Tang Mạc. Quân y cứu giúp nửa ngày, rốt cuộc đem Tang Vân từ quỷ môn quan kéo lại, nhìn đệ đệ sắc mặt tái nhợt, Tang Mạc tức giận, cũng không thương lượng cùng Phồn Nguyệt, trực tiếp xách Nguyệt Sanh lại đây. Nguyệt Sanh không thể hiểu sao lại bị bắt tới quân doanh, liền thấy vương phu chiều mới thấy qua vẻ mặt lạnh băng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt làm người ta sợ hãi, đâu còn là bộ dáng ôn hòa vô hại lúc trước.

Nguyệt Sanh vọt đến phía sau Phồn Nguyệt, nói:

"Hắn thật đáng sợ......"

Tang Mạc cười lạnh nói:

"Nguyệt Thị các ngươi đánh thương Đại Tang Thái tử của bọn ta, nghe nói tướng quân cầm đầu đã trốn về rồn, vậy mời vương tử mau mau kêu người tới cho ta. Chết một người, hay là chết một quốc gia, tự ngươi suy xét."

Đừng nói Nguyệt Sanh, cả Phồn Nguyệt cũng bị Tang Mạc dọa sợ, vội cầm tay hắn, mềm giọng nói:

"Mạc, chàng đừng như vậy."

Tang Mạc nhìn hắn một cái, nói:

"Ta chưa bao giờ là người tốt, giờ em cũng thấy rồi đấy. Bọn họ đả thương đệ đệ ta, nếu không muốn giao đầu sỏ gây tội ra đây, ta sẽ không khách khí với bọn họ."

Nguyệt Sanh mếu máo, đồng ý gaio tên cầm đầu cho Tang Mạc xử trí. Không phải là hắn bỏ ngựa giữ xe, chuyện này rõ rang là tướng quân bên hắn không đúng trước, không có việc gì lạ đi tìm việc, Nguyệt Thị quốc cũng không thể giữ được hắn rồi.

Mọi người cùng nhau chờ Tang Vân tỉnh lại, cũng may Tang Vân võ công cao cường, thân thể cường tráng, tuy rằng trọng thương, nhưng vẫn khôi phục thanh tỉnh. Hắn nhìn lướt qua người đứng ở mép giường, không muốn phản ứng. Tang Mạc đem kết quả xử trí nói cho hắn, Tang Vân cười nhạo:

"Đơn giản như vậy là tính xong sao? Tang Vân ta không có tâm địa bồ tát như đại hoàng huynh, ta còn chưa từng ăn thiệt như này, bây giờ tâm tình rất kém, vô cùng muốn diệt Nguyệt Thị để lòng thoải mái hơn một chút."

Nguyệt Sanh sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, trong lòng cuồng mắng đồ ngốc tướng quân đầu óc không phát triển hết kia, không có năng lực gϊếŧ chết, còn một hai phải làm, để lại nhược điểm cho người ta tính sổ. Hắn run rẩy nói:

"Thái tử, bá tánh Nguyệt Thị quốc vô tội. Ngài tức giận ta nguyện ý mặc cho ngài xử trí."

Tang Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói:

"Ta muốn ngươi làm gì. Lâu Lan và Nguyệt Thị không phải giao hảo sao, như vậy đi, các ngươi đưa Lạc Tinh tới chiếu cố ta mấy ngày, ta liền bỏ qua chuyện này."

Phồn Nguyệt tức giận muốn bổ cho hắn một đao, nam nhân thúi này, tổn thương Lạc Tinh một lần còn chưa đủ, vậy mà còn mang ý xấu với cậu. Tang Mạc lại có chút muốn cười, không nghĩ tới Tang Vân cuồng vọng không ai bì nổi cũng có hôm nay, lấy an nguy một quốc gia đi uy hϊếp người trong lòng, chỉ vì muốn mấy ngày bầu bạn cùng đối phương.

Mấy người đang rối rắm, bên ngoài lều trại xông tới một người, tóc mai hỗn độn, đôi mắt sưng đỏ, vậy mà lại là Lạc Tinh. Mới vừa rồi Nguyệt Sanh là từ chỗ cậu bị mang đi, chuyện Tang Vân bị thương cậu cũng nghe đại khái, thật sự không yên lòng, sai người đưa mình lại đây. Nghĩ đến tánh mạng nam nhân bị đe dọa, tim đau như cắt, nước mắt chảy không ngừng, tự làm bản thân trở nên thảm hại. Nhưng cậu vào phòng lại liếc mắt một cái cũng không nhìn Tang Vân, cúi đầu nói:

"Ta thấy Nguyệt Sanh bị mang đi, không yên lòng lại đây nhìn xem. Yêu cầu của hắn...... Ta nghe rồi, ta đáp ứng."

Phồn Nguyệt dựng ngược mày liễu, muốn mắng Lạc Tinh một trận, kết quả Lạc Tinh giành nói:

"Ca ca, ta không sao...... Vì Nguyệt Sanh, ta nguyện ý đáp ứng điều kiện của Thái tử Đại Tang. Vả lại, Thái tử chỉ bảo ta chiếu cố hắn mấy ngày, quá mấy ngày ta sẽ trở về."

Nguyệt Sanh cảm động không thôi ôm lấy Lạc Tinh, Phồn Nguyệt nhìn là hiểu, Lạc Tinh chính là lo lắng cho Tang Vân, lấy Nguyệt Sanh làm cớ thôi. Nhưng mặc kệ không cam lòng như thế nào, cũng không lay chuyển được đương sự, Phồn Nguyệt đành phải hầm hừ mà đi.

Nhưng Tang Vân thật cho rằng Lạc Tinh là hy sinh vì Nguyệt Thị quốc, lại ăn một vại dấm lớn, thiếu chút nữa hộc máu. Sau khi trong quân trướng chỉ còn hai người, Lạc Tinh cọ tới cọ lui chuyển qua bên người Tang Vân, nhìn ngực hắn có một vết máu lớn, thiếu chút nữa lại không kìm được nước mắt. Không đợi cậu nói, Tang Vân đã ôm eo cậu, giọng khàn khàn:

"Tinh nhi, ta muốn em."

Lạc Tinh kinh hô:

"Ngươi cẩn thận một chút, chú ý miệng vết thương."

Tang Vân không biết xấu hổ làm nũng:

"Em không cần ta nữa, ai còn quan tâm vết thương thế nào. Tinh nhi, ta là nghĩ đến em mới có sức chiến đấu gấp bội, thoát ra được vòng vây của sát thủ, ta còn chưa cùng Tinh nhi đầu bạc giai lão, không thể chết được."

Lạc Tinh không nói tiếp, yên lặng đỡ Tang Vân nằm lên giường, cho hắn nghỉ ngơi. Nhưng Tang Vân căn bản không nhắm mắt, chỉ chuyên chú nhìn Lạc Tinh, trong mắt đều là lửa nóng tình yêu, Lạc Tinh muốn chịu không nổi.

Lạc Tinh chiếu cố thật sự tận tâm, nhưng người bệnh lại không phối hợp, mỗi đêm đều không chợp mắt mà nhìn Lạc Tinh chằm chằm, thuốc cũng không ngoan ngoãn uống. Lạc Tinh cuối cùng cũng nổi giận, nói:

" Tang Vân nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta cứ việc nói thẳng, hà tất hành hạ mình như vậy."

Tang Vân ủy khuất ôm chặt Lạc Tinh, giọng nói khàn khàn:

"Ta sợ...... Ta không dám ngủ, sợ dậy rồi sẽ phát hiện ra em đi mất. Ta cũng không dám để mình hồi phục quá nhanh, ta khỏe rồi, em nhất định sẽ rời đi."

Lạc Tinh tâm một mảnh nhức mỏi, sắc mặt nam nhân tái nhợt bệnh trạng làm cậu vừa đau lòng vừa khổ sở, chỉ cúi đầu không nói lời nào, sợ mình vừa nói ra thì sẽ bật khóc, nhịn không được nhận thua nam nhân.

Cậu vốn là người mềm lòng, đặc biệt là ở chuyện tình cảm, bởi vì lòng mang bài xích, một khi động tâm, ngược lại càng dễ chấp nhất si tâm, nhận thức một người không hối hận, không thay đổi. Lạc Tinh cắn chặt răng, nhịn xuống không nhả ra, đứng dậy đi tìm thái y. Thái y cũng không có biện pháp, chỉ có thể bảo Lạc Tinh cho Tang Vân dùng thuốc ngủ, cưỡng chế hắn nghỉ ngơi.

Tang Vân không phòng bị Lạc Tinh, ăn xong cơm cậu bưng tới, thực mau ngủ mất.

Lạc Tinh cuối cùng cũng không cố kỵ nhìn ngắm Tang Vân, ngón tay vuốt ve trên sườn mặt tái nhợt của hắn, người nam nhân này là độc dược, không rời đi không xong. Khi biết hắn bị thương đau đớn muốn chết, đã nhiều ngày ở chung đã động tâm mềm lòng...... Cậu không biết cậu có thể kìm nén bao lâu để không tha thứ cho hắn, kỳ thật chịu đựng không nổi cũng phải là không yêu, chung quy là yêu hắn, có lẽ hạnh phúc mà ở bên nhau mới là kết cục tốt nhất của mình.

Lạc Tinh đứng dậy giặt sạch khăn tay, lau người cho Tang Vân. Nam nhân ngủ rất sâu, Lạc Tinh không sợ bị hắn phát hiện, cảm thấy thẹn mà cởi hết quần áo của nam nhân. Vân da rõ ràng, đường nét điêu luyện thuần nam tính của cơ thể không hề che lấp mà xuất hiện trước mắt, tuy đã cùng người nam nhân này vài lần gần gũi da thịt, Lạc Tinh vẫn đỏ mặt.

Mấy ngày gần đây người này không ngừng dặn vặt bản thân, vừa vặn vẫn tốt như vậy, cường tráng hữu lực, vô cùng dễ nhìn. Ngón tay Lạc Tinh hơi hơi run nhịn không được sờ lên phần ngực rắn chắc của nam nhân. Ngô, xúc cảm thực thích...... khi sờ đến băng vải, Lạc Tinh mới tỉnh từ trong mộng, gạt đi nhu mì trong đầu, dùng khăn vải lau sạch người cho nam nhân.

Nhưng cậu không thể tập trung tinh thân, Lạc Tinh sẽ không cẩn thận bị nam sắc câu dẫn, sát vài cái, liền nhịn không được dùng tay đi sờ, tay nhỏ trên cơ bụng nam nhân không nỡ rời đi. Nhìn đầu v* đạm nâu của nam nhân, Lạc Tinh tò mò, ngày thường đều là hắn hút bọc đùa bỡn núʍ ѵú của mình, không biết cảm giác hôn lên là thế nào. Lợi dụng nam nhân đang hôn mê, Lạc Tinh lớn mật hôn lên chung quanh đầu v* của nam nhân, còn vươn lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ đầu v*, nam nhân chưa ra sao, cậu đã xấu hổ đỏ bừng mặt, đầu lưỡi đều tê dại.

Thân thể lãnh đạm đã lâu sau khi tiếp xúc với nam nhân lại lần nữa phát lửa nóng, dễ dàng nổi lên tình triều. Tiểu huyệt của Lạc Tinh đã khô cạn một thời gian, lúc này không ngờ lại có ướŧ áŧ quen thuộc, giữa hai mép *** trơn ướt ma sát lẫn nhau, làm cậu rõ rang cảm giác được tao lãng chỗ kia. Tao bức an phận hồi lâu ngóc đầu trở lại, còn da^ʍ tao hơn lúc trước, bất quá là sờ soạng thân thể nam nhân vài cái, đã lãng chảy nước không ngừng.

Ân ha, đã lâu không ướt như vậy, tao bức thật thoải mái...... Nơi đó làm làm, khó chịu muốn chết, cả người đều như khô héo lâu ngày, nước sốt vẫn đầy đủ thoải mái như vậy, quả nhiên là cậu không thể không có nam nhân. Cứ việc cảm thấy thẹn, nhưng Lạc Tinh vẫn tuân theo du͙© vọиɠ. Cậu cởϊ qυầи áo trên người mình ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ trên giường nam nhân, vểnh mông, nằm sấp xuống chậm rãi chà lau cho nam nhân.

Khăn vải trong tay Lạc Tinh gần như thành vật trang trí, cậu nhịn không được dùng kiều nhũ cọ sát cơ ngực nam nhân, phong tao đong đưa cái mông, oán giận nói:

"Đều tại ngươi, ân hừ...... Lại làm bướm người ta ướt như vậy, a ha...... Nước chảy ra rồi, thật thoải mái, ô ô, người xấu, đều là vì ngươi, người ta mới chảy nhiều dâʍ ɖị©ɧ như vậy, ngươi mau xem, bướm lại phát da^ʍ rồi."

Nói, Lạc Tinh ngồi dậy, hai chân vắt qua thân thể nam nhân, triển lãm bướm da^ʍ toàn là nước trước mặt hắn. d*m thủy quả nhiên sung túc, tí tách rơi trên người nam nhân, làm trên bụng nam nhân toàn là nước. Lạc Tinh càng cảm thấy dục hỏa đốt người, chậm rãi cọ, lại tích d*m thủy vào trong rừng rậm lông lá đen đen của nam nhân. Vặn mông thở dài:

"Âm mao nhiều như vậy, tao hóa rất thích...... dương v*t vẫn to như vậy, chưa ăn đủ ngươi đã đi rồi, đại phôi đản, ngươi biết ta có bao nhiêu thương tâm, bap nhiêu nhớ ngươi không?"

Lạc Tinh mở tao miệng phát lãng trên người nam nhân, tay cũng không nhàn rỗi, ở chỗ bụng nhỏ đốt lửa. Nam nhân tuy rằng không tỉnh lại, nhưng dương v*t lại cao cao nhếch lên, đứng thẳng vô cùng uy vũ. Lạc Tinh càng thêm cầm giữ không được, tay chọc qυყ đầυ, nhỏ giọng nói:

"Thật là dương v*t háo sắc, nhanh vậy đã cương lên rồi, là muốn cho thao bướm da^ʍ nhỏ của người ta sao, mới không cho ngươi thao......"

Kết quả, người nói không cho thao lại chủ động tách hai cánh môi âʍ ɦộ, lộ ra tao thịt cơ khát đến cực điểm bên trong, để đại dương v*t không ngừng cọ sát mép *** thao tao thịt, thao âm đế, còn thích tới kêu da^ʍ:

"Thích quá, nga...... Bướm da^ʍ lại bị dương v*t chơi, ân ha, không thể dâʍ đãиɠ như vậy, a...... Quá sung sướиɠ, a, người xấu buông ta ra, lấy xú dương v*t ra......"

Lạc Tinh say mê dùng dương v*t nam nhân chơi huyệt, còn kéo cái tay không bị thương kia của nam nhân sờ mình, từ bộ ngực sữa, đến đùi trắng phong tao, không tha chỗ nào. Mông dần dần trầm xuống, Lạc Tinh lắc đầu khóc kêu: "Không thể, nga a...... ai cho ngươi sờ loạn, ân, không thể sâu nữa, tuy rằng rất thoải mái, nhưng là, ân ha...... Không thể......"

Tuy rằng nói như vậy nhưng tao huyệt Lạc Tinh lại không ngừng nuốt dương v*t, cuối cùng ăn toàn bộ thịt căn vào. Lạc Tinh thoải mái rùng mình một cái, dùng sức lực cả người ở trên người nam nhân phun ra nuốt vào, nâng mông lên cao cao, lại nặng nề ngồi xuống, để dương v*t thao đến chỗ sâu nhất, thao mở tử ©υиɠ......

Lạc Tinh đã sớm mất liêm sỉ, trầm luân trong sảng khoái ái nhân cho, lớn mật lãng kêu:

"Nga a...... Lại bị thao bướm, tao hóa muốn chết, a...... Lại sâu chút, ân nga...... Thích chết bị nam nhân thao bướm, thật sướиɠ a......"

Lạc Tinh chươi đến vui vẻ, nhưng chung quy thể lực có hạn, cao trào hai lần, để nam nhân bắn một lần ở tiểu huyệt, liền mệt đến nửa điểm cũng không muốn nhúc nhích. Cậu nghỉ ngơi trong chốc lát, kéo thân thể mỏi mệt tẩy sạch sẽ hiện trường, mặc quần áo ngủ bên cạnh cho Tang Vân.

Mà Tang Vân trước sau không tỉnh, trong cơn mơ màng, chỉ cảm thấy một hồi mộng xuân.