Cổ Quốc Tình Sự

Chương 11: Trên trường luyện võ cầu tướng quân sờ người mình, tìm Tinh nhi

Không quan tâm việc quốc gia, nằm trên tấu chương bị cuồng thao, bị buộc dùng tao huyệt phê tấu chương, d*m thủy lộng ướt giấy mực (trên trường luyện võ cầu tướng quân sờ người mình, vào hoàng cung tìm Tinh nhi)

Tang Vân dẫn năm vạn binh mã, suốt đêm hành quân, tiến về phía Lâu Lan quốc. Hắn cũng không xác định Nguyệt Thị quốc điều binh ở biên quan có toan tính Lâu Lan hay không, nhưng hắn lại đã không kịp đợi tin tức xác định truyền đến, có lẽ hắn căn bản không ngại việc này là thật hay giả, chỉ là gấp không chờ nổi muốn trở về Lâu Lan, gặp lại Lạc Tinh.

Mà lúc này Lâu Lan quốc cũng không khẩn trương hay nặng nề trước trận chiến, ngược lại phồn vinh, hoà thuận, vui vẻ, trên đường vẫn vô cùng náo nhiệt, hết thảy mọi thứ đều như cũ.

Trong thư phòng hoàng cung, quốc vương Phồn Nguyệt vốn nên nghiêm túc xử lý chính sự lại không biết xấu hổ mà cùng vương phu ban ngày tuyên da^ʍ. Mấy ngày gần đây hắn cũng bởi vì Lạc Tinh tâm tình không tốt, nhìn tấu chương trước mắt xếp thành núi nhỏ càng tâm phiền ý loạn, đơn giản mở hết tấu chương rải đầy đất, Phồn Nguyệt ngồi giữa một đống tấu chương, thất thần mà lật xem.

Khi Tang Mạc vào cửa nhìn thấy một hình ảnh như vậy, mỹ nhân áo rách quần manh hơi chau mày, lười nhác cầm một quyển tấu chương, lại hiển nhiên không không nhìn đến. Hắn khó có được dáng vẻ không đếm xỉa đến, ngồi xếp bằng dưới đất, nhưng tư thế như vậy ngược lại khiến cho chỗ bắp đùi của hắn rộng mở, côn th*t đáng yêu buồn bã ỉu xìu rũ ở giữa hai chân, tao huyệt một nửa đè trên mặt đất, lộ ra một nửa cái miệng tao lãng đang mở, trên môi âʍ ɦộ đầy đặn dính d*m thủy, no đủ ướŧ áŧ. Phong cảnh trong thân thể cũng lộ ra một chút, tao thịt đỏ tươi cũng bị d*m thủy làm cho trơn bóng. Tang Mạc ngắm đến dục hỏa đột nhiên lên cao, đơn giản cũng vùi vào trong cái vòng tấu chương làm thành, ngồi bên người Phồn Nguyệt, ái muội sờ hắn.

Thân thể Phồn Nguyệt run lên, thuận thế ngã vào trong l*иg ngực Tang Mạc. Hiện giờ, cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ đã thành công việc hắn thích nhất và cũng hưởng thụ nhất, Tang Mạc ở trên giường đặc biệt biết thương người, mỗi lần đều làm cho hắn muốn ngừng mà không được, hận không thể ở dưới thân nam nhân chảy hết nước da^ʍ. Tang Mạc nâng mông Phồn Nguyệt lên, bàn tay to quen cửa quen nẻo sờ lên tao huyệt thủy ý đầm đìa, ngón tay ở huyệt khẩu hoa động kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Thấy trên mặt Phồn Nguyệt lộ ra vẻ say mê, Tang Mạc cười nói:

"Tiểu tao huyệt bị ngăn chặn như vậy quá đáng tiếc nên mở ra cho người gian da^ʍ."

Phồn Nguyệt dựa trong lòng Tang Mạc làm nũng:

"Ai cho chàng không trở về sớm một chút, ân ha...... Tướng công thật biết chơi, thật thoải mái...... A, vẫn luôn ngóng trông tướng công trở về gian da^ʍ tao bức, tướng công không ở đây, ha a...... Lẳиɠ ɭơ đều không có cái gì đi vào."

Tang Mạc vói ngón tay vào nhục huyệt đảo lộng vài cái, lại rút ra, lòng bàn tay dính đầy dịch nhầy vuốt môi đỏ của mỹ nhân, đẩy cái người vẫn còn ăn vạ trong lòng mình lên đất, thấp giọng nói:

"Cho nên bảo bối nhi để lại nhiều tấu chương như vậy? Vậy được rồi, ha hả, tướng công giúp em phê tấu chương."

Phồn Nguyệt trở mình đưa lưng về phía nam nhân, cực lực tách ra cánh mông, triển lãm c̠úc̠ Ꮒσα và bướm da^ʍ trước mắt nam nhân, dùng hạ thể giàn giụa tao dịch câu dẫn nam nhân. Hắn tùy tay lấy một quyển tấu chương, nói:

"Muốn tướng công ngắm bướm da^ʍ, như vậy người ta mới có động lực...... Ân, c̠úc̠ Ꮒσα và lãng bức của tao hóa có đẹp không, ân ha...... Thích nhất bị nam nhân nhìn, a...... Hảo sảng a......"

Hưởng thụ nam nhân thị gian, Phồn Nguyệt nháy mắt có chất lao động, một bên vểnh mông to cho nam nhân nhìn huyệt, một bên đọc tấu chương. Nhưng mà, Tang Mạc sao có thể thỏa mãn với việc chỉ nhìn mà không thao, thân thể cường tráng đè lên mỹ nhân, dương v*t xì một tiếng cắm vào thủy huyệt mềm mại căng mịn.

Tay Phồn Nguyệt run lên, bút lông rơi xuống, quay vòng nhuộm ra một vết đen lớn. Thoải mái quen thuộc từ hạ thể truyền đến, Phồn Nguyệt kích động bắt lấy đồ vật trong tầm tay, trang giấy mỏng manh bị hắn túm nhăn nhúm đến mức không thể đọc được nữa. Thế mà lại vì cùng nam nhân dâʍ ɭσạи làm hỏng tấu chương của đại thần, Phồn Nguyệt vừa thẹn vừa thích, tấu chương quanh thân dường như biến thành thần tử của mình, vây quanh một vòng, xem quốc vương dâʍ đãиɠ mở *** bị nam nhân tàn nhẫn thao. Phồn Nguyệt vô lực nằm trên mặt đất, dục cự còn nghênh rầm rì:

"Vương phu thực càn rỡ, a...... Sao có thể ở trong thư phòng trọng địa, ân hừ...... Như thế đối với người ta như thế, a...... Không thể, lại sâu rồi, ân hừ, thích quá, thích muốn chết......"

Tang Mạc thao bướm non thủy nộn, lại dùng ngón tay moi đào c̠úc̠ Ꮒσα Phồn Nguyệt, ngón tay thon dài một đường thăm dò, chơi tràng nhục đến vừa nhiệt vừa ướt, thậm chí làm tới điểm da^ʍ của Phồn Nguyệt, làm hai cái huyệt của hắn đều thoải mái muốn chết. Tang Mạc cắn lỗ tai Phồn Nguyệt, cười khẽ:

"Tật xấu khẩu thị tâm phi của quốc vương bệ hạ khi nào mới có thể bỏ, nga, bướm da^ʍ cắn chặt như vậy còn nói không cần? Mông tiếp tục lắc, quốc vương lẳиɠ ɭơ muốn trừng phạt vương phu làm càn thế nào đây?"

Trước người Phồn Nguyệt đã là một mảnh hỗn độn, hai chân bị tách lớn, đè lên tấu chương đầy đất. Phồn Nguyệt tao lãng mà uốn éo chân, vô sỉ lãng kêu:

"Ân nga...... Muốn phạt vương phu, a...... Mỗi ngày dùng đại dương v*t thao tao huyệt, ân ha...... Một khắc đều không được dừng lại, thật sự thoải mái, a...... Vương phu dùng sức, thao hỏng bướm của kỹ nữ lẳиɠ ɭơ đi......"

Tang Mạc dùng sức dưới háng, thao Phồn Nguyệt thành một bãi nước, mềm mềm nằm đó mặc hắn làm. Nhưng nam nhân còn cảm thấy dường như tình huống không đủ dâʍ ɭσạи, đem bút lông nhét vào trong tay Phồn Nguyệt, trầm giọng nói:

"Quốc vương vẫn còn công việc cần làm chưa xong, mau phê tấu chương nhanh lên, không nghe lời sẽ không làm em nữa."

Phồn Nguyệt đáng thương bị bắt cầm lấy bút, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn tấu chương. Thân thể hắn bị nam nhân thao di động lên xuống, chữ cái trước mắt đều rung chuyển, căn bản thấy không rõ. Kɧoáı ©ảʍ làm thân thể hắn tê mỏi, sức lực sở hữu đều dùng trên tiểu huyệt liều mạng mà kẹp lộng hầu hạ thịt căn của nam nhân, tay chân rụng rời, nào còn có nửa phần tâm tư làm việc khác. Nhưng yêu cầu của nam nhân hắn không dám không nghe, bởi vì hắn căn bản không thể rời khỏi côn th*t lớn của đối phương. Phồn Nguyệt đành phải lung tung cầm bút viết, nhưng nam nhân hiển nhiên khó đối phó, thế mà lại muốn hắn phải đọc to nội dung ra.

Phồn Nguyệt ủy khuất rơi lệ, vặn vẹo thân thể qua lại làm nũng với nam nhân. Tang Mạc cũng không ngại, kệ cho hắn lăn lộn, ôm Phồn Nguyệt trên mặt đất lăn qua lại, dương v*t vẫn không rời khỏi tao huyệt. Phồn Nguyệt thấy tránh không khỏi, liền đứt quãng đọc lên:

"Thừa tướng nói, a... Đừng nhìn, ô ô, tao quốc vương chỉ muốn được thao, ân a... Người tốt, đầu óc tao hóa dùng không tốt, chỉ có tao bức có thể sử dụng, không muốn phê tấu chương, ân hừ... Chỉ muốn hầu hạ nam nhân, nga a... thích, muốn mỗi ngày hầu hạ đại dương v*t, đem bướm thao lỏng..."

Tang Mạc ngồi dậy, cũng nâng Phồn Nguyệt dậy. Lúc này Phồn Nguyệt lại phối hợp, dâng nhục huyệt chảy nước tí tách bò lên trước, lần thứ hai dính lên người nam nhân, cho rằng nam nhân không hề bức bách hắn phê tấu chương, mềm giọng kêu:

"Tướng công, ân hừ...... mau tiến vào đi, người ta chịu không nổi mà, tao huyệt một khắc đều không thể rời đi dương v*t."

Hai người thay đổi tư thế tiếp tục giao hợp, Tang Mạc để Phồn Nguyệt dựa lưng vào mình ngồi trên đùi hắn, tư thể như xi trẻ bẻ ra đôi chân dài. dương v*t đột nhiên thao xuống, mỗi lần thọc vào rút ra đều mang ra một tảng lớn thủy dịch. Tang Mạc thỏa mãn gầm nhẹ:

"Nếu quốc vương chỉ có tao bức dùng tốt, vậy dùng nó phúc đáp tấu chương đi."

Lời nói cảm thấy thẹn khiến tao huyệt của Phồn Nguyệt càng thêm không kềm chế được, liều mạng lắc mông, làm nước da^ʍ bên trong xối ra ngoài dính lên tấu chương trên mặt đất, chữ viết mực nước đều bị lộng ướt khống ít, tất cả tấu chương đều tản mát ra mùi tao vị.

Phồn Nguyệt vốn định cúi đầu nhìn tấu chương thảm đến không lỡ nhìn, lọt vào trong tầm mắt lại là hình ảnh thịt căn thô dài màu đỏ tím ra vào nhục huyệt tao hồng, mỗi lần đều mang ra tảng lớn dịch dính, thao dâʍ ɖị©ɧ bắn cả lên trang giấy. Tiểu huyệt của Phồn Nguyệt tức khắc co rút một trận, dường như muốn bấm gãy đại dương v*t bên trong, hắn không còn cảm thấy thẹn, lên tiếng da^ʍ kêu:

"Đối, ân a...... quốc vương dâʍ đãиɠ, a...... Dùng tao bức phê tấu chương, d*m thủy hỏi đại thần, nga, vương phu hảo bổng, sảng chết tao hóa......"

Hai người lung tung ở thư phòng náo loạn một trận lớn, cuối cùng song song thỏa mãn mà nằm trên mặt đất. Tấu chương đã thảm không nỡ nhìn, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ và tao dịch làm cho lung tung rối loạn, mất đi bộ dáng vốn có. Mấy thứ này tự nhiên không thể cho người ta nhìn đến, chỉ có thể tiêu hủy toàn bộ. Cũng may Lâu Lan gần đây gió êm sóng lặng, các đại thần trình lên phần nhiều là chiết tử thỉnh an, không xem cũng không sao.

Phồn Nguyệt nằm trên đùi Tang Mạc, như có như không liếʍ bìu dái của nam nhân, vuốt dương v*t nam nhân, hỏi:

"Tướng công, chàng nói Tang Vân thật sự sẽ trở về tìm Tinh nhi sao?"

Tang Mạc sờ sờ đầu hắn, đáp lời:

"Theo như hiểu biết của ta về hắn, hẳn là sẽ vậy. Ta từng hỏi hắn, nếu em thật sự không giao ra tàng bảo đồ, hắn sẽ làm thế nào. Tang Vân nói, hắn vẫn sẽ cho Lạc Tinh giải dược. Dựa vào tính cách của hắn, có thể ra quyết định này là đã chứng minh hắn lưu tâm với Lạc Tinh."

Phồn Nguyệt hừ lạnh:

"Lưu tâm mà hắn còn hạ độc Tinh nhi, cầm tàng bảo đồ xoay người đi ngay, nếu không phải Tinh nhi thích, ta...... Hừ, giờ Tinh nhi khổ sở như vậy, đều tại đệ đệ đáng chết kia của chàng."

Nói đến chỗ kích động, Phồn Nguyệt vung nắm tay nhỏ từng quyền đánh xuống. Tang Mạc vội vàng kéo hắn lại, nói:

"Bảo bối nhi đừng đánh lên dương v*t của tướng công, đánh hỏng rồi tính phúc nửa đời sau của em phải làm thế nào?"

Phồn Nguyệt bị hắn chọc cười, ngón tay điểm qυყ đầυ nam nhân, nói:

"Là tao nương tử kích động, người ta bồi tội cho chàng được không, liếʍ chàng thoải mái dễ chịu, tùy thời tùy chỗ cho cho chàng thao bướm......"

Hai người đang muốn quấn lấy một chỗ thì ngoài điện lại có người thông báo, nói là tiểu vương tử Nguyệt Thị quốc, Nguyệt Sanh tới. Phồn Nguyệt đành phải đứng dậy, tùy ý phủ thêm quần áo, để Tang Mạc ôm đi gặp Nguyệt Sanh.

Lâu Lan và Nguyệt Thị vương thất luôn luôn giao hảo, chỉ là nước khác không biết mà thôi. Sanh Nhi đã sống ở Lâu Lan từ lâu, cùng bọn Phồn Nguyệt coi như là thanh mai trúc mã. Phồn Nguyệt thấy hắn cũng không cần bàn quyền lợi gì, thậm chí là tư thái phóng đãng ngồi trong lòng Tang Mạc. Nguyệt Sanh phe phẩy cây quạt đi vào, dáng người nam tử cao gầy đẹp mắt, áo bào hắc sắc ngân hoa càng làm nổi bật làn da tuyết trắng, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại. Diện mạo của hắn có vài phần tà khí, nhưng lại cực kỳ đẹp, có vài phần hương vị công tử phong lưu.

Nguyệt Sanh vào cửa đã hỏi:

"Ta tới Lâu Lan để tìm nương tử, ngươi kêu ta mang nhiều binh như vậy tới làm gì, chẳng lẽ có uốc gianào q muốn tấn công Lâu Lan quốc của ngươi?"

Phồn Nguyệt cười tủm tỉm mà hôn miệng Tang Mạc, đáp lời:

"Là chủ ý của vương phu, ngươi hỏi chàng đi."

Nguyệt Sanh lúc này mới cẩn thận đánh giá Tang Mạc, trong lòng khen ngợi một phen, cười nói:

"Cuối cùng tao hóa này cũng tìm thấy nam nhân, trách không được một giây cũng không chịu xuống khỏi người người ta, nhìn sắc mặt hồng nhuận này, bị thao sảng à?"

Phồn Nguyệt ngọt ngào gật đầu:

"Đúng vậy, vương phu thật lợi hại, vừa nãy mới thao người ta xong. Nếu không phải ngươi tới, chúng ta còn tínhsẽ ở trong phòng một ngày cũng không quá."

Nguyệt Sanh bĩu môi, mặc kệ tao hóa này, bắt chuyện với Tang Mạc.

Tang Mạc cũng không giải thích nhiều, chỉ nói mượn binh của hắn dẫn một người tới. Nguyệt Sanh lười hỏi nhiều, đứng dậy nói:

"Các ngươi cứ phóng túng tiếp đi, ta đi tìm Tiểu Tinh Nhi."

Lạc Tinh mấy ngày này đều làm ổ trong phòng, không có tâm tình ra cửa. Lúc này, cậu đang ngồi sát cửa sổ, trước mặt đặt bản vẽ. Ánh mắt cậu có chút lỗ trống, hiển nhiên cũng không chuyên tâm, nhưng dưới ngòi bút đường cong họa ra lại sinh động như thật. Thực nhanh, một hình tượng nam tử xuất hiện trên giấy, chỉ là ngũ quan không có họa. Đùng một tiếng, Lạc Tinh ném bút, vẻ mặt cô đơn, thương tâm. Cậu không ngờ lại bất tri bất giác mà đi họa Tang Vân, rõ ràng người nọ đã hoàn toàn biến mất từ khi cậu sinh mệnh, lại không có khả năng sẽ trở về nữa.

Lạc Tinh cũng không biết mình lại là một người si tâm như thế, trong thời gian ngắn bị nam nhân kia bắt làm tù binh cả về thể xác lẫn tinh thần, đến nỗi bị hắn vô tình lợi dụng sau đó lại vứt bỏ, vậy mà còn nhớ mãi không quên người ta. Lạc Tinh vốn tưởng rằng, thân thể bị khai bao trở nên dâʍ đãиɠ đã không thể cứu rỗi được nữa, phỏng chừng sau này đều phải chịu đựng nỗi khổ của tìиɧ ɖu͙©. Nhưng sau khi Tang Vân rời đi, thân thể cậu lại khôi phục lãnh đạm như xưa, không khát vọng với việc làʍ t̠ìиɦ. Cánh cửa dâʍ đãиɠ của cậu vừa được mở ra, theo hắn rời đi, một lần nữa đóng lại......

Lạc Tinh ôm đầu gối ngồi dưới đất, trong mắt mang nước mắt.

Nguyệt Sanh khẽ ngầm một tiểu khúc tiến vào, sao cũng không nghĩ tới Lạc Tinh vậy mà lại đang khóc một mình. Hắn vội vàng lại gần, quan tâm hỏi:

"Tinh nhi, ngươi sao vậy?"

Lạc Tinh lau sạch nước mắt, nhàn nhạt nói:

"Ta không sao. Đúng rồi, sao ngươi tới đây?"

Nguyệt Sanh cố ý chọc cậu vui vẻ, dùng quạt xếp nâng cằm Lạc Tinh, cười nói: "Phụ vương truyền mệnh ta tới Lâu Lan tìm nương tử, sao nào, muốn đi cùng ta không, gả đến Nguyệt Thị hòa thân?"

Lạc Tinh lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Không cần, Lâu Lan nhiều mỹ nhân như vậy, ngươi cứ thoải mái đi chọn người mình thích đi."

Nguyệt Sanh kề sát vào đôi mắt Lạc Tinh, cười nói:

"Lâu Lan có ai đẹp được hơn ngươi, ta cũng thích ngươi đấy, theo ta đi đi."

Lạc Tinh không để ý tới hắn, tự bò lên trên giường nằm, nói:

"Ngươi đến nơi khác chơi đi, hôm nay không có tâm tình để ý đến ngươi."

Nguyệt Sanh bị Lạc Tinh dứt khoát đánh bại, đành phải một mình ra ngoài đi dạo. Nguyệt Sanh cảm thấy bản thân mình lúc này đặc biệt chua xót, Phồn Nguyệt và Lạc Tinh đều không để ý tới hắn, một mình lẻ loi thật đáng thương. Hắn đơn giản ra cung, tới quân doanh cách đó không xa tham quan. Trên trường luyện võ, một đám hán tử cao lớn vạm vỡ đang luận võ, một tráng hán cường tráng đứng trên đài cao, trần thân trên, da thịt màu đồng cổ dưới ánh nắng chiếu rọi tựa như lóe ánh sáng mê người.

Nguyệt Sanh cũng không biết bản thân bị làm sao, đôi mắt dính trên người người nọ không dời ra được. Nam nhân tính cảnh giác cực cao, thực mau phát hiện ra sự tồn tại của Nguyệt Sanh, phi thân kéo hắn xuống trường luyện võ, bắt đầu cùng Nguyệt Sanh so chiêu.

Tiêu Phong là Đại tướng quân Lâu Lan quốc, khi Nguyệt Sanh tới, hắn ở nơi xa nhìn liếc mắt một cái, tự nhiên nhận ra bất quá hắn có tâm muốn thử một chút giá trị vũ lực của Nguyệt Sanh như thế nào, mặc kệ nói gì, người này cũng là mang binh tới, vài vạn nhân mã còn đóng quân ở ngoài thành. Nguyệt Sanh hiển nhiên không phải đối thủ của hắn, về phần võ công càng giống động tác võ thuật chỉ để đẹp mắt, đánh lên đẹp thì đẹp đó, chính là không hề có lực công kích. Tiêu Phong không thủ hạ lưu tình, xoát xoát mấy chiêu, liền đem quần áo Nguyệt Sanh xé rách một miếng.

Nguyệt Sanh dưới chân lảo đảo một cái, trực tiếp nhào vào trong l*иg ngực Tiêu Phong. Nửa thân trần cùng thân trên cường tráng của nam nhân dán bên nhau, Nguyệt Sanh theo bản năng nâng cánh tay lên ôm cổ nam nhân, tay áo to rộng trượt xuống dưới, lộ ra hình dạng cánh tay xinh đẹp của hắn, bởi vì động võ mà khuôn mặt hồng lên, nhìn lại có vài phần kiều diễm.

Tiêu Phong bất đắc dĩ mà tiếp được hắn, bàn tay to vừa lúc dừng trên nơi trần trụi của Nguyệt Sanh, da thịt chạm nhau, Nguyệt Sanh rêи ɾỉ ra tiếng:

"Ân nga...... Thật thoải mái a. "

Tiêu Phong nhìn tiểu miêu trong l*иg ngực mình la lối khóc lóc, lộ ra nụ cười lưu manh vô lại, thập phần không khách khí mà sờ soạng vài cái trên cái lưng xinh đẹp, hoạt nộn của Nguyệt Sanh, thậm chí một đường đi xuống, sờ đến chỗ rãnh mông, thấp giọng hỏi:

"Là thoải mái như thế này sao?"

Nguyệt Sanh lạnh lùng nhìn khuôn mặt mười phần đàn ông Tiêu Phong, bỗng nhiên minh bạch vì sao bản thân vẫn luôn không để bụng với tình ái, bất luận mỹ nhân gì đều chướng mắt. Ra là, mình lại là kiểu người khát vọng bị người yêu thương, vui vẻ, thuần là người có nhiều mưu mô*. Nguyệt Sanh dứt khoát nị ở Tiêu Phong trên người không đứng dậy, trang nhu nhược trang đáng thương, không biết xấu hổ nói:

"Đúng, chính là như vậy, ân ha...... Người tốt, sờ nữa sờ ta, thì ra ta thích bị nam nhân sờ...... Ân, thật thoải mái......"

*không hiểu lắm, qt dịch là: khổng vũ có lực thuần gia môn nhi. Ai biết thì giúp với.

Nguyệt Sanh cảm nhận được vui sướиɠ chưa từng có bao giờ, cùng với Tiêu Phong, hai người ở giữa trường luyện võ không biết xấu hổ chút nào mà thông da^ʍ, thậm chí còn chủ động vén lên trường bào, để Tiêu Phong duỗi tay vào sờ mông mình.

Nguyệt Sanh cũng không phải là người ngượng ngùng, bị sờ soạng một buổi trưa còn cảm thấy không thỏa mãn, buổi tối trực tiếp đi theo Tiêu Phong trở về nhà, tính toán làm chút sự tình càng thoải mái hơn, lại có không thời gian rảnh đi quấy rối Lạc Tinh.

Lại nói thời điểm Tang Vân tới ngoài thành Lâu Lan là vào buổi chiều. Hắn mang đến năm vạn nhân mã ở ngoài thành cách tương đối xa xa người Nguyệt Thị quốc, nhưng đối phương không có ý đồ công thành, hắn cũng không thể khơi mào tranh chấp trước. Sau khi phái thám tử nghe ngóng, Lâu Lan và Nguyệt Thị thế mà lại không hề có ý tứ muốn giao chiến, ngược lại là trong thành truyền đến tin tức hai nước hòa thân ồn ào huyên náo. Tuy biết sự có kỳ quặc, nhưng vừa nghe đến hai chữ hòa thân, Tang Vân thật đúng là ngồi không yên. Bá tánh đều đồn tiểu vương gia phải gả đến Nguyệt Thị, chẳng lẽ Lạc Tinh thật sự phải bị vương tử Nguyệt Thị quốc bắt cóc?

Vào đêm sau, thu xếp ổn thỏa đại quân, Tang Vân một mình ẩn vào thành Lâu Lan. Nhìn hoàng cung nguy nga kia, lòng hắn run rẩy, vừa nóng vừa chua xót. Nơi đó...... Ý trung nhân hắn ngày nhớ đêm mong.Khi rời đi rất lưu loát, không có chút cảm giác gì, sau khi rời xa mới ném được nổi khổ tương tư. Vốn tưởng rằng là đoạn tình duyên mong manh, lại ngoài ý muốn buộc lại tim hắn.

Một đường đi tránh thủ vệ, lần thứ hai trở lại tòa cung điện quen thuộc kia. Tang Vân tay đẩy cửa mang theo chút run rẩy, dù cho là lần đầu tiên hắn cầm kiếm, lần đầu tiên trên chiến trường gϊếŧ người, cũng chưa từng bị run tay như bây giờ. Hắn thừa nhận, hắn đang khẩn trương, hắn sợ Lạc Tinh nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng xa lạ, cũng sợ sau khi đi vào, nhìn thấy cậu đang cùng người khác ân ái triền miên......

Hắn lấy hết dũng khí đi vào, ngọn đèn dầu trong phòng chưa tắt, Lạc Tinh ngồi ở trên giường một mình, bóng dáng đơn bạc tịch mịch. Nghe được tiếng bước chân, Lạc Tinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, vốn tưởng rằng là Phồn Nguyệt tới, ai ngờ, lại thấy nam nhân làm cậu trằn trọc kia. Nam nhân duy nhất khiến cậu sinh mệnh, người dẫn cậu nhận thức chìm trong vui thích thần bí nhất thế gian, lại để cậu nếm hết đau khổ tình yêu.

Tang Vân thấy gương mặt Lạc Tinh rõ ràng gầy đi, đau lòng bước lên trước, nửa quỳ bên mép giường, gọi: "Tinh nhi."

Trong mắt Lạc Tinh cũng không phải là xa lạ, cũng không có kinh hoảng, ngược lại là không gợn sóng, tĩnh mịch ám trầm, là bình đạm kinh người, mang theo ý tứ tâm như tro tàn. Tang Vân vốn tưởng rằng cậu sẽ hỏi mình, vì sao xuất hiện ở chỗ này. Kết quả, Lạc Tinh lại nói:

"Tàng bảo đồ kia, là giả sao?"

Tang Vân tức khắc tim đau như cắt, vật nhỏ này, thật cho rằng mình đối với cậu nửa phần chân ý cũng không có sao? Lạc Tinh như vậy, làm lòng hắn tràn đầy thương tiếc, càng thêm ý thức được mình đối với cậu là cảm tình. Hắn biết, Lạc Tinh oán trách hắn, sẽ không dễ dàng tín nhiệm hắn lần nữa, nhưng Tang Vân dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không từ bỏ, sẽ không chắp tay nhường cậu cho người khác.

Tang Vân lắc lắc đầu, nói giọng khàn khàn:

"Tinh nhi, ta trở về không phải vì tàng bảo đồ..."

Lạc Tinh lành lành ừ một tiếng, lại hỏi:

"Lần này ngươi muốn cái gì? Nếu là vương vị Lâu Lan...... Cậu cười khổ một chút, nói:

"Ngươi tiếp cận ta cũng vô dụng, cho dù ngươi gϊếŧ ta, ca ca cũng sẽ không làm tội nhân mất nước."

Tang Vân rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy ôm Lạc Tinh vào trong lòng. Thân thể Lạc Tinh băng băng, một chút cũng không có ấm áp khi động tình, làm tâm Tang Vân cũng lạnh xuống theo. Hắn trước kia như thế nào cũng không thể lường được, sẽ có một người, chỉ cần nói mấy câu, liền khiến mình đau lòng đến nước này. Hắn nhịn không được hôn lên cổ Lạc Tinh, nói:

"Tinh nhi, ta tới, là vì em."

Lạc Tinh như biến thành người gỗ, cũng không tránh, đối với đυ.ng chạm của Tang Vân cũng không có phản ứng gì. Tang Vân chỉ cảm thấy cần cổ ướŧ áŧ, hắn biết, đó là nước mắt của Lạc Tinh. Chỉ nghe Lạc Tinh nhàn nhạt nói:

"Ngươi muốn thân thể của ta sao? Ta hiện tại...... không còn gì rồi, phỏng chừng lên giường cũng chẳng khác gì người gỗ, sẽ không làm ngươi cảm thấy sung sướиɠ nữa. Trung thổ các ngươi...... Hẳn là cũng có rất nhiều mỹ nhân, huống chi, ngươi vẫn là Thái tử."

Tang Vân đau lòng nói không nên lời, hắn ngược lại tình nguyện Lạc Tinh đánh hắn mắng hắn, dùng các loại thủ đoạn tra tấn hắn, cũng tốt hơn để cậu khinh rẻ mình như vậy. Tang Vân biết, mỗi một câu Lạc Tinh nói đều là lời nói trong lòng, không phải cố ý kích động hắn.

Rốt cuộc là đã tổn thương Tinh nhi, khiến cậu đã không còn một chút chờ mong nào với mình nữua. Tronng suy nghĩ của Lạc Tinh, Tang Vân hắn ngàn dặm xa xôi tới Lâu Lan, khả năng vì tiền quyền, khả năng vì du͙© vọиɠ, cũng không có khả năng là vì tình yêu...