Tinh mỹ nhân bị lừa vào phòng hạ nhân cuồng thao song huyệt( tao quốc vương ở trước mặt bá tánh chân giao moi bức, cưỡi dương v*t nam nhân hôn nồng nhiệt)
Lạc Tinh cũng không biết mình là người chịu không nổi tìиɧ ɖu͙© như thế, thế mà lại ở cửa phòng Phồn Nguyệt nghe được chuyện trong phòng hắn mà nhịn không được, phóng đãng ngồi xổm trên mặt đất chảy tao thủy khai khai. Hiện tại, không ngờ lại rơi vào tay nam nhân, bị người làm càn mà sờ lên sờ xuống, vυ' bị niết đến thật thoải mái, còn có tiểu huyệt sưng như cái bánh màn thầu bị đối phương nhẹ nhàng xoa ấn, nhưng lại sảng khoái tới cực điểm. Lạc Tinh có vài phần mê say, nhưng vẫn đè nén khát vọng trong lòng xuống, ra sức hung hăng đẩy nam nhân đang an ủi mình ra.
Lạc Tinh choáng voáng thoáng chốc giận mắng:
- "Nô tài không muốn sống nào, cư nhiên dám chiếm tiện nghi bổn vương."
Nam nhân bật cười, sắc thủ lại tập kích ngực mỹ nhân, cười khẽ:
- "Ta không phải thấy Vương gia nhẫn đến khó chịu, sợ Vương gia không chịu nổi, vọt vào quấy rầy bệ hạ sao~?"
Lạc Tinh hơi thanh tỉnh chút, lúc này mới thấy rõ, người vừa rồi sờ loạn trên người mình hóa ra là Tang Vân, nam nhân thúi đêm qua cướp đi một thân trong sạch của hắn. Lạc Tinh đầu tiên là bị hắn xem như trò hề đùa bỡn thân thể, sau lại bị hắn ngôn ngữ nhục nhã, không khỏi tức giận đến trào ra nước mắt, cả giận nói:
- "Ngươi xem ta là cái gì, chẳng lẽ ta còn có thể đi vào, cùng Phồn Nguyệt...... Đoạt nam nhân sao, ta cũng không đến mức đó......"
Lạc Tinh nói không được nữa, che mặt cúi đầu khóc. Hắn vốn không phải người yếu ớt, nhưng sự việc liên tiếp phát sinh làm hắn trở tay không kịp, từ thân đến tâm, đánh tan phòng tuyến của Lạc Tinh. Mình đã làm việc da^ʍ uế khó có thể mở miệng lại bị người nhìn thấy, Lạc Tinh há có thể dễ chịu, khóc lớn như hài đồng.
Tang Vân trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, hắn không phải cố ý làm nhục Lạc Tinh, mà tại tính tình ác liệt miệng tiện, nhìn đến bộ dáng Lạc Tinh tự cho là thanh cao liền nhịn không được nói chút lời nói hỗn trướng đùa giỡn hắn, lúc này mỹ nhân băng sơn cao cao tại thượng khóc đến lê hoa đái vũ, nam nhân từ trước đến nay vô tâm vô phế lại cảm thấy có chút đau lòng. Tang Vân vội đi qua ôm hắn, nhẹ giọng nói:
- "Đừng khóc, ta nói giỡn với ngươi thôi...... Aizz, ngươi lại khóc nữa sẽ đem bệ hạ gọi đến đấy......"
Tiếng khóc của Lạc Tinh ngừng lại, hiển nhiên cũng nhận ra ở chỗ này khóc lớn cũng không thỏa đáng, nếu thật bị Phồn Nguyệt nhìn thấy bản thân mình trần như nhộng, huyệt chảy thủy nhi cùng nam nhân dây dưa không rõ, hắn cũng không biết biện giải ra sao. Lạc Tinh cáu giận mà đẩy tay Tang Vân đang đặt bên hông mình ra, đỡ cửa đứng lên, lung lay đi trước.
Lạc Tinh vốn là khóc đến cả người vô lực, thân thể cơ khát lại không được thỏa mãn, bước một bước không chỉ có phần bên trong đùi ma sát lẫn nhau, thịt thịt ở đại môi âʍ ɦộ cũng sẽ đè ép âm đế, mồ hôi xen lẫn dâʍ ɖị©ɧ, toàn bộ hạ thể đều ướt dính, lại ngứa vô cùng, Lạc Tinh đi vài bước liền không chịu đựng được nữa, thân mình kiều hoa(mềm mại, yêu kiều) ngã.
Tang Vân lập tức ôm người vào lòng, ôm lấy hắn từ phía sau, thấp giọng nói:
- "Đừng náo loạn nữa, ta đưa ngươi về."
Lạc Tinh quả thực là đi không nổi, vô lực kháng cự, chỉ có thể mặc cho nam nhân ôm đi, đối với bàn tay to cố ý dán trên moong trắng của hắn xoa nắn cũng lựa chọn làm như không thấy. Nhưng mà, Tang Vân căn bản không đưa Lạc Tinh về chỗ ở, mà lại dẫn người đến phòng mình. Thị vệ có chỗ ở của mình, bất quá đều là phòng hạ nhân, hoàn cảnh giống nhau.
Phát hiện mình bị đưa tới viện của thị vệ, Lạc Tinh ra sức giãy giụa, thậm chí mất mặt đến mức cắn cả lên bờ vai hắn. Nhưng Tang Vân da dày thịt béo, tạm thời cùng Lạc Tinh đùa giỡn tình thú, như ác bá lừa Lạc Tinh vào trong phòng mình, ném lên trên giường gỗ. Thân thể tiếp xúc với đệm chăn trên giường, cũng không dơ bẩn như trong tưởng tượng của hắn, tuy đơn sơ, nhưng vẫn sạch sẽ. Muốn mệnh chính là, trên đệm đều là hương vị nam nhân, thể vị giống đực nồng đậm hun Lạc Tinh váng đầu hoa mắt, vốn thân thể đang khó chịu, cổ lại càng thêm khát khô, hận không thể ban ngày ban mặt bị nam nhân lấp đầy, bị đè trên giường thao làm đến chết.
(Editor: Su Ling)
Gương mặt Lạc Tinh ửng đỏ, như mất khống chế mà ôm lấy chăn ngủ của Tang Vân, chân dài cũng cưỡi lên kẹp chăn giữa hai chân, một khắc kia khi bướm da^ʍ ướŧ áŧ tiếp xúc với chăn, thân thể Lạc Tinh thoải mái run rẩy một trận, nhịn không được phun ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn yêu kiều. Hắn dùng sức kẹp chặt, thế mà lại dùng chăn của nam nhân thúi kia cọ lên tao huyệt, phía dưới càng ướt đến rối tinh rối mù, ngực nhũ cũng vạn phần tao ngứa. Tang Vân dù bận vẫn ung dung mà thưởng thức một lát, lúc này mới cởϊ qυầи áo nằm lên giường, ôm Lạc Tinh dụ dỗ nói:
- " Bảo bối nhi ngoan, cho ta giúp em được không?"
Lạc Tinh biết toàn bộ da^ʍ thái của mình đều bị hắn nhìn thấy, mất mặt mà vùi mặt vào trong chăn, khóc thút thít:
- "Cút đi, ô ô, đừng chạm vào ta, ta...... Ta có thể nhịn được, có thể......"
Tang Vân ôn nhu mà vuốt ve thân mình đẫm mồ hôi của Lạc Tinh, cảm thụ được hắn ngây ngô run rẩy, bàn tay to cầm côn th*t Lạc Tinh, giúp hắn an ủi vật nhỏ kia, dùng giọng nói mị hoặc nhất:
- "Tìиɧ ɖu͙© là khát vọng nguyên thủy nhất của con người, sao em lại muốn kháng cự lại nó? Muốn làm liền làm, làm cho mình thoải mái, chẳng lẽ không tốt sao?"
Lạc Tinh bị giọng nói êm tai của nam nhân mê hoặc, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới khi còn nhỏ nhìn thấy những cái đó, tình huống dâʍ ɭσạи khiến người buồn nôn, cha ruột hắn ở trong phòng cùng một đống đàn ông, tùy tiện cho người thao hắn(cha Lạc Tinh)...... Lạc Tinh có chút mờ mịt nhìn Tang Vân, giọng nói nghẹn ngào:
- "Chẳng lẽ vì thoải mái là có thể để cho người khác tùy tiện thao, mặc kệ là ai, đều có thể sao? Ta không muốn, không muốn bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, không muốn bị người tùy tiện thao bức......"
Tang Vân cúi đầu hôn lên môi Lạc Tinh, đùi chen vào giữa hai chân Lạc Tinh, đầu gối đuổi theo tao huyệt mềm mại, cảm thụ được nơi riêng tư làm người kích động, làm người phát cuồng của mỹ nhân ẩm ướt. Chờ Lạc Tinh rốt cuộc an tĩnh lại, lúc bị đầu gối làm cho chỉ biết ưm a, Tang Vân mới buông hắn ra, ở trên môi bị hôn đến sưng đỏ hút liếʍ một phen, thấp giọng nói:
- "Sao ai cũng có thể được, chỉ mỗi ta thôi...... Vương gia không cần bị bất luận kẻ nào đυ.ng vào, ta sẽ thỏa mãn du͙© vọиɠ của Vương gia, làm Vương gia mỗi ngày đều thích đến lên trời. Ngoan, ngay bây giờ, nói cho ta, tao bức bị đầu gối đè ép, có thoải mái không?
Nhục huyệt ngứa nửa ngày bị nam nhân kỹ xảo nghiền lộng, không nặng không nhẹ, cái đùi cường tráng hữu lực cũng ma sát tao chân, Lạc Tinh sao lại không thoải mái, vòng eo vô lực, chân đều đã không khép được, chỉ có thể nằm ở dưới thân nam nhân há mồm thở dốc. Lạc Tinh nhận thua vòng lấy hữu lực vai lưng của Tang Vân, thấp giọng nói:
- "Thoải mái, ân ha...... Như đang cưỡng bức lẳиɠ ɭơ, a ha...... thích quá a, ô a, cứ như vậy, ô ô, đừng dùng dương v*t thao được không, ta sợ......"
Lạc Tinh sợ mình lại nếm được tư vị dương v*t một lần nữa liền hoàn toàn phòng bị không xong, làm giãy giụa cuối cùng. Tang Vân tà tà cười, ngón tay sờ lên c̠úc̠ Ꮒσα Lạc Tinh, nhẹ giọng nói:
- "Được, dương v*t hôm nay không thao bướm, cho bướm da^ʍ nhỏ của Vương gia nghỉ ngơi một ngày. Chúng ta thử nơi này được không, cũng phi thường thoải mái đấy."
Lạc Tinh cứ như vậy bị lừa, hắn thật sự quá muốn bị dương v*t thao, thao bướm sẽ nghiện, thao c̠úc̠ Ꮒσα hẳn là không thể nào...... Tinh mỹ nhân đơn thuần cảm giác c̠úc̠ Ꮒσα bị sờ cũng rất thoải mái a, vì thế liền đáp ứng yêu cầu của sói đói.
Tang Vân ôm Lạc Tinh lăn trên cái giường hạ nhân cũ nát, tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt, chăn rách đơn sơ, nằm ở trên lại là đại mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, vừa thánh khiết vừa dâʍ ɭσạи. Tang Vân đột nhiên kích động, cảm thấy mình thật sự là thị vệ đê tiện, ở trên cái giường rách nát dơ bẩn thao Vương gia mỹ nhân tôn quý của Lâu Lan quốc. Ngón tay hắn khép lại quấy rối c̠úc̠ Ꮒσα Lạc Tinh, có thể nói c̠úc̠ Ꮒσα này là cực phẩm thực nhanh đã bị chơi ra nước, ngâm ngón tay nam nhân, nhục huyệt tao lãng cũng nịnh nọt quấn lên. Tang Vân kinh ngạc nhướn mày:
- "Cú© Ꮒσα của Vương gia so với lãng huyệt phía trước cũng da^ʍ không kém đâu, đều có thể ra nước, không biết hương vị có tao được như bướm nhỏ hay không?
(Đoạn này tác giả lại viết là Tang Mạc, hình như nhầm lẫn gì đó nên mình mạn phép sửa lại là Tang Vân nhé)
(Editor: Su Ling)
Lạc Tinh cũng kinh ngạc c̠úc̠ Ꮒσα mình thế nhưng cũng lãng như vậy, bất quá bị ngón tay cắm vài cái, liền ướt thành một mảnh, hơn nữa cảm giác tao ngứa cũng không kém cái huyệt đằng trước. Mỹ nhân khó nhịn mà lắc mông, nhưng nam nhân không cho hắn thống khoái, chậm rãi từ từ mà dùng ngón tay cắm lộng, cực có kiên nhẫn mà dùng bụng ngón tay vuốt thành ruột Lạc Tinh, tựa như đang vuốt ve thân thể hắn. Còn có đại căn dương v*t, nói sẽ không thao bướm, lại đỉnh lộng qua lại ở chung quanh âm đế, khiến cho hắn liên tục chảy d*m thủy, không bị cắm liền phải mất mặt mà cao trào. Lạc Tinh sốt ruột lắc mông, đỏ mặt cầu hoan:
- "Mau tiến vào đi, ân nga...... Nói sẽ cắm c̠úc̠ Ꮒσα mà, ha a...... Cú© Ꮒσα đều ướt đẫm, mau lên, thao ta......"
Ép Lạc Tinh nói ra lười nói dâʍ đãиɠ, Tang Vân lúc này mới vừa lòng mà đem dương v*t tiến vào c̠úc̠ Ꮒσα, bông cúc phấn nộn nhạt màu dễ dàng bị căng ra, ngoan ngoãn mà tiếp nhận dương v*t xâm lấn. Tang Vân chỉ cảm thấy tư vị của Lạc Tinh thực quá mỹ diệu, c̠úc̠ Ꮒσα gắt gao mà bọc hắn, cũng không kẹp đau, chỉ như gãi đúng chỗ ngứa ướŧ áŧ, quả thực như là thiên đường. Hắn nhịn không được mạnh mẽ thao làm, sảng đến gầm nhẹ:
- "Nga, tao hóa, c̠úc̠ Ꮒσα phóng túng của em thực đàn hồi, còn biết kẹp dương v*t, ân nga, Vương gia dâʍ đãиɠ, ngươi trời sinh là đãng hóa......"
Lạc Tinh lại lần nữa bị thao đến mê loạn, cả người mướt mồ hôi nằm trong phòng hạ nhân, ban ngày ban mặt cùng người thông da^ʍ, cũng thật thoải mái muốn chết, c̠úc̠ Ꮒσα cắm dương v*t sao cũng có thể sảng như vậy. Lạc Tinh không biết phát tiết như thế nào, chỉ có thể gắt gao bám vào Tang Vân, tay nhỏ mát mát ở trên thân thể kiện mỹ của nam nhân hồ loạn mạc tác (làm càn), sờ soạng vài cái, thế nhưng bị nam nhân đưa tới hạ thể, sờ đến da^ʍ chỗ tương liên( liên kết) thân thể hai người, chỉ nghe nam nhân trầm giọng nói:
- "Tới, cảm nhận một chút ta thao em thế nào, xem c̠úc̠ Ꮒσα em bị ta thao đến mềm rồi, tao miệng còn mở to như vậy."
Lạc Tinh cảm thấy thẹn mà vuốt đại dương v*t và c̠úc̠ Ꮒσα của mình, thân mình bị cắm đến loạn hoảng, sung sướиɠ mà lãng kêu:
- "Không được, nga a...... Phải bị thị vệ cắm chết, ân ha, thực xấu hổ, đừng sờ nơi đó, ha a...... Cú© Ꮒσα mở thật lớn, không khép được. Ô, cũng cắm bướm da^ʍ đi, nó rất tịch mịch, ân ha, ngứa muốn chết......"
Tang Vân bạch bạch bạch làm mông Tinh nhi, ngón tay trừng phạt nắm mỹ nhân âm đế sưng to, cười dữ tợn hỏi:
- "Vừa rồi không phải không cho thao bướm sao, lúc này lại cầu ta?"
Lạc Tinh ăn đau, nhưng đau xong lại sảng vô cùng, liều mạng đem tiểu huyệt hư không hướng vào trong tay nam nhân, liên thanh mà da^ʍ kêu:
- "Ta không phải cố ý, nga ha...... Tao kỹ nữ không biết bướm mình lại lãng như vậy, ô ô, bướm thành lạn bức rồi, chỉ xứng bị đại dương v*t thao hư, người tốt mau thao ta......"
Mỹ nhân mang khuôn mặt cấm dục phóng đãng mà gọi giường, là nam nhân nào cũng đều chịu không nổi, Tang Vân nói giọng khàn khàn:
- "Đây là em nói đó, thao chết em, lãng hóa này."
Dứt lời, Tang Vân bắt đầu trước sau cùng thao, ở hoa huy*t đóng xuống mười cái, lại chuyển tới cúc huyệt, làm Lạc Tinh đến dục tiên dục tử, nơi nào cũng muốn, ôm Tang Vân không buông tay.
Khi Tang Vân đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót vào trong thân thể Lạc Tinh, Lạc Tinh đã sảng đến không được, không màng cảm thấy thẹn mà phóng đãng da^ʍ kêu. Tao bức mới vừa bị rót đầy, cửa phòng Tang Vân đã bị người đẩy ra. Tang Vân vội dùng chăn che lại Lạc Tinh, dương v*t rút ra từ huyệt hắn, phát ra một tiếng ba cực rõ ràng.
Lạc Tinh nghe được có người tới, vội đem mặt vùi vào chăn trốn, cũng may là hắn đưa lưng về phía cửa, không ai có thể thấy rõ hắn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới vừa bắn vào tiểu huyệt, thời điểm dương v*t rút ra không thể tránh khỏi ma sát lối đi một lần, Lạc Tinh sảng đến run rẩy trong chăn, dư vị cao trào căn bản chưa tiêu tán được.
Người vào là một hán tử cao lớn thô kệch, đúng là thống lĩnh thị vệ trong cung, là người cương trực công chính. Hắn thấy bộ dáng Tang Vân quần áo không chỉnh tề, tức giận muốn chết, lại liếc mắt nhìn mỹ nhân hỗn độn lộ ra đầu tóc và cái lưng đẹp ra ngoài, cả giận nói:
- "Ta nghe thấy trong phòng có âm thanh không ổn, ngươi đồ hỗn trướng, ban ngày ban mặt ở trong cung cùng người tư thông, đây là dâʍ ɭσạи cung đình, là tử tội ngươi biết không. Người đâu, bắt lấy hắn cho ta."
Tang Vân bất đắc dĩ, hắn thật không nghĩ tới cùng làʍ t̠ìиɦ Lạc Tinh thế mà lại có thể bị thống lĩnh bắt được, nếu thật bị dẫn đi...... Nghiêm trọng nhất bất quá là tự khai báo thân phận, người Lâu Lan không dám làm gì mình, nhưng hết thảy sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn sẽ bị người cười nhạo. Đang lúc Tang Vân cấp tốc vô tự hỏi biện pháp, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói thanh thanh lãnh lãnh:
- "Thống lĩnh uy phong thật lớn."
Cư nhiên là Lạc Tinh chủ động lộ mặt, Vương gia mỹ nhân ôm chăn ngồi trên giường, trên mặt mây đỏ chưa tán, trong mắt ướŧ áŧ ẩn tình, tiếng nói cũng mang theo khàn khàn mê người, bộ dáng dùng chăn bao bọc lấy cơ thể, thật sự là phong tình vô hạn. Thống lĩnh và bọn thị vệ đứng sau hắn, tất cả đều xem ngây người, thế nào lại là Vương gia......
Thống lĩnh vội nói:
- "Vương gia, này...... Đây là chuyện gì vậy, chẳng lẽ là hỗn trướng này khinh nhục ngài?"
Lạc Tinh thầm mắng thống lĩnh kia là đồ đầu gỗ, cố nén ngượng ngùng, ra vẻ uy nghiêm mà hỏi lại:
- "Thống lĩnh hỏi thật kỳ quái, chẳng lẽ bổn vương muốn lâm hạnh một thị vệ còn phải được quá thống lĩnh cho phép sao?"
Thống lĩnh hoảng sợ, vội vàng cáo tội, mang người vội vàng lui ra ngoài.
Lạc Tinh thẹn đến muốn nổ nhà, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, nhịn không cảnh khi nhìn cảnh thống lĩnh mang Tang Vân đi. Cũng là, nếu hắn chết, sẽ phải đi tìm một người khác thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân mình, thật tốn nhiều lực a.
Tang Vân chớp chớp mắt, lôi Lạc Tinh từ trong chăn ra, ha ha cười nói:
- "Tiểu Tinh nhi, vừa nãy em thật đáng yêu."
Lạc Tinh phẫn nộ mà đấm hắn, dỗi nói:
- "Gọi lung tung gì vậy, lần sau ngươi mà còn hồ nháo, bổn vương... mới mặc kệ ngươi."
Tang Vân mới mặc kệ Lạc Tinh nói gì, đè người lại trên giường mà làm.
Mà lúc này, Phồn Nguyệt một chút cũng không biết đệ đệ cao lãnh đã bị sói đuôi to lừa đi. Hắn đang cùng Tang Mạc chuẩn bị rời giường, tham gia hoạt động buổi chiều. Đây cũng là truyền thống của Lâu Lan, sau đại hôn của quốc vương, phải mang theo vương phu ngồi trong xe đi một vòng quanh thành, nhận chúc phúc của bá tánh, thân cận với bá tánh, cùng dân chung vui.
Tang Mạc để Phồn Nguyệt ngồi trước gương, tự mình chải đầu cho hắn, còn cắt xuống một nhúm tóc của hai người buộc lại. Phồn Nguyệt tò mò hỏi:
- "Gì vậy?"
Tang Mạc ôn nhu nói:
- "|Ở trung thổ của chúng ta, tân nhân sau khi thành hôn có truyền thống kết tóc, kết phát, ân ái cả đời, bạch đầu giai lão.
Phồn Nguyệt đứng dậy ôm chặt Tang Mạc, cúi đầu kêu: Mạc......
Hô hấp Tang Mạc cứng lại, thô thanh nói:
- "Gọi dễ nghe như vậy, thật không muốn cho ngươi ra ngoài."
Nhưng mà, truyền thống là tuần hoàn, hai người rửa mặt chải đầu mặc đẹp, dưới sự chủ trì của quan lễ nghi, lên xe ngựa. Xe ngựa thực rộng, cửa sổ cũng lớn, tiện cho quốc vương chào hỏi cùng bá tánh.
Kết quả, mới vừa lên xe, Phồn Nguyệt đã bị Tang Mạc lột sạch. Khỏa thân ngồi trên xe ngựa, tuy Phồn Nguyệt da mặt dày cũng sâu sắc cảm thấy thẹn, cười nhào đến muốn cướp quần áo Tang Mạc để mặc, nhẹ giọng nói: Như vậy thật quá đáng nha, ân ha...... Sắc quỷ lại sờ ta, nga a...... Lát nữa sẽ cùng bá tánh, a...... Vấn an......"
Tang Mạc buông Phồn Nguyệt ra, lại không chịu cho hắn quần áo. Phồn Nguyệt tà liếc hắn một cái, cảm thấy thẹn lõa thể chào hỏi bá tánh, tuy rằng cửa sổ xe chỉ có thể lộ ra mặt cùng bả vai hắn, ai cũng không biết là hắn cả người trần trụi, thực mắc cỡ a...... Tang Mạc thấy Phồn Nguyệt quỳ gối trên đệm xe, dẩu mông đỡ cửa sổ xe, dương v*t nhanh chóng trướng đại. Hắn cởϊ qυầи lộ ra đại dương v*t, đem một đôi chân ngọc của Phồn Nguyệt áp lên dương v*t, bắt quốc vương bệ hạ dùng chân an ủi đại dương v*t của hắn.
Phồn Nguyệt đang cười vẫy tay với bá tánh, bỗng nhiên cảm thấy hai chân nóng lên, côn th*t lớn cắm giữa hai chân hắn. Hắn tức khắc run người, thiếu chút nữa trượt tay khỏi cửa sổ, mất mặt mà ngã xuống. Phồn Nguyệt lẩm bẩm một câu hồ nháo, chân lại không nhịn được động lấy, nỗ lực mà an ủi căn côn th*t lớn của ái nhân.
Các bá tánh vốn cho rằng quốc vương bọn họ dáng ngồi đoan trang, nhưng thực ra hắn lại khỏa thân cong mông lớn chân giao với nam nhân, cứng nhắc vẫy tay, trong đầu tất cả đều là thịt căn thô dài của nam nhân. Ngón chân đυ.ng tới trứng trứng, phải dùng gan bàn chân nhẹ nhàng ấn một chút, như vậy Tang Mạc sẽ thực thoải mái. Còn có qυყ đầυ, chơi nơi này nhiều chút, Tang Mạc sẽ kích động mà bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên chân y.
Trên mặt Phồn Nguyệt đã hiện ra mị thái, cười đến càng thêm diễm lệ động lòng người, làm bá tánh phụ cận hoan hô. Hai chân hắn cũng di động đến càng lúc càng nhanh, toàn tâm mà phục vụ nam nhân. Đúng lúc này, Tang Mạc dùng ngón tay ở trên tao huyệt Phồn Nguyệt chọc một cái, Phồn Nguyệt lập tức nén không được tiếng rêи ɾỉ, cũng may bị tiếng hoan hô bên ngoài át đi. Ôi ôi, cư nhiên lại trong dịp quan trọng thế này bị nam nhân chơi bướm, thật nhiều bá tánh đang nhìn, bọn họ có thể phát hiện không...... Sao có thể thoải mái như vậy, bị bá tánh cả nước nhìn mình bị nam nhân phóng túng móc bướm, lại chảy nước rồi, trên đùi toàn là d*m thủy.
Sắc mặt Phồn Nguyệt ửng hồng, đã bắt đầu mượn lực tựa lên cửa sổ, phong tao mà đong đưa cái mông, trong miệng cũng tràn ra tiếng rêи ɾỉ. Cũng chỉ có nam nhân của mình mới lớn mật như vậy, có thể làm hắn thoải mái như vậy. Đang nghĩ ngợi, Tang Mạc từ phía sau dán lên thân thể hắn, cùng hắn hướng bá tánh vẫy tay thăm hỏi. Mọi người hô to, Tang Mạc chơi đến càng vui vẻ, ngón tay làm càn mà moi đào chọc, bài trừ một cỗ dâʍ ɖị©ɧ lớn, còn hỏi bên tai Phồn Nguyệt:
- "Bảo bối nhi, thoải mái không?"
Phồn Nguyệt buông một bàn tay đi sờ thịt căn nam nhân, sờ lên thỏa mãn không thôi, dính lên người Tang Mạc ngâm khẽ:
- "Ân hừ...... Thoải mái muốn chết, anh muốn chơi chết em sao, nga a...... Tướng công, tha cho tao nương tử đi, a...... Quá sung sướиɠ, ân ha......"
Ở bá tánh trong mắt, vương đang cùng vương phu khe khẽ nói nhỏ, xem ra hai vị cảm tình cực tốt. Tang Mạc cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, ở trước ánh nhìn chăm chú của đông đảo bá tánh, ôm lấy Phồn Nguyệt hôn lên, vẫn là hôn lưỡi kịch liệt nóng bỏng, đại mông bị bàn tay to dính d*m thủy của bướm da^ʍ xẹt qua, một đường hướng về phía trước sờ lên cổ Phồn Nguyệt, ở trên lưng hắn lưu lại một chuỗi vệt nước da^ʍ mĩ.
Mà Phồn Nguyệt đã phóng đãng mà ngồi vào trong lòng nam nhân, tao huyệt ướt hoạt( ẩm ướt, trơn nhẵn) bắt đầu tìm kiếm dương v*t uy vũ, hạ mông xuống, nuốt dương v*t nam nhân vào.
Ngồi trên dương v*t nam nhân cùng hắn hôn nồng nhiệt, còn có nhiều bá tánh nhìn như vậy, Phồn Nguyệt chỉ cảm thấy, hắn muốn thích muốn ngất mất.