Cổ Quốc Tình Sự

Chương 7: Hai huyệt đều bị nam nhân bắn đầy

Hai huyệt đều bị nam nhân bắn đầy, quỳ trên giường bài xuất thể dịch (góc tường nghe lén, mỹ nhân lãnh tĩnh da^ʍ tính đột phát, lỏa thân ngồi xổm, tao bức chảy nướ© ŧıểυ cùng d*m thủy)

Tang Mạc cuối cùng cũng hoàn toàn chiếm được mỹ nhân ái mộ từ lâu, ôm Phồn Nguyệt, cũng không biết phải yêu thương như thế nào mới tốt. Hai người kề sát cánh môi tình cảm mãnh liệt chơi đùa, Phồn Nguyệt thèm ăn mà ngậm lấy môi dưới của nam nhân, cắn môi thịt tinh tế mà ma sát, dùng đầu lưỡi nhỏ linh hoạt liếʍ láp,trong mắt chất chứa một tầng cảnh xuân, thâm tình mà ngóng nhìn nam nhân đang đè lên mình.

Tang Mạc sủng nịch cho hắn chơi đủ, sau đó đột nhiên bắt đấu phản công, đầu lưỡi đỉnh tiến vào trong miệng Phồn Nguyệt, bắt chước động tác hạ thân, đỉnh vào chỗ sâu nơi họng. Phồn Nguyệt vô lực mà ngửa đầu, phát ra tiếng ngâm nga khó nhịn, nước bọt như xuân thủy nơi tao huyệt, cũng bị nam nhân đảo lộng mà không ngừng chảy ra ngoài. Phồn Nguyệt dần dần thích ứng với tiết tấu của nam nhân, trong cổ họng vừa thích vừa ngứa, chờ mong đầu lưỡi đối phương với vào càn quét tác loạn. Nhưng Tang Mạc lại cố tình đùa giỡn vài cái rồi rút ra ngoài, Phồn Nguyệt không thỏa mãn đòi lại, đầu lưỡi hai người vươn ra khỏi miệng, ở trong không khí dây dưa liếʍ láp lẫn nhau, nước miếng giao hòa, rêи ɾỉ không ngừng.

Động tác dưới háng của Tang Mạc cũng không dừng lại, Phồn Nguyệt dung túng đại dương v*t kia ở trong thân thể mình xằng bậy, toàn bộ lối đi đều bị nam nhân tùy ý đùa bỡn một lần, giống một hài tử tò mò, nơi nơi tuần tra lãnh địa mới của mình, một chỗ cũng không muốn buông tha. Lung tung thao lộng nhưng thật ra vẫn chú ý tới những tao điểm của Phồn Nguyệt, nhưng mỗi chỗ cũng chỉ cho hắn một chút ngon ngọt, sau đó liền có mới nới cũ mà khai phá địa bàn khác, khiến Phồn Nguyệt chống cự tao ngứa không được, như bị sâu nhỏ gặm cắn, ngứa tới tâm khảm. Đến cuối cùng, hắn chỉ cảm thấy bị toàn bộ bí địa Tang Mạc khai phá đều là tao điểm, vừa đói vừa khát, như phát điên khát vọng đại dương v*t.

Phồn Nguyệt đem công lực vũ đạo đều lấy ra, ở dưới thân Tang Mạc xoay mở thân hình như rắn nước, xương hông lay động, mật huyệt giữa hai chân tự nhiên cũng tả diêu hữu bãi (đong đưa trái phải (ko chắc nữa)), vừa bắn thủy nhi, vừa tự cọ sát thịt căn thô to của nam nhân. Tang Mạc mạnh mẽ mà trước sau thao lộng, Phồn Nguyệt liền phối hợp đong đưa theohắn, trong lúc nhất thời địa phương tương liên( liên kết) hai người da^ʍ mĩ vô cùng, động tác thao lộng càng thêm kịch liệt. Tang Mạc hưởng thụ tiểu tao bức lấy lòng, càng thỏa mãn mà thưởng thức động tác trên giường của Phồn Nguyệt, khen:

- "Bảo bối nhi, em khiêu vũ trên giường thật đẹp, thủy nhi phun một giường đều là tao vị của em."

Động tác của Phồn Nguyệt dừng lại một chút, múa trên giường là cái gì, nam nhân thế mà lại lấy cái tên mắc cỡ như vậy. Hắn như giận mà trừng mắt nhìn nam nhân, lười nhác mà buông eo, chân dài thẳng tắp vòng qua trước mắt nam nhân, bàn chân còn quét vài cái lên ngực hắn, sau đó xoay thân thể quyến rũ nằm nghiêng. Tư thế như mỹ nhân xuân ngủ, nhưng mà trong cái bướm ngập nước lại cắm một cây dương v*t thô dài, có vẻ vạn phần xáu hổ. Phồn Nguyệt thoải mái rầm rì:

- "Ân ha...... Thích quá, a, người ta mệt, đừng cử động......"

Tang Mạc dán lên người hắn từ phía sau, ôm hông mỹ nhân lại bắt đầu một phen cuồng cắm, hôn gương mặt tuyết trắng, cười nói:

- "Bảo bối nhi mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, để tướng công hảo hảo hầu hạ em...... A, lẳиɠ ɭơ thật thoải mái, bướm nhỏ của nương tử ta thế nào cũng đều thao không đủ......"

Phồn Nguyệt đang bị nam nhân phía sau kia ác liệt bắt lấy tay tự sờ kiều nhũ, bàn tay hai người đan xen, một thô ráp một tinh tế, cũng yêu thương cái vυ' mềm mại yếu ớt, lòng bàn tay và vυ' đều có cảm giác thật thích, lại cảm thấy vừa thẹn vừa thoải mái, bướm nộn phía dưới càng thêm động tình, run rẩy lấy lòng đại dương v*t cuồng thao mãnh làm. Phồn Nguyệt chưa từng nghĩ tới, cùng nam nhân ngọt ngào ân ái, tao bức tận tình ai thao lại là việc mỹ diệu mất hồn như thế, bắt lấy tay nam nhân da^ʍ kêu:

- "A, sờ nữa, sờ vυ' đi...... Ân, tao hóa thích chết rồi, thao không đủ, nữa...... A ha, thao nữa đi, tao nương tử muốn, ư...... Ngày đêm không ngừng, bị tướng công thao bức, a...... Lại tới nữa, thật thoải mái......"

Tang Mạc đem vưu vật kia ấn trên giường mãnh thao, Phồn Nguyệt ở trên giường nhiệt tình vô cùng, đùa bỡn hắn như thế nào hắn cũng đều ngoan ngoãn phục tùng, kêu đến càng lúc càng tao. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tang Mạc dâng lên, có du͙© vọиɠ bắn tinh, hắn cúi đầu ái muội mà liếʍ lỗ tai Phồn Nguyệt, hỏi hắn: Tao bảo bảo, tướng công muốn bắn tinh, đều bắn vào bướm em nhé, muốn không, hả?"

Phồn Nguyệt kẹp chặt huyệt, dường như sợ nam nhân rút ra, ôm Tang Mạc mị kêu:

- "Muốn, a...... muốn mà, bướm da^ʍ muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tướng công, a ha...... Bắn, nóng quá, ô, thích chết tao hóa...... Còn muốn, a ư, tướng công tốt, đều bắn vào bướm da^ʍ rồi, rất thích bị nam nhân bắn bên trong, ân hừ......"

Tang Mạc bắt lấy đại mông trắng nõn của Phồn Nguyệt, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ bắn vào tao huyệt, vừa bắn, tao huyệt vừa mãnh liệt co rút lại, còn phun tao thủy ra ngoài, Tang Mạc thích đến da đầu tê dại. Chỗ tiếp nối dương v*t một mảnh lầy lội dơ loạn, phân không rõ thể dịch của ai, dù sao địa phương đã không sạch sẽ, nhưng lại làm người nhìn tìиɧ ɖu͙© càng đậm.

Lúc dương v*t rút ra mang theo tảng lớn thủy dịch dính nhớp, toàn bộ tao huyệt hồng lên, bị thao thời gian quá dài, đã không khép được, đáng thương hề hề mà mở miệng nhỏ. Hai người cũng chưa thỏa mãn, Tang Mạc nói:

- "Lát nữa thao c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của bảo bối nhé, cho bướm nộn nhỏ nghỉ chút đã."

Phồn Nguyệt cúi đầu liền thấy, hoa huy*t quả nhiên sưng đỏ không chịu nổi, tuy rằng vẫn là rất muốn, bất quá đêm còn dài, quả thực nên cho nó nghỉ ngơi chốc lát. Huống chi, tao c̠úc̠ Ꮒσα cũng rất muốn a, đã bị dâʍ ɖị©ɧ làm cho ướt đẫm, thèm ăn dương v*t đến không được. Phồn Nguyệt đỏ mặt đưa c̠úc̠ Ꮒσα đến bên cạnh dương v*t nam nhân, dịu dàng nói:

- "Vậy tướng công cũng phải dùng tay lộng bướm cho người ta, bằng không...... Sẽ ngứa chết, bướm da^ʍ đã không thể rời đi tướng công rồi......"

Tang Mạc cười mắng một tiếng tao hóa, dương v*t tiến vào c̠úc̠ Ꮒσα, sắc thủ cực có kỹ xảo mà yêu thương mật huyệt mới vừa trải qua hoan ái, hai cái huyệt đều được chú ý, khiến Phồn Nguyệt bị thao đến da^ʍ kêu liên tục.

Nam nhân quen thói chơi xấu, dùng ngón tay nắm hai mảnh môi âʍ ɦộ của Phồn Nguyệt, giấu tao huyệt ở bên trong, không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn vào chảy ra. Thân thể kiều mỹ bị làm khắp nơi lộn xộn, lãng thịt tuyết trắng lay động, dừng trong mắt nam nhân, làm hắn càng thêm kích động, quyết làm chết khối thân thể mới mẻ tốt đẹp này.

Phồn Nguyệt bị làm mông, môi âʍ ɦộ còn bị nắm một chỗ đùa bỡn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo động tác thân thể loạn chảy trong lối đi da^ʍ huyệt, lượng chất lỏng lớn ở trong thân thể tác loạn, tưới lên tao thịt mẫn cảm, Phồn Nguyệt quả thực không thể thừa nhận, khóc lóc lãng kêu:

- "A, muốn chết, ưm a...... Phải bị thao sảng chết...... Tướng công, ân ha...... Thật là lợi hại, a...... Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy vào rồi, sâu quá."

Tang Mạc khàn giọng hỏi:

- "Tao nương tử, c̠úc̠ Ꮒσα có muốn thể dịch tướng công không, như bướm da^ʍ ăn dâʍ ɖị©ɧ."

Phồn Nguyệt tưởng tượng đến hai cái huyệt đồng thời bị thể dịch nam nhân rót đầy, liền kích động đến không kềm chế được, vội đáp:

- "Muốn, tướng công, ân, mau bắn cho ta, phải bị bắn đến, ân ha...... Tràn đầy......"

Tang Mạc lại cuồng cắm vài cái, cười nhẹ nói:

- "Cú© Ꮒσα sẽ làm không giống vậy, tướng công xi tiểu bắn cho ngươi......"

Nói xong, nam nhân thoáng thả lỏng dương v*t, từ từ bắn nướ© ŧıểυ bắn vào trong mông Phồn Nguyệt. Trong không khí tràn ngập mùi khai, tuy rằng thấy không rõ tình huống nơi hạ thể, nhưng chỉ ngẫm lại cũng khiến Phồn Nguyệt sảng đến thét chói tai...... Bị tướng công bắn nướ© ŧıểυ, bên trong mông đều là nướ© ŧıểυ khai của nam nhân, thiên a, thật sự thích muốn chết......

Chờ Tang Mạc bắn đủ rồi, hắn bỗng nhiên nhấc thân thể Phồn Nguyệt lên, cho hắn tựa lên người mình quỳ ngồi trên giường, ngón tay nhéo môi âʍ ɦộ buông lỏng, thấp giọng nói:

- "Tao bảo bối nhi, ngươi xem, hai cái huyệt đều đang chảy thể dịch của tướng công, màu sắc bất đồng."

Phồn Nguyệt cúi đầu, quả nhiên thấy được cảnh tượng dâʍ đãиɠ mà hắn không thể tưởng tượng được, hai cái huyệt phía dưới đều đang chảy dâʍ ɖị©ɧ, nhìn qua như đang dùng tiểu huyệt đi tiểu. Dịch bướm da^ʍ chảy ra là màu trắng, c̠úc̠ Ꮒσα là màu vàng, hai cổ chất lỏng ở đùi và trên bụng nhỏ đan dệt lên nhau, dơ loạn bất kham. Phồn Nguyệt bổ nhào vào người nam nhân, tay nhỏ đấm lưng hắn, dỗi nói:

- "Tướng công thật xấu, ân...... Chính là, chảy đồ vật của lão công như vậy, a...... Bức thật thoải mái, a ha...... Muốn chảy sạch sẽ, lại ngứa, tướng công...... Nga, người tốt mau tới thao bức, tao hóa còn muốn......"

Tang Mạc thưởng thức xong bộ dáng song huyệt chảy nước của Phồn Nguyệt, lần thứ hai làm hắn đầu hàng, cái đùi cường tráng quấn lên, cười nhẹ:

- "Được, đem tao nương tử thao thành đại lỏng hàng, mỗi ngày dùng dương v*t lấp huyệt......"

Phồn Nguyệt giơ chân đá hắn, kêu to chán ghét, dường như muốn đem nam nhân đá đi, lại bị Tang Mạc bắt được chân làm huyệt, thỏa mãn mà ở dưới thân nam nhân rêи ɾỉ.

Hai người cơ bản một đêm không ngủ, khi trời sắp sáng thì nghỉ ngơi trong chốc lát. Phồn Nguyệt bị làm cho quá kích động, không bao lâu liền tỉnh. Hắn cử động thân thể ê ẩm, bò lên trên người Tang Mạc, nương nắng sớm ngắm nhìn mặt mày anh tuấn, trong lòng thích đến không được, dùng môi nhẹ nhàng hôn mặt hắn. Nam nhân không mở mắt, ôm lấy Phồn Nguyệt cho hắn một cái hôn sâu đầy nóng bỏng. Phồn Nguyệt bị hôn đến không còn sức lực, nằm trên người Tang Mạc thở dốc.

(Editor: Su Ling)

Bình tĩnh trong chốc lát, Phồn Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- "Tang Mạc, lúc trước anh...... giả thành thị vệ tiến cung, là vì lý do gì?"

Tang Mạc trầm mặc một lát, ôn nhu nói:

- "Đương nhiên là vì em, em biết mà, anh từ trung thổ tới Lâu Lan làm thương nhân buôn bán, ngẫu nhiên một lần ở ngoài cung nhìn thấy em, từ lúc đấy đối với em nhớ mãi không quên...... Anh lúc ấy không nghĩ tới sẽ có cơ hội tuyển vương phu này, đành phải tiến cung làm thị vệ. Bảo bối nhi, em giận anh khi đó gạt em sao?"

Phồn Nguyệt chôn mặt lên bờ ngực trần trụi của nam nhân, hai tay ôm quanh người hắn, lại đem hai chân cũng chen vào giữa hai chân nam nhân, thấp giọng nói:

- "Anh biết...em rất thích anh...... Tang Mạc, anh muốn cái gì đều phải trực tiếp nói cho em, không được gạt em. Chỉ cần em có thể cho, em đều sẽ cho anh."

Tang Mạc đáy lòng cảm động, ôm lấy Phồn Nguyệt vong tình mà hôn môi. Hắn ngay từ đầu tới nay, xác thật là vì tấm bảo tàng kia, nhưng hắn hiện giờ đã tìm được bảo bối quan trọng nhất rồi, ngôi vị hoàng đế, giang sơn, Tang Vân muốn vậy liền cho hắn đi."

Trong giá sương (hai gian nhỏ ở hai đầu nhà), Tang Mạc và Phồn Nguyệt nhu tình mật ý, sáng lên lại tiếp tục cần cù chăm chỉ cày cấy, nhưng trường hợp của Lạc Tinh bên kia thì không được ôn hòa như vậy.

Lạc Tinh say rượu bị phá thân, mơ mơ màng màng đã bị Tang Vân làm hơn nửa đêm, mệt mỏi ngủ mất. Tang Vân tỉnh dậy sớm, nhìn khuôn mặt thanh lãnh tuyệt mỹ của Lạc Tinh phát ngốc. Tấm đồ kia, hắn nhất định phải lấy được. Ngay từ đầu, hắn và Tang Mạc đều giống nhau, đều nghĩ đến việc trà trộn vào hoàng cung, hơn nữa hai người không hẹn mà cùng lựa chọn làm thị vệ, rốt cuộc đây là biện pháp đơn giản nhất. Bất quá vẫn là kỹ năng của Tang Mạc cao một bậc, thế mà lại nghĩ đến thi tuyển vương phu, mỗi ngày ẩn núp ở bên người quốc vương, muốn tìm đến bảo tàng quả thực đơn giản hơn mấy lần.

Hắn vừa thầm mắng Tang Mạc không từ thủ đoạn biện pháp bồi người lên giường cũng nghĩ tới, vừa lại cảm thấy phương pháp kia quả thật tuyệt vời, huống chi Lâu Lan quốc vương là mỹ nhân mà những thế gia công tử tiểu thư trung thổ so với hắn đều kém hơn. Vì thế, Tang Vân được dẫn dắt, âm thầm vận tác triển khai tới bên người Lạc Tinh. Hắn tuy có ý đem Lạc Tinh lừa lên giường, bất quá không nghĩ tới có thể mau như vậy, đêm qua thật là chi hỉ ngoài ý muốn. Tuyệt nhất chính là, Lạc Tinh vừa lúc là loại hình hắn thích, ngoài lãnh trong tao, tư vị ăn lên không thể tốt hơn.

Tang Vân liếʍ liếʍ môi, muốn lợi dụng lúc Lạc Tinh chưa tỉnh lại chiếm chút tiện nghi. Không đợi hắn hành động, Lạc Tinh liền nhíu mày rầm rì một tiếng. Bất quá người còn chưa thanh tỉnh, mơ hồ mà nói mớ:

- "Ân, làm sao vậy, sáng nay bướm thật thoải mái a...... Thật kì quái, ân hừ, bướm nộn có chút thích......"

Lạc Tinh lúc mơ hồ cũng không có tư thái cao lãnh, ngược lại có điểm đáng yêu, nhắm hai mắt bĩu môi, không chút nào tự biết sự lẳиɠ ɭơ trong lời nói, thiếu chút nữa chọc Tang Vân phun máu mũi. dương v*t hắn vẫn còn ở trong huyệt Lạc Tinh đó, hắn cũng không thoải mái đâu. Lạc Tinh tò mò mà duỗi tay sờ, người vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, thế nhưng khi xoa nắn tới môi âʍ ɦộ, sờ tới sờ lui ở địa phương tương liên với dương v*t, trong miệng phun ra tiếng rêи ɾỉ mê người.

dương v*t Tang Vân ngạnh lên, ở tiểu ướt mềm biến thô biến nhiệt, lập tức đánh thức Lạc Tinh. Mở mắt ra liền nhìn thấy nam nhân nằm bên người cả người trần trụi, Lạc Tinh kêu lên sợ hãi đem người đẩy ra.

Tang Vân trên mặt gợi lên tươi cười, nhàn nhạt nói:

- "Vương gia là tính toán ăn xong quỵt nợ sao?"

Lạc Tinh rốt cuộc cũng rõ ràng trạng huống hiện giờ, nhìn mình đầy người hỗn độn, còn có dương v*t vẫn cắm ở tao huyệt chính mình, quả thực như bị sét đánh. Tính tự kiềm chế từ trước tới nay làm hắn không có la to, nhưng sắc mặt trắng xanh, môi phiếm thanh, rõ ràng sợ tới mức không được. Hắn vội vàng thối lui thân thể, dương v*t trượt ra khỏi tao huyệt, phát ra một tiếng "ba"...... thân mình Lạc Tinh run lên, cho dù cắn chặt môi, cũng không thắng nổi kɧoáı ©ảʍ truyền ma nhân từ chỗ tao huyệt.

Khuôn mặt tái nhợt lại phiếm đỏ, Lạc Tinh quẫn bách mà cúi đầu, liều mạng hồi tưởng sự việc tối hôm qua.

Đêm qua, hắn thay Phồn Nguyệt bị phạt, bị thị vệ này chiếm đại tiện nghi, lúc sau lại uống quá nhiều rượu...... Sau đó hắn nghĩ không ra, lúc này liền nghe Tang Vân nói:

- "Vương gia sao lại vô tình như thế, tối hôm qua còn ôm ta không cho đi, một hai phải bắt ta hầu hạ ngươi, nói không đem Vương gia hầu hạ thoải mái liền miễn chức ta......"

Lạc Tinh mở miệng ngắt lời hắn:

- "Đừng nói nữa. Ta, ta không nhớ rõ tối hôm qua là như thế nào, ngươi cũng đừng vội nhắc lại."

Đừng nhìn Lạc Tinh ngày thường vẻ mặt cao lãnh, người lại thật sự rất đơn thuần. Hắn trước nay không bao giờ uống quá say, liền tin Tang Vân lấy lý do thoái thác, muốn chính mình chủ động mở miệng cho hắn lưu lại. Huống chi, thời điểm hắn nằm ở trên giường bị người tùy tiện sờ xác thật bị chạm vào bướm nộn, bướm ngứa khó nhịn, muốn dương v*t là thực bình thường.

Trong đầu hiện lên mấy hình ảnh, hắn quỳ gối trên giường, cho nam nhân ngăn ngứa giúp hắn. Lạc Tinh thống khổ mà nhắm mắt lại, lại nói lần nữa:

- "Ngươi đi mau đi, không được xuất hiện trước mặt ta nữa."

Tang Vân tuy rằng còn muốn đem Lạc Tinh áp đảo thượng một phen, nhưng hắn rõ ràng cũng không thể bức ép quá đáng, nếu không chọc giận Lạc Tinh, đối phương thật sự đem đuổi mình đi, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.

Đối phó tao hóa Lạc Tinh mạnh miệng như vậy, nhân lúc phát tao hắn dùng chút thủ đoạn là được, còn sợ hắn không cắn câu sao? Tang Vân làm bộ xuống giường, trong mắt lại đầy tính kế.

Lạc Tinh nằm trên giường ngơ ngác mà rơi lệ, sao lại phát sinh loại chuyện này. Hắn cho rằng mình là cá tính lãnh đạm, đối việc giao hoan cũng không để bụng, bởi vì phụ thân thân sinh dâʍ ɭσạи, đáy lòng đối với những việc này ẩn ẩn bài xích. Hắn không muốn dùng thân thể lấy lòng bất luận kẻ nào, hắn muốn, là tình yêu thuần túy nhất, tâm linh tương thông, tư tưởng tương cận, chẳng sợ không có tính ái kịch liệt, cũng có thể bên nhau đến già. Không nghĩ tới, hắn không đợi được người kia, thân thể cũng đã bị người khác chiếm đi. Càng thật đáng buồn chính là, chính mình tự nhận lãnh đạm vẫn là không thể tránh được ma chú vương tộc, dễ dàng trầm luân trong bể dục.

Hắn cúi đầu nhìn hoa huy*t, chính là nơi này, vừa mới còn bị đại dương v*t của người xa lạ cắm. Đã là bộ dáng bị người thao qua, sưng đỏ bất kham, âm đế lớn một vòng, còn dính bạch trọc dơ bẩn.

Lạc Tinh lấy khăn lụa dùng sức chà sát, mở ra tao huyệt da^ʍ ô đang chờ nam nhân trìu mến, Lạc Tinh đuổi đại dương v*t đi, tao huyệt tự nhiên là không chịu nổi cô đơn mà ngứa lên, càng lau thủy càng nhiều, tức giận đến mức Lạc Tinh khóc càng dữ.

Không thể, hắn không thể bại bởi du͙© vọиɠ chính mình, ở dưới thân nam nhân không yêu kêu như kỹ nữ. Lạc Tinh phủ thêm quần áo, quyết định đi tìm Phồn Nguyệt, bảo hắn điều thị vệ kia ra khỏi cung, dù sao mình không bao giờ muốn gặp lại người này.

Đi một đường, Lạc Tinh vẫn luôn có thể cảm giác được hạ thân không thích hợp, tiểu huyệt vất vả một đêm sưng lên, lúc đi hai cánh môi âʍ ɦộ ma sát lẫn nhau, đè ép đại âm đế bị nam nhân thúi đùa giỡn, vừa đau vừa ngứa, càng có rất nhiều tịch mịch xuyên tim, đặc biệt muốn bị nam nhân hảo hảo yêu thương một phen.

Cố nén du͙© vọиɠ nơi đáy lòng, Lạc Tinh thật vất vả đi đến cửa tẩm điện của Phồn Nguyệt, lại đã quên hôm qua là đại hôn Phồn Nguyệt căn bản là không có thời gian gặp hắn.

Mới đi tới cửa, thanh âm cảm thấy thẹn bên trong liền truyền ra, Phồn Nguyệt hiển nhiên nửa điểm đều không thẹn thùng, phóng đãng mà da^ʍ kêu:

- "Tướng công mau tới, a ha...... nhanh hươn chút nữa, nga a...... Đại dương v*t dụng lực, bức thật thoải mái......"

Lạc Tinh muốn chạy, nhưng lại bước không được, chỉ có thể ngây ngốc mà nghe Phồn Nguyệt gọi giường:

- "Tướng công, ân nga, thực xấu, lại liếʍ bướm người ta, ô a...... Đừng hút nữa, a ha, bướm da^ʍ phải bị tướng công hôn hỏng rồi, tao hóa muốn thoải mái chết mất......"

Lạc Tinh nghe được cả người nóng lên, thân thể mềm như nước, tựa cửa trượt xuống. Cả người đều không ổn, đặc biệt là tao huyệt, ngứa đến làm hắn khó có thể chịu đựng. Lạc Tinh cũng bất chấp bản thân đang ở nơi nào, chật vật mà ngồi xổm trên mặt đất, thân thể như bị lửa đốt, nóng ra một tầng mồ hôi. Hắn khó nhịn mà cởi lụa mỏng ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi xổm ngay cửa cung điện, da^ʍ từ lãng ngữ không ngừng dũng mãnh chui vào lỗ tai hắn, trong đầu hắn thế nhưng lại hiện ra hình ảnh nóng bỏng đêm qua, nam nhân thân thể cường tráng, dương v*t thô dài......

Bướm thật ngứa, thật hư không...... Lạc Tinh ủy khuất mà dựa đầu trên cửa, tư thế ngồi xổm làm huyệt hắn mở miệng, tao thủy đã tách tách nhỏ giọt chảy ra, tích trên mặt đất một bãi nhỏ.

Đại mỹ nhân da^ʍ tao khỏa thân ngồi xổm bên ngoài nghe trộm, tao bức còn không dừng chảy thủy, trên mặt cũng là biểu tình muốn đến, cảnh tượng kia quả thực khiến người huyết mạch phun trương.

Lạc Tinh chính là không biết như thế nào cho phải, bỗng nhiên bị người ôm từ phía sau, bướm nhỏ cơ khát bị ngón tay người nọ dễ dàng cắm vào, kiều nhũ cũng rơi vào tặc thủ (tay kẻ trộm (chắc vậy)), bị sắc tình mà xoa chơi......

Lạc Tinh kinh hô một tiếng, lại lập tức bị bịt miệng, thân thể mướt mồ hôi vô lực mà dựa vào trong ngực nam nhân, bị tùy ý đùa bỡn