Màn hình đã đen đi, nhưng Diệp Mạc vẫn nhìn bức tường chiếu phim kia mãi vẫn chưa hoàn hồn, hình ảnh kia đã xung kích mạnh mẽ đến Diệp Mạc trong một khoảng thời gian rất lâu, đầu óc cứ trống rỗng!
Người trên màn hình kia là ai, đang phải chịu đựng cái gì, đã rõ rõ ràng ràng!!
Diệp Mạc lùi về sau vài bước, thân hình lảo đảo, trợn to mắt, đột nhiên khom người, thống khổ ôm đầu.
“Mạc Mạc… ” Tiếu Tẫn Nghiêm vội vàng duỗi một tay ra muốn đỡ lấy Diệp Mạc, nhưng trong nháy mắt ngón tay vừa chạm vào Diệp Mạc, Diệp Mạc đột nhiên ngẩng đầu, một tay hất đi tay của Tiếu Tẫn Nghiêm, lần thứ hai lùi lại vài bước.
“Đừng chạm vào tôi!!!” Diệp Mạc hét lớn một tiếng, khuôn mặt gần như vặn vẹo, trừng lớn mắt nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, nước mắt theo hai gò má chảy xuống, lần thứ hai gào thét “Anh gạt tôi! Anh gạt tôi! Con mẹ nó anh còn muốn hủy tôi thành gì nữa đây!!”
“Mạc Mạc, em nghe anh giải thích…” Tiếu Tẫn Nghiêm vô cùng hoảng hốt lo sợ, chuyện hắn sợ nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra rồi, hơn nữa lại lấy cách đáng sợ như vậy mà đến.
Nếu không phải hôm nay tâm huyết dâng trào thì đoạn hình ảnh này sợ có lẽ là đã được phơi bày trước đông đảo quan khách trong hôn lễ ngày mai rồi!
Tiếu Tẫn Nghiêm đi về phía trước vài bước, muốn kéo Diệp Mạc, nhưng Diệp Mạc giống như đã chịu phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá to lớn, chỉ vào Tiếu Tẫn Nghiêm, mặt lộ vẻ kinh hoảng “Anh… anh đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Ký ức của ngày hôm ấy giống như thủy triều dâng tới, từng làn sóng từng làn sóng va chạm vào tâm thức Diệp Mạc.
Bị người đàn ông trước mắt này lạnh lùng tuyệt tình bắn một phát súng, còn bị hắn đưa vào địa ngục dằn vặt, loại đau đớn chết tâm kia mãi đến tận bây giờ, có cảm giác như còn rất mới.
Tất cả mọi người cũng có thể khuyên Diệp Mạc hãy quên đi tất cả, khuyên Diệp Mạc hãy tha thứ cho sai lầm của Tiếu Tẫn Nghiêm, tiếp tục hưởng thụ tình yêu ôn nhu ấm áp Tiếu Tẫn Nghiêm tạo ra, thế nhưng bọn họ vĩnh viễn không thể biết được chuyện xảy ra ngày hôm ấy đã tạo ra trong lòng Diệp Mạc một bóng ma lớn như thế nào, cho dù cậu có là Diệp Tuyền đi chăng nữa, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không thể ra tay quá mức tàn nhẫn như thế!
Bởi vì lúc trước khi được người của Tiếu Tẫn Nghiêm cứu ra, tinh thần Diệp Mạc cũng đã vô cùng thất thường, trong tiềm thức chỉ biết hoảng sợ cùng run rẩy, còn chưa kịp sản sinh cừu hận đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm mạnh mẽ truyền vào một đoạn ký ức giả tạo. Thế nhưng hiện tại, hết thảy chân tướng đều đã hiện ra rõ ràng, Diệp Mạc có thể nào không hận, người đàn ông cùng mình triền miên nhiều ngày như vậy thậm chí còn sắp cùng nhau bước vào cung điện hôn nhân, lại chính là hung thủ đã nhiều lần ép mình đi về phía tuyệt vọng, đem chính mình đánh vào địa ngục không lối thoát!
Diệp Mạc căm hận! Vì thỏa mãn ích kỷ của hắn, hắn đã tạo ra một thế giới giả tạo đề lừa gạt cậu, để cậu chân chính mất đi ký ức thật sự của chính mình!
Chẳng trách hắn lại đổi thuốc của cậu! Chẳng trách hắn lại muốn mình cứ thế ngây thơ vô tri sống tiếp!
Tiếu Tẫn Nghiêm dừng bước, không đi về phía trước nữa, trên mặt hiện lên dày vò so với Diệp Mạc còn thống khổ hơn, nhiều ngày như vậy, hạnh phúc trong nháy mắt vỡ vụn!
Không! Hắn không thể để cho hạnh phúc trong gang tấc lần thứ hai tan thành mây khói, hắn phải bắt được, vững chắc, kiên trì nắm lấy!!
“Anh sai rồi Mạc Mạc, tha thứ cho anh có được không, chúng ta bắt đầu lại từ đầu… ” Tiếu Tẫn Nghiêm một bên thấp giọng nói, một bên từ từ tiếp lại gần Diệp Mạc.
Làn môi Diệp Mạc đang run rẩy, cậu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, sắc mặt tái nhợt, từng bước một lùi về sau, đột nhiên xoay người hướng về cửa lễ đường chạy đi!
Tiếu Tẫn Nghiêm thân hình nhanh nhẹn khi Diệp Mạc vừa mới chạy đi được vài bước liền ôm chặt lấy thân thể cậu, hai tay chăm chú giam Diệp Mạc ở trước người mình, Diệp Mạc phát điên giãy giụa, chỉ là hai tay bị Tiếu Tẫn Nghiêm cầm cố tại hai bên thân thể, căn bản là không có cách nhúc nhích.
“Anh thả ra!! Thả ra!!” Diệp Mạc lớn tiếng quát, liều mạng lắc đầu.
Tiếu Tẫn Nghiêm dùng sức ổn định thân thể Diệp Mạc, đem môi tựa ở bên tai Diệp Mạc, thanh âm bi thiết thấp giọng nói “Mạc Mạc, còn nhớ tối hôm qua em đã nói gì với anh không? Em nói em yêu anh, em nói bất luận là anh đã làm sai điều gì, em cũng đều sẽ tha thứ cho anh.”
“Tôi hận anh! Để tôi đi! Để tôi đi!” Diệp Mạc giống như mất đi khống chế, giờ phút này cậu giống như trước lúc bị mang đến chỗ khách sạn của Phục Luân, bởi vì ký ức vừa thức tỉnh nên rất nhiều tâm trạng cùng bản năng của thân thể đều chỉ dừng lại vào thời khắc ấy.
Cậu nhớ rõ, cậu bị Phục Luân dùng đủ loại công cụ hình dạng khủng bố xuyên qua thân thể, ngay khi ý thức sắp tan rã, lại bị Phục Luân tiêm thuốc vào ép tỉnh lại, một lần một lần, mãi đến khi hạ thân đau đớn đến mức mất đi tri giác, vào thời khắc tan vỡ cuối cùng, Diệp Mạc chỉ biết thân thể cậu bị Phục Luân tìm niềm vui bằng cách vặn vẹo thành đủ mọi tư thế, bị cưỡng bức hành hạ chà đạp nơi riêng tư khiến cậu đau đớn chật vật khôn cùng, bên tai chỉ có thanh âm cười cười tà ác của Phục Luân, cùng với bản thân khi ấy đã mất đi ý thức chỉ còn có thể đứt quãng lên tiếng xin tha.
Loại ký ức khủng hoảng đen tối này, vĩnh viễn không thể chỉ dùng đến một tháng hưởng thụ hạnh phúc ôn nhu mà có thể triệt để xóa đi được, chỉ có Diệp Mạc mới biết được đau đớn mà cậu đã phải trải qua có bao nhiêu kịch liệt, có bao nhiêu nhục nhã, bao nhiêu lúng túng, cậu đối với thế giới này nhận thức quá mức đơn thuần thiện lương, vì thế nên trước nay chưa từng tưởng tượng ra nổi trên thế giới này lại có loại thủ đoạn hành hạ người khủng khϊếp như vậy, có thể khiến người ta tan vỡ triệt để, so với hai năm bị Tiếu Tẫn Nghiêm cầm tù kia thậm chí còn khiến cho Diệp Mạc khó có thể chịu đựng hơn.
Chuyện tàn nhẫn như vậy, hiểu lầm, vĩnh viễn không thể thành lý do để tha thứ!
Huống gì lúc trước Diệp Mạc quả thực là đã dùng thân phận Diệp Tuyền mà yêu Tiếu Tẫn Nghiêm, và cũng dùng thân phận Diệp Tuyền để có được trái tim của Tiếu Tẫn Nghiêm. Thế nhưng đổi lại kết quả là….
Tiếu Tẫn Nghiêm càng ôm chặt lấy Diệp Mạc, hắn đem cằm tựa ở trên vai Diệp Mạc, không ngừng nghiêng đầu hôn lên tóc mai Diệp Mạc “Anh sai rồi Mạc Mạc, em không thể rời khỏi anh, em không thể để cho anh trong lúc tưởng rằng có được em vĩnh viễn lại nhẫn tâm muốn chạy trốn khỏi anh! Anh sẽ không chấp nhận!”
Diệp Mạc căn bản không nghe được Tiếu Tẫn Nghiêm nói gì, vẫn cứ không ngừng giãy giụa gào thét “Thả tôi ra! Tiếu Tẫn Nghiêm tôi hận anh! Anh thả tôi ra! Bằng không anh gϊếŧ tôi đi!!”
Rõ ràng cách đây không lâu vẫn còn ám muội nói lời tâm tình, rõ ràng mới chỉ tối hôm qua hai người vẫn còn ôm nhau triền miên mưa gió, hứa nửa đời sau không phân lời hứa, vậy mà trong nháy mắt, cái gì đều đã hủy diệt hết, giống như đang trong tình trạng không phòng bị đột nhiên bị dội một chậu nước đá vào mặt, triệt để từ bên trong giả tạo chính mình tạo ra tỉnh táo lại!
“Mạc Mạc, em không thể đối với anh như thế!” Tiếu Tẫn Nghiêm kiềm trụ cằm dưới Diệp Mạc, khiến cho cậu không cách nào quay đầu sang phía khác “Em không thể cho anh hy vọng rồi lại khiến anh tuyệt vọng!!”
Diệp Mạc khóc, nức nở khóc không thành tiếng, cằm dưới bị Tiếu Tẫn Nghiêm nắm lấy, bị ép phải ngẩng đầu lên, giờ khắc này cậu không muốn suy nghĩ gì cả, chỉ biết rằng chính mình lần thứ hai bị ác ma khống chế.
Tiếu Tẫn Nghiêm cầm cố thân thể Diệp Mạc xoay người lại, đối mặt với cha xứ mặt đầy sợ hãi, Tiếu Tẫn Nghiêm đem mặt Diệp Mạc mạnh mẽ xoay về phía đối diện với cha xứ, giống như dụ dỗ Diệp Mạc, môi ma sát vành tai Diệp Mạc, nhẹ giọng nói “Mạc Mạc, đem những lời vừa rồi đã nói tiếp tục đi, nói, nói em đồng ý.”
Diệp Mạc vẫn chảy nước mắt, mím môi co rúm hai vai, hồi lâu mới lạnh lẽo nói “Tiếu Tẫn Nghiêm, anh gϊếŧ tôi đi!”
Con ngươi màu đen nghiễm nhiên trợn to, Tiếu Tẫn Nghiêm toàn thân bởi bị thô bạo mà căng thẳng, nhắm mắt lại, hồi lâu mới khống chế tâm tình muốn bạo phát lại, vẫn ôn nhu nói “Không sao Mạc Mạc, anh biết em vừa nãy không nghe rõ, vậy anh để cha xứ hỏi lại lần nữa.”
Nói xong Tiếu Tẫn Nghiêm ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cha xứ, cha xứ trong lòng run lên, lập tức hiểu ý, run lập cập, mãi đến tận cuối mới đọc lên một câu cực kỳ trọng yếu “Diệp Mạc tiên sinh, con có đồng ý không?”