Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 206: Hung linh đầu hổ

Âm Thần của Tô Bằng đi ra khỏi mật thất trong hậu hoa viện hội Phong Dương, bay về tiểu viện mình ở.

Xuyên qua vách tường của tiểu lâu, Tô Bằng vào trong phòng của mình, Âm Thần nhập lại vào trong thể xác, dần dần tiến vào.

Dần dần, Âm Thần của Tô Bằng lại cảm giác một mảng tối mù xung quanh, thân thể dần dần trở nên chìm xuống, sau đó giống như có cảm giác chân thực lại lần nữa.

Đột nhiên mở mắt, rọi vào trong tầm mắt của Tô Bằng, là ánh nến trong phòng…

Hắn lần nữa trở về lại trong cơ thể.

Trở về trong cơ thể giống như nhập vào thân thể người khác, đều là trực tiếp tiến vào thân thể đối phương là được.

Mở mắt, hoạt động gân cốt một chút, Tô Bằng dần dần từ trong trạng thái Âm Thần khôi phục lại trạng thái bình thường.

Hắn bước xuống giường, đứng trước cửa sổ, dõi mắt nhìn ra bên ngoài, trong lòng lại không ngừng tự hỏi:

“Hội Phong Dương này, quả nhiên không yên tâm… Một vạn năm ngàn lượng hoàng kim vẻ như chịu bỏ ra, nhưng thật ra tính toán sau khi giao cho người trợ giúp lần này, lại lần nữa phái người cướp về, lúc đó, mọi người vừa mới tham gia huyết đấu, cơ thể nhất định rơi vào trạng thái mỏi mệt, có lẽ còn bị thương, bởi như vậy, hội Phong Dương có lẽ chỉ bỏ ra một nửa… Không, thậm chí ba phần hoặc là ít hơn, đã có thể đoạt được quyền khai thác mỏ ngọc thạch.”

“Xem ra, ta nên sớ, chuẩn bị về sau… Nhất định phải giữ vững thực lực, sau khi huyết đấu, nói không chừng còn có một trận ác chiến nữa… ‘Đồng nghiệp’ tham gia lần này, mỗi người đều có mục đích riêng, đúng rồi, còn có bốn cao thủ thần bí, vẫn chưa xuất hiện… Đợi đến ngày mai, có lẽ cũng đã tới, đến lúc đó lại Âm Thần Xuất Khiếu xem thử bọn họ có gì đặc biệt.”

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ như vậy.

Hắn đã quyết định trong lòng, trong huyết đấu hai ngày sau, sẽ tìm một cơ hội, gϊếŧ chết hai người Phương Kinh Minh và Liễu Không.

Mặc dù Tô Bằng trước nay vẫn luôn bình thường, nhưng đối phương đã quyết tâm gϊếŧ chết mình, Tô Bằng tất nhiên sẽ không nương tay, buông tha cho bọn họ.

Hít sâu một hơi, xem xét thời gian vẫn còn không ít. Tô Bằng ngồi trên giường, tu luyện nội công.



Nháy mắt, đã qua một đêm.

Đêm này, Tô Bằng phần lớn dùng thời gian để tu hành nội công.

Loại tu hành này, chủ yếu cũng không phải tăng cường công lực, như vậy sử dụng kinh nghiệm thực chiến tăng lên là đủ rồi, Tô Bằng đã hiểu rõ nội lực của mình. Hôm qua lúc hắn giao chiến với bọn hòa thượng béo Liễu Không đã cảm thấy, sử dụng nội lực, cũng không phải đơn giản tấn công, đơn giản phòng thủ như vậy.

Nếu sử dụng tốt, nội lực sẽ có đủ loại tác dụng.

Chẳng hạn như, cảm giác Tô Bằng bây giờ, bản thân nếu như thủ pháp xảo diệu một chút, thân thể đứng im, vẫn có thể đánh nát bốn chân gường mình đang ngồi, hoặc là hư mất một nửa, như vậy ngoại trừ mình ra, nếu ai muốn ngồi lên giường, giường sẽ lập tức sụp đổ.

Như vậy lúc phục kích, có lẽ có thể tranh thủ nhanh hơn đối phương một hai giây.

Hoặc là, đặt tay lên bàn, không tiếp xúc chén trà, chỉ truyền nội lực thông qua cái bàn, đã có thể ‘kéo’ chén trà đến trước mặt mình.

Đây cũng là một ích lợi, có bản lĩnh này, Tô Bằng có thể ở khoảng cách gần thần không biết quỷ không hay biến hóa một chút ‘ma thuật’.

Những thứ này, đều là kỹ xảo, cũng không phải nâng cao sức mạnh đơn thuần là có thể nắm bắt được, Tô Bằng đang dần quen thuộc sử dụng những kỹ xảo nội lực này, trên trình độ rất lớn, để có thể dễ dàng sử dụng trong hiện thực.

Đến sáng hôm sau, Tô Bằng đối với việc khống chế nội lực, nâng cao không ít.

Buổi sáng, gã sai vặt mang điểm tâm tới cho Tô Bằng. Điểm tâm tuy rằng không làm nhiều món ăn, nhưng đủ loại bánh ngọt, bánh bao gạch cua, sủi cảo thịt cá, hình dáng rất là đẹp đẽ, còn có cả bánh ngô, cùng với Phục Linh cao đặc sắc nơi đây, cháo trứng muối và rất nhiều loại thức ăn sáng hình dạng đẹp đẽ mùi vị thơm ngon, nhìn đã cảm thấy thèm thuồng.

Tô Bằng ngắm nghía, ngược lại rất muốn ăn, đồ ăn trong hiện thực thật sự chưa nói tới ngon miệng, nhưng đồ ăn trong trò chơi này càng ngày càng tinh sảo, Tô Bằng ăn một ít, cảm giác bất kể là tay nghề, nguyên liệu, hay là hương vị, đều là tốt nhất, không khỏi tán thưởng một tiếng, hội Phong Dương này mặc dù cũng không tốt lành gì, nhưng công tác hậu cần mấy ngày nay trái lại đúng là không chê vào đâu được, khiến người khác không mò ra đâu được điểm xấu.

Sau khi ăn sáng không bao lâu, hòa thượng béo Liễu Không, lại đến tìm Tô Bằng.

Tô Bằng từng gặp Liễu Không, người này nói, vẫn là chuyện kết minh, có điều hôm qua Tô Bằng đã thám thính được mưu đồ bí mật của hắn và Phương Kinh Minh, tất nhiên không có ý này, lời nói mặc dù khách sáo, nhưng lại từ chối, Liễu Không giống như có chút khó chịu, hơi có chút bực mình rời khỏi phòng Tô Bằng.

Thấy Liễu Không bỏ đi rồi, Tô Bằng hừ lạnh một tiếng, tâm tính của người này Tô Bằng nắm chắc rõ mười phần, chính là muốn dùng hết khả năng lớn nhất bảo vệ tính mạng của mình, đυ.c nước béo cò, tìm mình kết minh, cũng muốn mượn sức lực của mình để vượt qua khó khăn của cuộc hỗn chiến lần này, sau đó lại gϊếŧ mình đoạt tiền tài.

" Người này cùng Phương Kinh Minh... Đừng trách ta đến lúc đó ra tay quá nặng."

Trong lòng Tô Bằng yên lặng suy nghĩ.

...

Rất nhanh, lại tới buổi tối.

Tô Bằng đã nếm được lợi ích của Âm Thần Xuất Khiếu, sau khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống núi, lại xuất khiếu lần nữa, lượn lờ trog tổng đà hội Phong Dương.

Lúc lượn lờ ở hậu hoa viên, Tô Bằng chợt phát hiện, một căn phòng nhỏ hôm qua vốn vẫn chưa có người ở, hôm nay, lại có gã sai vặt gã sai vặt chạy tới chạy lui, trong tiểu lâu kia, cũng có ánh sáng rọi ra, thông qua thị giác Âm Thần quan sát, dường như có bốn người ở bên trong

" Những người này, chẳng lẽ chính là bốn cao thủ thần bí?"

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy không khỏi tò mò, ý niệm khống chế được linh thể Âm Thần, nhẹ nhàng đi vào căn phòng kia.

Tô Bằng trong trạng thái Âm Thần, vừa mới tiến vào trong tiểu lâu này, đột nhiên, trong phòng bỗng chốc vang lên tiếng lanh lảnh gấp rút!

"Kẻ nào?"

Mấy người trong phòng, lập tức cảnh giác, mấy người này toàn thân đều mặc hắc y, một người đứng ở góc tường, ba người khác thì ngồi ở xung quanh cái bàn đang bàn bạc điều gì đó, lúc này nghe thấy âm thanh lanh lảnh kia vang lên, ba người này lập tức đứng lên, hai người trong đó đã rút ra binh khí, còn một người khác, từ trong lòng lấy ra một cái la bàn.

Tô Bằng trong trạng thái Âm Thần, nghe thấy âm thanh lanh lảnh kia, lập tức cảm giác khó chịu không thôi, trong lòng lại hoảng hốt, lúc này, hắc y nhân cầm la bàn kia, mũi kim la bàn không ngừng lắc lư, cuối cùng chỉ vào hướng linh thể Tô Bằng.

"Ma thϊếp mật mã bi mị hống!"

Hắc y nhân tay cầm la bàn, đột nhiên một phen kéo quần áo mình ra, để lộ l*иg ngực của mình, ở l*иg ngực của hắn, dùng chu sa màu đỏ vẽ một đầu hổ đỏ máu, đồng thời trong miệng hắn niệm thần chú, vừa niệm thần chú xong, Tô Bằng trong trạng thái Âm Thần liền nhìn thấy, hình xăm nơi l*иg ngực hắn đột nhiên đong đưa, một đầu hổ màu đỏ máu, mang theo mùi vị máu tanh, vọt ra khỏi l*иg ngực hắn, xông về phía mình!"

"Linh thể tấn công?"

Tô Bằng thấy, trong lòng kinh ngạc, Âm Thần nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi tiểu lâu.

Nhưng mà đầu hổ màu đỏ máu kia, dường như cũng có thể xuyên qua mọi vật, mang theo tiếng rít gào chỉ có linh thể có thể nghe thấy, đuổi theo phía sau Tô Bằng.

Âm Thần của Tô Bằng tăng tốc bỏ chạy, nhưng linh thể đầu hổ phía sau, lại không chịu buông tha, tốc độ phi hành của nó ngược lại có phần nhanh hơn Tô Bằng, đã vọt đến bên cạnh Âm Thần của Tô Bằng, há to mồm, một ngụm cắn xuống cánh tay của Tô Bằng.

Mặc dù là trạng thái Âm Thần, Tô Bằng cũng cảm giác được cánh tay mình bất chợt đau đớn, trong lòng lập tức thầm kêu không ổn, bản thân hình như là Âm Thần bị thương rồi.

Đáng mừng chính là, trạng thái linh thể, cũng không phải dựa vào ngoại hình phán đoán vết thương, mà là dựa vào chất lượng linh thể, đầu hổ màu đỏ máu kia, mặc dù đẳng cấp hung linh, nhưng Âm Thần Tô Bằng đã tu hành đến đẳng cấp mạnh mẽ, chất lượng mạnh mẽ hơn đối phương, cho nên mật độ linh thể cũng cao, cho nên chỉ đau nhưng không có thương tổn đến chân thân.

Nhưng mà, đầu hổ kia cắn chặt cánh tay Tô Bằng không buông, khiến Tô Bằng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, hơn nữa trên người nó mang theo mùi vị máu tanh, cũng khiến cho Tô Bằng cảm thấy bản thân buồn nôn.

" Nghiệp chướng! Buông ra!"

Tô Bằng liên tục dùng tay còn lại đánh vào đầu hổ này, nhưng không biết làm sao trong trạng thái Âm Thần không cách nào sử dụng nội lực, mặc dù có thể đánh vào đầu hổ này, nhưng lại không thể nào tạo thành vết thương nghiêm trọng.

"Mẹ nó, bị thứ này giữ chân sao?"

Tô Bằng lập tức cảm thấy bực bội.

" Ta không tin không đánh chết hồn phách con súc sinh này!"

Âm Thần Tô Bằng nghiến răng, hai tay xoa thành hình kiếm, trong lòng tràn ngập ý khắc nghiệt, bất chợt dùng ngón tay thi triển kiếm ý!

Hai ngón tay Tô Bằng chặt xuống, chém vào trên đầu hổ này, cũng mang theo kiếm ý.

"Gào!"

Hung linh đầu hổ kêu thảm một tiếng, đã bị thương, Tô Bằng nhân cơ hội rút cánh tay ra.

Chỉ là, với đẳng cấp kiếm ý của Tô Bằng lúc này, sử dụng bảo kiếm thật sự, mới có thể thi triển đầy đủ kiếm ý, hai tay thay kiếm thi triển, lực sát thương của kiếm ý đối với lih thể chưa tới ba tầng.

Hung linh đầu hổ, chỉ là bị thương, nhưng không có tan biến, tiếp tục đuổi theo Tô Bằng.

Tô Bằng lập tức cảm thấy đau đầu, trạng thái linh thể, bản thân giống như dây dưa không dứt với hung linh này.

Vào lúc này, từng đợt âm thanh, đột nhiên vang lên phía dưới Tô Bằng...