Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 270: Kiều gia tới

Ở dưới nhà canh trứng đã nấu xong, Thảo Nhi ăn vào cũng không tỉnh lại, thậm chí không có chút động tĩnh nào, Tả Quý không hiểu.

Tả Thiếu Dương thì chưa có một khắc nào rời bên giường bệnh, mới đầu y cũng cho rằng Thảo Nhi vì quá đói mệt mà hôn mê, nhưng bây giờ xem chừng không phải thế, mà là có nguyên nhân khác, dùng tay áp vào bụng dưới của Thảo Nhi, sờ một hồi, cảm thấy bên trong có những cục cưng cứng:

- Cha, thế này là sao?

Tả Quý thay chỗ nhi tử, mày nhíu lại:

- Chẳng lẽ lại là quan cách?

Quan cách là cách gọi hiện tượng tắc ruột trong Trung y, tức là ruột vì nguyên nhân nào đó khiến cho nó bị tắc nghẽn không thông được.

- Hẳn là cô bé trong lúc quá đói đã ăn bừa cây cỏ cho nên không thể tiêu hóa được, dẫn tới quan cách, rồi hôn mê. Chuyện gấp bây giờ không phải là cho đứa bé này ăn, mà là làm sao để nó bài tiết những thứ linh tinh trong bụng ra mới được?

Tả Quý suy đoán:

Tả Thiếu Dương vỗ trán, đơn giản là Thảo Nhi ăn bừa ăn bãi thứ dạ dày không tiếp nhận, cho nên gây tắc nghẽn ruột:

- Vậy thì dùng canh Đại thừa khí.

- Cũng được, song đứa bé yếu quá, con nên gia giảm sao cho thích hợp.

Tả Thiếu Dương gật đầu, trước tiên lấy Tử tuyết đan ra, cần cô bé hồi tỉnh đã, Thảo Nhi hôn mê sâu không tự uống thuốc được, liền hòa với nước dùng phễu mỏ hạt đổ vào miệng.

Tình trạng Thảo Nhi như thế có gấp cũng làm gì được, Tả Quý đang định sang chẩn bệnh cho bệnh nhân khác thì Lương thị gọi nỏi:

- Lão gia, để Trung Nhi khám đi, thϊếp thân có chuyện gấp muốn nói.

Tả Quý biết nếu không có chuyện thực sự cần thiết sẽ không bao giờ nói chuyện khi mình khám bệnh, liền dặn nhi tử một câu, chắp tay đi vào phòng ngủ.

Trong phòng chất đầy dược liệu, chỉ có lối đi chật hẹp và cái giường là để trống, Lương thị đợi trượng phu vào trước, mình đi sau đóng cửa lại rồi chuyển lời của Nghê mẫu.

Tả Quý trầm ngâm:

- Ta đã gặp Kiều lão gia rồi, con người không tệ, không phải loại giàu mà bất nhân, cũng thường giúp đỡ người khác. Chỉ chưa gặp khuê nữ nhà họ, nếu Nghê lão thái thái đã khen ngợi như vậy, còn đứng ra làm mai thì cũng không tệ, điều kiện cũng được đi, nuôi thêm hai người qua nạn đói là việc nên làm. Mỗi điều làm thế thì có lỗi với Chỉ Nhi quá.

- Thϊếp cũng thấy vậy, nhưng mà lão gia xem, hai đứa nó ở chung một phòng rồi, cô nam quả nữ lại trong tuổi đó, vậy mà còn chẳng có chuyện gì xảy ra hết, đợi tới bao giờ nữa, cưỡng ép chúng nó lại không được, cả hai đều ngang ngạnh. Chúng ta cũng không thể đem hết hi vọng đặt vào Chỉ Nhi được, Trung Nhi đã hai tư rồi, đáng lẽ tôn tử phải lớn tướng rồi, vậy mà... Thϊếp thấy có lỗi với tổ tiên Tả gia.

Lương thị rơm rớm nước mắt, bà không nói quá, không ít lần bà thức trắng đêm vì việc này rồi:

Tả Quý cũng thấy nặng nề:

- Vậy thì cứ thử xem khuê nữ đó thế nào, rồi Trung Nhi có nhìn trúng không nữa, bà biết đó, ở việc này nó rất ương.

- Thế thϊếp thân cứ làm vậy, để hai bên gặp nhau trước cũng không việc gì.

Lương thị cười bồi:

- Lão gia, còn chuyện tiểu thiếu gia Nghê gia, họ muốn gửi đứa bé tới nhà ta làm dược đồng, thực ra là nhà họ cũng không đủ lương thực, sương tương lai bị đói, thấy nhà ta còn lương dư.

Tả Quý thất kinh hỏi nhỏ:

- Cái bà nương không biết nặng nhẹ này đem cả chuyện nhà ta dấu lương thực nói ra rồi à?

Lương thị rối rít xua tay:

- Không không, thϊếp sao ngốc thế được, chỉ nói là Đại tướng quân thưởng cho nhà chúng ta mười đấu gạo thôi.

Tả Quý mặt giãn ra:

- Thế còn tạm, cảnh cáo bà, hơn trăm đấu lương kia tuyệt đối không được lộ mảy may, dù với bất kỳ ai, dù bất kỳ lý do gì, nghe chưa.

- Thϊếp biết rồi.

- Còn tiểu thiếu gia Nghê gia vẫn quá nhỏ, làm dược đồng không thích hợp, chỉ là đã nhận lời người ta, hơn nữa Nghê lão thái thái nhiệt tình giúp nhà ta như thế, coi như báo đáp họ.

- Vậy là lão gia đồng ý rồi?

- Ừ, nhà họ chẳng qua cũng là muốn đứa bé có cái ăn thôi, không phải muốn làm học đồ thật, sau nạn đói trả về là được.

- Vâng, thϊếp thân cũng nghĩ thế.

…….

Khi Bạch Chỉ Hàn mở cửa đi ra thì Tả Thiếu Dương đang bận rộn khám bệnh, nhìn thấy nàng nhíu mày nói:

- Cô còn đang bệnh, không nằm nghỉ ra đây làm gì, muốn bệnh nặng thêm để tiếp tục lười biếng à?

Bạch Chỉ Hàn giờ đã biết mình hiểu lầm y, trước kia nghe lời này nàng chỉ im lặng chịu đựng, bây giờ ở tâm thái khác, nàng hiểu y nói vậy chỉ vì muốn tốt cho mình, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Thiếu gia, nô tỳ uống thuốc xong, đã ra mồ hôi khỏe hẳn rồi, còn mặc rất ấm, không sao đâu, nằm chỉ mệt người, đi lại cho thoải máu, đa tạ thiếu gia.

Tả Thiếu Dương tay run run, vì thần thái trong ánh mắt của nàng, y nhìn thấy sự dịu dàng, giống như lúc nàng cho Bi Vàng ăn vậy, cái con sóc quỷ đó không biết sao giỏi lấy lòng nữ nhân như thế. Lại còn nói cảm ơn, Bạch Chỉ Hàn tuy mặc nam trang nhưng không hề che dấu thân phận nữ nhi, mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau vai, tương phản với làn da băng ngọc, đẹp kinh tâm động phách, gϊếŧ người hơn nữa khuôn mặt luôn hờ hững lãnh đạm kia lại đang nở nụ cười, như hoa xuân nở rộ, đẹp vô cùng, tim y đập thình thịch, vội quay đầu đi che dấu:

- Vậy vào phòng ấy, đừng đứng đây, có gió.

- Dạ.

Bạch Chỉ Hàn đáp lời, nhưng nàng không vào trong phòng mà lấy đồ nghề may vá ngồi xuống góc đại đường, thi thoảng ngẩng đầu nhìn y, xem có cần giúp gì không, cũng là đợi Kiều gia kia tới.

Tả Thiếu Dương cũng liên tục dùng khóe mắt nhìn nàng, lòng thắc mắc, nha đầu đó hôm nay làm sao thế, bệnh thần kinh tái phát rồi chăng, khó khăn lắm mới tập trung khám bệnh trở lại được.

Bấy giờ thuốc cho Thảo Nhi cũng đã được, cho nó uống xong, Tả Thiếu Dương bảo Miêu Bội Lan:

- Muội bế Thảo Nhi vào phòng ta, bảo Nhị Thảo để ý, khi nó tỉnh dậy sẽ đi ngoài, chiếu cố một chút.

Miêu Bội Lan vâng lời bế Thảo Nhi vào phòng bào chế, sau đó cho chắc chắn gọi cả Nhị Thảo và Tam Thảo tới trông chừng Thảo Nhi.

Người tới khám bệnh rất đông, đây là hiệu ứng rõ ràng từ việc Tả Thiếu Dương được Đại tướng quân phong làm ủng quân giai mô, nhiều người tới khám bệnh chủ yếu là vì tò mò nhìn mặt y, có người còn vòng vo thăm dò linh tinh, có cả nạn dân mộ danh tới, họ có thể thiếu lương thực chứ tiền vẫn sẵn có.

Dù thế nào đủ hai cha con Tả Quý vất vả, Miêu Bội Lan thì không biết về thuốc, chỉ chạy làm việc vặt, Tả Thiếu Dương vẫn phải ngồi sau quầy bốc thuốc bận rộn.

Qua trưa thì Nghê đại phu tới, từ ngoài cửa đã gọi lớn:

- Tả lang trung có nhà không thế?

Hai cha con Tả Quý đưa mắt nhìn thấy ngoài Nghê đại phu bế Trí Nhi, theo sau còn có cả Nghê mẫu, Nghê phu nhân, một đôi trung niên phu phụ ăn mặc hoa lệ, đỡ một tiểu cô nương chống quải trượng.

Tiểu cô nương đó tuổi chạc mười bốn mười lăm, mặt mày hơi nhợt nhạt, cánh môi mỏng, cằm nhọn, đôi mắt đặc biệt to tròn, nhìn láo liên, hơi giống hồ ly tinh trong phim hoạt hinh,. Vóc người nhỏ nhắn, mặc váy xếp lụa xanh nõn, chân phải để cong, không chạm đất, nách kẹp quải trượng, do phụ nhân trung niên mặt phúc hậu dìu đỡ, nam tử trung niên beo béo đi bên mặc âu sầu lo lắng.

Còn hai người nữa một nam một nữ trẻ, ăn mặc kiểu gia nhân đi cách bọn họ một quãng, ngó nghiêng ngoài cửa chứ không vào.

Lương thị biết ngay cả nhà Kiều lão gia tới rồi, vội đi lên đón, Bạch Chỉ Hàn cũng đoán chín phần mười, đặt áo làm dở cho Tả Thiếu Dương xuống, đỡ tiểu cô nương kia xuống bên giường, mắt thì kín đáo quan sát.

Tả Quý chào hỏi Nghê gia một lượt, cười nói:

- Kiều lão gia, lâu không gặp, mời ngồi.

Kiều lão gia cười có phần miễn cưỡng:

- Đa tạ.

Rồi cùng thê tử ngồi mép giường bên cạnh nữ nhi.