Người Đến Cùng Cơn Mưa

Chương 2-1

Đường Anh trở về nhà khi trời đã nhá nhem tối, ba người kia vẫn kia về, căn nhà hoàn toàn trống trải. Đường Anh thở dài não nề, sắp đến buổi biểu diễn, ba người họ quấn quýt lấy nhau, tập luyện ngày đêm, ăn tối luôn ở bên ngoài, còn cô thì có cảm giác bị bỏ rơi, bữa tối cũng chỉ gặm một ổ bánh mì cùng ly sữa không đường rồi rời khỏi nhà.

Đường Anh thay tắm rửa, rồi đến chỗ làm thêm, tâm trạng của cô không được tốt cho lắm, suốt giờ làm, cô chỉ nghĩ đến buổi độc tấu ấy, mà lòng tràn ngập nuối tiếc. Trong lúc tập cô không hề lơ là, kĩ thuật cũng không tồi, không hiểu sao lại bị thay thế. Nhưng cô cũng thật vui cho Mi An, nếu là người khác, cô sẽ không để yên mà sẽ tìm cô phụ trách ngay lập tức để hỏi cho rõ ngọn ngành.

Nửa đêm, Đường Anh từ chỗ làm đi về, bụng đói cồn cào, cô liền ghé vào quán mì ven đường, vừa ăn vừa ngẩn ngơ như một con ngốc.



Đêm càng thêm lạnh, con đường dài vẫn tấp nập người qua, những ánh đèn đủ màu sắc vẫn sáng lung linh. Hai, ba giờ sáng, những quán ăn ven đường vẫn rất đông khách, không khí khác hẳn với Việt Nam. Đường Anh chưa muốn về nhà, cô dừng chân lại trước gian hàng bán đồ ăn vặt, mua rất nhiều tokbokki, rồi tìm một cái ghế đá ngay đó ngồi xuống.

Lạnh như vậy mà ăn tokbokki cay nóng thật là tuyệt, Đường Anh thấy thật thoải mái khi cắn mạnh vào miếng tokbokki mềm mại, hương phô mai thơm nhẹ khiến cô hoàn toàn bị cuốn hút, mọi buồn chán dường như đã cuốn phăng.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, cũng không còn sớm, cô nên trở về nhà.

Cạch!

Cánh cửa mở ra, trong phòng khách, đèn sáng trưng, MinAh, Mi An, Mộc Nhi chụm đầu lại chăm chú nhìn vào màn hình laptop đang phát một buổi biểu diễn độc tấu của Beethoven. Đường Anh liếc nhìn lên bàn, một đống vỏ snack, với những miếng pizza cắn dở cùng một vài lon nước ngọt.

Thấy Đường Anh, MinAh liền vẫy tay gọi vào:”Cậu về rồi à? Lại đây xem cùng bọn mình đi.”

Đường Anh lắc đầu từ chối: “Muộn rồi mình buồn ngủ lắm, lên phòng trước đây.”

“À mình lấy vé cho cậu rồi, để trên bàn học của cậu đó.”, MinAh quay lại nói. Đường Anh đã đi được một quãng xa.

Buổi biểu diễn nhà trường chỉ phát có 500 vé, mà số lượng sinh viên trong trường rất đông, cho nên cơ hội giành được vé là rất khó, đã vậy ai cũng muốn đi xem, nên lại càng khó hơn. Vì MinAh trong đội biểu diễn, nên được một vé, cô đã dành nó cho Đường Anh. Còn vé của Mi An, cô đưa cho Trung Anh, vé của Mộc Nhi, cô đưa cho Du Huy. Còn riêng Ahn Hee vô cùng bất mãn vì phải đi xếp hàng từ sớm để được nhận vé.

Trong căn phòng yên tĩnh, Đường Anh ném balo xuống, cẩn thận cầm tấm vé màu galaxy lên, chợt nở nụ cười buồn.



Thời gian trôi qua thật nhanh, buổi biểu diễn mà ai cũng mong đợi đã chuẩn bị bắt đầu. Đường Anh đứng bên ngoài, chần chừ, nửa muốn vào, nửa lại không.

Xung quanh chật ních người, những sinh viên không có vé cũng đều đến đứng ngóng bên ngoài, vì biết bên trong có nhiều nghệ sĩ độc tấu piano nổi tiếng.

Đường Anh cắn môi, cuối cùng cũng bước vào. Bên trong, tiếng vỗ tay vang lên giòn tan, nồng nhiệt khi MC bước ra, giới thiệu qua một lượt về buổi độc tấu, còn nhấn mạnh từng câu chữ cuối cùng:”Sau đây là bài độc tấu của sinh viên đầu tiên trong 20 sinh viên giỏi nhất của khoa piano năm nhất.”

Đường Anh nhìn lên sân khấu, có chút ghen tị, nhưng cố cất giấu trong lòng, vui vẻ vỗ tay khi người đầu tiên bước ra.

Tiếng đàn vang lên du dương, một bản nhạc Ballad buồn, tiết tấu vô cùng hài hòa, cả khán phòng chìm trong yên tĩnh, chăm chú lắng nghe.

Đường Anh ngồi hàng ghế gần cuối, Du Huy, Ahn Hee và Trung Anh ngồi ở hàng ghế thứ hai. Ban đầu, Du Huy không có ý định đi xem, nhưng vì Ahn Hee và Trung Anh trồng cây si bên ngoài cửa phòng Du Huy hai đêm liền không cho anh ngủ, nên anh phải chấp nhận đồng ý.

Từng người, từng người đều đã diễn xong phần của mình, đến người cuối cùng bước ra, cả khán phòng vỗ tay rầm rầm.

Cô gái nở nụ cười, cúi chào rồi ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, những âm thanh trong trẻo bay bổng vang lên…

Đường Anh siết chặt bàn tay, đây là bài soạn nhạc cô viết được 96 điểm, sao Mộc Nhi lại biểu diễn nó.

Hàng ghế thứ hai, Trung Anh ngạc nhiên nói:”Người cuối cùng rồi, sao không có Đường Anh à, nghe nói nhóc con đó giỏi lắm mà.”

“ MinAh nói danh sách cho em biết là không có Đường Anh tham gia rồi. Tại có chút trục trặc.”, Ahn Hee trả lời.

Ngay lập tức, Trung Anh quay sang gõ vào đầu Ahn Hee một cái rất mạnh:”Sao bảo có Đường Anh.”

Ahn Hee thành thật:”Không nói thế sao anh chịu đi.”

Trung Anh và Ahn Hee gầm gừ cãi nhau, chỉ riêng Du Huy im lặng chăm chú nghe, anh gật nhẹ đầu, bản nhạc này thật hay, từng nốt nhạc đều đi vào lòng người.

Phía dưới, mọi người khen ngợi bản nhạc rất nhiều.

Đường Anh thấy không được thoải mái, cô liền đứng dậy bỏ đi, mang theo nỗi thất vọng ra ngoài. Ai cũng biểu diễn bản nhạc mình tự soạn, sao chỉ có Mộc Nhi lại biểu diễn bản nhạc của cô. Không thể nào, cô còn chưa một lần đánh đàn bản nhạc này từ đầu đến hết.

Lòng cô khó chịu, vô cùng khó chịu!

Ghế phía sau, một chàng trai cũng đứng dậy, di chuyển theo sau cô, thật nhẹ…

Đường Anh bước đi như người mất hồn, bản nhạc cô soạn, mọi người lại khen Mộc Nhi, cô thật không can tâm.

Cô trở về phòng tập của lớp, thẫn thờ ngồi xuống, đặt tay lên phím đàn, nhẹ nhàng truyền đạt cảm xúc vào bản nhạc của mình soạn…

Tiếng đàn vang lên, giữa căn phòng không một tiếng động, chỉ có cô, lắng nghe một mình.

Chàng trai lặng nhìn vào trong, thấy cô gái nhỏ ngừng tay lại, gục mặt xuống phím òa khóc nức nở. Chàng trai im lặng, bản nhạc này…Đường Anh thể hiện ra có hồn hơn người vừa nãy rất nhiều.

Đường Anh cảm thấy bị tổn thương, tại sao mấy ngày qua, họ không nói cho cô biết, dùng nhạc cô soạn, mà không hỏi một lời. Cô đã ấp ủ biểu diễn chính bản nhạc này rất lâu, cứ nghĩ sẽ là người đầu tiên công khai nó, ai ngờ, mọi chuyện lại xảy ra như vậy.

Khoảnh khắc nhìn cô gái nhỏ khóc lớn, trái tim chàng trai như có ai bóp nghẹt.

Anh quay người rời đi, từ khi nào, anh lại cứ muốn nhìn thấy cô gái này mãi thế…



Đường Anh lấy lại bình tĩnh, cô rời khỏi căn phòng, chạy thật nhanh về phía cổng chính, không may đâm sầm vào một người con trai, cơ thể nhỏ bé ngã nhào ra đất.

Đường Anh rối rít cúi đầu xin lỗi, mà không ngẩng mặt lên nhìn người đối diện một cái, bỗng, đầu cô nhói lên, cô mới nghiến răng gằn giọng:”Tôi đã xin lỗi rồi mà…”

Đường Anh mở to mắt ngạc nhiên, mặt đỏ ửng, cơn tức giận lên đến đỉnh đầu:”Lại là anh, anh thích đánh vào đầu người khác lắm hả?”

“Tại em lùn, chỗ này đánh dễ nhất.”, chàng trai cười thích thú. Đường Anh giận tím cả người, ngước lên nhìn chàng trai, đôi môi mới hé ra, đã bị chàng trai chặn lại.

Anh dùng hai bàn tay ép má cô khiến đôi má bầu bĩnh bị méo mó, môi bất đắc dĩ chu lên.

“Cũng dễ thương đấy nhỉ? Nhưng sao hay khóc nhè vậy?”

Đường Anh đẩy chàng trai ra, ánh mắt dữ dằn, nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm, cô trầm luân:”anh ta nhìn thấy mình khóc trong phòng đàn rồi sao?”

Nghĩ xong, cô cáu:”Mà lúc đầu anh đuổi tôi biến đi sao giờ cứ ám tôi hoài vậy, anh là chong chóng à mà quay nhanh thế?”

“Lúc đấy anh chưa thấy được sự đáng yêu của em.”

“Thật à?”, Đường Anh như nguôi giận, mắt sáng lên hẳn. Cô đáng yêu sao? Trời ơi, không biết anh ta có khen thật lòng không nhưng cô thấy sảng khoái thật. Haha.

Chàng trai gật đầu cười. Đường Anh cũng cười, thật tươi. Thậm chí còn lấy trong balo ra một cái kẹo mυ'ŧ, đặt lên lòng bàn tay chàng trai, hài lòng nói:”Chính vì anh nói thật lòng, nên…cho anh.”

Dứt lời, Đường Anh quay ngoắt người bỏ đi, còn quay lại vẫy tay chào, cố nói thêm một câu:”Anh là người đầu tiên tôi cho kẹo đấy, phải tự hào nghe chưa?”

Chàng trai bật cười, trong lòng có một sự rung động nhẹ, như một cơn gió thoảng qua, làm lung lay một nhành hoa…

“Em cũng là người đầu tiên…tôi khen.”

Từ phía xa, gương mặt Du Huy tỏ ra đăm chiêu, ánh mắt thôi nhìn về phía trước, trong đầu hiện lên một dòng suy nghĩ:”Cậu ta cười sao? Lại cười với Đường Anh?”