Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1805: Hòa giải

CHƯƠNG 1805: HÒA GIẢI.

-Nói gì nghe chẳng đàng hoàng gì hết, cút đi… .

Hiện tại ở đây không có ngoại nhân, La Hương Nguyệt cũng không xem Đinh Trường Sinh là lãnh đạo, liếc hắn một cái nói ra.

-Này..này…., chó cắn Lữ Động Tân, nếu chị muốn thì cứ đứng yên ở đấy đi, đứng cũng tốt, làm cho thân thể gầy.. .

Đinh Trường Sinh tức giận nói.

-Ai..ai…, Đinh Trường Sinh, chị tìm em là có chuyện đấy, hai người các ngươi đừng có ở chỗ này liếc mắt đưa tình nữa được không? Ở trên cơ quan không có náo đủ à?

Lâm Xuân Hiểu cười cười nói.

- Xem đi, Lâm cục trưởng nói chị đấy, chút nghiêm túc không có, đúng rồi…Lâm cục trưởng, chị tìm em có chuyện gì vậy?

- Chuyện bên chính quyền thành phố định thành lập một tổng công ty xây dựng, chị đoán chừng, việc này có phải là em đề nghị phải không? Lâm Xuân Hiểu hỏi.

Đinh Trường Sinh sững sờ, các nàng này tư duy đủ nhanh nhẹn đấy, làm sao lại nghĩ đến chuyện này của mình? Tuy rằng việc này là mình khuyến khích La Bàn Hạ làm, nhưng mà lại biểu hiện ra đây là lãnh đạo quyết định, vì vậy, công lao phải là của lãnh đạo đấy, hơn nữa, việc này nếu bị người ngoài cũng cho là vậy, những thứ khác không nói, chỉ cần có La Đông Thu cùng Tưởng Hải Dương nhất định là hận chết cái người ra chủ ý này rồi, vì vậy, nếu như La Bàn Hạ là lãnh đạo, như vậy cũng không có thể cái chuyện tốt thì của lãnh đạo, cái chuyện xấu thì của thuộc hạ, vì vậy, bản thân hắn đánh chết cũng không thể thừa nhận chuyện này là chủ ý của mình đưa ra đấy.

-Lâm cục trưởng, việc này chị đoán sai rồi, đây là do tự lãnh đạo định đoạt, cùng em nửa xu quan hệ cũng không có, vì vậy, chị đừng có đem việc này giật lấy trên thân của em, được rồi,…chị cứ việc nói thẳng, tìm em có chuyện gì đi..

Đinh Trường Sinh gặm trái táo mà Dương Phụng Tê chỉ gọt một nửa vỏ rồi đưa cho hắn, nói ra.

Nào ngờ, Lâm Xuân Hiểu không có nói, mà là thò tay theo trên tay của Đinh Trường Sinh lấy quả táo giật lấy trở về, sau đó cầm lấy con dao trên bàn, tiếp tục gọt lấy nữa phần vỏ còn lại, thấy được Đinh Trường Sinh cùng La Hương Nguyệt đều là trợn tròn mắt đấy.

Vì vậy ai cũng không nói, nhìn xem Lâm Xuân Hiểu gọt quả táo, Đinh Trường Sinh ngẩng đầu nhìn La Hương Nguyệt, ý muốn hỏi nàng, đây là đang diễn cái trò gì đây, nhưng mà La Hương Nguyệt cũng không biết, nhún vai, tỏ vẻ nàng cũng không biết.

Một phút đồng hồ sau, gọt xong quả táo, Lâm Xuân Hiểu lại đưa cho đinh Trường Sinh.

-Được…chị ăn ngay nói thật đi, chính quyền thành phố muốn thành lập một cái tổng công ty, nhưng bên cục tài chính không có khoảng tiền nào dôi ra để chi, hiện tại những số tiền kia một phân tiền cũng không thể động vào vì của các ban ngành khác, Hồ Châu thật sự rất khó khan về tài chính, hơn nữa đến bây giờ cục tài chính còn thiếu ngân hàng số tiền lên mấy ức, tiền lãi mỗi tháng lên đến mấy trăm vạn, vì vậy, chị tìm đến em để mượn tiền, khu đang phát triển gần đây tài chính không tệ, mấy tháng này bao nhiêu xí nghiệp đến khu đang phát triển đầu tư, đây không phải vừa nhìn thấy là biết có tiền ngay sao?

-Ài, Lâm cục trưởng, Lâm cục trưởng, khu đang phát triển tuy rằng xí nghiệp đầu tư vào cũng tạm được, nhưng mà tiền này cũng là có chỗ dùng đấy, khu đang phát triển cho đến bây giờ, vẫn còn có thiếu nợ bên ngoài chưa có trả đây này, tiền thiếu công trình xây dựng của Hoa Cẩm Thành cũng chưa có trải, còn có tiền đền bù đất thổ cư cho dân chúng khu khai phát cũng chưa, cho nên nào có tiền nhàn rỗi cho bên chính quyền mượn a, a, khu đang phát triển có thời điểm khó khăn, thì chính quyền thành phố mặc kệ, hiện tại khu đang phát triển có tiền, bên chính quyền thành phố lại đến rút máu, chuyện này không tốt lắm đâu, cũng không đạo đức a .

Đinh Trường Sinh vẻ mặt đau khổ nói ra.

-Được rồi, Trường Sinh, em cùng chị đều là quen biết đã lâu rồi, đừng nói nhiều nữa, vậy cần điều kiện gì? Em cứ nói đi…

La Hương Nguyệt nhìn qua Lâm Xuân Hiểu đã muốn trở mặt, nghĩ thầm đã xong, đây không phải lúc cần nói chuyện nhẹ nhàng sao, như thế nào nói trở mặt liền trở mặt, hơn nữa, đã cùng Đinh Trường Sinh công tác lâu như vậy chuyện, như thế nào mà còn không biết, Đinh Trường Sinh là một thằng đầu bò, ngươi vuốt ve thì thuận theo, chứ không thể sặc lông với hắn, nhưng bây giờ, tại sao lại sặc lông nổi cáu rồi.

-Um…, toilet ở nơi nào vậy?

La Hương Nguyệt khom thấp lưng, bụm lấy bụng của mình hỏi.

-Kia kìa..trong góc phòng…

Đinh Trường Sinh chỉ chỉ toilet nói ra.

- Chị không quen dùng loại trong phòng, chỉ cái toilet của ký túc xá đi..

-Vậy chị ra ngoài tự tìm đi, em không biết.

Đinh Trường Sinh nói.

La Hương Nguyệt nghe xong như được đại xá liền ôm bụng đẩy cửa đi ra, lúc khom người mang giày, cái mông bè ra làm hằn lên đường viền cái qυầи ɭóŧ quá nhỏ so với hai bên mông thịt tròn của nàng, ánh mắt nhìn theo, Đinh Trường Sinh lặng lẽ nuốt từng ngụm nước.

Đinh Trường Sinh cùng Lâm Xuân Hiểu cũng biết nàng đây là đang tránh né, nếu như hai người bọn họ thật sự bất đồng ý kiến, La Hương Nguyệt là người khó xử nhất, bởi vì Lâm Xuân Hiểu là chị em tốt của mình, hơn nữa còn là ân nhân, còn Đinh Trường Sinh không nhưng là bằng hữu, bây giờ còn là lãnh đạo của nàng, nàng đứng giữa không biết nghiêng về bên nào, chỉ cần là hướng về một phương nói chuyện, một phương khác nhất định sẽ trách cứ nàng, vì vậy trong ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

Nhìn xem La Hương Nguyệt chạy trối chết, bộ dạng còn phải giả bộ như là đau bụng được, Lâm Xuân Hiểu liếc qua thì thấy ánh mắt của Đinh Trường Sinh đang nhìn chăm chăm vào cái mông của La Hương Nguyệt, thầm mắng:

“ Đúng là hỗn đản…”

- Đến cùng chuyện gì xảy ra, tại sao em không đi bệnh viện, trốn ở chỗ này làm gì?

Lâm Xuân Hiểu tuy mắng thầm, cũng không có nói đến chuyện mượn tiền, ngược lại là quan tâm đến cái chân của Đinh Trường Sinh.

Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua là người của công an cục thành phố cùng bên quân đội tham gia, vì vậy có rất nhiều người không biết thì rất bình thường, mà Lâm Xuân Hiểu tuy rằng bây giờ là cục trưởng tài chính thành phố, thế nhưng thời gian nàng đến Hồ Châu quá ngắn, người quen biết cũng không có nhiều lắm, vì vậy cho nên cũng không biết rõ lắm..

-Không có việc gì, bị người cắn một cái, băng bó một chút thì tốt rồi .

- Có phải làm chuyện gì xấu, nên bị cắn …

Lâm Xuân Hiểu nhíu mày hỏi.

-Em đâu có làm chuyện xấu gì, toàn chuyện tốt .

Đừng nhìn Đinh Trường Sinh có đôi khi cùng Lâm Xuân Hiểu nhao nhao bất đồng lợi hại, nhưng mà một khi Lâm Xuân Hiểu không còn tính khí, nhất là bây lời nói nhỏ nhẹ quan tâm đến hắn, làm hắn thật đúng là không biết nên làm sao bây giờ rồi.

Lâm Xuân Hiểu mỉm cười, đem túi xách của mình đặt ở trên mặt bàn, sau đó như là hạ quyết tâm thật lớn, hỏi:

-Trường Sinh, giữa chúng ta thật sự khó cởi bỏ những vướng mắt như vậy sao? Em muốn chị làm như thế nào, thì em mới có thể đem hóa giải hiểu lầm cởi bỏ, trở về giống như ngày trước như vậy, không còn có khúc mắc đồng sự nữa?

Lần này, Lâm Xuân Hiểu nói là chân thành đấy, bởi vì nàng giờ đã biết Đinh Trường Sinh tuyệt đối là một loại người ăn mềm không ăn cứng, vì vậy lúc này mới áp dụng một loại chiến thuật khác, đó chính là biểu hiện ra bản tính của người đàn bà mềm mỏng, hơn nữa nơi đây chỉ có nàng cùng với Đinh Trường Sinh, nàng có xuống giọng hạ thấp thì cũng không mất mặt, mặc dù là Đinh Trường Sinh có nói lời khó nghe hoặc là căn bản không cho mình mặt mũi, mình cũng không có gì tổn thất.

Còn lúc này Lâm Xuân Hiểu cũng tự nói với mình, lúc này đây nàng hạ thấp mình với Đinh Trường Sinh như vậy, đây là lần đầu tiên, cũng sẽ là một lần cuối cùng, bởi vì giờ không có biện pháp, một là bản thân quả thật có việc cầu người, thứ hai là nàng cũng thật sự muốn hóa giải cùng với Đinh Trường Sinh những mâu thuẫn, bởi vì trước khi nàng tìm đến Đinh Trường Sinh, La Bàn Hạ cũng đã từng nói qua với nàng, là tận lực có thể cùng Đinh Trường Sinh với hóa giải, bởi vì Đinh Trường Sinh cùng nàng đều là phụ tá đắc lực của La Bàn Hạ, rất nhiều sự tình La Bàn Hạ chưa nói, nhưng mà Lâm Xuân Hiểu cũng hiểu được, khi đó La Bàn Hạ cũng là chân tâm thật ý đấy.