Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1532: Uyển chuyển từ chối

CHƯƠNG 1532: UYỂN CHUYỂN TỪ CHỐI.

Đinh Trường Sinh đem Khấu Oánh Oánh tiễn đưa tới trường học, chưa kịp về nhà nhìn xem Triệu Hinh Nhã có về chưa, thì nhận được điện thoại của Thạch Ái Quốc, bảo hắn lập tức đến nhà của ông trong Gia Chúc Viện.

Nhìn thấy Đinh Trường Sinh gõ cửa bước vào, Tiêu Hồng giật mình, vài ngày không gặp, lúc này tóc tai Đinh Trường Sinh rối bù, tiều tụy không còn hình dáng , hơn nữa tối hôm qua sinh bệnh, lại còn ác chiến một trận cho nên thoạt nhìn thần sắc rất kém cỏi.

-Em làm sao vậy?

Tiêu Hồng hỏi.

-Không có việc gì, bí thư có ở đây không chị?

Đinh Trường Sinh vấn đạo .

-Tại thư phòng chờ em đấy.

Tiêu Hồng đóng cửa lại, nhìn theo Đinh Trường Sinh đang tiến vào thư phòng Thạch Ái Quốc.

Thạch Ái Quốc vừa thấy bộ dáng Đinh Trường Sinh cũng là chấn động, nhưng lập tức nghĩ đến vài ngày hắn lo tang sự cho Cố Thanh Sơn, đều là một tay của Đinh Trường Sinh, nên cũng bình thường trở lại.

-Bí thư, chú gọi cháu có việc sao?

Đinh Trường Sinh sau khi đi liền hỏi, hắn biết rõ, nếu như Thạch Ái Quốc không có chuyện, chắc chắn sẽ không sớm như vậy liền gọi mình đến nhà đấy.

-Ừ, ngồi xuống đi, uống nước .. tinh thần kém như vậy, thì không được đâu, trước cứ nghỉ ngơi một thời gian ngắn, chú thấy cháu trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, tuy tuổi còn trẻ, nhưng thân thể cũng không phải là sắt thép phải chú ý nghỉ ngơi một chút.

Thạch Ái Quốc chưa nói đến những chuyện khác, ngược lại là dặn dò Đinh Trường Sinh một phen, làm cho Đinh Trường Sinh trong nội tâm cảm giác được thật ấm áp.

-Vâng cháu biết, chắc phải xin nghỉ mấy ngày, để nghỉ ngơi một chút.

Đinh Trường Sinh miễn cưỡng cười nói .

-Ừ, kỳ thật chú gọi cháu đến cũng không có chuyện gì khác, hướng đi của chú có khả năng đã định rồi.

-Ồ? Nhanh như vậy sao?

Đinh Trường Sinh đem chén nước trà buông xuống nói, nhưng hắn đồng thời cũng suy đoán, vậy là hướng đi của Thạch Ái Quốc có thể cũng không tệ lắm, bằng không thì ông lúc này cũng không có kêu mình tới đây đâu.

- Tin tức chính xác còn chưa có, vào lúc hừng đông, Lương Văn Tường gọi điện thoại cho chú, nói là đã định làm chủ tịch ủy ban mặt trận trên tỉnh.

- Chủ tịch ủy ban mặt trận? Vậy là rất tốt a, bí thư … đây chính là thường ủy tỉnh ủy, không đơn giản … chúc mừng bí thư.

Đinh Trường Sinh cười lên chắp tay, liền rót nước cho Thạch Ái Quốc.

-Chú gọi cháu đến chính là vì chuyện của cháu, trong nội tâm của chú trước đây cũng chỉ là suy đoán, cấp trên cho làm phó chủ tịch công đoàn tỉnh để chú dưỡng lão thì cũng không tệ rồi, nhưng không ngờ lại làm chủ tịch ủy ban mặt trận, xem ra chú còn làm được thêm vài năm nữa, nhưng nếu chú đi rồi, thì cháu tính như thế nào đây, cùng đi theo chú, hay là lưu lại Hồ Châu tiếp tục làm, chú muốn trưng cầu một chút ý kiến của cháu.

Thạch Ái Quốc giải thích nói .

Đinh Trường Sinh biết rõ Thạch Ái Quốc có lòng tốt với mình, như đã nói, sau ót của mình có khắc ba chữ Thạch Ái Quốc, cho nên dù là La Bàn Hạ hiện tại tạm thời dùng mình, thì mình cũng không khả năng trở thành dòng chính bên La Bàn Hạ , theo La Bàn Hạ tiếp nhận bí thư thành ủy, thì chuyện Lâm Xuân Hiểu đến Hồ Châu đã không còn thành vấn đề, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể tiếp theo thì Lâm Xuân Hiểu sẽ đến Hồ Châu, đây là chuyện mà La Bàn Hạ phải làm.

Chuyện như vậy, chẳng những là với tư cách người trong cuộc Đinh Trường Sinh cùng Thạch Ái Quốc đều thấy rõ, những người khác cũng đều biết, thời đại Thạch Ái Quốc sau khi kết thúc, Đinh Trường Sinh tại Hồ Châu hoành hành ngang ngược cũng đã chấm dứt .

Đinh Trường Sinh cũng đã từng nghĩ đến, nếu như tại Hồ Châu quả thực hắn không được thuận lợi, thì sẽ nhờ đến Thành Công dùng sức lực, mình sẽ quay lại thành phố Bạch Sơn công tác, Bạch Sơn là quê quán của mình, về quê hương của mình làm thì có chút hiện thực hơn .

Nhưng không ngờĩ đến Thạch Ái Quốc lại có thể lên làm chủ tịch ủy ban mặt trận, là thường ủy tỉnh ủy, mặc dù là tại bên trong ban thường ủy tỉnh, thì bài danh đứng gần áp chót, nhưng đó là cũng là tiếng nói của thường ủy tỉnh ủy a.

-Bí thư … cháu biết chú đây là vì tốt cho cháu, cháu cũng muốn đi theo chú, chuyên tốt như vậy có muốn còn không được, nhưng hãy cho cháu thời gian nửa năm, nửa năm sau, cháu sẽ lên tỉnh đi theo chú, chú xem như vậy có thể được không?

Đinh Trường Sinh lựa lời nói ra.

-Ồ? Nửa năm? Tại sao lại là nửa năm ? Cháu có việc gì khó khăn phải không, nếu có thì cứ trực tiếp nói cho chú, chúng ta sẽ trao đổi lại.

Thạch Ái Quốc nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy, nhíu mày nói ra .

-Ai … bí thư, nói thật là vì cháu không cam lòng, lúc trước chú đem cháu phóng tới khu đang phát triển làm chủ nhiệm, chính là chú muốn cho cháu tại khu đang phát triển làm ra trò, nếu được như vậy thì cũng có thể giảm nhẹ áp lực trong thành phố, nào ngờ trên tỉnh căn bản không cho chúng ta thời gian, cho nên chuyện này chưa có ra sao, vừa rồi cháu đi một chuyến đến thành phố Bắc Nguyên, cháu có tiếp xúc không ít những ông chủ của các xí nghiệp tỉnh Trung Bắc, bọn họ có khả năng sắp tới đến Hồ Châu thị sát hoàn cảnh đầu tư, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì có thể có không ít người sẽ đến đầu tư tại Hồ Châu, về chuyện này cháu có thể bảo đảm, cho nên đúng lúc này nếu cháu bỏ đi , thì những người này có đến đầu tư hay không, thì cũng không biết được…

Đinh Trường Sinh nói xong nhìn thoáng qua Thạch Ái Quốc,thấy Thạch Ái Quốc không có tức giận, mà là đang tập trung tinh thần nghe hắn nói, trong nội tâm hơi chút buông lỏng một chút, hắn chỉ sợ lời nói của mình chọc giận Thạch Ái Quốc, nếu như Thạch Ái Quốc có cảm giác mình không nể mặt ông ấy, là không biết điều, như vậy thì mình giải thích vô luận như thế nào cũng đều là phí công .

-Ừ, cứ nói tiếp đi.

-Đây là vấn đề đầu tư , đây là chuyện công, thật ra cháu cũng còn có chút tư tâm, đó chính là từ khi cháu tham chánh đến nay, chưa từng có tại một chỗ làm ra chút thành tích nào ra hồn, cháu từng làm qua chủ tịch trấn, nhưng chưa làm ra cái gì thì đã bị người miễn đi, tại Hồ Châu đã làm hơn hai năm qua, cũng đều là phó chức, thật sự là không có gì có thể đem ra mà nói là thành tích được, trong nội tâm của cháu không cam lòng , cho nên cháu nghĩ, chú đã đem khu đang phát triển giao cho cháu...thì cháu phải đem cái chuyện này làm xong, chí ít sau này cũng sẽ có người phải nói một câu, lúc đó Thạch bí thư bổ nhiệm Đinh Trường Sinh đem làm chủ nhiệm khu khai phát, cái quyết định này của Thạch bí thư là chính xác, đây là lời nói trong lòng của cháu..

Đinh Trường Sinh nói xong cũng không nói nữa, nhìn xem Thạch Ái Quốc .

Thạch Ái Quốc hơi trầm ngâm, cười nói:

-Ai …chuyện này thật ra thì chú cũng không ngờ, bất quá cháu nói đúng chỉ một nửa, không thể nói cháu tại trên những cương vị không có làm ra thành tích, ít nhất hiện tại về tình hình trị an thì thành phố Hồ Châu tốt hơn rất nhiều, cái này cũng là thành tích của cháu, tạo ra thành tích không nhất định cần phải lúc nào cũng đứng đầu, được rồi… chú tôn trọng ý của cháu, có gì tại Giang Đô chú sẽ chờ cháu.

Thạch Ái Quốc cười lên rồi cùng Đinh Trường Sinh nắm tay, coi như là cáo biệt.

-Bí thư … lúc nào chú lên đường, cháu sẽ tiễn đưa chú lên tỉnh, để còn biết rõ chú công tác ở nơi nào , miễn cho nửa năm sau đến lúc cháu đi tìm chú thì không gặp được.

Đinh Trường Sinh cũng mở ra một nụ cười nói giỡn với Thạch Ái Quốc .

-Tiểu tử ngươi nói lời gì vậy, bất quá chú còn nhớ tới một chuyện, cha nuôi Cố Thanh Sơn của cháu là bạn tốt của chú, sau khi chú đi rồi, cháu cô gắng đếm thăm nom nhà của ông ấy, nhìn xem có khó khăn gì thì giúp đỡ giải quyết…

-Cảm ơn bí thư, cháu thay mặt cha nuôi, mẹ nuôi nuôi cám ơn chú, việc này cháu biết mình phải làm thế nào rồi.

Đinh Trường Sinh trong nội tâm thổn thức, lại nghĩ xong rồi phải đến thăm Cổ gia.

-Ừ, vậy trước tiên như thế đi, cháu trước xin nghỉ phép mấy ngày đi, nghỉ ngơi cho khỏe một chút, buông lỏng tâm tình, vô luận nói như thế nào, thân thể còn là của mình, tuổi trẻ là tiền vốn, nhưng không phải có thể tùy tiện phung phí.

Thạch Ái Quốc lại dặn dò .