Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 383: Ủy ban kế hoạch hóa gia đình thì mời làm chi?

Đinh Nhị Cẩu đối với chuyện sắp xếp lễ mừng một chút kinh nghiệm cũng không có, cho nên hắn dựa vào Hồ Giai Giai giúp đỡ để học hỏi kinh nghiệm, trong khoảng thời gian này, Đinh Nhị Cẩu phong độ xuống rất thấp, tất cả theo sự chỉ dẫn của Hồ Giai Giai, chính vào điều này làm cho Hồ Giai Giai trong lòng tạm thời an ổn không còn dẻ chừng đến hắn nữa, bởi vì bây giờ Đinh Nhị Cẩu là phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, lại còn làm thư ký cho chủ tịch huyện khiến cho tâm lý Hồ Giai Giai tồn tại ít nhiều cố kỵ, nếu như không thể khiến cho Đinh Nhị Cẩu tâm phục khẩu phục, thì cô làm chủ nhiệm sẽ không được tự nhiên lắm, nhưng muốn cho Đinh Nhị Cẩu phục tùng, đâu có dễ vậy sao… .

Có điều Đinh Nhị Cẩu rất biết làm người, cũng không có ỷ lại vì mình là thư ký Trọng Hải mà ngang ngược phách lối, cũng không vì đã quan hệ xá© ŧᏂịŧ với cô mà làm càn, trái lại lúc nào cũng nhượng bộ Hồ Giai Giai, để cho cô có một cảm giác rất tốt, ít nhất là trong lòng cô nghĩ như vậy đấy.

– ChỊ Giai Giai, sao quá là nhiều vậy, nội thành phố đã mời 40, 50 người, tiệc chiêu đãi này có thể tốn tiền lắm, còn chưa có tính đên lãnh đạo các huyện lân cận thị khu, chị… đây chỉ là nghi thức khởi công, mời nhiều người làm chi giống như là làm đám cưới vậy?

Đinh Nhị Cẩu cười giỡn nói.

– Hừ..em đã làm phó chủ nhiệm, nói chuyện vẫn đàu giỡn như thế là không được, em xem lại danh sách những người này, ai không mời đều không được, nếu sót tên, đến lúc có chuyện gì, thì trách nhiệm đổ lên đầu chúng ta.

Hồ Giai Giai chỉ vào bảng tên nói .

– Nhưng cái này chủ nhiệm ủy ban kế hoạch sinh sản thì mời làm chi, kế hoạch chúng ta sửa đường với kế hoạch hoá gia đình thì đâu có quan hệ gì?

– Em không biết à? Ừ…tại em mới đến, chủ nhiệm ủy ban kế hoạch sinh sản thành ủy là anh em kết bái với bí thư Trịnh, việc này ai cũng biết, chuyện lớn như thế này, đó là cơ hội tốt để xuất hiện, không mời thì không thích hợp, đã thành em đừng hỏi chị nữa , việc này để chị báo cáo a.

Hồ Giai Giai bất đắc dĩ nói .

– Được rồi, em không hỏi nữa, vất vả cho chị rồi.

– Quyết định như vậy đi, lát nữa em cùng đi với chị đến tìm thư ký Tưởng Minh Kiệt, xem bên kia ông ta còn có muốn sắp xếp thêm người ..

Đinh Nhị Cẩu ngoài miệng không nói gì, có mấy lời nói thắc mắc liền lộ ra bản lĩnh chính trị không chính chắn, chỉ là một danh sách nho nhỏ , phải nhiêu khê như vậy, làm chậm trễ bao nhiêu chuyện, nhưng cũng vì chính phủ nuôi nhiều người cũng là vì thiết kế theo những trình tự này, chương trình không thể loạn, thiếu đi lãnh đạo nào, sau này có chuyện cần ký tên, thì khó có thể thực hiện được .

– Thôi em về văn phòng trước , có cần gì thì chị gọi em.

– Khoan hãy đi, còn có một chuyện, chị có nghe người phía dưới nói, gần đây trong căn tin đồ ăn không bằng trước kia, Tiểu Đinh ..chị đây cũng không phải là ở trước mặt em vạch trần chuyện xấu, em được phân công quản lý căn tin , thì phải thường xuyên kiểm tra, những người ở trong đó , chỉ hơi lơ là một chút, thì bọn họ có thể xỏ mũi em dẫn đi đấy, những năm qua, chị rất phập phòng lo lắng, sợ tại trong căn tin xảy ra chuyện không tốt , cũng may là hiện tại giao cho em rồi, cho nên chị nhắc nhở em để ý, nếu không có việc gì thì đi xuống căn tin kiểm tra, không thể để cho những tay đầu bếp này làm hư mất thanh danh của em, thức ăn không ngon, phía dưới công nhân viên chức không nói là bộ phận làm bếp làm không được, mà chỉ nghỉ rằng là do em bớt xén không ít đấy nên mới thế.

– Chị à .. em và chị trước không oán, sau không thù đấy, bổng dưng chị đem em đưa lên giàn lửa sấy nướng, suốt ngày em loay hoay việc thư ký đã mệt, giờ còn phải quản luôn cái căn tin như là vυ' em vậy, em là một người đàn ông mà phải làm cái chuyện dành cho phụ nữ này. .. không được …em phải đi gặp lãnh đạo nói rõ, trả cái căn tin này lại cho chị mới được..

– Ha ha, tùy em thôi.. nhưng mà nếu em có thể đem khối hậu cần này quậy tung lên làm cho mọi người nể phục, thì sau này có đi ra ngoài đảm đương nhiệm vụ khác một mình thì sẽ không có bất cứ vấn đề làm khó em được nữa..

– Ừm.. chị nói cũng đúng..chỉ có chị là sướиɠ, căn tin hiện tại giờ ra sao cũng khỏi lo lắng đến, vì đã trở thành chủ nhiệm văn phòng ủy ban rồi, coi như là vua một phương rồi, xem ra trước đây chị chịu đựng cũng giỏi…cám ơn chị , em xuống căn tin đây, để xem vì sao thức ăn giờ ăn không ngon.

Chưa tới lúc tan việc, Đinh Nhị Cẩu tay cắm ở trong túi quần, nhàn hạ đi về phía căn tin, người cả ủy ban huyện, giờ chỉ có 1 mình Đinh Nhị Cẩu có thể trong thời gian làm việc, lang thang xuống căn tin kiểm tra, đổi là thành bất cứ người nào khác, thì sẽ bị phê bình bỏ bê công việc.

Bởi vì không phải là giờ ăn cơm, cho nên toàn bộ trong nhà ăn trống rỗng, nhưng trong bếp thì hình như là đang chiên xào nấu nướng, bàn ghế căn tin sáng bóng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, mình cũng không phải thường xuyên đến tại đây ăn cơm, thoạt nhìn căn tin rất nề nếp, vì cái gì mà bị nói là đồ ăn không ngon.

Đinh Nhị Cẩu đứng từ xa xa nhìn tới nhà bếp, thấy La Chấn Giang chỉ chỉ chõ chõ chỉ huy xào rau, ông ta vốn là béo núc, lúc này thời tiết còn lạnh, chỉ mặc một cái áo thun lá..

Đinh Nhị Cẩu không lên tiếng, chậm rãi bước đi thong thả đến phía sau lưng bọn họ, có mấy người nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đến, nhưng không ai dám lên tiếng , cho nên La Chấn Giang không có phát hiện Đinh Nhị Cẩu đang đứng ở phía sau lưng mình.

– Ừ.. cứ như vậy đem xào lên … thêm chút dầu .. không phải loại dầu tốt này, là loại dấu xá kia ….

La Chấn Giang thiếu chút nữa nổi khùng với lính lác của mình .

– Ông La, đang dạy lính của mình cách xào thức ăn như vậy sao?

Đinh Nhị Cẩu đứng sau lưng ông ta hỏi.

La Chấn Giang giật mình hoảng sợ, nhưng khi nhìn lại là Đinh Nhị Cẩu, lập tức cười hai con mắt híp lại.

– Ai ôi!!!, chủ nhiệm Đinh, cậu đến chỉ đạo công tác sao không lên tiếng trước, để tôi nghênh đón cậu cho thật tốt.

Đinh Nhị Cẩu không nói gì, nhìn chung quanh, sau đó đi ra ngoài, La Chấn Giang hiểu ý, lập tức yên lặng đi theo Đinh Nhị Cẩu ra ngoài .

Trong đại sảnh vẫn không có ai, Đinh Nhị Cẩu chắp hai tay sau lưng, nhìn La Chấn Giang, nhưng vẫn im lặng, mãi đến khi La Chấn Giang có chút sợ hãi nói.

– Chủ nhiệm Đinh, có chuyện gì cứ việc dặn dò, chủ nhiệm không nói lời nào, tôi không biết phải là sao.

– Chú La…. Chú hướng dẫn lính của mình thì cháu không có ý kiến, nhưng bây giờ mọi người phản ánh đồ ăn không có ngon như trước, làm cho cháu rất khó phân xử, trong khi cháu vừa nhận bàn giao căn tin từ chủ nhiệm Hồ chưa lâu, chú nghỉ xem cháu nên xử lý làm sao bây giờ?”

Đinh Nhị Cẩu không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề, làm cho La chấn Giang trở tay không kịp.