CHƯƠNG 206: BÀN TÍNH VỚI TRƯƠNG CƯỜNG.
Trước đó Đinh Nhị Cẩu vốn chỉ là muốn tìm một người đàn bà để thử cảm giác tình một đêm, không nghĩ tới rằng sau đó lại xảy ra nhiều việc bất ngờ như vậy, thật ra khi vừa gặp sơ qua, rồi lựa chọn Phó Phẩm Ngàn, cũng là do Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy trên người của cô có một loại khí chất đàn bà thông minh, nhưng hoàn toàn không có nghĩ tới Phó Phẩm Ngàn lại là một nữ giáo sư, đã vậy còn là giáo sư ở trường cấp 3 Bạch Sơn danh tiếng ….
Hắn vừa lái xe, vừa lại nổi lên tính giang hồ lưu manh khi nghe qua những lời ngây thơ của Miêu Miêu, hắn nhớ lại hôm nay Phó Phẩm Ngàn nổi bật toàn thân bộ váy liền áo màu đen, khi cô chậm rãi đi trên đường, chân tướng toát lên một sự băng thanh ngọc khiết, gót chân củ sen tuyết trắng không có cái váy đen dài phụ trợ bên dưới y hệt như làn da cánh tay ngọc , sắc đẹp tựa như có thể ngấu nghiến ăn được, da thịt đẫy đà trắng noãn giống như mảnh sứ ngọc tinh khiết trong suốt nổi bật lên dưới ánh sáng mặt trời, dáng người yểu điệu, dung mạo là cao quý, tạo nên một dáng dấp đoan trang tao nhã, vẫn là ung dung đẹp đẽ quý giá, thuỳ mị mê người!
Dáng người căng đầy sức sống, cùng dung mạo với hàm súc thành thục, mềm mại bả vai, to thẳng bộ ngực, mơ hồ dáng người trong suốt ma quỷ, đáng quý chính là dáng người Phó Phẩm Ngàn khêu gợi lại có một sự trắng trong hiền thục nhã nhặn, lịch sự ôn nhu nét kiều diễm tao nhã trên khuôn mặt, xinh đẹp không gì sánh được, cao quý không để cho ai dám khinh nhờn.
Trước ngực đôi bầu vυ' nhô lên rất kiên quyết, cái eo nhỏ như chuyển động như rắn loại này đặc biệt mê người, phối hợp với cái mông rất tròn vung cao, tỉ lệ thật cân xứng hoàn mỹ, đây đúng là cái gì gọi là dáng người ma quỷ!
Có một chi tiết mà Đinh Nhị Cẩu không hề muốn nhớ tới vì cảm thấy mình mang mặc cảm tội lỗi dù chỉ vô tình nhìn thấy chứ không cố ý, bây giờ hình ảnh ấy lại luẩn quẩn trong đầu hắn, đo là khi Phó Phẩm Ngàn ngồi xuống thu gom hài cốt Miêu Phương Minh khi vừa hỏa thiêu xong, sức nóng từ trong hỏa đài toát ra cộng với bao nỗi âu lo làm cho mồ hôi cả hai ướt đẩm như tắm, cả cái mông của cô làn váy màu đen mồ hôi làm cho dính sát chặt vào mông đít hằn lên đường viền cái quân lót trên cái mông tròn, ngay cuối đường khe đít dãn ra hình mọt tam giác nhỏ do làn vải căng ra ở dưới xương cụt, một đường dài bằng vải của cái váy tạo thành một đường nhỏ cắn vào bên trong khe đít hơi hỏm vào, do cô lắc mông dùng hai đùi di chuyển trong lúc ngồi thu gom những mảnh vụn tro cốt vương vãi, Đinh Nhị Cẩu vội nhắm mắt lại trong giờ phút thiêng liêng này, hắn quay người ra phía trước lom khom phụ với Phó Phẩm Ngàn tìm kiếm những mãnh tro cốt cuối cùng, sau khi xong việc Phó Phẩm Ngàn mệt mỏi từ tư thế đang ngồi xổm, cô từ từ khụy xuống đặt cái mông mình trên mặt đất, hai chân duỗi ra co đầu gối lên đặt túi tro cốt trên đầu gối của mình, nhắm đôi mắt tịnh dưỡng trong đau khổ hai tay cô run run làm nghiêng ngã cái túi nên làm một ít tro cốt lại rớt ra xuống đất, Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng cúi đầu gom lại giùm cho cô, bên dưới làn vãi váy hờ hững rủ xuống sát đất trong khi đôi chân của Phó Phẩm Ngàn đang co cao nên không che giấu được nơi tư mật đang lộ thiên ở bên trong, Đinh Nhị Cẩu một lần nữa lại ngoài ý muốn thấy được cái âʍ ɦộ mập mạp phồng lên được bao bọc trong cái qυầи ɭóŧ màu da người, mồ hôi bên trong háng cô cũng đẩm ướt làm lộ rỏ lên một tấm thảm l.ông đen mịn dầy dặc, cái khe thịt chính giữa bị hai đùi khép chặt che khuất, chỉ lú ra một ít ở phần khe thịt dưới cửa hang âʍ đa͙σ, thậm chí lổ mũi chó của hắn còn thoang thoảng một cái mùi mằn mặn pha lẫn khai khai từ xuất phát từ giữa háng Phó Phẩm Ngàn bay ra…
Và lần thứ ba cũng hoàn toàn không cố ý nhìn thấy, khi Phó Phẩm Ngàn nằm vật ra trên nền đất trong phòng sau khi mang tro cốt Miêu Phương Minh về, làn váy đen xốc cao hiện ra bờ mông no tròn không che giấu kín cái âʍ ɦộ với chiếc qυầи ɭóŧ màu da người với cái khe thịt hơi hở ra, lần này thì khe thịt hằn sâu thật rỏ chạy dài đến phía đỉnh chóp nơi hạt le đang ân nấp với lớp l.ông đen dày mịn đan kín…..
Vóc người cao cao, cùng với hai đầu lông mày như luôn có buồn bã sầu lo, một người đàn bà như vậy thì bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ cảm giác được đáng giá để bỏ tiền ra hổ trợ giúp đỡ , tiền thì Đinh Nhị Cẩu đã bỏ ra rồi, mà bây giờ chỉ có thể là chờ đợi, nếu như bây giờ hắn ra tay xuất thủ , ắt sẽ khiến cho Phó Phẩm Ngàn phản cảm , dù sao hảo cảm là không dễ dàng tạo dựng lên được, nhưng nếu gây nên chuyện phản cảm thì chỉ nhanh trong chớp mắt .
Miêu Miêu tựa hồ đối với hắn rất tốt, đúng là tuổi còn trong trắng bé nhỏ, luôn luôn thực tế nhất, ai tốt với cô nàng, thì cô nàng sẽ cảm tạ lại , mà Đinh Nhị Cẩu thì ra tay giúp đỡ gia đình cô một cách hào phóng , cùng với sự dặn dò của Miêu Phương Minh cho phép, nhờ hắn giúp đỡ cho mẹ con, những điều này khiến ẩn trong tâm trí Miêu Miêu chôn vùi một hạt giống của sự hi vọng , đồng thời Đinh Nhị Cẩu tại trong lòng của cô bé mới lớn đã có một chỗ cắm dùi, dù sao cảm giác an toàn với một bờ vai vững chắc làm điểm tựa trong cuộc sống là điều trọng yếu nhất, cô bé hoàn toàn tin tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu là người có thể mang lại cho cô bé loại cảm giác này..
…………………………………………………………………………………………………
– Trường Sinh, cậu đang ở chỗ nào vậy , tôi muốn gặp cậu một chút!
Động cơ chiếc xe Hummer H2 AT phát ra động lực mạnh mẽ, Đinh Nhị Cẩu nhẹ giẫm chân ga , chiếc xe lao giống như mũi tên nhọn bắn ra, chạy băng băng trên đường lớn , đúng lúc này Trương Cường gọi điện thoại tới .
– Tầm 20 phút nữa nữa tôi sẽ đến huyện Hải Dương, đang từ thành phố Bạch Sơn trở về , có chuyện gì vậy?
– Vậy nhanh lên, tôi đang ngồi đối diện với đồn công an huyện, đang uống trà trong quán chờ cậu, chuyện tốt , vừa rồi trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ tìm gặp tôi nói chuyện.
– Được, gặp mặt rồi nói chuyện , tôi lập tức tới ngay.
Đinh Nhị Cẩu cúp điện thoại, chăm chú lái xe, xem ra Trần Quân Vĩ vẫn phải nể mặt mũi của Thành Công, bất quá Trương Cường tuổi vẫn còn trẻ so với chức vụ đồn trưởng cảnh sát thị trấn , với lại hắn ta bước vào ngành cảnh sát với thời gian còn ngắn quá , đoán chừng trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ cũng gánh chịu không ít áp lực.
Nhưng mọi chuyện qua lại đều có hai mặt của nó, lúc này Trần Quân Vĩ nể mặt Thành Công một lần, tiếp theo sau này rất có thể sẽ có việc nhờ vả trên đầu Thành Công, theo tin tức từ Kha Tử Hoa cho biết , thật ra vị trí tiếp nhận làm chủ tịch thành phố Bạch Sơn khó có ai qua được phó bí thư ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố Bạch Sơn Tư Nam Hạ, ông ta có uy tín rất cao, nhưng gần đây bí thư Tư Nam Hạ sức khỏe thân thể không được tốt , gần hai tháng nay , đã ba lần nhập viện chữa bệnh, nghe nói là dạ dày không được ổn lắm, vô tình chính điều này lại gây nên sự thuận lợi cho thường vụ phó chủ tịch thành phố Bạch Sơn là Thành Thiên Hạc cũng chính là cha của Thành Công, thế lực ông ta càng mạnh dần, chỉ cần trên tỉnh không điều chuyển phái tới một chủ tịch khác , cơ bản chuyện Thành Thiên Hạc lên làm chủ tịch thành phố là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Tư Nam Hạ lần này bỗng nhiên phát bệnh thật là rất đáng tiếc, nguyên nhân cụ thể ông ta bị bệnh gì ai cũng không rõ ràng tinh tường, nhưng ai nấy đều hiểu một điều là, thượng cấp chắc chắn sẽ không chọn một người bệnh nặng làm chủ tịch thành phố, trên tỉnh muốn tuyển người làm được việc, một người không có sức lực tốt làm sao có thể chống chèo chống được thành phố Bạch Sơn phát triển lên được?
– Chức vụ của anh đã định rồi sao?
Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống , uống trước ngụm trà nóng sau đó hỏi Trương Cường.
– Ừ, cũng chắc chắn đạt được khả năng là 90% , dù sao vừa rồi tôi cũng đã hỏi thật là kỹ càng với trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ , tôi nhận thấy ông ta không có điều gì khó xử vì chuyện Thành Công gửi gấm, nếu như việc này không thể làm được, thì ông ta sẽ nhất định an ủi tôi một chút hoặc là hứa hẹn dành cho một vị trí khác , nhưng những chuyện này đều không có xảy ra , ông ta chỉ ngắn gọn hỏi một câu là tại sao tôi quen biết Thành Công.
– Vậy anh trả lời với ông ta như thế nào?
– Tôi trả lời theo như lời cậu hướng dẫn, chắc không có vấn đề gì chứ?
– Ừ, nếu thế thì không có vấn đề gì, nhưng về sau đừng cho bất luận ai biết là anh có quen biết với Thành Công, miễn làm cho bọn họ liên tưởng đến mối quan hệ thì không tốt, tôi đang phỏng đoán , hiện tại là trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ đang tự hỏi nên dùng một cái lý do cho hợp lý để đẩy anh lên làm đồn trưởng cảnh sát thị trấn Lâm Sơn.
Đinh Nhị Cẩu nắm chắc mười phần nói ra .
– Lý do?
Trương Cường có chút khó hiểu hỏi lại .
– Tại vì việc này không có đơn giản đâu, vẫn phải cần một lý do thật tốt, những người khác thì không cần nói tới , chỉ quan trọng là chính trị viên Trần và đội phó cảnh sát hình sự, bọn họ hai người về thời gian công tác và lý lịch so với anh thì đều tốt hơn , anh lên chức mà bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ , dù sao cũng phải có một lý do thoái thác cho hợp tình hợp lý thì bọn họ mới tâm phục chứ.
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Trương Cường nhíu mày nói ra , mới vừa rồi vui sướиɠ, sau khi nghe Đinh Nhị Cẩu phân tích thì Trương Cường mới thấy tình hình vẫn còn phức tạp không đơn giản.
– Anh viết văn như thế nào vậy?
– Viết văn? Viết cái gì? Viết văn?
– Đúng vậy, anh cứ bám sát vào quan điểm chính trị của trung ương và bộ công an mà viết ra thái độ của mình, tự sáng tao viết chứ đừng trích dẫn, phát huy những điểm năng lực mặt mạnh của mình , nâng cao sự nhạy bén áp dụng khoa học kỹ thuật vào điều tra, tưởng tượng ra cách trường học chung quanh 100 mét phải đảm bào an toàn cho học sinh, ở dưới từng thôn phải có chốt chặn dừng chân của cảnh sát phòng ngừa tôi phạm v.v… anh xuất thân từ trường cảnh sát chính quy , viết như vậy chắc không có vấn đề gì phải không!
– Viết cái này xong thì gửi ở đâu vậy?
– Anh không cần quan tâm đến, mau chóng viết để ghi điểm, viết xong giao cho tôi, tôi sẽ tìm nơi nào tốt nhất để đưa ra , phải nhanh lên nhé.
Trương Cường nhìn Đinh Nhị Cẩu nghĩ thầm nhận định, Đinh Nhị Cẩu làm như thế, nhất định có đạo lý của hắn .
Đồng thời hắn phát hiệ , Đinh Nhị Cẩu chỉ điểm ra mấy quan điểm này , đều là đương thời dư luận đang chú ý nhất , cũng là nóng bỏng nhất , trong giây lát , hắn hiểu được rồi, đây là Đinh Nhị Cẩu đang tạo thế đứng giúp mình, cũng là để cho trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ một lý do chính đáng đề bạt cho mình.
Bởi vì Trương Cường là xuất thân từ trường cảnh sát chính quy, hắn tuổi còn trẻ , lại có nền tảng căn bản tốt, càng quan trọng hơn một điểm là qua cái báo cáo này, hắn cho mọi người một lý do: “ Hắn không giống với người thường, nếu tin tưởng đề bạt hắn đem làm đồn trưởng , hắn càng có thể quản tốt trị an, bởi vì so với người khác thì trình độ văn hóa của hắn cũng vượt trội hơn…………..”.
Đinh Nhị Cẩu cùng Trương Cường trở lại thị trấn vào lúc buổi tối, vì thế hai người ở ngoài ngoại ô thị trấn ghé tiệm ăn một chút bánh sủi cảo, sau đó Đinh Nhị Cẩu đem Trương Cường đưa về đến đồn cảnh sát liền lái xe đi .
Vốn hắn muốn đi đến nhà Điền Ngạc Như, nhưng khi hỏi thăm dò Trương Cường, thì chính Trương Cường cũng không biết Hoắc Lữ Mậu có ở nhà hay không, vì vậy Đinh Nhị Cẩu sợ đi qua xui xẻo đυ.ng vào miếng sắt nóng Hoắc Lữ Mậu thì phiền toái, nên quyết định trong đêm lái xe một đường thẳng hướng về thôn Lệ Viên.
Trong đêm tối Lưu Hương Lê đóng cửa nhà lại, nặng nề đứng tựa ở phía sau cánh cửa, cô nhắm mắt lại trầm tư.
Thỉnh thoảng có những đêm, cô luôn mang tâm trạng như là có lỗi với Đinh Nhị Cẩu, bởi vì sâu trong nội tâm của cô, khó có thể xóa đi chuyện khi bị bí thư Trịnh Minh Đường bú ɭϊếʍ trên cái âʍ ɦộ rồi sau đó lại bị giáo sư Triệu Phàm gian da^ʍ, nhưng từ ở chỗ sâu bên trong bóng tối, có khi lại chui ra một tia cảm giác ham muốn tìиɧ ɖu͙© kỳ dị, nhất là mỗi khi thời khắc cô độc không có Đinh Nhị Cẩu bên cạnh, loại cảm giác này chậm rãi nóng rực bắt nguồn từ nhỏ đến lớn, dần dần khuếch tán đến chung quanh thân, chậm rãi giống như ngọn lửa nɧu͙© ɖu͙© nhóm lên, cuối cùng bùng nổ bạo phát !