Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 207: Đối mặt

Lưu Hương Lê lắc lắc đầu:

– Mình đây làm sao vậy! Tự nhiên lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy! Quá xấu hổ đi!

Thật sâu tự trách mình xong, Lưu Hương Lê thở dài, sau đó cô đi thu dọn việc nhà, bận rộn tầm hơn một tiếng đồng hồ, Lưu Hương Lê cơm tối xong, rửa sạch bát đũa, lau sàn nhà, thậm chí đến cả cửa sổ đều cẩn thận lau qua một lần, mãi cho đến khi thấy mệt mỏi đổ mồ hôi ướt đẩm, cô mới dừng lại…

Phải đi tắm thôi, cũng để cho mình tĩnh táo một chút, Lưu Hương Lê nghĩ như vậy, cô bước vào nhà tắm, quần áo tất cả đều bị cởi ra tràn ngập hấp dẫn, Lưu Hương Lê mở ra cái vòi phun, cột nước phun nhẹ nhàng tưới khắp nơi da thịt bóng loáng trắng nõn da thịt, vừa rồi du͙© vọиɠ kia cố gắng đè nén xuống dưới, bây cảm giác dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của vòi nước ẩn ẩn muốn phát tác.

– Chuyện gì xảy ra như thế này? Không thể được…

Lưu Hương Lê cũng cảm thấy kinh ngạc, toàn thân run lên, vòi nước đánh vào trên đầṳ ѵú non hồng, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này càng lúc càng mạnh.

– Không! Không được!

Lưu Hương Lê trong đầu rõ ràng hiện ra cái ngày bị Triêu Phàm xâm phạm gian da^ʍ, chỉ cần nghĩ chuyện này, Lưu Hương Lê thân thể như bị đốt nóng lên, cô nhịn không được phát ra tiếng hừ lạnh, không tưởng tượng được kɧoáı ©ảʍ lại từ dưới háng tươm ra.

– Đến tột cùng làm sao vậy? Không thể ở chỗ này…

Đem vòi nước phương hướng thay đổi, nhưng Lưu Hương Lê vô pháp khắc chế của chế được cảm giác kɧoáı ©ảʍ từ khu vực cấm địa mang đến.

– Mình đã trở nên như vậy, không có còn thuốc chữa hay sao? Trời ạ! Không thể…!

Nhưng mà một chân cũng đã không tự giác niễng cao lên nâng cái mu âʍ ɦộ vễnh ra, bàn tay ngọc chậm rãi đem vòi nước đưa vào xuống giữa hai chân dòng nước phún vào vào trên đùi, khiến cô lại nhớ tới cây dươиɠ ѵậŧ Triệu Phàm mạnh mẽ đút vào.

– A…

Lưu Hương Lê dùng tay nắm chặt bầu vυ', tựa hồ cảm thấy nếu không làm như vậy cơn sướиɠ khoái sẽ bị giảm đi hưng phấn, âʍ đa͙σ ngưa ngứa lại tăng cao.

– Mình sao vậy… không..!

Lưu Hương Lê tựa hồ quên đi hồi nãy giờ trong lòng đã cố gắng quên đi cơn xúc động của nɧu͙© ɖu͙© trỗi dậy, cái vòi nước thoáng cái đưa đến gần, thoáng cái lại rời xa trên thân thể khỏa thân của cô, phối hợp với nhu cầu khát khao đang lên cơn động dục của mình mà điều chỉnh dòng nước chảy mạnh yếu, sau đó Lưu Hương Lê nhịn không được vặn vẹo bờ mông.

– Ưm…a…… không thể…

Nội tâm tuy nghĩ như vậy, nhưng bàn tay cứ nắm chặt bầu vυ' tự xoa bóp, cánh tay còn lại thì tay trượt xuống dưới cái hang động, cái mu ướt đẫm lớp l.ông đen bao trùm hạ trên mặt âʍ ɦộ, ngón tay cô bắt đầu cao thấp chậm rãi ma sát, ngón trỏ uốn lượn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu hạt le, cơn nứиɠ đã đến nước này rồi thì không còn biện pháp nào cứu vãn dừng lại được nữa….

– Mình tại sao có thể như vậy… ui…a…!”

Lưu Hương Lê thở dài một hơi, cái vòi nước như trì nặng xuống, vuột khỏi tay của cô rơi trên mặt đất, cô mệt mỏi đứng dựa lưng vào tường chèo đỡ lấy thân thể của mình, bàn tay cô vẫn đùa bỡn trên cặρ √υ' đầy đặn, một bên đầu núʍ ѵú bị kẹp ở giữa hai đầu ngón tay xoa nắn, hơi thở của cô thêm dồn dập, nhăn mặt nhíu mày toàn thân đang tìm kiếm cơn khoái hoạt nên rung động.

Trên cái khe thịt, ngón tay giữa giờ đã chậm rãi cắm vào bên trong cửa hang âʍ đa͙σ ẩm ướt , sự sung sướиɠ ngọt ngào đánh sâu vào cảm giác, Lưu Hương Lê nhịn không được cúi đầu nhìn xuống cái âʍ ɦộ của mình quan sát, ngón tay giữa đã dính đầy dịch nhờn từ bên trong cái hang động của mình, cơn động dục đang nắm giữ lấy Lưu Hương Lê, trong nội tâm cô tuy biết là không nên như vậy, nhưng ngón tay thì cứ cắm vào lỗ thịt, ngón tay giữa ở trong cái hang động xoay tròn, sau đó đổi thành động tác ra ra vào vào, cái mu tự động ưỡn tới cho ngón tay được đâm sâu vào hơn, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng dươиɠ ѵậŧ Triêu Phàm đang gian da^ʍ lấy mình đâm vào, loại cảm giác này lại vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ..

– A… chết rồi!

Nhanh chóng đã có hiện tượng cực khoái, Lưu Hương Lê cơ bắp cái mông nhíu lại co rút nhanh, toàn thân bắt đầu run rẩy, trong chớp mắt, cổ tử ©υиɠ quặn lên một cái âm tinh xì xì túa ra, cơn sướиɠ khoái xông lên tận đỉnh đầu đầu, len luồn khắp mỗi ngõ ngách trong thân thể, rồi sau đó trong đầu trống rỗng, thân thể tại không còn đứng thẳng được, cô từ từ ngồi khụy xuống tại trong nhà tắm lạnh như băng trên mặt đất.

Nửa giờ sau, Lưu Hương Lê uể oải mặc lên cái qυầи ɭóŧ màu xanh nhạt phủ trên người qua loa cái váy ngủ ngắn vừa vặn che khuất cái mông màu trắng, không buồn mặc vào cái cái nịt ngực, cô mệt mỏi đi ra phòng tắm, ngồi trên cái ghế dài ở phòng khách, hai đùi trắng nõn thon dài bất đắc dĩ mà lỏa lồ trong không khí, cô cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt cực kỳ.

Đột nhiên, có tiếng gỏ cửa vang lên, “ cộc…cộc…cộc…” Lưu Hương Lê tâm trí vừa động, có phải là Đinh Nhị Cẩu? Lâu nay hắn bận công việc cứ chạy long nhong không ghé, chẳng lẽ đếm nay hắn đã xong việc quay về? Lưu Hương Lê cảm xúc lập tức tăng vọt lên, không sai, nhất định là như vậy ! Nghĩ vậy, Lưu Hương Lê mỏi mệt tan biến lên chín từng mây, từ trên trên cái ghế dài nhảy lên một cái, chạy đến bên cửa, mừng rỡ mở ra chốt cửa, kéo cửa ra.

Nhưng xuất hiện ở cửa không phải là Đinh Nhị Cẩu! Lưu Hương Lê sửng sốt, vì đó là giáo sư Triệu Phàm vừa mỉm cười, đôi mắt vừa không lay động đang nhìn Lưu Hương Lê.

Trời ạ! Người tới là ông ta chứ không phải là ai khác, đúng là Lưu Hương Lê có nằm mơ cũng không muốn gặp lại …

Lưu Hương Lê quả thực không dám tin vào hai mắt của mình! Triệu Phàm cư nhiên vô liêm sỉ xuất hiện ở trước cửa nhà của cô, từ ngày bị gian da^ʍ đến nay, cô luôn lãng tránh không tiếp xúc với Triệu Phàm nữa, ngoaị trừ những khi vì công việc bắt buộc phải gặp mặt, nhưng cô luôn lựa lúc có mặt cả vợ Triệu Phàm, cứ ngỡ rằng trong giây phút không kềm chế được lý trí hắn tiến hành giao cấu với cô, rồi sau đó sẽ không còn dám nữa nhưng….

– Xin chào, Lưu chủ nhiệm, hôm nay tôi đến để giải thích chuyện của ngày hôm ấy..

“Đùng!”

Lưu Hương Lê dùng sức đóng cửa lại.

Cô ngẫn ngơ, dùng sức đóng cửa lại là lựa chọn nhanh nhất của cô, lưng dựa vào cánh cửa, thở hồng hộc, trong lòng loạn lên như là bị ma ám.

Trời ạ! Đáng sợ! Trên đời lại có người mặt dày như vậy…

Lưu Hương Lê toàn thân đang phát run, trung tân thần kinh như bị giật nẩy như bị chạm điện, chuyện bị Triệu Phàm gian da^ʍ không ngừng từ trong đầu lại hiện lên.

Đối mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, hành vi Triệu Phàm quá lớn mật khi dám đêm khuya đến nhà cô, chính mình phải có lập trường cứng rắn mới được!

Nhưng càng kềm nén ức chế, nhưng trong lòng Lưu Hương Lê cái loại cảm xúc này lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ dị càng mãnh liệt, cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong cơ thể tựa như muốn bốc cháy lên , với lại vừa rồi ở trong nhà tắm thủ da^ʍ một mình, bên trong âʍ đa͙σ vừa mới hồi phục lại bình thường, thì dịch nhờn giờ lại một lần nữa muốn rịn ra làm ấm lên.

Vô lễ sáp nhập, tư thế to gan, xa lạ không lưu tình chút nào dùng dươиɠ ѵậŧ đút vào, tất cả kiểu cách Triệu Phàm gian da^ʍ từ trong đầu Lưu Hương Lê bốc lên, trước mắt của cô lại hiện ra hình ảnh của xa lạ ông ta và cây dươиɠ ѵậŧ….

Dựa lưng vào ở trên cửa đầṳ ѵú hơi mờ mờ trong cái váy ngủ đã dựng đứng lên, cái mông đầy đặn cách cái qυầи ɭóŧ màu canh nhạt thật mỏng nụ hoa không ngừng dựa sát trên ván cửa ma sát, hai cái bắp đùi thật chặc cọ sat vào nhau kí©ɧ ŧɧí©ɧ….

Trời ạ! Đây là vì sao? Lưu Hương Lê đầu óc đã bị du͙© vọиɠ chiếm cứ, bên trong tâm trí ngượng ngùng, Lưu Hương Lê đột nhiên chợt nhớ đến hình ảnh của Đinh Nhị Cẩu, cuộc sống từ khi có hắn đầy ắp hạnh phúc tươi vui ,không ngừng xuất hiện ở trong đầu của nàng! Đây là cỡ nào cảm giác ấm áp! Dần dần, bóng dáng của Đinh Nhị Cẩu như một tia ánh mặt trời giải khai mây đen che phủ nội tâm, Lưu Hương Lê cảm thấy có loại lực lượng vô hình cứng rắn mạnh mẽ ở trong lòng cháy lên.

– Cứ tiếp tục như vậy, làm sao mình còn dám đối mặt với Đinh Nhị Cẩu?

Lưu Hương Lê cố khôi phục lý trí, lương tri tự trách lấy mình, lau mồ hôi trên trán, Lưu Hương Lê khôi phục bình tĩnh….

– Nếu không thể lảng tránh, vậy thì mình cứ dũng cảm đối mặt đi!

Lưu Hương Lê cắn chặt răng, hạ quyết tâm xong, cô nhắm mắt lại hít một hơi dài, , rồi sau đó tỉnh lại mở mắt ra, nhanh chóng xoay người, mở cửa ra, thản nhiên nhìn Triệu Phàm vẫn còn đứng trước cửa.

– Tôi không cần giải thích gì hết, dừng lại ở đây, tất cả đều đã qua rồi!

Lưu Hương Lê trấn định nói tiếp:

– Tôi cảnh cáo ông, hy vọng ông sẽ hiểu được, tôi sẽ không để ông xâm phạm nữa đâu! Hãy kết thúc ở đây đừng mơ tưởng! Nếu ông còn…

Nhưng lời còn chưa nói hết, Lưu Hương Lê miệng đã bị miệng Triêu Phàm ngăn chận, đồng thời thân thể mềm mại bị một đôi tay rắn chắc ôm chặc.

Triêu Phàm đã bước vào trong nhà không nói câu gì ôm lấy Lưu Hương Lê.

– Ô…ô…

Lưu Hương Lê giùng giằng muốn nói tiếp, nhưng Triệu Phàm môi thật chặc mυ'ŧ ở miệng của cô, dù đã vặn vẹo bờ mông cô muốn thoát khỏi, nhưng đầu lưỡi Triệu Phàm đã chen vào trong miệng của cô liếʍ mυ'ŧ, mái tóc dài phía sau gáy tung xỏa, bờ eo thì bị một cách tay xiết chặt, khiến Lưu Hương Lê không thể giãy dụa, tay kia Triệu Phàm thì xòe ra để trên bộ ngực đầy đặn, cách cái váy ngủ không chút kiêng kỵ vuốt ve đôi bầu vυ' cô, một chân của Triệu Phàm đá ngược về phía sau lưng, đem cánh cửa nhà đóng lại rồi.

Những ngón tay của Triệu Phàm với nhiều kinh nghiệm kɧıêυ ҡɧí©ɧ vân vê trên đầu núʍ ѵú Lưu Hương Lê, trên đầṳ ѵú truyền đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyệt vời, làm cho Lưu Hương Lê ngay cả lời đều đã nói không rõ rồi, cô thật vất vả tập trung được một phần lý trí, vừa muốn nói chuyện, thì miệng Triệu Phàm lại chận lên bờ môi mọng, đôi bầu vυ' thì bị vuốt ve thay đổi hình dạng, cái qυầи ɭóŧ màu xanh nhạt hơi mờ dưới cái váy ngủ ẩn ra hình dáng xinh đẹp.

Suốt 2 phút, Lưu Hương Lê hơi thở như sắp bị ngộp, đầu lưỡi đã quấn quít cùng một chỗ với lưỡi Triệu Phàm, cuối cùng thì ông ta cũng buông lỏng miệng ra.

Lưu Hương Lê vừa cảm thụ Triệu Phàm đầṳ ѵú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vừa thở dốc nói:

– Đây là nhà của tôi, xin đừng như vậy! Hay là uống chút trà đi…!

Lưu Hương Lê hết sức khó khăn mới tránh ra khỏi người của Triệu Phàm, đứng dậy bối rối chỉnh sửa lại cái qυầи ɭóŧ ngay ngắn, rồi sau đó một vôi vàng đi xuống phòng bếp.

Lưu Hương Lê tựa hồ lâm vào mê sảng:

– Trời ơi! Tại sao mình có thể như vậy?

Cô cảm thấy hành vi của mình thật đáng kinh ngạc và xấu hổ, ở trong nhà của mình, bị một tên sắc lang vô sỉ hôn lên nồng nhiệt, tự nhiên lại không dám phản kháng, vẫn không tự chủ đem bộ ngực giơ cao như là hưởng ứng đôi bàn tay hắn nắn bóp!

Nếu không chấm dứt được, thì xem như là hết thuốc chữa rồi! Lưu Hương Lê hiểu được, mấu chốt là xem nàng hạ quyết tâm như thế nào thôi.

Lưu Hương Lê cắn chặt răng, bưng ấm trà quay trở lại phòng khách.

– Triệu Phàm uống xong xin mời ông trở về đi! Trời đã khuya lắm rồi đấy.

Đi vào bên cạnh cái bàn, đặt chén trà xuống, Lưu Hương Lê cuối cùng cũng nói câu tiễn khách.

Nhưng Triêu Phàm vẫn im lặng, chợt nắm bắt được cánh tay Lưu Hương Lê, một tay đẩy cô ngã ngồi ở trên chiếc ghế dài.

– Không…không ông hãy trở về, tôi nói…

Lưu Hương Lê vẫn đang cố gắng phản kháng…

Triêu Phàm không để ý chút nào, nắm lên bàn tay của Lưu Hương Lê lập tức ấn lên hướng đũng quần của ông, ngay lúc bàn tay Lưu Hương Lê chạm tới dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Triêu cô như đột nhiên mất đi tất cả sức lực.

– A… Không…

Triêu Phàm đã buông lỏng ra tay cô, từ từ kéo lên cái váy ngủ cởi ra, chỉ còn cái qυầи ɭóŧ màu xanh nhạt lộ ra lồ lộ…

Nhìn cặρ √υ' đầy đặn bị lôi ra sau khi kéo cái váy ngủ thoát ra khỏi đầu của Lưu Hương Lê, hiện giờ cô hoàn toàn mất đi dũng khí cương quyết vừa rồi khi ở phòng bếp, hai đầu núm đầu màu đỏ sậm buồn bả sưng cứng nhếch lên, bàn tay trái của cô ấn trên đũng quần mặt trên dươиɠ ѵậŧ Triệu Phàm cũng không có rút về.

Ở trên ghế dài Lưu Hương Lê nằm ngước lên, nửa thân thể xinh đẹp phần trên phơi bày da thịt trắng noãn nhìn không sót gì, nửa người trên phơi bày, nửa người dưới chỉ còn mặc cái qυầи ɭóŧ xanh nhạt nhỏ, toàn bộ thân thể cô tản mát ra cám dỗ khó nói nên lời, thẳng gọi người nhìn thèm nhỏ nước dãi……..