Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 172: Không thể chờ đợi được nữa

CHƯƠNG 172: KHÔNG THỂ CHỜ ĐỢI ĐƯỢC NỮA

Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện với Hoắc Lữ Mậu, còn Điền Ngạc Như thì ngồi ở chính giữa hai người, ba người ngồi xếp bằng trên cái chiếu trãi ra trên sàn nhà bày đầy đồ ăn.

Tố chất tâm lý Đinh Nhị Cẩu bây giờ đã rất tốt, mới vừa rồi còn cùng Điền Ngạc Như ôm nhau một chỗ , hiện tại có thể mặt không đổi sắc cùng Hoắc Lữ Mậu quay mắt về phía nhau uống rượu, da mặt của hắn nếu không luyện đến trình độ …dày nhất định, thì tuyệt đối sẽ không ứng phó được với vẻ tỉnh tuồng như thế này.

Lúc mới bắt đầu quan hệ với Điền Ngạc Như, Đinh Nhị Cẩu mang một cảm giác có tội , dù sao Hoắc Lữ Mậu đối với chính mình không tệ lắm, nhưng về sau, theo số lần cùng Điền Ngạc Như giao cấu đang không ngừng tăng lên , cái loại cảm giác chịu tội này đã dần dần biến mất rồi, trái lại còn có cảm giác tìm kiếm lén lút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

– Đồn trưởng , sau khi anh đi rồi, ai sẽ thay thế lên làm đồn trưởng ở đây vậy?

– Chuyện này không còn thuộc về quyền hạn của anh nữa, mà do trưởng công an huyện Trần định đoạt , bất quá thì ông ta cũng trưng cầu qua ý kiến của anh.

– Anh định đề cử ai? Có phải là chính trị viên?"

– Dựa theo quy củ thì đúng như thế, người đứng đầu đi rồi, thì người làm phó lên thay!

– Anh Lữ Mậu này , em cảm thấy anh không nên đề cử chính trị viên Trần!

– Vì sao vậy? Nếu thế thì nên đề cử ai?

– Ha ha , anh nên đề cử chị Ngạc Như, vì chị ấy cũng là phó tướng của anh vậy!

Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Điền Ngạc Như rồi nói ra .

– Hừ…lại nói bậy nữa , em cho rằng cái đồn cảnh sát này là của vợ chồng chị à, anh của em đi rồi, thì đưa chị thay thế sao?

Điền Ngạc Như liếc mắt nói ra .

– Chuyện này có gì sai đâu! À , đúng rồi , đồn trưởng , anh đi lần này , còn chị nhà thì làm sao bây giờ? Với anh cùng đi à?

– Ừ anh cũng ý định là như thế, nhưng anh đây vừa mới sắp xếp công việc xong, chuyện nhà chắc chưa xử lý được ngay, phải chờ một thời gian ổn định đã, rồi trước sau gì cũng mang chị của em đi theo!

Hoắc Lữ Mậu nói ra .

Đinh Nhị Cẩu muốn thăm dò Hoắc Lữ Mậu đối với Điền Ngạc Như an bài như thế nào , đồng thời cũng muốn nhìn Điền Ngạc Như phản ứng ra sao .

Quả nhiên đối câu nói này , Điền Ngạc Như hình như không hài lòng, lặng lẽ liếc Đinh Nhị Cẩu , rồi thừa dịp Hoắc Lữ Mậu ngửa đầu uống rượu, cô rõ ràng dùng thế nhanh như chớp không kịp tránh, nhéo vào bắp đùi của Đinh Nhị Cẩu một cái .

– Nhị Cẩu, em cũng uống đi, Ngạc Như rót rượu cho Nhị Cẩu!

Hoắc Lữ Mậu uống một hồi , đầu lưỡi đã bắt đầu hơi tê rồi .

Điền Ngạc Như phụ trách rót rượu, không biết từ lúc nào, trong chén rượu của Đinh Nhị Cẩu đã bị Điền Ngạc Như đổi thành nước lạnh, chỉ có trong chén của Hoắc Lữ Mậu là rượu bổ dương chính hiệu pha với rượu đế 52 độ.

Điền Ngạc Như nháy mắt với Đinh Nhị Cẩu, ra hiệu hắn đừng có lên tiếng về việc tráo rượu thành nước ở trong chén . Hic..nhà mà có đàn bà như vậy, lo gì những cái sừng cắm trên đầu chồng, ở trong nhà chất đầy xe mang đi bán sỉ nha.

Điền Ngạc Như đã có tính toán của mình , cô cũng không muốn Đinh Nhị Cẩu uống rượu say thì sẽ như một bãi thịt chết , như vậy còn có ý nghĩa gì nữa , mấy tháng nay không có cùng Đinh Nhị Cẩu ở cùng một chỗ, đối với một người đàn mạnh mẽ tính dục như hổ đói thì thật sự là một sự tra tấn, cho nên đêm nay có cơ hội này, bất chấp là như thế nào cũng sẽ không bỏ qua đấy.

Rốt cục , dưới sự nỗ lực thông đồng của hai người bọn họ , toàn bộ một lít rưỡi rượu đế đều tiến vào trong dạ dày của, Hoắc Lữ Mậu tửu lượng bình thường chỉ có hơn nửa lít là gục rồi, nên giờ đã say đến rối tinh rối mù, ông ta giờ đã ngã người ra nằm dưới đất lại muốn nôn mửa, Điền Ngạc Như không thể dìu ông ta đứng lên, nên kêu Đinh Nhị Cẩu. cùng dìu Hoắc Lữ Mậu đi đến toilet , sau khi để cho ông ta ói xongcùng nhau đưa Hoắc Lữ Mậu quay về trong phòng ngủ, nửa phút không đến, Hoắc Lữ Mậu tiếng ngáy vang lên rung trời.

Vừa quay mình lại hướng về hướng cửa, Điền Ngạc Như chợt phát hiện, vừa rồi Đinh Nhị Cẩu cùng mình sau khi vào phòng, không biết khi nào thì đã đem cửa phòng đóng lại.

– Ưʍ.. ở đây…không được… đi ra ngoài…!

Điền Ngạc Như trong nội tâm tinh tường ý của Đinh Nhị Cẩu, trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra ngôn từ mềm yếu lúng túng, Điền Ngạc Như từng bước thối lui về phía sau, nhưng trong bụng lại có một ít lửa nóng chậm rãi lan ra, lui về phía sau một vài bước thì hai chân của Điền Ngạc Như đυ.ng phải mép giường, giật mình cô kêu to một tiếng “ ới…” rồi ngã ngữa về phía sau vừa vặn té nằm ở trên người của Hoắc Lữ Mậu.

– Ngạc Như…!

Hoắc Lữ Mậu đột nhiên khẽ kêu một tiếng, có lẽ bị Điền Ngạc Như té đè mạnh trên người nên sực tỉnh nói mê, hai tay ông ta duỗi ra, xiết chặt người của Điền Ngạc Như lại, cô đang chuyên tâm nhìn phía trước người Đinh Nhị Cẩu, thình lình bị Hoắc Lữ Mậu ôm, sợ tới mức lại hét lên một tiếng khá to “ á..”.

Hoắc Lữ Mậu thần trí vẫn mơ hồ không có tỉnh lại, bây giờ cơ thể đã thấm vào dược liệu của rượu tráng dương nên trong người nóng nảy bứt rứt khó chịu, đôi tay lại theo bản năng của sự bộc phát tính dục, không ngừng nghỉ chút nào bắt đầu nắn bóp trên đôi bầu vυ' của Điền Ngạc Như thật thô bạo.

– Ưm…đừng…!

Điền Ngạc Như phát ra tiếng thở dài, thân thể giãy dụa muốn tránh thoát, nhưng làm sao thoát khỏi sức lực của chồng mình Hoắc Lữ Mậu đang trong cơn mê loạn, lúc này Điền Ngạc Như bình tỉnh lại thì không thấy bóng người của Đinh Nhị Cẩu, phỏng chừng hắn chứng kiến Hoắc Lữ Mậu giật mình tỉnh giấc, nên sợ chạy tránh ra bên ngoài rồi…

Điền Ngạc Như khi nghĩ đến như vậy, thì không hề giãy dụa thêm nữa, mặc kệ để cho chồng mình lôi kéo, vì Hoắc Lữ Mậu trong cơn say rượu vẫn nhắm nghiền hai mắt, nếu cô cử động mạnh quá làm Hoắc Lữ Mậu tỉnh lại thì thật sự rất phiền phức.

Cũng có thể theo thói quen, dù chỉ hành động theo bản năng mơ hồ nhưng Hoắc Lữ Mậu việc đơn giản như lột áo thì dễ làm cởi ra, bàn tay tiến vào giật mạnh cái nịt vυ' rớt ra, hai đầu ngón tay bóp chặt đầu núʍ ѵú của Điền Ngạc Như vê qua vê lại, tuy nhiên độ mạnh yếu thì không chính xác đều đều, khi nhẹ như gãi ngứa khi mạnh làm đầu núʍ ѵú sưng đau thốn, thật kỳ lạ Điền Ngạc Như bị chồng mình vừa đυ.ng vào vài cái với thái độ giống như là cưỡng bức, thì cô lại cảm thấy hơi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn khiến cho cô toàn thân như nhũn ra, từ sâu bên trong âʍ đa͙σ dịch nhờn như muốn ri rỉ ra, rồi cô lại thầm nghĩ lo lắng khi Đinh Nhị Cẩu vẫn còn lỡn vởn ở quanh đâu đây, đêm nay chẳng lẽ vì tác dụng của rượu nên Hoắc Lữ Mậu dù say như bất tỉnh nhưng thân thể của ông ta vẫn thèm muốn…chuyện kia? Vừa tưởng tượng đến cảnh Đinh Nhị Cẩu có thể thấy được tình cảnh lúc này, cô lại e ngại sợ hãi, đồng thời một sự kích phát tính dục quái gở như đánh thốc vào bụng dưới của cô, cửa miệng âʍ đa͙σ chợt run rẫy nhíu lại, một vài giọt nước nhờn đã trào ra…

… Quả nhiên, Hoắc Lữ Mậu một tay vẫn như cào cấu trên bầu vυ' của Điền Ngạc Như, cánh tay kia thì đã thăm dò bên thân dưới cô, trực tiếp luồn vào cái quần mặc ở nhà, đưa những ngón tay vào trong qυầи ɭóŧ, đầu tiên là ngay chỗ âʍ ɦộ xoa bóp vài cái, sau đó giật mạnh cái lưng quần xuống phía dưới đẩy ra nhưng bị vướng, Điền Ngạc Như bây giờ nhìn thấy bàn tay Hoắc Lữ Mậu đang thoát quần của mình quá khó khăn, hình như cô còn chủ động hơi nẩy lên cái mông, để cho Hoắc Lữ Mậu có thể cỡi ra được thuận lợi chút ít còn hơn là kinh động làm ông ta mở mắt thức dậy.

Trong lúc Điền Ngạc Như đang nỗ lực tránh sự giãy dụa e làm giật mình Hoắc Lữ Mậu , thì bàn tay cô vô tình quơ trúng đũng quần của ông ta, vào thời điểm này lại phát hiện dươиɠ ѵậŧ cái kia phát ra thật là cứng rắn, vừa rồi lại lọt vào tay Hoắc Lữ Mậu đối đãi giống như cường bạo, Điền Ngạc Như nhất thời cũng có chút hoảng hốt, , khi Điền Ngạc Như phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện Hoắc Lữ Mậu tuy vẫn như trước đem mình ôm rất chặt, nhưng rõ ràng lần nữa truyền đến tiếng ngáy … chẳng lẽ Hoắc Lữ Mậu… đã ngủ… lại!

… Nhưng là… vì cái gì… vì cái gì Hoắc Lữ Mậu cũng đã chìm vào giấc ngủ lại, mà cánh tay vẫn còn tiếp tục kéo cái qυầи ɭóŧ của mình xuống phía dưới… không đúng, vậy nhất định không phải Hoắc Lữ Mậu đang kéo quần mình mà… là… là… là của tên táo tợn lưu manh Đinh Nhị Cẩu!

Điền Ngạc Như miễn cưỡng ngẩng đầu hướng thân dưới xem xét, quả nhiên, Đinh Nhị Cẩu đang ngồi ở dưới chân giường, Điền Ngạc Như kinh hãi, thằng này lá gan cũng quá lớn rồi, chồng mình Hoắc Lữ Mậu đang nằm tại trên giường, hắn làm sao lại dám…

Đinh Nhị Cẩu vừa rồi vẫn chưa chạy trốn ra bên ngoài, hắn vừa nhìn thấy Hoắc Lữ Mậu ôm lấy Điền Ngạc Như, giật mình hoảnh hốt lập tức ngồi chồm hổm xuống, chuẩn bị trước chui vào đáy giường để trốn về sau thì phát hiện Hoắc Lữ Mậu hành động cử chỉ là do hành vi của bản năng, lại gặp được Điền Ngạc Như đá rơi hai chiếc dép lê đưa đến trước mặt mình, hắn cũng đã thấm rượu hơi say, liền không nhịn được bắt đầu táo tợn đứng lên đùa bỡn với Điền Ngạc Như, hiện giờ bàn tay trái của hắn đang nắm cái chân nhỏ của cô nhẹ nhàng xoa nắn, bàn tay phải phối hợp cùng với tay của Hoắc Lữ Mậu cùng một chỗ tuột kéo cái lưng quần dài của Điền Ngạc Như về phía dưới cùng một lượt với qυầи ɭóŧ.

Điền Ngạc Như cái quần bị kéo đến gần đầu gối, thân dưới từ giữa háng cái âʍ ɦộ lập tức liền lộ liễu ra, cô muốn kéo cái quần của mình lên thì lại bị bàn tay của Hoắc Lữ Mậu ôm lấy, bàn tay nhỏ bé với không tới lưng quần của mình, khó trách mới vừa rồi khi bị Hoắc Lữ Mậu nắn bóp trên cái âʍ ɦộ, từ bàn chân nhỏ cũng lan truyền kỳ quái một tia ấm áp tê dại ngứa chạy dài xuyên qua bắp đùi non, thấm vào sâu bên trong âʍ đa͙σ lúc ấy còn tưởng rằng là ảo giác, thì ra…thì ra là do Đinh Nhị Cẩu đang vuốt ve chân của mình.

Điền Ngạc Như xấu hổ, nâng lên cái chân còn lại vẫn còntự do nhẹ nhàng từ trên mặt Đinh Nhị Cẩuđiểm nhẹ một cái như muốn kêu hắn dừng lại, nhưng lại vô tình lại là làm cho Đinh Nhị Cẩu chủ động đưa miệng của mình đưa đến lòng bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn của Điền Ngạc Như liếʍ lên rồi bú ʍúŧ trên những đầu ngón chân của cô, Điền Ngạc Như bị đầu lưỡi của hắn khiến cho ngứa ngáy càng nhiều hơn, khí lực tựu yếu dần, cái chân nhỏ cũng vô lực thu hồi.

Cô bây giờ phía trên thân thể thì đang bị Hoắc Lữ Mậu ôm vào trong ngực, ở dưới chân thì bị Đinh Nhị Cẩu to gan lớn mật tiểu bại hoại bú ɭϊếʍ ngón chân, Điền Ngạc Như dù có hưng phấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cỡ nào cũng khó có cách nào tiếp nhận, cô đang do dự muốn hay không dãy dụa, mặc kệ là có đánh thức chồng mình Hoắc Lữ Mậu hay không, thì bất ngờ lúc này Hoắc Lữ Mậu không biết như thế nào lại mơ màng bàn tay lại kéo Điền Ngạc Như ôm chặt lấy, trong miệng còn lẩm bẩm lấy:

– Thơm quá, anh muốn…!

Điền Ngạc Như sợ tới mức không dám động đậy, dưới hai bắp đùi lại cảm thấy mát lạnh, nguyên lai Đinh Nhị Cẩu thừa dịp Điền Ngạc Như đình chỉ phản kháng nằm im, hai tay cùng một chỗ nắm lấy cái quần cô kéo “ xoạt…” thoáng cái,thuận thế lột sạch thân dưới Điền Ngạc Như.

– Aí… không được ở…đây!

Điền Ngạc Như kinh hoàng thất thố lại không kềm nén được la lên, thì cửa miệng âʍ đa͙σ lại một hồi xúc cảm ấm áp phồng lên truyền đến, làm cho âʍ ɦộ vô cùng tê dại ngứa ngáy, vì vừa lúc Đinh Nhị Cẩu hai tay nắm hai chân nhỏ của Điền Ngạc Như tách ra, cửa âm miệng âʍ đa͙σ vừa hé mở ra một lổ nhỏ,thì chồng Hoắc Lữ Mậu đang ở bên người, chắc là lại hơi sực tỉnh vì tiếng kêu của cô, bàn tay lại vô ý thức xộc thẳng vào dưới hángĐiền Ngạc Như, bàn tay phải ngón trỏ ngón giữa cũng cùng một chỗ đútsâu thật mạnh trong cái cửa miệng âʍ đa͙σ đã sớm đã ướŧ áŧ, dịch nhờn cũng chầm chậm chảy ra bên ngoài hành lang hai bên mép nhỏ âʍ ɦộ.

Đinh Nhị Cẩu lúc này bất kể là có thể kinh động đυ.ng chạm vào bàn tay của Hoắc Lữ Mậu, với người lên cúi khuôn mặt xuống trên cái âʍ ɦộ của Điền Ngạc Như, đầu lưỡi lập tức tách ra hai lớp da thật mỏng trên đầu âʍ ѵậŧ, bắt đầu châm ngòi liếʍ lên hạt le mẫn cảm của cô..

Điền Ngạc Như dù sao thìtrong lòng vẫn mang theo cảm giác xấu hổ tội ác với chồng mình, khi ngay trên tại chiếc giường ngủ của hai vợ chồng lại có thêm một gã trai trẻ đang sờ mó lấy mình, đồng thời cũng không thể ức chế sản sinh ra một tia oán hận đối với sự bất lực yếu kém về sinh lý của chồng Hoắc Lữ Mậu trước đây nên giờ mới có hậu quả như thế này,sự oán hận làm cho Điền Ngạc Như đình chỉ giãy dụa vặn vẹo, để cho Đinh Nhị Cẩu tùy ý nhấm nháp cái âm hạch giờ đã nở rộ sưng phồng lên như hạt đậu phộng nho nhỏ nhắn xinh xắn non mềm phấn nộn.

Trời ơi,Đinh Nhị Cẩu lại liếʍ lên chỗ đó rồi… bên dưới âʍ đa͙σ thì hai ngón tay củaHoắc Lữ Mậu đang điên cuồng thọc mạnh… ôi…thật là đã ngứa, Điền Ngạc Như tâm lý thập phần mâu thuẫn, trên tinh thần rất cảm thấy khuất nhục, nơi âm hạch bị Đinh Nhị Cẩu bú ɭϊếʍ khiến cho kɧoáı ©ảʍ tập trung truyền vào bên trong bụng dưới, đẩy cơn căng cứng nóng bỏng lan tỏa sâu vào vào bên trong âʍ đa͙σ; trong nội tâm mong muốn Đinh Nhị Cẩu đầu lưỡi xâm nhập đè chặt liếʍ láp hạt le của mình, ở chỗ sâu âʍ đa͙σlại chờ mong lấy Hoắc Lữ Mậunhanh lên đem dươиɠ ѵậŧ kia thọc mạnh vào bên trong cửa hang của mình mà cuồng loạn đẩy đưa…

Trong phòng an tĩnh chỉ có tiếng động ba người trao đổi tiếp xúc trên cơ thể, tiếng bú ɭϊếʍ nướt bọt hưng phấn của Đinh Nhị Cẩu “ chẹp..chẹp ..” trên cái khe hở âʍ ɦộ, tiếng “ ọc…ọc…” của hai đầu ngón tayHoắc Lữ Mậu bị dịch nhờn thấm ướt ở trong âʍ đa͙σ vang vang , lúc này Điền Ngạc Như cơn nứиɠ của cái âʍ ɦộ đã làm lu mờ đầu óc cơ hồ không còn có sức chống cự nữa, điểm này có thể dễ dàng nhìn ra.