Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 143: Biệt danh kẻ ti tiện

CHƯƠNG 143: BIỆT DANH KẺ TI TIỆN.

Giữa thiên nhiên bao la tĩnh lặng Đinh Nhị Cẩu được bú ɭϊếʍ dươиɠ ѵậŧ với tiếng vang vọng âm thanh ‘ chẹp…chẹp “ từ bờ môi của Lưu Hương Lê, cảm giác thật là quá tuyệt vời! Đầu khấc của hắn cảm nhận được bao bọc bên trong một ấm áp thịt non, với một hấp lực nhẹ nhàng sướиɠ khoái, làm cho linh hồn Đinh Nhị Cẩu như bị muốn rút ra từ trong thân thể!

Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại với bờ môi ấm áp của Lưu Hương Lê đem gần một nữa thân dươиɠ ѵậŧ phủ lại, hắn cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của mìnhnhư được ngâm ở trong một dung dịch nước thật là thoải mái!

Lưu Hương Lê kết hợp với bàn tay tay nắm lấy phần thân dươиɠ ѵậŧ còn lại chậm rãi sụt lấy, chỗ đầu khấc thì Lưu Hương Lê vừa bú hút, vừa dùng đầu lưỡi đánh vòng, khiến hai cái bắp đùi của Đinh Nhị Cẩu run rẩy! Lưu Hương Lê khi thì mυ'ŧ vào, khi thì dùng cái lưỡi nhỏ thơm tho quét nhẹ liếʍ láp, cùng với cái miệng nhỏ nhắn ấn sâu đầu khấc vào rồi rút một chút cạn ra, một hồi mau một hồi chậm hút ngậm, quá thoải mái Nhị Cẩu nhắm mắt tận hưởng cảm giác như linh hồn mình đáng được thăng hoa, nằm ở nơi đó nhẹ nhàng vuốt ve lên mái tóc mượt mà của Lưu Hương Lê.

Bú ɭϊếʍ dươиɠ ѵậŧ Đinh Nhị Cẩu một hồi, Lưu Hương Lê cảm thấy miệng mình có chút hơi mỏi, cô không muốn làm cho hắn mất hứng, vì thế mặc dù là cái âʍ ɦộ vẫn còn hơi sưng, do vừa rồi Đinh Nhị Cẩu và cô giống như là cuồng loạn dùng hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© va chạm vào nhau rất mãnh liệt, đành đứng lên, đưa thân mình đến ngang với bụng của hắn, dạng hai chân ra bên hông Đinh Nhị Cẩu, một bàn tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn để cho thẳng đứng kê ngay cái cửa miệng âʍ đa͙σ của mình do tư thế ngồi dạng háng, nên mở miệng âʍ đa͙σ như há miệng ra thành một cái lổ tròn ẩm ướt, rồi từ từ ngồi xuống, cho đến khi cây dươиɠ ѵậŧ bị cái âʍ đa͙σ nuốt chững mất hút, chỉ còn đám l.ông mềm trên âʍ ɦộ sát rạt quấn quít với đám l.ông thô cứng dưới háng Đinh Nhị Cẩu, dù hơi thôn thốn đau ở bên dưới, Lưu Hương Lê vẫn bắt toàn lực đung đưa lên xuống cái mông đít mình.

Đinh Nhị Cẩu mở mắt, nhìn thấy đôi bầu vυ' săn chắc kiên đĩnh đầy đặn trên làn da thịt trắng noãn từng đợt phát ra những làn sóng sữa, ánh mắt dâʍ đãиɠ của hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên giơ hai bàn tay lên hai bầu vυ' tận tình nắn bóp.

Bầu vυ' bị nhồi nắn thay đổi thành đủ loại hình dạng, như có từng tia điện chích vào từ nơi hai đầu núʍ ѵú, khi Đinh Nhị Cẩu dùng đầu ngón tay vân vê rồi thỉnh thoảng kéo dài đầu núʍ ѵú, rồi buông ra, sự co dãn làm cho đầu núʍ ѵú giãn ra rồi co lại, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ theo chiều ngược xuống bụng dưới, cơn thôn thốn vì hai mép nhỏ hơi bị sưng đau, đã chuyễn làn thành sướиɠ khoái, cơn nứиɠ đã nhanh chóng quay lại, làm cho Lưu Hương Lê lúc này tận tình gần như điên cuồng cao thấp sáo động cái âʍ đa͙σ cắn nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của Đinh Nhị Cẩu.

Bên trong cảnh đẹp hoang sơ của thiên nhiên, một đôi thân thể tận tình an ủi lẫn trong không gian cô tịch, tiếng rêи ɾỉ hợp nhất cùng khung cảnh núi non, hình thành nên một bức bức họa xinh đẹp vô cùng.

Cái âʍ ɦộ tưởng chừng momh manh khi bị sưng đau, không ngờ lại phóng đãng vận động thất mãnh liệt đánh vào dướng vật, mỗi một lần da thịt va chạm, dịch nhờn từ miệng âʍ đa͙σ từng giọt tung tóe văng lên điểm lên một màu trắng sữa nham nhở bê bết trên những sợi l.ông đen của hai người,

Lưu Hương Lê l*и phóng đãng chặt chẽ bao vây lấy Nhị Cẩu bạo rất dương cụ, thang nội thịt non ma sát thân gậy hòa quan trạng chung quanh, bên dưới từ chỗ sâu trong hoa tâm hang động của cô, như có một lực hút bằng dịch nhờn hấp thụ tinh hoa trên đầu khấc của Đinh Nhị Cẩu.

– Ư.. chị..!…Chị…muốn…ra..a…a…!

Lưu Hương Lê cả người cơ bắp đột nhiên căng cứng, cô tự điều chỉnh miệng âʍ đa͙σ, ấn thật sâu dươиɠ ѵậŧ vào, miệng thì rêи ɾỉ rầm lên.

Cùng lúc đó, Nhị Cẩu cảm thấy Lưu Hương Lê âʍ đa͙σ đang bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ mình bắt đầu co rút xiết lại từng hồi, đến ngay cả hai méo nhỏ âʍ ɦộ dưng phồng cũng tựa hồ biến thành cánh cửa khép lại trên thân dướng vật hắn, cả hai bắp đùi nở nang của Lưu Hương Lê cũng vững vàng dùng cơ thịt xiết lại cố định dươиɠ ѵậŧ tại tại chỗ sâu nhất trong âʍ đa͙σ mình, cổ tử ©υиɠ dầy đặc áp sát mυ'ŧ vào đầu khấc từng đợt không ngừng, lúc này kɧoáı ©ảʍ của Nhị Cẩu không ngừng dâng lên, Lưu Hương Lê cũng biết mình lại sắp đến cơn cực khoái, gia tăng vặn vẹo, như là năn nỉ hắn.

– Ui..ui…nhanh lên…mạnh lên một chút.. Nhị Cẩu…

Nghe được tiếng Lưu Hương Lê khẩn cầu, Đinh Nhị Cẩu dốc hết toàn bộ sức lực hiện có, hẩy cái mông mình lên thật nhanh với những cú đâm dươиɠ ѵậŧ vào âʍ đa͙σ như sấm sét, phối hợp cùng cái mông đít của Lưu Hương Lê đang vặn vẹo, tiếng vang của hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© phóng đãng vang to “ phành phạch….phành phạch….” Át hết cả tiếng chim đang ríu rít líu lo đón chào ban mai…

– Á… a…trời ơi…!

Lưu Hương Lê đầu ngửa lên trên trời, mái tóc lòa xòa vung vẫy như cuốn theo làn gió, đôi mắt nhắm nghiền, bên trong âʍ đa͙σ, một dòng âm tinh trắng sữa như suối phun ra từ cổ tử ©υиɠ..

– A…

Đinh Nhị Cẩu cũng ngóc đầu kêu lên một tiếng, đầu khấccũng đã nổ, bắn ra hàng loạt dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi cuộn lấy trộn lẫn cùng âm tinh đang xuất ra của Lưu Hương Lê.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Đinh Nhị Cẩu vẫn không đình chỉ, dươиɠ ѵậŧ từng cơn run rẩy, từng dòng một trắng sữa tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc kịch liệt đánh vào trên thành thịt non của cái âʍ đa͙σ ướt đẫm Lưu Hương Lê

Hắn cảm giác được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình hòa lẫn âm tinh Lưu Hương Lê từ tử ©υиɠ phun ra, đang chảy dọc theo cửa miệng âʍ đa͙σ, tràn ra hai bên mép nhỏ âʍ ɦộ, chảy xuôi xuống bìu dái của hắn rồi thấm vào dưới lòng đất..

Loài người cử động điên cuồng thường thường đều là vì bản năng si mê, đối với Lưu Hương Lê mà nói, sự hành động điên cuồng của cô, bắt đầu cũng là do đam mê với Đinh Nhị Cẩu.

Chồng của Lưu Hương Lê sau khi chết đi, , nếu như trong thôn không có những chuyện công tác bám riết lấy cô, có lẽ Lưu Hương Lê sớm đã bị bệnh thần kinh hỏng mất, bởi vì làm một người đàn bà còn trẻ, một mình sống ở trong căn nhà cô quạnh tại nông thôn suốt mấy năm trờivới những đêm dài tịch mịch cô đơn, âm thầm chậm rãi dày vò thật là áp lực…

Nhưng từ khi Đinh Nhị Cẩu xuất hiện, hắn rất nhiệt tình tìm cách suy nghĩ các dạng biện pháp giúp chocô, cũng như giúp cho thôn Lê Viên, từ đó Lưu Hương Lê đối Đinh Nhị Cẩu hảo cảm mới bắt đầu nẩy nở, một khi hảo cảm tiếp tục phát triễn thì trở thành thích, cho đến một đêm kia ở trên xe lửa ỡm ờ, rồi chuyện công việc đến khá thành công, lòng của cô lập tức mở rộng ra, từ đó về sau, đối với Đinh Nhị Cẩu, cô chậm rãi trở nên tín nhiệm hắn một cách tuyệt đối từ lúc nào không hay..

Thậm chí có lúc, Lưu Hương Lê có chút sợ hãi, sợ hãi có một ngày,Đinh Nhị Cẩu lại đột nhiên rời đi khỏi thôn Lê Viên, dù cô không biết kết cuộc chuyện giữa cô và hắn sau này sẽ ra sao, cô bắt đầu dung túng cho Đinh Nhị Cẩu, đối với yêu cầu nào của hắn, cô đều đáp ứng thỏa mãn cho hắn, nhất là những lúc chỉ có riêng biệt hai người ở cùng một chỗ.

Đinh Nhị Cẩu ôm Lưu Hương Lê đang cơ hồ xụi lơ, từ trong túi lấy ra cái bao khăn giấy, Lưu Hương Lê vẫn còn trạng thái mê muội chưa hoàn toàn tỉnh táo, Đinh Nhị Cẩu cầm lấy khăn giấy đưa về phía âʍ ɦộcủa Lưu Hương Lê cẩn thận chà lau thật nhẹ, nhưng hai bên mép nhỏ giờ đã phồng sưng ửng đỏ, chỉ cần va chạm nhẹ vào là thốn đau,Lưu Hương Lê lập tức “ á “lên một tiếng, lại ngã xuống trong lòng của Đinh Nhị Cẩu…………………………………………………………………

Rốt cuộc hai người cũng đến thị trấn, đem xe máy gửi ở ủy ban thị trấn, lại từ thị trấn đón xe đi đến huyện Hải Dương, sau đó lại sẽ chuyểnxeđi đến thành phố Bạch Sơn, thật ra là đăng kí thành lập công ty ở huyện Hải Dương cũng được, nhưng Đinh Nhị Cẩu vì có tầm nhìn xa hơn, hắn dự phòng công ty sau này phát triển, tốt nhất là đi đăng kí ở thành phố hoặc tỉnh, như vậy trước mắt là cũng có thanh danh, ý tứ của Đinh Nhị Cẩu là muốn đăng kí ở tỉnh Giang Đô, nhưng vài cán bộ trong ủy ban thôn đều nói là đi Giang Đô đăng ký quá xa, ở tại thành phố Bạch Sơn là được rồi, Đinh Nhị Cẩu cũng làm biếng cùng bọn họ tranh luận, dù sao công ty này cũng không phải là của hắn, hắn cũng không biết mình có thể ở lại thôn Lê Viên trong thời gian bao lâu nữa, cho nên việc này đối với hắn cũng không phải là vấn đề mấu chốt quan trọng, cho nên thuận theo ý kiến của bọn họ……….

……………………………………………………………………………………….

– Này… sao cậu mỗi lần tới tìm anh là đều mang theo người đàn bà này giống như hình với bóng, vậy mà cứ luôn miệng là không có gì?

Kha Tử Hoa nhìn thoáng qua Lưu Hương Lê đang đứng đó cách không xa chờ đợiĐinh Nhị Cẩu, cười hề hề nói.

– Tôi nói mà anh không chịu hiểu hay sao, tôi tới nhờ anh dẫn đến nơi đăng ký thành lập công ty là vì chuyện ở trong thôn, nữ đồng chí này là chủ nhiệm thôn, bộ đàn bà không có làm được cán bộ chủ nhiệm à?

Đinh Nhị Cẩu tuy rằng trong lòng có tật, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói cứng.

Kha Tử Hoa liền nham nhở xin lỗi, sau đó xoay người nói với Lưu Hương Lê đang đưng cách đó không xa.

– Chị vào trong phòng ngồi chờ chút, tôichuẩn bị một chút rồi sẽ mang hai người đi!

Lưu Hương Lê cũng không biết vừa rồi Đinh Nhị Cẩu nói thì thầm cái gì đó vớiKha Tử Hoa, cho nên trong lúc nhất thời không dám lên tiếng, cô còn nghi ngờ rằng Đinh Nhị Cẩu đã đem quan hệ của hai người nói cho Kha Tử Hoa biết, do đó trên khuôn mặt lập tức ửng đỏ lên.

Quá thêm vài phút đồng hồ, Kha Tử Hoa liền mang theo cái túi đi ra, Đinh Nhị Cẩu hướng trong phòng nơi Kha Tử Hoa bước ra, vừa thấyđứng phía sau cửa sổ là một cái nữ cảnh sát trẻ tuổi, mặc bộ cảnh phục tư thế oai hùng hiên ngang, có vài phần thần thái giống như Điền Ngạc Như.

Khi ba người lên xe hơi riêng của Kha Tử Hoa, Đinh Nhị Cẩu liền chọc quê trả đũa:

– Anh Tử Hoa, cô bé kia là gì với anh vậy, nên nhớ bài học là con thỏ không nên ăn cỏ gần hang nhé, sao anh lại dám liều mạng thế!

Đinh Nhị Cẩu ngồi ghế bên cạnh tài xế, Lưu Hương Lê ngồi ở ghế sau.

Kha Tử Hoa không trả lời, chỉ dùng khóe mắt liếc một cái về phía Lưu Hương Lê đang ngồi ở phía sau, ý nói rất đơn giản, thằng nhóc không phải đã ở ăn cỏ gần hang hay sao mà còn nói với anh!

Có tật thì giật mình, Đinh Nhị Cẩu nghẹn họng, nên không dám trêu vào Kha Tử Hoa nữa, hắn biết, thằng này cái miệng như cái cửa không có khóa lại, ngứa ngáy là phọt ra bậy bạ không kiêng dè ai, nên đổi qua đề tài khác.

– Xe này là của anh hả?

Đinh Nhị Cẩu nhìn Kha Tử Hoa đàng thuần thục lái xe.

– Ừ..nếu cậu thích, thì lấy mà dùng.

Kha Tử Hoa nói.

– Xe này chạy ở vùng núi không được, sàn xe quá thấp, đường núi thì khó đi, phỏng chừng không tới nửa năm chiếc xe này tan tành hết!

– Vậy để anh giới thiệu cho cậu kiếm chiếc xe việt dã,đồ chơi đó sàn xecao, cậu chạy đường núi sẽ không phải lo lắng gì cả, hiện nay cậu giống như là tên đốc công, khi chỗ này, lúc chỗ kia, không chiếc xe bất tiện lắm!

– Anh kiếm được chiếc xe đó? Định đi buôn lậu hay sao?

– Không phải, anh có người bạn kiếm ra chiếc xe đó dễ dàng, chắc cậu chưa quên, lúc huấn luyện cùng chúng ta ở trường cảnh sát, có một người tên là Chân Thế Kiến, bây giờ đang làm trong phó ban trong ban thanh lý xe ở sở cảnh sát thành phố, tương lai không xa sẽ lên chức làm trưởng ban, hắn ta chuyên quản lý các loại xe vô chủ phi pháp bị cảnh sát bắt, đến lúc mang xe ra thanh lý bán đấu giá, anh nhờ hắn giúp cho em một cái giá ưu đãi rẻ mạt thì xong rồi!

– Chân Thế Kiến? là cái thằng mà chúng ta đặt cho biệt danh là kẻ ti tiện, làm cái gì cũng dở ẹc?

Đinh Nhị Cẩu hình như là có chút ấn tượng về gã này.

– Đúng, chính là hắn, thằng dở ẹt này lên chức quá mau, mới đó mà đã chạy qua mặt con người tài giỏi như anh rồi.

Kha Tử Hoa không biết liêm sỉ, tự thổi phồng mình rồi nói.