CHƯƠNG 142: TRONG NÚI LỚN CÙNG NHAU DÃ CHIẾN.
Về quyết định thành lập công ty xây dựng thôn Lê Viên đã sớm định hình xong, để không có những lời ong tiếng ve không hay trong thôn, bây giờ chỉ mới là thời kỳ chập chững mới khởi đầu, cũng là vì để trong thôn ổn định được lòng dân, cho nên những cán bộ trong thôn cơ hồ đều được đưa vào làm cấp quản lý của công ty.
Lưu Hương Lê đảm nhiệm giám đốc, Lưu Tam đảm nhiệm quản đốc, kế toán Vương Đại Sơn đảm nhiệm kế toán công ty, Phó bí thư chi bộ đảng Lưu Nhị Ngưu đảm nhiệm phụ trách giám sát, chủ nhiệm hội phụ nữ Đàm Quế Hoa đảm nhiệm phòng nhân sự, phụ trách thông báo tuyển dụng, chủ yếu là Đàm Quế Hoa lo lắng đến chồng mình là Lý Đại Pháo, sửa đường cũng là người số một về đặt chất nổ phá đá, do vậy nên chỉ có Lý Đại Pháo là người duy nhất không nằm trong dàn cán bộ thôn là được đưa vào làm quản lý bộ phận khai phá đường, như vậy tất cả mọi người trong thôn đều hài lòng không có sự tranh chấp lẫn nhau.
Cũng phải trãi qua hai ngày bàn cãi sắp xếp nhân lực trong thôn mới êm xuôi tốt đẹp, vào sáng sớm ngày thứ ba, bầu trời còn đen thui chưa có sáng tỏ, Đinh Nhị Cẩu và Lưu Hương Lê xuất phát đi đến huyện Hải Dương, từ nơi đó sẽ đón xe đi đến thành phố Bạch Sơn.
Đinh Nhị Cẩu ngồi lái trên xe máy, lần này phía sau còn chở theo Lưu Hương Lê, lúc mới bắt đầu Lưu Hương Lê ngồi nghiêng người một bên, không biết vì lý do tại sao, hầu tất cả phụ nữ khi ngồì phía sau xe máy đều đã áp dụng đồng nhất một tư thế như vậy, chẳng lẽ hai chân giang rộng ra là rất khó khăn như vậy ấy ư, thế thì tại sao lúc cùng giao cấu với đàn ông trên giường, không phải là giang rộng hai chân ra, thậm chí là giang rất rộng nữa kia.
– Nếu chị cứ ngồi kiểu như thế này, đợi đến khúc đường đầy đất đá, để em xem chị có ngồi nổi không hay là lại đòi đổi kiểu ngồi khác!
Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa có khởi động xe máy, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Hương Lê nói.
– Hừm..chị cảm thấy cứ ngồi nghiêng một bên như thế này cũng rất tốt rồi!
Lưu Hương Lê vẫn ngồi yên như vậy không thay đổi.
– Em báo cho chị biết, ngồi như thế này là không có an toàn, chị không chịu tin em, đến lúc đó rủi mà chị bị té ngã, nếu ngã chết thì coi như là một chuyện tốt, nếu ngã mà không chết, vậy thì rất là phiền toái, em phải nuôi chị cả đời, chị suy nghĩ lại xem, có phải là rất phiền toái phải không?
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
– Xí.. ai cần em nuôi!
Lưu Hương Lê ngoài miệng trả lời cứng rắn, nhưng trong thì rất ngọt ngào, cô ngồi tại chỗ nhưng khéo léo thay đổi tư thế, hai chân giang rộng ra ngồi ở phía sau xe gắn máy, chỉ là hai tay không dám đặt ở trên hông của Đinh Nhị Cẩu, mà là nắm chặt ở phía sau cái baga dùng để chứa đồ đạc, lúc này còn chưa rời khỏi thôn, cẩn thận vẫn hơn, nếu ôm hông của hắn, nói không chừng nhỡ có người dậy sớm hơn đi ngang qua trông thấy, thì lời đồn đãi bậy bạ, chắc không thể nào tránh khỏi.
Đinh Nhị Cẩu khởi động xe máy, đèn pha phía trước xe, chiếu sáng sáng ngời trước mặt con đường, dần dần đem thôn Lê Viên còn chìm trong bóng đêm bỏ lại phía sau, ra được mé ngoài thôn, Lưu Hương Lê lá gan cũng từ từ lớn lên, hai tay ôm chầm lấy hông của Đinh Nhị Cẩu, hai bàn tay của cô đan xen nắm lại mé trên rốn của hắn.
– Tại sao tự nhiên lại dám ôm bụng của em lâu vậy? Bộ không sợ có người nhìn thấy à?
– Hiện tại bây giờ không có ai đâu, dù gì chị cũng là chủ nhiệm thôn, phải chú ý một chút sự ảnh hưởng không hay chứ!
Lưu Hương Lê nghĩ một đằng, lại nói một nẻo nói, cô chỉ có cảm giác hưởng thụ ấm áp yên tâm chính là những lúc cùng với Đinh Nhị Cẩu riêng tư ở chung với nhau, không có áp lực, nếu có chuyện gì xảy ra luôn luôn có mặt hắn giúp đở, lúc trước khi chưa có mặt Đinh Nhị Cẩu mọi chuyện cô luôn phải tự thân mình làm, nói thật, từ khi Đinh Nhị Cẩu bước chân vào trong thôn Lê Viên, cô cảm giác thấy mình được buông lỏng áp lực thật nhiều, cô thấy mình có một chỗ dựa tin cậy, có thể thể yên tâm phó thác mọi chuyện cho người.
Con Đinh Nhị Cẩu thì nghĩ đến lúc Lưu Hương Lê bị mình lột sạch quần áo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên giường, hai điểm đỏ bừng của đầu núʍ ѵú nằm trên đỉnh của đôi bầu vυ' đầy đặn trắng như tuyết thật là chói mắt, còn phía dưới cái âʍ ɦộ phình cao, dày dặc cỏ đen mịn màng tươi tốt, đặc biệt nhất là khi Lưu Hương Lê nằm ngửa, cái âʍ ɦộ càng thêm phồng to như là một cái bánh bao thịt, khiến người không nhịn được, vừa nhìn thấy là muốn cắn lên một miếng, nhưng lại sợ vô tình phá hư cái bánh bao thịt, nên phải nhẹ nhàng vuốt ve nâng niu, với một cảm giác vô cùng mịn màng, không nghĩ qua là, từ ở sâu ở bên trong chính giữa, vừa chạm nhẹ vào sẽ ngào ngạt chảy ra mùi vị của nước thịt.
Bất giác dươиɠ ѵậŧĐinh Nhị Cẩu tự động cứng rắn lên, Lưu Hương Lê thìkhông có biết đến dưới háng củaĐinh Nhị Cẩu biến hóa, vẫn còn đắm chìm mơ mộng trong thế giới riêng của hai người.
Trước mặt con đường dần dần rộng ra, Đinh Nhị Cẩu lá gan cũng lớn lên theo, buông một bàn tay đang lái xe, nắm lấy bàn tay củaLưu Hương Lê, đưa xuống giữa háng mình..
Lúc mới bắt đầu Lưu Hương Lê cũng không biết ý đồ của hắn, cho đến khi đυ.ng vào củ cà rốt to, mới hiểu được thằng này muốn gì, đang chạy xe mà cũng có thể như vậy, nhưng không đành lòng làm hắn mất hứng, vì thế hai tay sờ soạng mở dây nịch lưng của Đinh Nhị Cẩu, rồi luồn tay vào phía bên trong quần của hắn, khi bàn tay Lưu Hương Lê với làn da lạnh lẽo vì thấm ướt sương mù của vùng núi, chạm tới dươиɠ ѵậŧ chó của Đinh Nhị Cẩu, thân thể hai người chợt rùng mình một cái, nhưng Đinh Nhị Cẩu khi chấn động dưới háng, thì tay ga lại mạnh mẽ gia tăng, chiếc xe máy giống như con ngựa hoang bất kham chồm nhanh về phía, khiến Lưu Hương Lê sợ tới mức phải nắm chặt cây thịt to cứng rắn để giữ thế ngồi của mình.
Hai người tiến lên thêm một đoạn, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy mình tay lái hơi chuệch choạc, không dám tiếp tục chạy thêm tiếp tục, vì thế phanh xe, ngừng lại.
Lưu Hương Lê biết sắp sửa phát sinh ra chuyện gì, chờ xe dừng lại, liền nhảy xuống xe, chân vừa chạm đất chưa kịp ổn định thân hình, thì đã bị Đinh Nhị Cẩu ôm chặt vào trong ngực, phía Đông ánh thái dương bắt đầu xuất hiện, sao Mai tinh khôi lưu luyến cáo biệt, lặng lẽ như là tan biến vào hư không.
Một màn kí©ɧ ŧìиɧ hôn môi dồn dập như vũ bão, làm cho Lưu Hương Lê còn chút rụt rè bị đánh mất, cô giờ thì không còn bận tâm đây là nơi nào, cứ như vậy hồn nhiên mặc choĐinh Nhị Cẩu sờ soạng rờ mó, chẳng bao lâu,mồ hôi cùngdịch nhờn đã thấm ướt dưới đáy qυầи ɭóŧ.
Lưu Hương Lê đúng lúc này cũng đã là bị kích động ngứa ngáy khó nhịn, cô cũng thấy được Đinh Nhị Cẩu nhanh sắp không kiên trì được nữa rồi, lúc này mới đứng lên thò tay cỡi dây lưng của mình,nhưng Đinh Nhị Cẩu đột nhiên chặn lại, điều này làm cho cô có chút ngạc nhiên khó hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Đinh Nhị Cẩu không nói gì chỉcười nham nhở,dìuLưu Hương Lê đi về phía phía cây cổ thụ có một nhánh to đâm ngang, để hai tay cô vịn lên nhánh cây, nâng cái mông đít nhổng cao lên, sau đó hắn cởi dây lưng củaLưu Hương Lê ra , đem cái quần dài cùng quần lót kéo chung một lần xuống đếnđầu gối, Đinh Nhị Cẩu đứng từ phía sau nhìn cái bờ mông trắng nõn củaLưu Hương Lê lộ ra,cùng với cái âʍ ɦộ đã ướt nhẹp từ bên trong khe giữa, cửa miệng âʍ đa͙σđang bị bờ mông kẹp lại rất chặt,bên trong hai mép nhỏ như rặn từngchút một dịch nhờn chảy ra, khiến cho Đinh Nhị Cẩu vừa mới nhìn thấy đã thèm nhỏ dãi, hắn không chờlâu nữa, liền lấy tay móc dươиɠ ѵậŧra, để sát vào miệng âʍ đa͙σ, cạ cạ vài cái, sau đó mới đột nhiên bất ngờ, thoáng một phát đâm thẳng vào âʍ đa͙σLưu Hương Lê.
-Ư…
Đột nhiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho Lưu Hương Lê nhịn không được nặng nề rên lên một tiếng .
Đinh Nhị Cẩu giống như là một kẻ lang thang đói khát đã lâu, giống như đói ở từ phía sau lưng Lưu Hương Lê khởi động rất nhanh, cònLưu Hương Lê cũng khát khao không thua kém gì, vặn vẹo giãy dụa bờ mông trắng phối hợp, giống như lá hai người song kiếm hợp bích vậy.
Mênh mông giữa trời đất yên tĩnh im ắng,một đôi trở về bản năng nguyên thủy ở nơi này tận tình hưởng thụ sựkhoái hoạt giữa nam và nữ, thân thể chưa bao giờ như hôm nay tận tình thả lỏng, vứt bỏ mọi chuyện vui buồn trong cuộc sống.
– Phạch..phạch…phạch . . .
Tiếng thịt da va chạm mãnh liệt,phát ra tiếng vang lanh lảnh.
– A…ừ..ừ..
Lưu Hương Lê bị Đinh Nhị Cẩu dùng hỏa lực cường đại thổi tung, sướиɠ đến muốn chết trong cơn du͙© vọиɠ.
Đinh Nhị Cẩu tiết tấu dươиɠ ѵậŧ đâm vào âʍ đa͙σ càng lúc càng nhanh, Lưu Hương Lê thời gian trôi qua sướиɠ đến mức sắp không chịu nổi, dịch nhờn bên trong âʍ đa͙σtheo động tác đâm vào rút ra của dươиɠ ѵậŧ Đinh Nhị Cẩu,theo hai bên mép nhỏchảy dọc xuống,hắn hăng lên, càng chiến càng mạnh, đột nhiên Lưu Hương Lê liền toàn thân kịch liệt run rẩy, trong miệng cũng rên gào:
– Ai…Nhị Cẩu… nhanh mạnh hơn chút…nữa…!
Lưu Hương Lê đã tới thời khắc sắp đạt được cơn cực khoái, Đinh Nhị Cẩu lập tức cũng cảm giác được một loạt run rẩy từ bên trong âʍ đa͙σ Lưu Hương Lê , như là bó chặc bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, cánh hoa co rút kịch liệt, một lànâm tinh từ trong sâu thẳm tử ©υиɠ của cô, nóng chảy trào phún,từng tia bắn vào đầu khấc dươиɠ ѵậŧ của Đinh Nhị Cẩu, những sợi dây thần kinh từ dưới háng lan truyền khắp cả toàn thân, làm cho hắn như cứng người lại, một hồi tê dại lâng lâng.
Lưu Hương Lê thở hổn hển, thân thể mềm nhũn tựa vào nhánh cây, toàn thân một chút sức lực tựa như không còn.
Lúc sau qua cơn cực khoái, Lưu Hương Lê như là tỉnh dậy, thì thấy Đinh Nhị Cẩu dươиɠ ѵậŧ hãy còn cứng rắn vẫn chưa có xuất tinh .
Lưu Hương Lê ra dấu hiệu cho Đinh Nhị Cẩu nằm ngửa trên thảm cỏ dại dưới cây cổ thụ, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, khuấy động lên.
– Hừ…lì quá…
Lưu Hương Lê nhìn dươиɠ ѵậŧ hắn mắng yêu, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm lấy dươиɠ ѵậŧ, sau đó đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, phong tình vạn chủng lộ ra trên khóe mắt, hiện ra dáng dấp của một người đàn bà thành thục quyến rũ xinh đẹp! Sau đó cái miệng nhỏ nhắn từ từ ngậm vào đầu khấc đang nồng nặc một mùi vị tanh tưởi của tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang ri rỉ ra từ lổ đái dươиɠ ѵậŧ, trộn lẫn với cái mùi chua ngấy của âm tinh chính mình .
– Ưʍ..
Chỗ đầu khấc bỗng nhiên truyền tới cảm giác hứng thú mất hồn làm cho Nhị Cẩu thoải mái nhịn không được rên lên nhè nhẹ.