Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 118-2: Dì và cháu

– Vâng! Cháu cũng đói rả ruột rồi!

Đinh Nhị Cẩu cười ha hả gật gật đầu. Vương Bạch Lệ pha chén trà cho hắn đem lên nói:

– Trước uống nước chờ một chút, đồ ăn chỉ còn xào nữa là xong!

Đinh Nhị Cẩu liền vội vàng khom người hai tay tiếp nhận ly trà nói:

– Không có việc gì… không có việc gì!

– Được, vậy cháu trước xem tivi đi, dì đi xào rau!

Vương Bạch Lệ nói xong liền xoay người đi về phía phòng bếp rồi.

Đinh Nhị Cẩu vừa uống trà, vừa quan sát bốn phía đánh giá bố cục, bài trí trong nhà Vương Bạch Lệ.

Có ba phòng ngủ, một phòng khách, nhìn về chung quanh, rất sạch sẻ thoải mái dễ chịu, chỉ có điều để cho hắn cảm thấy phòng lớn như vậy, chỉ có một người đàn bà ở, hình như là có chút lạnh tanh vắng vẻ rồi.

Nhìn xem chung quanh nhà phó bí thư Vương Bạch Lệ một lần, Đinh Nhị Cẩu đặt chén trà xuống đem ánh mắt xê dịch đến nơi đang truyền đến tiếng xào rau “ xì xì “ trong phòng bếp, đã thấy bóng lưng Vương Bạch Lệ, lập tức hai mắt tỏa sáng, phát hiện Vương Bạch Lệ đang mặc một cái váy sợi tơ hồng nhạt, từ phía sau nhìn về phía trên, phía lưng hơi hở ở gần gáy cổ, da trắng như tuyết, lộ ra trong suốt mát mẻ, gợi cảm cực kỳ, đem ánh mắt dời xuống chậm rãi di động dọc theo xuống dưới , phía sau cái mông to, bị mảnh vải sợi tơ hồng nhạt che lại, váy mặc ở nhà có tính chất rất mềm mại, cơ hồ là dính sát thân thể của Vương Bạch Lệ rũ xuống, vi thế dáng người cơ thể Vương Bạch Lệ đường cong uyển chuyển liền hoàn mỹ hiện ra toàn bộ, bờ mông tròn mập vểnh lên, quả thực là làm ngây người, làn váy vừa vặn che khuất vẻ đẹp cái mông của cô, cặp đùi thon dài thẳng tắp, cách ăn mặc cứ thế như vậy nửa kín, nửa hở càng trêu chọc lòng người, khiến cho Đinh Nhị Cẩu không khỏi có chút ý nghĩ kỳ quái mà bắt đầu.

– Cháu chờ một chút, có một món ăn làm xong rồi đây!

Vương Bạch Lệ bưng lên món ăn vừa làm xong.

– Từ từ, không gấp đâu dì!

Nhưng trong phòng đã đã nổi lên lượn lờ mùi thơm, ngửi thấy liền có chút chảy nước miếng thèm ăn rồi .

Đinh Nhị Cẩu ánh mắt hoàn toàn bị cơ thể Vương Bạch Lệ hấp dẫn, nhìn dáng đi của cô qua lại, mà tầm mắt hắn di động theo, khi Vương Bạch Lệ đem món ăn vừa xào xong bầy biện đặt trên bàn cơm, cô lại xoay người chuyển thân mình đi vào phòng bếp, bởi vì cái váy làn vải quá mức mềm mại, nhu hòa, trong tích tắc theo động tác cú xoay người nhanh, nên mép dưới cái váy nhẹ nhàng chuyển động, trong nháy mắt đó, Đinh Nhị Cẩu ánh mắt đột nhiên phát sáng lên, lông mày giãn ra , mở to hai mắt nhìn, cái này vô tình thoáng một phát, để cho hắn nhìn thấy điều mà bốn ngày trước, khi mua giùm băng vệ sinh cho Vương Bạch Lệ ước ao muốn thấy mà không có cơ hội nhìn được mông đít của Vương Bạch Lệ .

Từ phía sau làn váy lung lay chỉ trong tích tắc, cái mông to tròn với cái qυầи ɭóŧ cũng màu hồng của Vương Bạch Lệ liền in vào Đinh Nhị Cẩu tầm mắt, hai nờ mông tròn mập vểnh lên, phía trên múi thịt run run lay động, Đinh Nhị Cẩu ngay tức khắc liền có một loại cảm giác huyết mạch phún trương, kích động thiếu chút nữa chảy xuống máu mũi, chỉ vẻn vẹn thấy được trong vòng không qua một giây, khi Vương Bạch Lệ xoay người đi rồi, làn váy liền bồng bềnh rủ xuống, phủ lên lại cái mông mềm mập mạp của cô .

Đợi cho Vương Bạch Lệ đi vào tới phòng bếp, Đinh Nhị Cẩu mới hồi phục tâm trí , trong đầu lại hiện lên cái mông đít của Vương Bạch Lệ , không kềm hãm được trong lòng, chỉ muốn dùng tay sờ một cái cho biết cảm giác sướиɠ như thế nào.

Nghĩ đến Đinh Nhị Cẩu có chút ngồi không yên, liền đứng dậy hướng trong phòng bếp đi đến, ánh mắt chăm chăm nhìn vào một mảnh bên vai Vương Bạch Lệ hớ hênh lưng trần phía sau, từng chút từng chút tới gần Vương Bạch Lệ, gần trong gang tấc đứng ở sau lưng cô , một cỗ nhàn nhạt thành thục mùi thơm của cơ thể người đàn bà liền bay vào trong mũi.

Vương Bạch Lệ trong tay nắm lấy cái chảo có cán thuần thục nhanh chóng đảo qua, đảo lại trên bếp lò, có lẽ là quá chăm chú, nên không có chú ý tới Đinh Nhị Cẩu đã đứng ở phía sau lưng, ngây ngốc như con gà gỗ, cảm thụ cái mùi riêng biệt của người đàn bà thành thục.

Vương Bạch Lệ nêm thêm gia vị vào chảo, lúc cô đổ dấm chua vào trong, vì độ nóng đang rất cao, bất ngờ “ phụt “một tiếng làm bốc lửa lên, bị dọa sợ quá nên Vương Bạch Lệ thả cái chảo có cán nằm nguyên trên bếp, lùi về phía sau, đồng nghĩa với tư thế lùi lại, bờ mông đầy đặn rất tròn liền đυ.ng vào hạ thể Đinh Nhị Cẩu lúc này dươиɠ ѵậŧ đang có phản ứng sưng cứng, lập tức Vương Bạch Lệ cảm giác được một cục thịt to dài cứng rắn chỉa thẳng vào cái mông của mình, thất kinh nghiêng đầu xem xét , thì mới phát hiện Đinh Nhị Cẩu đang đứng phía sau .

– Cháu.. đứng ở chỗ này làm gì vậy?

Vương Bạch Lệ giật mình, mặt hơi ửng đỏ , có chút kinh hãi hỏi .

Khi dươиɠ ѵậŧ đè ở trên mông đít Vương Bạch Lệ, Đinh Nhị Cẩu rõ ràng cảm thấy tức thì một sự co dãn cực kỳ trên cái mông thịt, trong nháy mắt đó liền xông lên đầu ý nghĩ, máu nóng quá mức hưởng thụ, phía dưới dươиɠ ѵậŧ không tránh khỏi càng cứng thêm, nhúc nhích một cái.

– Cháu.. tới giúp dì một tay!

Đinh Nhị Cẩu nói xong liền lập tức cầm lấy cái nắp nồi đậy lên cái chảo, ngọn lửa mé tronng cái chảo lập tức mất ngay .

– Cháu cũng biết cách này à?

Vương Bạch Lệ kinh ngác nhìn hắn một cái, dưới cái nhìn của Vương Bạch Lệ, người tuổi trẻ bây giờ, hiểu được những chuyện thông thường trong bếp núc không có mấy người, mà ngay cả chính cô vừa rồi, dưới tình thế cấp bách bị dọa sợ đến nỗi quên che nắp nồi lại , mà còn vứt bỏ cái chảo thụt lui .

– Hì..cũng biết sơ sơ dì ạ!

– Được rồi, cháu đi ra ngoài ngồi đi, đã làm xong hết rồi!

Vương Bạch Lệ cảm thấy hắn đứng ở trong phòng bếp có chút vướng chân vướng tay, với lại cùng đừng gần gần mình quá, cũng có chút không rõ làm sao làm mà mình hơi luống cuống, vừa rồi cái của nợ cứng ngắt kia, kia thoáng qua đâm vào bờ mông mình, khiến tim đập của mình có chút hôì hộp, có chút khẩn trương.

– Để cháu bê nồi cơm ra nhé!

Nhận ra được Vương Bạch Lệ có chút khẩn trương, Nhị Cẩu không dám ở lâu trong bếp nữa, nói xong liền bưng nồi cơm ra khỏi phòng bếp để trên bàn ăn, rồi xới vào sẵn hai chén cơm đầy.

Lúc này hắn nhìn kỹ một chút, trên bàn có thịt kho tàu, chân gà chiên, rau xào thịt , cá quả sốt cà, rau muống xào tỏi thịt, mỗi món một ít, màu sắc trôn lẫn với mùi thơm các loại thức ăn khiến hắn phải nuốt nước bọt vì bị khêu gợi cơn đói, vì vậy thừa dịp Vương Bạch Lệ đang còn trong bếp, Đinh Nhị Cẩu liền vụиɠ ŧяộʍ, động đũa kẹp một miếng thịt đưa vào trong miệng nhai kỹ.

Qua thêm vài phút đồng hồ, Vương Bạch Lệ bưng món ăn cuối cùng đi ra, đem chén đĩa sắp đặt lại gọn gàng, lau sơ bàn tay còn dính dầu mỡ lên cái tạp dề, lúc này Vương Bạch Lệ mới nhớ tới chính mình nhất thời quên mất cỡi tạp dề sau khi làm thức ăn xong , vì vậy liền nhẹ nhàng mỉm cười, vòng tay ra sau lưng, cởi sợi dây lưng , tiện tay đem cái tạp dề cởi ra khoác lên trên lưng chiếc ghế dựa .

Đinh Nhị Cẩu ánh mắt lập tức dời về phía bộ ngực của cô, cổ áo cái váy khá thấp, một làn da thịt trắng trẻo trong suốt, khiến cho người nhìn có chút hoa mắt, một khe rãnh sâu thằm thẳm giữa đôi bầu vυ' dần dần lan tràn tiến sâu vào dưới cái cổ áo, hai bầu vυ' cao ngất nẩy nở lộ ra vô cùng dụ người, lập tức hắn có một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt từ bụng dưới bay thẳng lên tận trên đầu , hắn mở trừng hai mắt, cố gắng kềm chế bảo trì đầu óc cho thanh tỉnh, bây giờ không phải là lúc hành động thiếu suy nghĩ , dù sao đối mặt với phó bí thư Vương Bạch Lệ, hắn vẫn còn có chút sợ hãi trong lòng, nhất là cô cũng còn là người đàn bà của bí thư Điền Gia Lượng nữa, chỉ cần sơ xẩy một bước chân tính toán, hắn sẽ rơi xuống vực sâu ngàn thước không có cơ hội vãn hồi.

Vương Bạch Lệ trông thấy ánh mắt của hắn nhìn trên cổ của mình, là người từng trãi, cô cũng ý thức được thằng này đang có chút không cầm lòng được khi nhìn thấy mình, nghĩ tới đây Vương Bạch Lệ ánh mắt liền mất tự nhiên đã rơi vàohạ bộ của Chu Thông, chính giữa cái kia có chút ít nổi lên, nên cô hơi ửng đỏ mặt, không nhanh không chậm hỏi.

– Trường Sinh , cháu đang nhìn cái gì vậy?

– Ưm… không có . . . không có nhìn gì , dì mau ăn cơm , để lâu thức ăn nguội hết!

Thần sắc của Đinh Nhị Cẩu rõ ràng bối rối, nhìn thoáng qua Vương Bạch Lệ , liền cầm đũa lên cúi đầu ăn cơm.

Vương Bạch Lệ cười nhẹ gật đầu, , bưng chén cơm lên cùng ăn , nói:

– Ừ, dùng bữa đi.

Cả hai cùng cặm cụi ăn một hồi, Vương Bạch Lệ khóe miệng toát ra một nụ cười hiền lành , lúc này thấy cô bình dị gần gũi không ít , nhẹ giọng hỏi:

– Trường Sinh, cháu cảm thấy dì như thế nào?

Đinh Nhị Cẩu đã sớm bị Vương Bạch Lệ mỗi lúc giở tay nhấc chân đều tản mát ra nét thành thục của người đàn bà đã có chút thần hồn điên đảo rồi, không chút nghĩ ngợi liền khen không dứt lời:

– Dì thật xinh đẹp hơn người , trong công tác lại có thể làm đến phó bí thư uy phong, lại còn có làm thức ăn rất ngon , là một người thật là hoàn mỹ nha.

– Đinh Trường Sinh!

Vương Bạch Lệ trong giọng nói có chút tức giận, nhìn hắn chằm chằm

– Sao . . . Làm sao vậy hả dì?

Đinh Nhị Cẩu nhất thời có chút bó tay , ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, như thế nào ca ngợi một hồi, chẳng những Vương Bạch Lệ không vui, mà khuôn mặt lại còn tỏ vẻ khó chịu?

Vương Bạch Lệ nhìn hắn đang ngây ngẩn cả người ra , thì cũng thấy được thái độ của mình có chút không tốt lắm, liền nhẹ giọng lại nói:

– Điều dì hỏi, là cách làm người của dì như thế nào, cháu nói mò bậy bạ gì vậy hả?

Đinh Nhị Cẩu tâm tình dần dần trở nên thăng bằng lại, cười cười xấu hổ, ấp úng nói:

– Làm người à? Làm người . . . làm người rất tốt .

– Đừng nói hươu nói vượn nữa, được rồi, bây giờ cháu nói lời thật trong lòng đi , đừng tâng bốc lấy lòng dì nữa, dì cũng biết, cháu thấy dì cùng một cánh với bí thư Điền Gia Lượng, thì đã không ưa thích, với lại chắc cháu cũng đoán ra được mối quan hệ của dì với bí thư là như thế nào, vào cái ngày dì nhờ cháu giúp, khi vào trong phòng của ông ta, chắc cháu xem dì là người dễ dãi không ra gì , phải không?

Đối với Vương Bạch Lệ cái gì cũng đã biết rõ , Đinh Nhị Cẩu cố gắng gật đầu nhẹ , ấp úng nói: "

– Vâng. . . là có chuyện như vậy, nhưng bất quá cháu có thể hiểu được dì chắc có nỗi khổ tâm của riêng mình, thật ra dì cũng không có gì là xấu, dì xinh đẹp lại giỏi..nấu ăn, ai mà không thích..

Nghe hắn nói loạn xạ như vậy , Vương Bạch Lệ tự nhiên ở trong lòng cũng thư thái không ít , bình thản nói:

– Trong cơ quan cháu là người mới, thời gian nhận thức với dì ngắn nhất , tính cách mọi thứ không nên nhìn bề ngoài của con người mà vội đánh giá, riêng với cháu, chỉ cần trong công tác không xảy ra bất trắc điều gì , dì sẽ cố gắng giúp đỡ cho cháu.

– Vâng! Cháu hiểu ý của dì.