Mở khóa ra đẩy cánh cửa vào căn phòng hoang phế bỏ trống đã lâu, đầy bụi cậm với cứt chuột, đây là căn phòng còn trống của chủ nhà cho thuê để lại, bên trong chứa chất khá nhiều sách cũ gửi lại mà không mang đi, cả nhà của Triệu Hinh Nhã phòng ốc cũng đủ để ở, nên cũng chẳng buồn đυ.ng đến.
Bên tay trái có một cái bàn học gần như mục nát, trừ nó ra, không có đồ vật gì khác, căn phòng vốn không gian chẳng lớn lắm, ngược lại có vẻ phá lệ trống trải, đưa mắt nhìn bốn phía, mé bên trong cách bức tường tầm một mét, có một cái kệ nhiều tầng đựng sách vở rất cũ kỹ hình như còn tồn tại một số bộ sách cổ, cũng đều rách mướp rồi, bất quá nhìn sơ qua tựa sách, có vài cuốn là sách lịch sử, mặt trên có buộc chỉ lại rất là cổ kính.
Triệu Hinh Nhã nói:
– Đi thôi! Chúng ta trước rửa sạch mặt trên sàn.
Đinh Nhị Cẩu ôm cái máy hút bụi, chổi, khăn lông lau đạp, đem một đống lớn dụng cụ làm vệ sinh đặt ở sàn mặt trên, Triệu Hinh Nhã bước đến mở cửa sổ ra thông gió.
– Được rồi, bắt đầu đi.
Hắn nhanh đi qua đem máy hút bụi đầu dây cắm vào ổ điện, Triệu Hinh Nhã dùng máy hút bụi quét dọn trên sàn nhà bụi đất.
Hơn hai tiếng đồng hồ đã dọn dẹp xong sạch sẽ, mồ hôi ướt đẩm áo cả hai người, sau khi ngồi thở phì phò nghỉ mệt, Đinh Nhị Cẩu đứng lên dùng chổi lông lau trên tủ sách bụi bậm, thỉnh thoảng xem qua một chút, phần nhiều là sách cổ xưa, Đinh Nhị Cẩu nhìn sơ lược đã biết thấy có mấy bộ sách cổ điển giá trị, đột nhiên tầng chót trên cùng của kệ sách một tiếng động vang lên, ” cạch ” từ trên rơi xuống một quyển sách, Đinh Nhị Cẩu xoay người từ dưới nhặt lên, phủi đi lớp bụi, đã thấy một quyển sách mà hắn hồi trước rất thích nhưng chưa được xem qua《 Sơn Hải Kinh 》, Đinh Nhị Cẩu nhớ lại giáo viên chủ nhiệm của hắn từng giới thiệu qua 《 Sơn Hải Kinh 》 là sách cổ Trung Quốc thời Tiên Tần, chủ yếu ghi lại là thần thoại cổ đại, địa lý, các loại sản vật, võ thuật, tôn giáo, cổ sử, y học, các nội dung rất đa dạng, có vài học giả lại cho rằng 《Sơn Hải Kinh》 không chỉ là thần thoại, còn là viễn cổ bác học, nhất là về phương pháp y học hướng dẫn xoa bóp, bấm các huyệt chữa bệnh rất hiệu quả…..
Đinh Nhị Cẩu trong lòng mừng rỡ, cảm giác mình trong phút chốc nhặt được vật quí, thầm nghỉ sau này nếu có thời gian nhất định xem có cái gì đáng giá trong quyển sách nghiên cứu thăm dò, hắn còn mân mê nghiên cứu đâu, bỗng nhiên lại nghe “cạch” tiếng vang, lại vài quyển sách rớt xuống mé sau cái kệ sách sát tường, Đinh Nhị Cẩu vội vàng đi vòng ra sau cái kệ xem xét.
Lúc này Triệu Hinh Nhã đã bớt mệt, vươn vai đứng dậy, nhìn trái phải, hơn năm phút trôi qua mà không thấy Đinh Nhị Cẩu quay ra, nên cũng vòng ra sau kệ sách tìm hắn, thì thấy hắn đang ngồi xổm dưới đất, đang liếc nhìn một quyển sách.
– Trường Sinh hắn xem gì mà say mê vậy, mình đến sau lưng mà hắn cũng không hay biết!
Triệu Hinh Nhã trong lòng thầm hỏi, Đinh Nhị Cẩu không có hé răng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm trong quyển sách xem, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như là tẩu hỏa nhập ma, Triệu Hinh Nhã để sát vào sau lưng hắn,cái đầu khom xuống quan sát, thì ra trong tay Đinh Nhị Cẩu cầm là một quyển《 Thuật Phòng The: Sunga nhị thập bát chiêu thức 》 hội họa nam nữ chuyện phòng the hai mươi tám chiêu thức của Nhật Bản, nam nữ người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trần như nhộng, các loại tư thế mây mưa giao hoan, ngay cả diện mạo mặt mũi biểu tình đều trông rất sống động, thảo nào hắn chăm chú như vậy
Triệu Hinh Nhã mặt phấn cũng ửng đỏ, kìm lòng không được nuốt từng ngụm nước bọt, trong nội tâm cô có giọng nói cho cô biết: Đi mau, ngươi là đàn bà đàng hoàng có chồng, làm sao có thể nhìn lén loại sách hạ lưu dâʍ ɭσạи như vậy? Hai đầu núʍ ѵú đã kìm lòng không được sung huyết sưng cứng đứng lên rồi, Giữa hai chân Triệu Hinh Nhã trở nên như có lửa nóng, rất nhanh trong giữa khe âʍ ɦộ đã có cảm giác hơi ẩm ướt, biết rõ không nên, nhưng không cách nào khống chế tư tưởng của mình, bên trong ngứa ngáy, như bị vạn con kiến bò, khó chịu phải chết, giờ khắc này, Triệu Hinh Nhã thấy mình ngây ngốc như say rượu, dịch nhờn từ cửa miệng âʍ đa͙σ đã bắt đầu hơi rỉ ra, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác này, Triệu Hinh Nhã cảm giác được dưới háng mình, trong cái qυầи ɭóŧ màu trắng ôm sát cái âʍ ɦộ đẫy đà màu mỡ, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới từ sâu bên trong một trận như đang co rút lại, nhất thời một làn dịch nhờn đã phun trào ra trong cái qυầи ɭóŧ trắng mỏng.
“Uỵch ..chít ” một tiếng rít lên sắc bén, sợ tới Triệu Hinh Nhã “A” một tiếng thét chói tai, Đinh Nhị Cẩu đang ngồi giật mình ngửa đầu lên nhìn, thì Triệu Hinh Nhã đã bổ nhào vào lộn qua trên đầu Đinh Nhị Cẩu đang ôm ấp du͙© vọиɠ từ trong quyển sách.
“Phịch..ùm.” nguyên nhân là có con chuột từ trên kệ sách nhảy xuống chạy đâm đầu trúng gót chân của Triệu Hinh Nhã, làm cô cũng giật thót mình, hồn vía lên mây ngã bổ nhào cắm đầu lộn qua người Đinh Nhị Cẩu.
May mắn cho Triệu Hinh Nhã cũng là dịp may cho Đinh Nhị Cẩu.
Nếu không có cái háng của Đinh Nhị Cẩu thì e rằng Triệu Hinh Nhã đã đập đầu xuống sàn nhà, vì lúc cô té xuống, hắn vừa ngửa đầu lên nên bị sức nặng cô đè xuống, hắn bị ngã bật ngữa, lưng dính trên sàn nhà.
Một tình huống oái ăm đã xảy ra, khuôn mặt của Đinh Nhị Cẩu ở ngay giữa hai bắp đùi gần háng của Triệu Hinh Nhã, âʍ ɦộ của cô tựa như một cái bánh bao lớn xuất hiện trước mắt hắn, còn gò má của Triệu Hinh Nhã thì áp lên con quái vật khủng long của hắn đang nổi cộm lên, hiện giờ cả hai lại giống như tư thế bú ɭϊếʍ nam dưới, nữ trên theo thế 69 vậy.
Không gian như đọng lại yên tĩnh lạ thường…
Thời gian cũng ngừng trôi…
Một giây…
Hai giây….
Ba giây…..
……………
Sáu mươi giây..
Triệu Hinh Nhã cảm giác được dưới gò má mình, con quái vật to kinh dị mà lần đầu tiên trong đời mình mới tiếp xúc đang dần dần nhô lên mà cô thừa hiểu đó là dươиɠ ѵậŧ của Đinh Nhị Cẩu đang cương lên, bất chợt dươиɠ ѵậŧ giật nẩy, như gượng đứng lên đánh vào gò má Triệu Hinh Nhã mấy cái liền liên tiếp, một mùi tanh tưởi hôi nồng nặc của con giống đực đã ào ào xối xả phóng xuất ra, bên gò má của cô nóng rực lên khi tiếp xúc với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Đinh Nhị Cẩu thẩm thấu qua chiếc quần dài của hắn, không gian, thời gian giờ đã hoàn toàn biến mất hết, trong đầu của Triệu Hinh Nhã thoáng qua đây là một đứa bé trinh nguyên lần đầu tiên tiếp xúc với cơ thể người phụ nữ nên không chịu nỗi đã xuất tinh, bụng cô quặn thắt lại ,không kềm hảm được, cô âm thầm le lưỡi ra liếʍ lên tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn như thưởng thức hương vỊ mật ong nguyên chất, bụng cô quặn thặt lại, từ cổ tử ©υиɠ chật hẹp chợt như giãn nỡ ra, âm tinh tràn ra như bờ đê bị vỡ giữa cơn sóng lũ, theo bản năng con cái, cô ép mạnh cái âʍ ɦộ của mình ma sát trên khuôn mặt của Đinh Nhị Cẩu.
Về phần của Đinh Nhị Cẩu khi ngã xuống, mặt bị đè ở ngay giữa háng của Triệu Hinh Nhã , bởi vì cái quần, ngay giữa háng bị mồ hôi ướt nhẹp, trong cái quần dài, qυầи ɭóŧ rõ ràng nhỏ hẹp ịn vào hiện ra, bóng loáng đùi đẹp thon dài giờ phút này đã có một tầng mồ hôi, dưới ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi xuống thoáng hiện mê người sáng bóng.
Đinh Nhị Cẩu nhìn chằm chằm giữa hai đùi chỗ thần bí đang bị cái qυầи ɭóŧ trong suốt màu trắng sợi tơ gợi cảm bó lại, cái âʍ ɦộ phình lên, tượng trưng trái chín mật đào căng mọng, xuyên thấu qua kia làn vải sợi tơ trong suốt thấm mồ hôi, có thể tinh tường thấy hai bên mép lớn như là đang sung huyết, đám lông màu đen trên âʍ ɦộ thoải mái mọc dài quanh khu vực thánh vực, lỗ mũi hắn hít sâu vào cái mùi quen thuộc của con cái khi động dục, ngây ngấy hơi hôi của dịch nhờn, nặng mùi mằn mặn của mồ hôi thấm ra khi cơ thể hoạt động dọn dẹp, khai nồng của mùi nướ© ŧıểυ bị giam cầm trong cái qυầи ɭóŧ suốt cả buổi trưa nóng bức, khi hắn thấy vết loang dịch nhờn từ cửa miệng âʍ đa͙σ loang dần, từ từ thấm ra bên ngoài cái quần dài thì hắn không chịu nỗi sự tra tấn du͙© vọиɠ suốt đầu giờ đến gần chiêù nữa, nên đã phóng xuất…
Nói ra thì chậm nhưng chỉ vỏn vẹn trong vòng có hơn sáu mươi giây mà thôi.
Con đực đã xuất tinh nhanh chóng như là lần đầu tiên mới được tiếp xúc cái mùi tanh hôi của con cái!
Con cái bị khích động lên cơn động dục ngay lập tức đạt được cơn cực khoái, mà đã từ lâu chưa từng thấy khoái hoạt như hôm nay.
Chỉ trong vòng hơn một phút, trong nháy mắt, cả hai đều lên cơn đỉnh phong như cơn bão tố bất chợt ập đến mà không ai ngờ đến, hỏi thử mấy ai trong đời có được?
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy Triệu Hinh Nhã vô tình hay cố ý vặn vẹo đến lợi hại, tựa hồ cũng nghe được tiếng tim đập của cô, trên mặt lại nóng lên, Đinh Nhị Cẩu yên lặng không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng Đinh Nhị Cẩu nuốt xuống một hớp nước bọt, bối rối giải thích.
– Thím…thím, cháu… không phải cố ý…
Cho dù là Triệu Hinh Nhã đã là người từng trải, lúc này tâm hoảng, ý loạn thở gấp một tiếng, rù rì ngượng ngùng nói:
– Thím…sợ. sợ muốn chết! Quên đi.. là bản năng, chỉ vô tình..không bao giờ nhắc lại nữa…cháu hiểu không.!!!
– Vâng! Cháu hiểu chỉ là..vô tình, không nhớ đến nữa!
Đang lúc hai người lưu luyến, bầu không khí mập mờ cấm kỵ trong căn phòng càng ngày càng đậm hơn, kí©ɧ ŧìиɧ hết sức căng thẳng thời điểm, bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Khấu Oánh Oánh.
– Mẹ, con đi học về!
Oánh Oánh vui vẻ đi vào phòng khách, thấy mẹ chậm rãi từ trong căn phòng chứa sách dọn dẹp đi ra, Đinh Nhị Cẩu cũng mặt mũi dính đầy bụi bặm ở phía sau, cô bé nhào vào trong lòng mẹ làm nũng nói:
– Mẹ, bộ mẹ thật sự sai anh Nhị Cẩu dọn dẹp à? Mẹ xem anh Nhị Cẩu giờ bộ dạng đã giống như là người móc cống lên vậy, hôi rình…
……………………………………………………………………….
………………………………………………………………………..
Tranh thủ trong lúc Khấu Oánh Oánh đi tắm rửa, Đinh Nhị Cẩu cũng thay đổi mặc bộ đồ đồng phục cảnh sát vào, cũng may là biết trước rằng dọn dẹp bụi bặm nên hắn đã mang theo một bộ đồ dùng lao động để thay đổi, nếu không thì thật là khó xử nha! Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng xen lẫn vô cùng vui sướиɠ dào dạt ở trên mặt, cầm hai quyển sách cất luôn vào túi xách mang theo.
Cơm nước buổi chiều xong, bởi vì Khấu Đại Bằng còn không có về, cho nên kêu tài xế Đỗ Sơn Khôi đến nhà, phụ trách đưa Đinh Nhị Cẩu trở về.
– Anh bạn nhỏ, em giỏi thật nha, mới làm đội viên liên phòng chưa bao lâu, giờ đã lên làm cảnh sát chính thức rồi!
– Úi trời! Em không nói dối anh, em chỉ là chó táp nhằm ruồi thôi! Hì.. không nói chuyện này nữa, nếu không tìm một chỗ hai anh em mình uống vài chén rượu đi!
– Được, nếu không như vậy đi, chúng ta đi đến chỗ thầy của anh! Ở đó thức ăn ngon cũng không ít, tối ngủ lại một đêm, ngày mai sáng sớm anh đưa em trở về, i buổi tối nay, chắc em không bận gì chứ?
– Thật tốt quá, em vẫn muốn gặp thầy của anh một lần, đi ngay luôn đến đó đi! À, khi ở trên thành phố Bạch Sơn em có mua mấy bình rượu ngon, thầy anh có uống rượu không, ghé qua chỗ em lấy mang theo, đêm hôm khuya khoắt, tay không tới nơi ở của thầy cũng không ngại lắm!
– Không có việc gì, yên tâm đi, thấy anh rượu và thuốc lá không có dính vào, lúc này đi hy vọng còn kịp bữa cơm ăn, thầy anh một ngày chỉ ăn có hai bữa cơm, phỏng chừng giờ này đang bắt đầu nấu nướng!
– Xa không anh?
– Khi đến em sẽ biết!
Trong lúc Đỗ Sơn Khôi nói, chiếc xe hơi đang chạy nhanh, tính ra đã ngoài một trăm dặm giáp với ranh giới của tỉnh khác rồi, cuối cùng đã đến một chỗ hoang tàn vắng vẻ, trên một gò đất khuất sau ngọn núi nhỏ, gặp được thầy của Đỗ Sơn Khôi!
– Anh Sơn Khôi! Có phải dạng người thế ngoại cao nhân đều thích ở nơi vắng vẻ không có người ở hả anh!
Đinh Nhị Cẩu tò mò hỏi, đến bây giờ hắn cũng không biết thầy của Đỗ Sơn Khôi lai lịch ra sao, nếu không phải là cùng với Đỗ Sơn Khôi lâu nay không thù, không oán, hắn hoàn thật không dám đi cùng đến tại địa phương này.
Một căn nhà với mấy gian phòng ốc đứng sửng ở trên sườn núi, bên trong nhà thoạt nhìn tối thui, đến gần thì mới thấy, ánh sáng tù mù của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, nghe thấy tiếng xe hơi đi lên vang vọng đi lên, cửa nhà mở ra, lúc này ánh sáng trong nhà ngọn đèn tỏa ra, tại nơi hoang tàn rộng lớn này mới có chút sinh khí của sự sống con người.
– Thằng khỉ gió, giờ này còn tới có chuyện gì vậy?
Hai người vừa xuống xe, một làn điệu của một ông lão truyền đến, ở đây ban đêm vắng lặng, tự nhiên có tiếng người nói làm cho cảm thấy an tâm hơn, giọng nói sang sảng mười phần, trong lúc mơ hồ lại như có một loại rung động âm thanh!
– Thưa thầy, con dẫn theo một người đến gặp thầy, thầy vẫn thường nói con chưa có đủ tư cách để kế thừa y bát của thầy, thầy xem qua một chút, người này có tư cách làm học trò của thầy hay không?
– Ha ha, này thằng khỉ gió, việc này còn phải xem có cơ duyên hay không nữa, không nhắc tới, nếu là bạn bè của con thì vào nhà đi, ăn cơm chưa? Bữa cơm này thầy vừa nấu hơi nhiều cơm.
Trong khi thầy trò họ nói chuyện, Đinh Nhị Cẩu đi phía sau Đỗ Sơn Khôi đến gần, thấy một cụ già, tóc không có nhiều lắm, nhưng vẫn búi tóc lên thành một cái búi tóc, dùng một cây xanh biếc gì đó xuyên qua, Đinh Nhị Cẩu mắt chó đương nhiên không có nhận ra, đó là một cây trâm cài Ngọc Bích quí giá.
– Con chào thầy!
Đinh Nhị Cẩu, tiến lên cúi đầu chào một cái.
– Ha ha, chậm đã …chậm đã, lão già này chưa có nói thu cháu làm học trò!
– Hì…anh Sơn Khôi là anh của con, thầy của anh ấy cũng chính là thầy của con, cha mẹ anh ấy chính là cha mẹ con, hai anh em chúng con rất là thuận hòa với nhau mà!
Ông lão giọng nói hòa hoãn lại nhiều hơn, cảm tình là xuất phát tình cảm từ nơi này suy ra, bất quá thằng nhóc nói câu này, làm cho ông lão chợt hứng thú hơn về bản thân hắn.
– Cháu là cảnh sát?
– Thưa thầy! Đúng vậy, con cũng là làm việc để kiếm miếng cơm ăn mà thôi!
– Sơn Khôi từng nói với ông là cháu từng đoạt súng cứu người, can đảm có thừa, nhưng là rất lỗ mãng, ngu dốt! Nếu lỡ có chuyện không hay xảy ra, cha mẹ cháu nuôi cháu lớn khôn như vậy, bọn họ sẽ rất đau lòng lắm đấy!
– Thưa thầy sẽ không có chuyện đau lòng đâu, ngược lại cha mẹ con rất là cao hứng, vì nếu như mất mạng, con có thể cùng bọn họ đoàn tụ cùng nhau một nhà!
Đinh Nhị Cẩu giọng nói của hắn trầm xuống, mỗi lần nhắc đến cha mẹ hắn, tâm tình của hắn vẫn như cũ không thể kềm được cảm xúc.
Ông lão sửng sốt, lắc đầu, không nói gì thêm dẫn hai người vào nhà có cây đèn dầu le lói, ánh sáng ngọn đèn dầu này làm cho Đinh Nhị Cẩu thực không có quen mắt, hắn đã bao nhiêu năm chưa từng thấy qua ngọn đèn rồi, vô tình ở trong này gặp lại được.