Truyền Kỳ Tôm Hùm - Duyên Gặp Một Lần

Chương 30

Mọi người cũng cảm thấy phong cách của hắn trở nên rất kỳ quái đúng không?

Nói thật tôi hiện tại cũng chưa thích ứng được, nhớ hồi đầu hắn ngày ngày thêm thịt cho tôi hình như là vẻ mặt tiện manh (SS: là mặt dày dễ thương =))))), giờ thì gần như thăng cấp luôn rồi, trong tiện manh mang chút e thẹn… Được rồi một khi tiếp nhận được loại thiết định này, hình như còn rất đáng yêu đi?

Ngay ngày hôm sau tôi liền trở lại cửa hàng giúp đỡ, mỗi tối tôi vừa đến là y như rằng Mì Sợi Mama sẽ cười híp mắt rời đi cực kỳ sớm, nói phải về nhà xem phim truyền hình… Tôi nhớ hồi trước dì còn kêu ca phim trên ti vi dạo này chán ngắt kinh khủng, vì cái gì mà bây giờ lại đột nhiên mê mẩn tới vậy?

Tuy rằng tôi và Mì Sợi Ca ở bên nhau, chẳng qua bây giờ cũng không có điều kiện ra ngoài hẹn hò, mỗi ngày chỉ biết ngây người trong cửa hàng. Trạng thái trước đó của Mì Sợi Ca không may khiến khách nhân phật lòng, không những trên mạng không ai gọi món nữa, trước cửa hàng còn có thể giăng lưới bắt chim luôn được rồi… Cho nên phần lớn thời gian đợi trong cửa hàng cũng chẳng khác hẹn hò đơn độc là mấy. Lợi nhuận quả thực ít đi nhiều, nhưng ngược lại chúng tôi cũng không vội vã kiếm lại làm chi, mấy ngày nữa là tới Tết rồi, rất nhiều người cũng sẽ lục tục về nhà, tay nghề Mì Sợi Ca tốt, khách nhân sớm muộn cũng sẽ trở về, miễn là hắn mỗi ngày đều có thể thật vui vẻ, tôi chỉ muốn hắn vui vui vẻ vẻ là được.

Tôi không còn đi đưa thức ăn ngoài nữa, Mì Sợi Ca không nỡ để tôi ra ngoài, hắn trở nên cực kỳ đặc biệt dính người, một hồi không thấy tôi là lại lăn qua… Uốn tới ẹo lui chả khác gì đứa trẻ nhược trí, đáng ghét.

Lúc không có người, chúng tôi sẽ ngồi cạnh nhau chơi điện thoại, đứa thì xem tiết mục ngắn đứa thì xem hoạt hình, có khi cũng tán gẫu, lúc có lúc không. Chúng tôi tạm thời không thể tiến thêm bước nữa, cũng không có hành động nào thân mật hơn nắm tay, hắn thỉnh thoảng lại đột nhiên đỏ mặt như cũ, cũng không biết đỏ mặt vì cái quỷ gì… Tôi hoài nghi sâu sắc nam thanh niên này tư tưởng không chính trực, e rằng đang nghĩ tới gì đó không trong sáng.

Đừng trách tôi não bổ quá nhiều, suy đoán như vậy cũng không phải không có căn cứ.

Xét thấy tôi nói không rõ ràng lắm, lúc chúng tôi tán gẫu cơ bản chỉ có thể ngồi nắm tay nhau, nghe mình hắn cằn nhằn lẩm bẩm, tôi thuận miệng nói vài chữ đơn giản, câu quá dài thì gửi WeChat, tốc độ tay tôi giờ đây đã đạt tới một ngày vạn chữ luôn rồi… Ấy thuận miệng nhắc luôn, tôi đã ngừng không cập nhật chương mới được hơn tháng nay rồi khụ khụ.

Trước không nói cái này, dù sao thì, cái gì ý nhỉ… Tôi hỏi Mì Sợi Ca rốt cuộc coi trọng tôi từ lúc nào? Với cả coi trọng tôi cái gì?

Hắn đỏ mặt ấp úng nửa ngày mới xấu hổ nói: “Cũng không thể nói rõ được là từ lúc nào… Hẳn là hồi em giúp anh đi đưa thức ăn ngoài, em vừa ra cửa anh đã bắt đầu nhớ, luôn lo em lái xe không an toàn, gió lạnh tạt vào mặt rát buốt, leo thang bộ sẽ mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại… Rồi không được bình thường.”

Tôi nghiêng mắt nhìn nhìn hắn, cảm thấy vẻ mặt hắn có chút không đúng. Người anh em, lý do này nghe rất hợp lý cũng rất cảm động, ánh mắt có cần trốn trốn tránh tránh vậy không?

“Chỉ như vậy?” Tôi vô cùng khí phách uy vũ hỏi một câu.

Mì Sợi Ca nhấc mắt lên nhìn tôi một cái, lòng bàn tay ẩm ướt: “Còn có… Chính là… Nói ra em đừng tức giận, có một ngày anh moi ra được một bộ phim nhỏ, bên trong có một diễn viên trông khá giống em…”

Hắn chậm chạp lấy điện thoại bật một đoạn video ngắn, còn đặc biệt giảm nhỏ tiếng, do do dự dự đưa tới trước mặt tôi.

“…” Tôi xem được hai giây đã đập điện thoại “Cạch” một tiếng xuống mặt bàn.

Cái méo gì đây trời! Còn tưởng bộ bom tấn nổi tiếng nào đó nữa chớ, loại phim như GV này trong máy tính tôi cũng có đó được không, Tiểu Yêu đưa tới cả đống bộ tự mình chọn lựa kỹ càng, tả thực hơn cũng duy mỹ hơn nhiều cái loại khoa trương quá đáng lên này của anh có được không… Được rồi tôi có thể còn chưa kịp tỉ mỉ nghiên cứu, trước mắt mà nói còn có chút chưa tiếp nhận nổi… Không đúng, nói coi con mắt nào của anh nhìn ra diễn viên trong đấy giống tôi hả? Là cái tên mãnh nam cơ bắp mông mô tơ bên trên hay là thiếu niên trắng gầy xoay đến là vui sướиɠ bên dưới hử? Hơn nữa nhìn cho rõ đi người anh em, bộ này là của Âu Mĩ đó??

Mì Sợi Ca luống cuống tay chân tắt video, cẩn cẩn thận thận liếc trộm tôi: “Đương nhiên đó chỉ là nguyên nhân khách quan… Chủ yếu vẫn là vì em cực kỳ tốt, vừa đáng yêu vừa chịu khó, lớn lên còn đẹp trai dễ tính.”

“…” Lợi hại nha Mì Ca của tôi, còn phân tích cả nguyên nhân chủ quan với khách quan?

“Kỳ thực yêu thích một người không cần lý do gì cả đúng không? Thích thì thích thôi.” Mì Sợi Ca đỏ mặt tổng kết nói.

Tôi nghĩ nghĩ, cũng có đạo lý.

Đúng lúc này có người tiến vào cửa hàng, tôi rút tay về, cất điện thoại đi, đứng lên chào hỏi khách khứa.

“Ài, em còn chưa có nói em khi nào thì thích anh mà, thêm cả em coi trọng anh cái gì nữa?” Mì Sợi Ca sốt ruột kéo tôi lại.

Tôi quay đầu lại trừng hắn. Giở trò quỷ gì vậy, có người ngoài ở đây, lớn tiếng như vậy là muốn khoe khoang hay muốn come out đây hả?… Hơn nữa cần quái gì hỏi tại sao nữa? Vấn đề này thì trả lời thế nào mới tốt được, vừa nãy là ai mới nói “Yêu thích một người không cần lý do” ấy nhỉ, đã đáp ứng làm gay với anh rồi còn xoắn xuýt lấy cái này làm méo gì chứ.

“Không biết.” Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác, cố ý không nhìn Mì Sợi Ca, cầm thực đơn plastic để trên bàn mang cho khách nhân, hỏi hắn: “Ăn, ăn cái gì?”

“Mì xương sườn.” Khách nhân cúi đầu chỉ thực đơn, không hề chú ý tới động tĩnh của bọn tôi.

Mì Sợi Ca đứng lên, không chịu để yên mà giả vờ đáng thương xoay quanh người tôi: “Nói đi mà, nói đi mà, em còn chưa nói mà?”

Tôi đập thực đơn vào mặt hắn: “Mì xương sườn!”

Mì Sợi Ca “Hừ” một tiếng, mắt hàm oán giận trừng tôi một cái, bĩu môi đi vào bếp.

Ài, thật đúng là, sao cứ bắt tôi nói hoài vậy, tôi biết nói mới được đây trời, mị lực lớn nhất của Tiểu Vệ ca của anh không phải chính là ý nhiều lời ít à?

Thế là tôi cũng ra vẻ gợi đòn (đều do bị lây bệnh cả) theo hắn vào trong bếp, nhìn bóng lưng hắn tức giận nấu mì mà không biết dỗ hắn thế nào, liếc mắt thoáng thấy bát đũa bẩn ngâm trong bồn rửa bát, liền đi qua tiện tay rửa chúng luôn.

“Ấy ấy! Nước lạnh, để đấy lát anh rửa cho!” Mì Sợi Ca nghe thấy động tĩnh thì vội vã lên tiếng ngăn cản.

Xí, tôi mới không thèm quan tâm đâu, lúc hắn rửa bát thì nước sẽ không lạnh chắc? Đây là lý do rách nào vậy giời, chả có tí thuyết phục nào.

“Em dừng tay lại không được sao hả.” Mì Sợi Ca đang bận nấu mì không cách nào lại đây động thủ động cước, bất đắc dĩ ra lời đe dọa tôi, “Em mà còn không dừng nữa là anh… Là anh hôn em á!”

Ái chà, bậc thang này đến đúng lúc ghê ta.

Thế rồi tôi rửa chén xong lau khô tay, chủ động đến gần ôm mặt hắn hôn “Bẹp” một cái.

Không phải tôi khoác lác đâu, vị khách ngày hôm nay xem như rất có phúc đó, tô mì này không chừng sẽ nấu cực kỳ ngon!