Truyền Kỳ Tôm Hùm - Duyên Gặp Một Lần

Chương 29

“Tôi không, không có.” Tôi vội vàng nói, và như lẽ tất nhiên bệnh cà lăm khiến cho câu phản bác này nghe không có tí thuyết phục nào.

“Cậu có, tôi đâu có ngốc.” Mì Sợi Ca quả nhiên không tin, vẫn như cũ bụm mặt khóc lóc, “Không sao đâu Tiểu Vệ, cho tôi chút thời gian là được… Rồi sẽ tốt thôi, cậu đi đi.”

Ài, bướng cái gì cơ chứ thật là… Được rồi, lúc mới đầu tôi quả thực trốn còn nhanh hơn thỏ, có điều vật đổi sao dời lòng người dễ thay đổi người anh em à… Khụ, dù sao thì, ý của tôi là, tôi đã chấp nhận anh ban đầu coi tôi là sủng vật sau thành đối tượng, giờ anh lại không cho phép tôi ban đầu muốn chạy trốn nhưng bây giờ lại không nỡ đi sao? Làm người có thể đừng vô lý như vậy hay không?

Chẳng qua tâm lý tôi mới chỉ thông suốt được mấy tiếng đồng hồ, phỏng chừng hắn còn chưa có nhận được tín hiệu tương quan… Quên đi, giải thích cũng không rõ được, cũng chẳng hi vọng gì hắn cho được cái thang, tôi tự mình bắc một cái vậy.

“Ăn, ăn sáng không?” Tôi cố gắng dùng ba phương thức bắt chuyện thường dùng của người Trung Quốc để gợi đề tài, hơn nữa… Nói thật, tôi sắp đói chết luôn rồi, tối qua cơm cũng không ăn, nếu không phải thân thể rắn chắc thì đã sớm té xỉu.

“Cậu đi đi.” Hắn cố chấp nói.

“Cùng, cùng nhau, nhau đi?” Tôi lại hỏi.

“Cậu đi mau đi.” Hắn khóc càng đáng thương.

“…” Thực sự là tức chết tôi rồi! Xem ra chỉ có thể tung đại chiêu!

“Làm, làm gay không?” Tôi cắn răng một cái hỏi.

“Cậu mau đi đi, không là chốc nữa tôi hối hận mất… Hở? Cậu vừa nói gì cơ?” Mì Sợi Ca cuối cùng cũng đã thanh tỉnh lại ngẩng mạnh đầu lên, nước mắt trên mặt chưa khô, kinh ngạc nhìn tôi.

Ù uây, khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ, tôi vừa nhìn thấy đã yêu… Đợi đã, tôi có phải là lại dùng loạn thành ngữ rồi không?

“Tiểu Vệ, cậu mới vừa nói cái gì?” Mì Sợi Ca một phát bắt lấy tay tôi đang lau nước mắt cho hắn, ngốc ngốc hỏi.

“Làm, làm gay không?” Tôi cẩn cẩn thận thận lặp lại lần nữa, còn sợ hắn nghe không hiểu, nên đổi sang cách nói thông tục bình dị hơn, “Hẹn, hẹn hò ấy!”

Hắn đờ ra hồi lâu, tựa như linh hồn đang rời khỏi xác mà nhìn tôi, nửa ngày vẫn chưa nói được câu nào, khiến tôi vô cùng ngượng ngùng… Tôi bắt đầu hoài nghi mình có phải chỉ là đơn phương tình nguyện hay không? Có phải ngay từ đầu tôi đã hiểu sai ý đồ của hắn hay không? Kỳ thực hắn cũng không coi tôi là đối tượng? Nếu không thì đây tính là phản ứng méo gì vậy? “Đại độc đồng thuật” của tôi gần đây sao cứ hỏng hóc hoài vậy…. Ài, phiền chết đi được, đọc đọc cái lông á, méo đọc nữa, nghỉ học!

Tôi bị hắn nhìn đến xấu hổ, rút tay về đứng dậy tính chạy trốn.

“Đừng đi, đừng đi! Tiểu Vệ… Anh làm… Làm làm làm! Làm! Làm gay! Làm người yêu nữa! Hẹn hò á hẹn hò a ha ha ha ha ha!” Hắn ôm chặt lấy thắt lưng tôi, dúi mặt vào ngực tôi cọ tới cọ lui, vừa nói năng lời đầu không khớp lời sau đáp ứng, vừa cười hì hì, âm thanh kích động vui vẻ hệt như người bệnh thần kinh, nước mắt nước mũi dính đầy áo khoác tôi… Quên đi, tha thứ hắn, vợ nhà mình, thích làm gì thì làm thôi, về nhà cũng chỉ cần giặt mỗi bộ quần áo, không phiền phức.

“Ăn, ăn sáng không?” Tôi lại hỏi lần nữa.

“Ăn ăn ăn!” Mì Sợi Ca chùi đầy nước mắt lên người tôi, trên mặt chỉ còn lại nụ cười rực rỡ, tình ý ấm áp cùng sức sống tràn đầy. Hắn đứng lên ôm mặt tôi hôn chụt một cái, kéo tôi đi ra ngoài, tinh thần sáng lán, khác hẳn người mới khỏi bệnh, cả người nhẹ nhàng, bước đi như bay, nếu không phải tôi còn đang kéo hắn, có khi lúc này hắn có thể bay lên trời rồi.

“Tiểu Vệ, anh không biết… Tại sao… Quên đi sau này từ từ nói, anh có cực kỳ cực kỳ nhiều lời muốn nói với em, em có gì muốn nói với anh không?” Hắn cười quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt dường như chứa ánh sao.

Tôi “Ừ” một tiếng, cố gắng bình tĩnh không cười quá mức khoa trương.

“Thế lát nữa ăn sáng xong chúng ta về nhà từ từ nói đi… Nếu mà em nói không nên lời thì có thể hát cho anh nghe!”

“…” Quả thực là mới một giây đã đổi sắc mặt, tôi thiếu chút nữa đã bị tức chết rồi! Rốt cuộc là cái lời đồn đại nói lắp không ra lời thì hát là cái quái quỷ gì vậy? Tôi hát còn khó nghe hơn quỷ, hát ra thật có thể hù chết anh đó! Khủng bố đến anh đêm đêm ác mộng quấn thân anh tin không? Đến lúc đó đừng có mà hối hận! Lúc đấy có muốn chia tay trả hàng tôi cũng không cho phép đâu!

“Hơ hơ, hề hề hề…” Hắn lại cười ngây ngô thành tiếng, cười trông rõ là gợi đòn.

“…” Quên đi, nhìn hắn cao hứng như vậy, tôi không chấp nhặt hắn nữa.

Hôm nay tôi đã sớm xin nghỉ phép, không định đi làm. Thế là tôi với Mì Sợi Ca nắm tay nhau, cùng nhau đi ăn sáng. Sau đó tay cầm tay, cùng nhau trở về nhà.

Mì Sợi Mama thấy chúng tôi nắm tay nhau cũng chẳng bất ngờ mấy, còn vui cười hớn hở nữa… Phụ nữ trung niên dạo này tiên tiến ghê á, so với tôi còn thời thượng hơn nhiều, trời mới biết tối qua tôi đấu tranh tâm lý có bao nhiêu kịch liệt, dì ấy vậy mà không chút áp lực nào đã tiếp nhận rồi?

Hơn nữa dì còn đưa cho tôi một cái nhẫn vàng là chuyện quỷ gì vậy???

Tôi mờ mịt khó hiểu nhìn sang Mì Sợi Ca, giơ nhẫn vàng trên tay lên (hình như còn là kiểu của nữ) không biết nên nói gì.

“Mẹ, người có ý gì đây?” Mì Sợi Ca vẻ mặt chợt biến, nhăn nhăn nhó nhó nắm chặt góc áo, hình như còn có chút ngượng ngùng?

“Lễ ra mắt!” Mì Sợi Mama cười đến xuân quang xán lạn, “Con tưởng mẹ ngốc đấy hả, mẹ sớm đã đoán được rồi. Tiểu Vệ hôm qua gọi điện qua đây, mẹ thấy tên hiện lên còn thấy kỳ lạ, ‘Bà xã’? Bà xã là ai hử?… Mẹ còn tưởng đoạn thời gian trước con hồn bay phách lạc là tính nháo cái gì nữa cơ! Sau này đừng ầm ĩ nữa nghe chưa, ngoan, sống vui vẻ hạnh phúc là được.”

Mì Sợi Ca “Hức” một tiếng bụm mặt chạy tới sau cái màn giường của hắn, y như cô dâu nhỏ không dám đi ra, lưu lại mình tôi cô đơn giơ nhẫn cùng Mì Sợi Mama lúng túng cười trừ…

Càng cười tôi càng hoảng hốt… Quên đi khỏi nói gì nữa, hôm nay đến là được rồi nhỉ?

Tôi vô cùng buồn ngủ, cả đêm không ngủ, cái thân già cả này của tôi thật sự chịu không nổi.

Tôi muốn về nhà ngủ bù cái đã, cũng để Mì Sợi Ca mới khỏi ốm nghỉ ngơi thật tốt luôn… Còn có gì muốn nói với hắn, cả lời muốn nói với mọi người, tôi đều nhất định sẽ nói… Mọi người muốn nghe cái gì ấy nhỉ? À, đúng rồi! Chúng ta ở bên nhau rồi, cảm ơn mọi người!



Lúc này có phải nên “The End” rồi không nhể?

Hờ hờ, tưởng tôi khờ chắc, sao phải End chớ?

Tôi viết tiểu thuyết võ hiệp thì chả ai còm men gì cả, ở đây viết chơi lại có người quan tâm… Đợi khi nào tỉnh ngủ về đây cằn nhằn tiếp!

Mọi người chớ có chê tôi phiền à nha, kỳ thực, tôi quả thực có chút cao hứng, không nhịn được muốn đắc ý chút ấy mà.

Cũng chỉ là… Đã lâu không có cao hứng như vậy rồi.