Lăng Nguyệt, xin lỗi, nếu ta biết đêm đó muội và Phượng Tân nguy hiểm như vậy thì ta sẽ không ngăn cản Diêm Cửu.” Lam Thái Nhi nói đến đây thì đã khóc nghẹn.
Diệp Lăng Nguyệt ôm nàng ta vào trong lòng, nhỏ nhẹ khuyên giải an ủi.
“Thái Nhi tỷ tỷ, tỷ đừng tự trách, việc này không trách tỷ. Tình hình đêm đó, dù là Diêm Cửu có đến thì cũng chỉ là hi sinh thêm một tính mạng mà thôi.” Chính tà không thể cùng tồn tại, chân thân của Phượng Tân và Vu Trọng là Yêu Tổ, thân phận của Diêm Cửu so ra cũng không thấp.
Nếu Diêm Cửu đuổi tới, chỉ e cũng sẽ bị Tứ Phương Phong Ma Trận trấn áp.Diệp Lăng Nguyệt không muốn đứa con trong bụng của Lam Thái Nhi vừa ra đời đã không còn cha.Vả lại, Diệp Lăng Nguyệt cũng lờ mờ đoán ra được việc rời đi của Diêm Cửu chắc hẳn có liên quan đến cái chết của Phượng Tân.
Sau khi Diêm Cửu đi, Lam Thái Nhi vẫn buồn bã một thời gian. Nàng ấy lại càng không dám đem chuyện Diêm Cửu là yêu nói với hai vợ chồng Lam Ứng Vũ, chỉ có thể một mình nuốt sự đau khổ vào trong bụng. Lúc này, vợ chồng Lam gia vẫn đang hận chuyện của Diêm Cửu.
“Lăng Nguyệt, chỗ ta còn có một lá thư mà Diêm Cửu đưa cho muội, ta vẫn luôn không dám xé ra.” Lam Thái Nhi thấy Diệp Lăng Nguyệt không trách mình thì trong lòng hơi thoải mái một chút, nàng ta lấy ra một lá thư.
Diệp Lăng Nguyệt vội mở thư ra. Sau khi xem xong nội dung trên thư, sắc mặt Diệp Lăng Nguyệt trầm xuống vài phần. Lá thư này của Diêm Cửu lại nói với Diệp Lăng Nguyệt, hắn trở về Yêu Giới quả thực là vì tìm cách giúp Yêu Tổ trùng sinh.
Hắn nói với Diệp Lăng Nguyệt, một khi hắn tìm được cách thì sẽ quay về đại lục Thanh Châu. Trong thời gian hắn không có mặt, hắn nhờ Diệp Lăng Nguyệt thay hắn chăm sóc tốt cho Lam Thái Nhi. Trong thư, không đề cập đến ngày Diêm Cửu quay về, lại càng không có nói cụ thể cách giúp Phượng Tân và Vu Trọng hồi sinh.
Diệp Lăng Nguyệt nắm lấy thư, trong lòng vẫn nặng trĩu. Hồi lâu sau, nàng khuyên Lam Thái Nhi quay về nghỉ ngơi trước, rồi một mình ngồi ở trong phòng.Tịch Nhan Vương trong tay vẫn vô cùng rực rỡ, trong lòng Diệp Lăng Nguyệt thì lại là một mảng mờ mịt.
Đến ngày hôm sau, khi đám người Diệp Hoàng Ngọc đến tìm Diệp Lăng Nguyệt thì phát hiện trong phòng không một bóng người, Diệp Hoàng Ngọc chỉ phát hiện một lá thư trên bàn làm việc.
“Mẫu thân, các vị trưởng bối, bằng hữu thân thiết
Khi nhìn thấy lá thư này thì con đã rời đi rồi. Cái chết của Phượng Tân ảnh hướng quá lớn đến con. Con gái nhất thời cũng không thể chấp nhận. Nhưng mọi người yên tâm, con sẽ không làm chuyện ngốc nghếch.
Con quyết định đi du ngoạn bốn phương, từ từ quên đi chuyện cũ. Con xin mẫu thân và mọi người đừng nhớ nhung, ngày sau có duyên tự khắc sẽ gặp lại nhau.
Con gái bất hiếu Diệp Lăng Nguyệt kính thư.”
Khi nhìn thấy lá thư này, Diệp Hoàng Ngọc không khỏi lại đỏ mắt.
“Nguyệt nhi, đứa con ngốc này, sao nó có thể cứ thế mà rời đi chứ?”
“Hoàng Ngọc, Nguyệt nhi đã không còn là trẻ con nữa, quyết định này của nó chắc chắn có lý của nó. Ta nghĩ nó cuối cùng có một ngày sẽ quay về.” Nhϊếp Phong Hành ôm lấy ái thê, an ủi nhỏ nhẹ.
Ông ấy rất hiểu tâm trạng của Diệp Lăng Nguyệt, mất đi người yêu thương, nếu vẫn luôn dừng lại trong ký ức thì chỉ sẽ khiến bản thân rơi vào ngục tù, khó mà thoát ra. Ngược lại, nếu có thể đi đây đó khắp nơi, có lẽ có thể dần dần quên đi những đau đớn đó.
Gió đã nổi lên, trên đồng bằng rộng lớn, một con tuấn mã chạy nhanh qua.
Trên ngựa có một thiếu nữ đang ngồi.
Vẻ mặt thiếu nữ có hơi nhợt nhạt, nhưng trong mắt lại mang theo nhiều vẻ kiên nghị, chính là Diệp Lăng Nguyệt vừa mới khỏi bệnh.
“Lão đại, chờ bọn tôi với.”
Sau khi nghe thấy tiếng la gào phía sau lưng, thiếu nữ đã quay người lại.
Một con chim phượng ngũ sắc xinh đẹp đi theo sau, trên lưng của chim phượng còn có Tiểu Chi Ước đang nằm sấp. Lưng của Tiểu Chi Ước cõng một cái túi lớn hoàn toàn không tương xứng với vóc dáng của nó. Một bộ dạng cuốn gói ra đi. Chim phượng lắc mình biến một cái thì đã ngồi trước người của Diệp Lăng Nguyệt.
“Lão đại, người không phải ngay cả hai bọn tôi cũng vứt lại chứ?”
Tiểu Ô Nha vẻ mặt oán hận thầm. Nếu không phải nàng ta và Tiểu Chi Ước mấy ngày nay ngồi ở ngoài cửa phòng của lão đại, mới phát hiện lão đại lại có thể bỏ nhà ra đi.
“Vứt ai cũng không thể vứt hai ngươi được.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy ánh mắt oán hận của hai túi tức giận thì cười lên.
Nàng sớm đã phát hiện hai tên nhóc này thời gian gần đây cứ luôn lén lén lút lút nấp ở trong góc. Nàng rời khỏi những người khác là không muốn sự bi thương của bản thân ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Nàng khẽ vung roi ngựa.
“Ngồi vững nha, chúng ta nên khởi hành rồi.”
So với việc chìm trong đau buồn thì chi bằng phấn chấn trở lại.
Diêm Cửu để lại một lá thư lấp lửng, nhưng đồng thời cũng đã cho Diệp Lăng Nguyệt một tia hi vọng. Có thể trong chuyến du ngoạn, nàng thật sự có thể phát hiện ra cách giúp Phượng Tân và Vu Trọng hồi sinh. Diệp Lăng Nguyệt khẽ kẹp hai chân, con xích thố bên dưới hóa thành một bóng sáng, chạy nhanh về phía xa xôi đó.
Chuyến đi này có thể xem là tự do không có mục đích.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt đi một ngày đường trên lưng ngựa, đột nhiên nảy ra ý tưởng lạ, quyết định dạo về lại nơi cũ. Nàng muốn đi du ngoạn theo con đường nàng và Phượng Tân, Vu trọng quen nhau. Trên chặng đường lúc đi lúc dừng, sau khoảng tầm nửa tháng thì Diệp Lăng Nguyệt đã đến Hạ Đô.
Nàng rời khỏi Hạ Đô đã một năm rồi. Hạ Đô dưới sự cai quản của Hạ Hầu Kỳ càng trở nên phồn vinh. Trên đường cái, tiếng người huyên náo. Diệp Lăng Nguyệt gió bụi dặm trường, xuống ngựa dẫn theo Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha đi vào trong đám đông.
Hai người một thú, bất giác đã đến chỗ Phượng phủ ngày xưa. Toà biệt viện đó của Phượng phủ vẫn tọa lạc ở đó, cảnh sắc không có gì thay đổi. Diệp Lăng Nguyệt đứng ở trong đường hầm, lấy một con hạc nhỏ từ trong ngực. Đó là con hạc nhỏ mà nàng và Phượng Tân sử dụng khi gặp nhau lần thứ hai. Chỉ đáng tiếc, hạc vẫn còn nhưng mọi thứ đã là vật còn người mất rồi.
Biển hiệu “Phượng Phủ” vốn dĩ treo trên cổng phủ đã bị đổi rồi. Ngoài cửa, mấy gia đinh dáng vẻ như bảo vệ phủ đang đứng. Diệp Lăng Nguyệt dắt ngựa, đứng từ xa, nhất thời có cảm giác tựa như cách một đời vậy.
Chính vào lúc nàng quay người chuẩn bị rời khỏi thì trong phủ đột nhiên nhảy ra một cái bóng vàng. Bóng vàng đó chồm thẳng về phía Diệp Lăng Nguyệt.
“Chít chít (huynh đệ Đại Hoàng)”
Tốc độ của bóng vàng đó rất nhanh, có thể sánh với linh thú cao cấp thông thường. Lúc Diệp Lăng Nguyệt đang thấy lạ, trong Hạ Đô từ lúc nào đã nuôi linh thú cao cấp thì Tiểu Chi Ước vốn đang nằm trong lòng của Tiểu Ô Nha khẽ cơ trí. Vυ't một tiếng đã nhảy lên, một cái bay chồm bổ nhào về phía bóng vàng đó.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn kỹ lại, phát hiện kẻ chồm lên đó chính là Đại Hoàng mà năm xưa mình để lại ở Diệp gia. Đại Hoàng sao lại ở đây?
Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc. Bỗng thấy trong cổng phủ đi ra mấy người, người đi đầu lại là biểu tỷ của mình Diệp Ngân Sương.
“Lăng Nguyệt muội muội, sao lại là muội?”
Diệp Ngân Sương vừa thấy Diệp Lăng Nguyệt thì trên khuôn mặt tròn lập tức nở nụ cười.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt đi, Đại Hoàng vẫn luôn do Diệp Ngân Sương huấn luyện chăm sóc. Thường ngày, Đại Hoàng cũng rất ngoan ngoãn. Hôm nay, Diệp Ngân Sương đang định thả nó ra thì ai ngờ Đại Hoàng bỗng nhiên nhảy tót ra ngoài cứ như phát cuồng.
Diệp Ngân Sương đi theo ra thì mới phát hiện, Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Ước đã quay về. Diệp Ngân Sương không nói thêm nữa, đi lên kéo chặt Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới phát hiện, thì ra chủ nhân mới của căn biệt viện này của Phượng phủ lại chính là Diệp gia chuyển nhà đến Hạ Đô.