Trong bóng tối, dấy lên một ngọn lửa.
Tiến lại gần một chút, Tống Vạn Sư và đám người mới phát hiện ra đó là một người đàn bà.
Người vừa tới toàn thân võ phục màu đỏ như lửa, khuôn mặt đẹp đẽ, mái tóc đen dài tung bay trước gió. Dưới đôi chân mày lá liễu là một đôi mắt sáng ngời rực rỡ. Mặc dù chỉ là đứng thôi nhưng lại tỏa ra một cỗ khí thế vô cùng ác liệt.
“Diệp... Tam tiểu thư Diệp gia?”
Chẳng ai nghĩ rằng, người đột nhiên xuất hiện ở mỏ núi khoáng sản Thất Bắc, lại là Diệp Hoàng Ngọc sớm đã bị đi vào quên lãng.
Được con gái Diệp Lăng Nguyệt trị liệu, lần này toàn thân Diệp Hoàng Ngọc đã bình phục hoàn toàn. Điều đáng ăn mừng hơn là chính vào ngày thứ ba sau khi Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi nhà, Diệp Hoàng Ngọc đã đột phá khỏi bình cảnh của
Tiên Thiên.
Diệp Hoàng Ngọc không nói cho ai biết chuyện này. Nàng tính đợi đến khi con gái trở về mới nói ra tin tốt này.
Sau khi đột phá Tiên Thiên, tai mắt của Diệp Hoàng Ngọc minh mẫn hơn rất nhiều.
Sau lúc nửa đêm, những lời nói của Diệp Cô và đám người lúc lên đường, nàng ở trong phòng đều nghe thấy rất rõ ràng.
Chuyện Diệp gia phát hiện ra mỏ ngọc Huyền Âm, con gái đã nói cho Diệp Hoàng Ngọc biết từ lâu. Sau khi nàng bị thương, cũng chưa từng nghĩ có một ngày được khôi phục tu vi.
Vì thế, cho dù biết sự tồn tại của mỏ ngọc Huyền Âm, nàng cũng không có hứng thú chen vào. Sau khi đột phá Tiên Thiên, giá trị của mỏ ngọc Huyền Âm đối với nàng cũng không còn lớn, thì lại càng thêm lười để ý.
Có điều
chính vào lúc trước rạng sáng, Diệp Hoàng Ngọc nhạy bén phát hiện ra phía dãy núi Thất Bắc có ánh lửa ngút trời.
Trong lòng Diệp Hoàng Ngọc biết là không ổn, liền vội vàng chạy tới núi Thất Tinh, vừa vặn thấy cảnh tượng người nhà họ Tống phóng hỏa đốt hầm mỏ.
Nhìn thấy còn đỡ, trong cơ thể Diệp Hoàng Ngọc, một cỗ nhiệt huyết trầm lặng nhiều năm thoáng cái xông lên đến đỉnh đầu.
Chính vào thời khắc nhìn thấy hai cha con Vương Cường. Ánh mắt của Diệp Hoàng Ngọc đột nhiên trở nên nghiêm ngặt, bóng dáng nàng như quỷ mị hư vô, bỗng trượt ra vài thước. Thân thể nghiêng về phía trước, giống như một con thú thủ thế đã lâu để đợi vồ mồi, trong nháy mắt liền xuất kích.
“Rắc Rắc “
Chỉ nghe thấy trong cổ họng cha con Vương Cường phát ra một tràng âm thanh đáng sợ. Tiếp theo đó, Diệp Hoàng Ngọc lùi một bước về vị trí ban đầu, trong lúc giơ tay lên, đã gϊếŧ chết hai cha con phản
chủ cầu vinh.
“Diệp Hoàng Ngọc ngươi thật to gan, dám gϊếŧ người trước mặt lão phu. Ngươi đừng tưởng rằng dựa vào mình ngươi mà có thể cản trở sự tinh nhuệ của Tống gia chúng ta.” Diệp Hoàng Ngọc gϊếŧ người trước mắt hắn đã chọc giận Tống Vạn Sư.
“Để đối phó một đám oắt con vô dụng các ngươi, một mình ta cũng đủ rồi.” Diệp Hoàng Ngọc mắt đầy sát khí, nhìn chằm chằm về phía hầm mỏ vùng núi Thất Bắc.
Đám người này dám đả thương người của Diệp gia, bọn chúng nhất định phải chết.
“Ngươi vẫn còn cho rằng
ngươi chính là Diệp Hoàng Ngọc năm đó. Hôm nay để cho lão phu lãnh giáo một chút thực lực đã từng là đệ nhất thiên tài của Diệp gia.” Người Tống Vạn Sư bay lên phía trước, nguyên lực Hậu Thiên Đỉnh Phong ngưng tụ thành một cơn lốc nhỏ, cuốn về phía Diệp Hoàng Ngọc.
Đó là thành danh võ học của Tống Vạn Sư, bão Nguyên Lực.
Cơn bão Nguyên Lực đi qua chỗ nào thì khiến cát bay đá chạy chỗ đó, uy lực kinh người.
Khóe miệng Diệp Hoàng Ngọc khinh thường nhếch lên. Nàng đá một cước về trước, chính diện nghênh đón một đạo của cơn lốc Nguyên Lực, bả vai hung hăng đánh về phía cơn lốc Nguyên Lực.
Khi đυ.ng chạm với Diệp Hoàng Ngọc, Tống Vạn Sư chỉ cảm thấy cơn lốc Nguyên Lực như đυ.ng phải một bức tường, trong nháy mắt liền vỡ tan ra.
Cổ họng Tống Vạn Sư nghẹn lại, cơ thể lui nhanh về phía sau mấy bước.
Thực lực của Diệp Hoàng Ngọc lại mạnh hơn gia chủ!
Thấy Diệp Hoàng Ngọc một chiêu hóa giải được thành danh võ học của hắn. Đồng tử Tống Vạn Sư hơi co lại, thần thái cũng trở nên ngưng trọng.
Hắn ý thức được, thực lực của Diệp Hoàng Ngọc có cái gì đó không đúng.
Xét về
bối phận, Diệp Hoàng Ngọc vẫn là hậu bối của Tống Vạn Sư, năm đó hai người cũng không có chính thức giao đấu, lúc Diệp Hoàng Ngọc ở trạng thái Đỉnh Phong, thì truyền tin rằng thực lực của nàng có thể so với gia chủ
Diệp gia Diệp Cô.
Nhưng Thu Phong Trấn ai cũng biết, Diệp Hoàng Ngọc về sau tu vi cũng tụt giảm. thực lực của nàng không bằng được so với Tống Vạn Sư mới đúng.
Nhưng Diệp Hoàng Ngọc ngày hôm nay, thực lực lại rất mạnh.
“Chẳng lẽ, ngươi đột phá Tiên Thiên rồi!” Tống Vạn Sư như nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên lên tiếng.
Tống Vạn Sư vừa dứt lời, trong cơ thể Diệp Hoàng Ngọc, một cổ Dương Cương Nguyên Lực hùng hậu cuồn cuộn trào lên. Trong bóng tối, ánh sáng ấy chói chang như ánh nắng mặt trời, giống như một con tàu mặt trời đâm xuyên vào mắt của đám người Tống gia.
Tống Vạn Sư trăm tính ngàn tính, nhưng lại tính thiếu tam tiểu thư nhà Diệp gia.
Hắn nào biết, một phế vật cần phải có ngũ phẩm đan dược mới có thể trị được, khi không có đan dược lại có thể chốc lát đột phá được Tiên Thiên!
Sự khác biệt giữa Cao Thủ Tiên Thiên và Cao Thủ Hậu Thiên là Dương Cương khí chống lại lực Âm Sát. Giống như Minh Nguyệt chống lại Huỳnh Hỏa, khác nhau một trời một vực.
Tống Vạn Sư lão thất phu này, nhiều năm qua luôn là kẻ địch với Diệp gia. Hôm nay càng phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nghĩ tới đây Diệp Hoàng Ngọc bừng bừng sát khí.
Trước khi thành thân, nàng nổi danh là Tam Nương liều mạng nhà Diệp gia. Cảnh tượng ngày hôm nay, vừa vặn
lấy cảm hứng cho những yếu tố bạo lực trong cơ thể nàng.
“Không sai, cho nên ngươi có thể chết rồi.” Diệp Hoàng Ngọc đạp chân xuống, băng Lôi Quyền trong tay hóa thành những tia chớp liên tiếp lao về chính giữa mặt Tống Vạn Sư.
Tống Vạn Sư còn chưa kịp chạy trốn, đã bị Dương Cương khí của Diệp Hoàng Ngọc đánh trúng, đầu nổ tung chết ngay tại chỗ.
“Cha!” Tống Nghiễm Nghĩa tận mắt trông thấy cha chết thảm, vừa sợ vừa hoảng.
“Đến lượt ngươi rồi.” Ánh mắt Diệp Hoàng Ngọc giống như hai mũi dao sắc nhọn, nhìn về phía Tống Nghiễm Nghĩa.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh. Diệp Hoàng Ngọc sau khi đã trải qua hai mươi năm trầm mặc, nay lại “sống” trở lại, lúc này đằng đằng sát khí.
“Diệp tam tiểu thư, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Chỉ nghe thấy một âm thanh cổ quái cùng với một làn khói xanh bỗng nhiên chặn lại ở phía trước Diệp Hoàng Ngọc và Tống Nghiễm Nghĩa.
Một thanh niên rõ ràng là chơi bời quá độ, đứng ở ngay trước mặt Diệp Hoàng Ngọc.
Khi nhìn thấy Diệp Hoàng Ngọc, sự ham muốn của Liên đại sư cũng tăng lên. Nhưng nhận ra Dương Cương khí trên người Diệp Hoàng Ngọc, sắc mặt của Liên đại sư cũng biến đổi.
Hắn không muốn cùng Diệp Hoàng Ngọc giao đấu, sau lưng xông ra một làn khói xanh. Sau khi cuốn lấy Tống Nghiễm Nghĩa, làn khói xanh
bay lên rồi chui vào lòng đất, biến mất không còn chút tăm hơi.
Đây là?
Tà thuật Phương Sĩ?
Không ngờ rằng, Tống gia lại cấu kết với tà phương ở dải Trung Nguyên. Chẳng trách lần này, Tống gia có thể luyện chế ra thép đen ngũ
thành.
Nhìn thấy Liên đại sư cứu đi hai cha con Tống gia, Diệp Hoàng Ngọc nhíu chặt chân mày.
Hầm mỏ đã trở thành một biển lửa, cha cùng mọi người vẫn còn bị bao vây dưới giếng. Cứu người cấp bách, nàng chỉ có thể bỏ qua việc đuổi theo.
Đám người nhà Diệp gia bị bao vây trong giếng ngầm, vốn tưởng rằng lần này không thể sống sót. Nhưng không biết sau bao lâu, khi không khí trong sơn động giảm bớt một chút, mãi không có động tĩnh gì thì miệng giếng đột nhiên mở ra.
“Mọi
người lần lượt đi lên, không nên hoảng loạn.” Lúc này Diệp Cô cũng không biết rốt cuộc là người nào tới cứu, vội vàng sắp xếp mọi người, lập tức thoát khỏi biển lửa.
Cho đến khi lao ra khỏi hầm mỏ, hít thở được không khí trong lành,
Diệp Cô và đám người mới có một loại cảm giác vui sướиɠ khi đã sống sót sau tai nạn.
“Cha, người xem.”
Sau khi tâm tư ổn định, Diệp Hoàng Thụ liếc mắt đã thấy thi thể cha con Vương Cường.
Chẳng trách người nhà họ Tống lại đánh lén ban đêm, thì ra đây là hai tên
cẩu nô tài mật báo.
Khi nhìn người nhà họ Tống nằm ngổn ngang trên mặt đất, sắc mặt Diệp Cô càng khó coi.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Tống Vạn Sư nằm trên mặt đất, khóe miệng Diệp Cô giật giật.
Người, là ai gϊếŧ?