Vệt máu bắn tung tóe bên trên lớp tuyết đọng.
Đám người tiến hóa Đổng Nguyên, Tưởng Nguyệt vẫn đang nằm rạp trên mặt đất thích ứng năng lực Ngịch Phản, tất cả đều sững sờ nhìn Lâm Siêu ở phía trước.
Chỉ thấy trên thân thể của mười một người tiến hóa lao đến chém gϊếŧ kia hiện ra chằng chịt lỗ máu thật nhỏ, máu tươi từ bên trong chảy ra, tia máu hội tụ thành giọt từ ngón tay hoặc quần áo của bọn hắn rơi vào trên mặt tuyết, trong đó có một ít người xông đến nhanh nhất thì cơ thể vẫn còn lực quán tính mà lảo đảo lăn lộn vài vòng về phía trước.
Mười một người tiến hóa đa số có thể chất gấp mười lăm lần người bình thường chỉ trong chớp mắt không còn ai sống sót, tất cả đều toi mạng!
Đổng Nguyên quên mất đau nhức trên người, hắn sợ hãi nhìn bóng lưng người thanh niên này, thật là đáng sợ, nhiều người tiến hóa mạnh mẽ như vậy mà không có bất kỳ năng lực phản kháng đã bị gϊếŧ chết trong nháy mắt, năng lực như vậy quả thực chính là ác mộng!
Vẻ mặt Tưởng Nguyệt tràn đầy rung động, trong đám người bị chết có bảy tám cái xấp xỉ với thể chất của nàng, điều này có nghĩa là Lâm Siêu muốn gϊếŧ chết nàng cũng dễ như trở bàn tay, đơn giản giống như làm thịt gà.
Những tiến hóa giả khác đều kinh ngạc nhìn một màn này, rung động khó nói nên lời.
Lâm Siêu cảm giác tinh thần chấn động trong đại não dừng lại, tay hắn đang nắm thật chặt da đầu chậm rãi buông ra, tơ máu trong tròng trắng mắt dần dần biến mất, ánh mắt lạnh như băng ngước lên nhìn về phía người phụ nữ tinh thần hệ kia.
" Không có khả năng! "Nữ nhân này rùng mình một cái, ả khó có thể tiếp nhận sự thực như vậy, đôi má do hoảng sợ mà vặn vẹo, dốc hết sức lực cất lên giọng nói the thé:" Tại sao, tại sao ngươi không có bị hôn mê, năng lực ngươi là loại công kích, tuyệt đối không có khả năng ngăn cản được tinh thần chấn động của ta, tuyệt đối không có khả năng! "
"Chết!"
Đáp lại ả là một ngón tay Lâm Siêu.
Phốc!
Tia Gamma lập tức xuyên thủng mi tâm ả, đầu lâu ả giống như bị viên đạn bắn trúng khiến cả người run lên rồi thẳng đờ té nhào vào trên mặt tuyết, trên nét mặt cứng ngắc hiện lên vẻ kinh hoảng.
Ánh mắt Lâm Siêu không có chút tình cảm di chuyển qua thi thể ả rơi vào trên người thiếu niên kia, giờ phút này thiếu niên đã hoàn toàn bình tĩnh lại, dường như huyết dịch toàn thân đều bị đống kết, sắc mặt tái nhợt như không có một tia huyết sắc, giống như con chó bỏ đi nanh vuốt mà kẹp lấy cái đuôi run lẩy bẩy, hắn nhe răng trợn mắt, trên mặt vẫn duy trì biểu tình dữ tợn phẫn nộ, chẳng qua là vẻ mặt này đã cứng ngắc, chẳng qua là chỉ có vẻ bề ngoài, căn bản không đủ tác dụng cảnh cáo địch nhân.
"Mang ta đi căn cứ các ngươi. "Thanh âm Lâm Siêu phục hồi bình tĩnh.
Trong mắt Thiếu niên có chút hoảng sợ.
Hắn cúi đầu trầm mặc, sau một lúc lâu, bỗng nhiên hắn khẽ nở nụ cười khẽ, sau đó ngửa đầu cười to, nước mắt từ trong mắt hắn rơi ra. Cười trong chốc lát, bỗng nhiên hắn dừng lại, ánh mắt phẫn nộ kèm theo chút ngu ngốc nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu, đôi má có chút vặn vẹo tràn ngập oán độc nói: "Ngươi gϊếŧ chết phụ thân ta vậy mà vẻ mặt giả bộ như không có chuyện gì, đáng hận, ông trời thật là đáng chết, thế mà lại có thể cho ác nhân như ngươi có được lực lượng như vậy, ta cho dù chết thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi! "
Sắc mặt Lâm Siêu bình tĩnh nói: "Cho ngươi thêm một lần cơ hội, mang ta đi căn cứ các ngươi, ta có thể cho ngươi chết thoải mái một chút. "
" A a a, ta muốn gϊếŧ ngươi! "Thiếu niên dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vẻ mặt hoàn toàn điên cuồng, ngũ quan vặn vẹo vì phẫn nộ, gào thét đánh về phía Lâm Siêu.
Ánh mắt Lâm Siêu lạnh lùng nhìn hắn, khống chế tia Gamma cấp tốc bắn ra, chẳng qua phương hướng cũng không phải là đầu óc của hắn mà là các vị trí như cổ tay, mắt cá chân, xương chậu cốt thắt lưng.
Bịch! Thiếu niên 【 nghịch phản 】 không cách nào ảnh hưởng ánh sáng, vài chỗ kinh mạch và xương cốt quan trọng bị hủy hoại khiến hắn lập tức ngã quỵ trước mặt Lâm Siêu, hắn ngước mặt lên, vẻ mặt đầy điên cuồng và oán độc nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu, gầm rú nói: "Ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành! "
Thần sắc Lâm Siêu không đổi nhặt lên đao của Hắc Nguyệt đưa đến trong miệng rồi nhẹ nhàng quấy cắt đầu lưỡi của hắn, hơn nữa còn cắt bảy tám đạo vết thương, sau đó nói với Hắc Nguyệt: "Mang theo hắn, chúng ta xuất phát. "
Thiếu niên này đã giải trừ năng lực 【 nghịch phản 】, thể chất của hắn không cách nào duy trì năng lực với phạm vi lực trường lớn như thế, cộng thêm lúc này đã bị thương nặng nên không còn sức lực thi triển năng lực.
Hắc Nguyệt phủi đi tuyết đọng trên người, nghi hoặc nói: "Đi đâu?"
" Căn cứ bọn họ. "Lâm Siêu bình tĩnh nói, dẫn đầu bước đi.
" Thế nhưng. . . "Hắc Nguyệt hơi giật mình, không phải còn chưa có hỏi ra căn cứ ở đâu sao, làm sao đây? Chẳng qua nàng rất nhanh có phản ứng, Lâm Siêu nói như vậy thì sẽ tự nhiên là có những biện pháp khác, lập tức nhấc thiếu niên lên sau lưng như mang một cái túi hành lý rồi đuổi theo Lâm Siêu.
Khi đi ngang qua những thi thể này, Lâm Siêu ngồi xổm xuống, thuận tay thu thập máu tươi trong cơ thể của bọn họ, rất nhanh liền ngưng tụ ra mười cái điểm gien.
Tưởng Nguyệt thấy mấy người Lâm Siêu muốn rời khỏi, nàng vội vàng đứng lên nói: "Đợi một chút, các ngươi đi đâu? "
Lâm Siêu ngoảnh lại liếc nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Các ngươi nếu không muốn chết thì tốt nhất mau rời khỏi khu vực này. "
Đám người Tưởng Nguyệt ngơ ngẩn.
Đổng Nguyên cuống quít bò lên, lớn tiếng cầu khẩn nói: " Vì ta sai nên bị trúng độc, van cầu ngươi cho ta giải dược, cầu xin ngươi! "
Cơ thể Phạm Hương Ngữ hơi dừng lại, nàng ngoảnh lại nhìn Đổng Nguyên cười hì hì nói: "Yên tâm đi, với thể chất của ngươi thì tính mạng không có gì đáng ngại, chỉ có điều một số bộ vị yếu ớt trên người của ngươi thì khó mà nói trước."
" Bộ vị yếu ớt? "Đổng Nguyên không khỏi sững sờ.
Phạm Hương Ngữ nháy mắt, giống như ngây thơ nói: "Đúng vậy a, ví dụ như hệ thống nhuyễn thể trong đại não..., một ít ruột trong bụng..., a đúng rồi, còn có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© gì đó có thể sẽ thối rữa hoại tử a, khanh khách..."
Đầu óc Đổng Nguyên vù vù, trống rỗng, khi hắn phục hồi lại tinh thần thì mấy người đã Lâm Siêu mấy người đã đi xa.
...
Rời khỏi phạm vi trinh sát căn cứ này, Lâm Siêu dừng lại tại một góc tối, hắn ra hiệu Hắc Nguyệt, lập tức Hắc Nguyệt buông tay quăng thiếu niên lên trên mặt tuyết.
Thiếu niên đau đến mức rên thảm một tiếng, chỉ là đầu lưỡi đã bị cắt nên không cách nào phát ra thanh âm chuẩn xác, hắn oán độc nhìn Lâm Siêu, dường như muốn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm gϊếŧ chết Lâm Siêu.
Lâm Siêu liếc nhìn hắn, nói với Phạm Hương Ngữ: "Lây nhiễm hắn. "
"A?" Phạm Hương Ngữ khẽ giật mình,lúc này chợt bừng tỉnh, nàng khó kiềm chế mà liếc nhìn Lâm Siêu nói: "Ác ma chính là ác ma, quả nhiên đủ ác, chỉ có điều. . . Ta thích, hắc hắc. "
Nàng cười nhẹ, ngồi chồm hổm xuống đưa tay nâng lên khuôn mặt thiếu niên, cười tủm tỉm nói: "Tiểu đệ đệ, có phải ngươi nghe không hiểu hay không, đại tỷ tỷ đến nói cho ngươi biết được không? "
Thiếu niên nhìn gương mặt xinh đẹp, nghe giọng nói ôn nhu này nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Phạm Hương Ngữ liếʍ liếʍ cặp môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói ra một sự việc phá vỡ bản chất: "Kỳ thật... Tỷ tỷ là một hủ thi a."
Thiếu niên đột nhiên trợn trừng con ngươi, khϊếp sợ nhìn nàng.
Phạm Hương Ngữ mỉm cười, há miệng ra, hai răng nanh bén nhọn từ trong miệng của nàng nhanh chóng dài ra, phối hợp với gương mặt trắng như tuyết, như là Hấp Huyết Quỷ thời kỳ trung cổ Âu Châu, lúc hai chiếc răng nanh chiết xuất tiết ra dịch thể hủ thi màu sắc tối đen liền táp tới cổ họng thiếu niên.
Thiếu niên hoàn toàn bị dọa.
Hắn không sợ Lâm Siêu tra tấn hắn, nhưng thân phận Phạm Hương Ngữ quá dọa người rồi, quả thực chính là ác mộng, một cô gái tuyệt mỹ như vậy lại là hủ thi!
Đại não hắn một mảnh hỗn loạn, đến lúc hắn phục hồi tinh thần lại đã cảm giác thấy trên cổ tê tê, đã mất đi tri giác.
"Đáng tiếc thể chất của ta không cao hơn hắn." Phạm Hương Ngữ đứng dậy liếʍ sạch vết máu trên môi nói: "Nếu không chỉ cần chạm đến hắn một tý là có thể lây nhiễm, căn bản sau đó cũng không cần ta chiết xuất nọc độc hủ thi. "Nói xong nàng u oán nhìn Lâm Siêu, dường như đang nói ta nghe lời như vậy mà ngươi vẫn còn không cho ta tăng nhanh thể chất lên.
Lâm Siêu không đếm xỉa ý tứ trong mắt nàng nói: "Đợi sau khi hắn biến thành hủ thi thì khống chế đầu óc của hắn, tìm tòi tế bào trí nhớ là tìm được căn cứ."
Phạm Hương Ngữ nhếch miệng, không tình nguyện mà nói: "Biết rồi!"
Lời nói hai người rơi vào trong tai thiếu niên giống như tiếng sấm khiến đầu óc của hắn sa vào bên trong trống rỗng, dường như cơn ác mộng đáng sợ nhất tối tăm nhất trên đời này đang bao phủ hắn.
Giờ khắc này, du͙© vọиɠ chửi rủa hắn cũng không có.