Hôm sau Tô Giản tỉnh
lại, phát hiện mình ngủ trên giường, nhất thời có chút mơ hồ hôm qua
mình trở lại giường thế nào. Có điều một giấc này của anh vô cùng thoải
mái, cho nên lúc tỉnh lại cảm thấy tinh thần không tệ, lại nhìn ánh mặt
trời bên ngoài thật tốt, không khỏi ôm chăn lăn trên giường hai vòng.
Chỉ là tâm tình tốt của anh rất nhanh biến mất, vì mẹ An lại muốn đi dạo phố với Tô Giản!
Là chủ nhật, Tô Giản cũng thích việc ra ngoài đi dạo, nhưng đi dạo phố
cùng mẹ An lại là chuyện khác rồi. Tô Giản thầm nghĩ: Loại gian khổ này
nên để cho con ruột ngài làm đi! Vì vậy hết sức đề cử An Dĩ Trạch, ít
nhất cũng phải kéo An Dĩ Trạch đi, nhưng không nghĩ đến tiếp đó liền
được cho hay, chồng anh đã đến công ty.
Ngày nghỉ cuối tuần còn đi làm, tại sao CMI lại không có chút nhân tính như vậy!
Tô Giản yên lặng châm chọc, quả thật không thể kháng cự được ý chỉ của
thái hậu, vì vậy anh chỉ có thể kiềm chế bực bội lên xe theo mẹ An, đi
đến dsieeu thị tổng hợp.
"Bộ này thế nào?" Mẹ An hỏi.
"Đẹp!" Tô Giản nói.
"Vậy còn cái này?" Mẹ An lại hỏi.
"Cũng đẹp!" Vẻ mặt Tô Giản thành thật.
"Thật?" Mẹ An nghi hoặc. "Sao tôi lại cảm thấy cô đang lừa tôi?"
"Không có không có!" Vẻ mặt Tô Giản chân thành. "Thật ra thì quần áo cũng chỉ
đẹp mắt như vậy, nhưng mặc lên thân mẹ, trừ 'đẹp ra' con không có từ nào để hình dung!"
Mẹ An hài lòng, đặt hai bộ quần áo xuống. Tô Giản lại lặng lẽ ở một bên lau mồ hôi.
Trên đường shopping, hai người gặp một đôi mẹ chồng nàng dâu khác. Nhìn bộ
dạng mẹ An có vẻ không thích đối phương lắm, nhưng đối phương lại đến
cháo hỏi trước, hai người thật sự không thể trốn không gặp. Tô Giản cẩn
thận quan sát hai người một chút, nhìn vẻ ngoài, hai người cũng không
tệ, dù tuổi của người kia không nhỏ, nhưng ăn mặc giản dị, vẻ ngoài con
dấu xinh đẹp, ăn mặc lại tinh tế, hai người đứng cùng một chỗ, thật là
có vẻ quý phu nhân.
Nói chuyện vài câu, hai người đột nhiên nhìn về phía Tô Giản, nói: "Vị này là phu nhân mới cưới không lâu của cậu ba sao?"
Tô Giản mang vẻ mặt dịu dàng, khách khí gật đầu.
Cô con dâu hé miệng cười nói: "Mợ ba thật tốt..." Hình như có chút không
biết dùng từ nào để hình dung, quan sát trên dưới Tô Giản một phen, dừng một lúc lâu mới nói tiếp: "... Giản dị, lúc trước nhìn xa, còn tưởng
rằng bác gái đưa người làm đi dạo phố, không nghĩ đến cậu ba lại thích
loại người như vậy, quả nhiên khẩu vị khác biệt."
Tô Giản yên lặng cúi đầu nhìn một thân quần áo cao bồi của mình một cái, rất có một loại bất đắc dĩ bị thương.
"Thi Như!" Vị phu nhân nhíu mày, vẻ mặt trách cứ. "Sao con có thể nói vậy?
Sở thích mỗi người, loại hình của mỗi người vốn không giống nhau, nhưng
không phải người nào cũng có gu thưởng thức cao như Thiếu Hiên nhà chúng ta như vậy!"
Tô Giản: "..." Xem ra An Dĩ Trạch còn xiu xẻo hơn anh, nằm cũng không nằm, ở xa cũng chịu đả kích!
"Mấy người có ý gì?" Mẹ An vốn định bảo trì vẻ mặt kiêu ngạo nổi giận. "Con
dâu nhà tôi có được hay không, khi nào thì đến phiên người ngoài mấy
người bình luận!"
Thấy mẹ An bảo vệ mình, trong lòng Tô Giản len
chút ấm áp. Dù ngày thường mẹ An hay bắt bẻ anh, nhưng hiện tại xem ra,
cũng không phải mẹ An hoàn toàn chối bỏ anh sao! Có điều lực chiến đấu
này, chậc chậc...
Mang vẻ mặt ngây thơ, Tô Giản dịu dàng ôm lấy
cánh tay mẹ An, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, người đừng nóng giận con trẻ tuổi,
thím và bà cô này coi thường con như vậy cũng là bình thường. Thím nói
đúng, loại hình mỗi người thích không giống nhau, ở phương diện này sở
thích của Dĩ Trạch khá bình thường, anh ấy chỉ thích tuổi trẻ, thật hết
cách với anh ấy. Có điều mẹ yên tâm, sau này con sẽ cố gắng nâng cao
thưởng thức của anh ấy, con tin trước cậu Thiếu Hiện, Dĩ Trạch chỉ cần
đi ngược với anh ta, mắt thẩm mĩ sẽ lên rồi."
Hai người: "...
Nhìn vẻ mặt hai người xanh mét rời đi, mẹ An rất sảng khoái, đắc ý nói: "Bà
ta nhất định có loại con dâu này! Bà già kia là hồ ly tinh, không trách
tìm được con dau cũng giống như hồ ly tinh!" Xoay đầu lại, nhìn Tô Giản, hừ một tiếng. "Cô là con dâu rôi, tất nhiên không giống với hồ ly tinh
kia!"
Tô Giản: "..." Cái gì gọi là bà ta nhất định có loại con dâu này? Chúng ta hoàn toàn là người của hai thế giới được không bà bà!
Mẹ An thật sự vô cùng hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Tô Giản, có điều
đánh giá 'giản dị' đó vẫn khiến bà để ý, vì vậy tiếp theo bà đưa Tô Giản đến cửa hàng quần áo, đẩy Tô Giản vào trong, nói: "Đi thay! Không cho
phép làm nhục thưởng thức của Dĩ Trạch nhà tôi!"
Dĩ Trạch nhà mấy người thích tôi có thể coi là biểu hiện của thưởng thức cao được không? Tô Giản vừa yên lặng châm chọc, vừa bất đắc dĩ thay quần áo.
Cuối cùng, mẹ An mua một đống lớn quần áo cho Tô Giản, ngược lại lại không
mua nhiều cho mình. Tô Giản bất đắc dĩ nói: "Mẹ, thật sự không cần mua
cho con nhiều như vậy.." Quả nhiên là mẹ con, đều thích quần áo trẻ con!
Mẹ An hừ nói: "Tôi là vì Tiểu Trạch! Còn dám làm mất mặt Tiểu Trạch nhà tôi, tôi nhất định kêu nó ly dị cô!"
Nếu vứt mặt mũi Tiểu Trạch nhà mấy người, anh ta liền chịu ly dị, vậy vô cùng dễ làm. Tô Giản âm thầm thở dài một cái.
Đi dạo hồi lâu, Tô Giản thấy mẹ An hình như có chút mệt mỏi, liền nói: "Mẹ, nếu không chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát?"
Mẹ An suy nghĩ một chút, nói: "Tôi muốn ăn kem ly, vừa rồi tôi vừa thấy ở đối diện quầy bách hóa có một tiệm kem."
Tô Giản gật đầu một cái, sau đó đỡ mẹ An về phía thang máy. Mẹ An đột
nhiên quay đầu nhìn anh, uy hϊếp: "Lát nữa về không được nói tôi ăn kem
ly!" Dạ dày của bà không tốt, ngày thường chồng và con trai không bao
giờ để bà chạm vào món ăn này.
Dù Tô Giản không biết nguyên nhân, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Hai người ra khỏi siêu thị, sau đó chuẩn bị
đi qua đường đến phía tiệm kem đối diện.
Có điều không nghĩ đến
lúc băng qua đường lại xảy ra vấn đề. Giữa tiệm kem và siêu thị có một
con đường chính, trên đường xe cộ qua lại, nối liền không dứt. Mẹ An
bước lên làn được dành cho người đi bộ, đang chuẩn bị qua đường, không
nghĩ đến có một chiếc xe đang chạy về phía này!
Thời khắc nguy
cấp, Tô Giản đi phía sau dùng sức kéo mẹ An về sau một cái, sau đó cùng
ngã xuống với mẹ An, mà trong quá trình này, căn cứ vào tấm lòng kính
già yêu trẻ quan tâm phụ nữ, Tô Giản không chút do dự làm đệm dưới người mẹ An!
Mẹ An bị dọa sợ không nhẹ, kêu lên không ngừng, mà đợi
đến sau khi đứng lên phát hiện mình không bị thường, lập tức vội vàng
nâng Tô Giản: "Này, cô sao rồi?"
Tô Giản nhe răng đứng dậy, phát hiện ngoài việc ngã đau, cũng không bị thường gì, liền nói: "Mẹ, con không sao."
Mẹ An kéo anh lại kiểm tra một lượt, giọng nói vẫn lo lắng: "Thật không
sao? Không được, cô phải theo tôi đến bệnh viện kiểm tra một chút!"
Tô Giản không thay đổi được, không thể làm gì khác để bà mạnh mẽ kéo đến bệnh viện.
Sau một phen kiểm tra, quả nhiên không sao, lúc này mẹ An mới yên lòng. Tô
Giản ở một bên an ủi mẹ An đến lúc này vẫn còn lo lắng: "Mẹ, mẹ xem, con thật sự không sao, mẹ đừng lo lắng."
Mẹ An có chút xấu hổ, trợn mắt níu: "Lúc trước cô què một chấn, nếu lại gãy nữa, sao có thể chăm sóc Tiểu Trạch nhà tôi?"
Tô Giản cũng không cãi lại bà, chẳng qua cười híp mắt nhìn bà, anh đột nhiên phát hiện, hình như Dung Ma Ma cũng thật đáng yêu.
Tô Giản đưa mẹ An đi ăn tô kem bà luôn nhớ nhung, sau đó hai người đi dạo một hồi. Đợi đến lúc về nhà, trời đã không còn sớm.
Thấy mẹ An đặc biệt dặn dò quản gia nói phòng bếp chuẩn bị một bát canh xương cách thủy, lòng Tô Giản lại ấm áp một chút.
Sắp xếp canh xương xong, mẹ An lại hỏi quản gia: "Tiểu Trạch còn chưa về sao?"
Quản gia do dự một chút: "Cậu ba vừa về, có điều sau khi nhận một cuộc điện thoại, lại đi."
Mẹ An cau mày: "Không biết công ty có chuyện gì, lại muốn nó quay lại làm việc chứ?"
Vẻ mặt quản gia có chút khó xử, nhìn Tô Giản một cái, chậm rãi nói: "Không phải, điện thoại này... hình như là cô Kỷ gọi đến."
"Cô Kỷ?" Mẹ An sững sờ. "A Nghiên của nhà họ Kỷ?"
Quản gia gật đầu.
Mẹ An có chút bất mãn: "Đã muộn thế này, cô ta còn gọi cho Tiểu Trạch làm
gì?" Hiểu con không ai bằng mẹ, dù An Dĩ Trạch chưa nói, bà cũng biết,
tình cảm con trai nhỏ của mình đối với Kỷ Nghiên không đúng. Từ trước
ấn tượng của bà với Kỷ Nghiên cũng không tệ, cho nên biết con thích Kỷ
Nghiên bà cũng không phản đối, có điều sau đó thấy An Dĩ Trạch một mực
không chịu kết hôn, mà Kỷ Nghiên lại đính hôn với người đàn ông khác
rồi, bà liền bắt đầu mất hứng. Trong lòng bà, Dĩ Trạch vô cùng tốt,
không nghĩ đến lại bị Kỷ Nghiên chê, bà tất nhiên vừa đau lòng vừa tức
giận, vô cùng bất mãn với Kỷ Nghiên.
Sau đó An Dĩ Trạch cũng kết
hôn rồi, dù con trai nhỏ không có sự cho phép của bà đột nhiên kết hôn
khiến bà rất không vui, chọn con dâu cũng không phải loại đúng ý bà,
nhưng trong lòng bà vẫn lặng lẽ thở phào. Mà đối với nàng dâu mới này,
dù bà rất không thích, nhưng thấy con trai nhỏ yêu thương cưng chiều, ấn tượng của người trong nhà với con bé cũng rất tốt, vì con trai bảo bối
yêu thương con dâu khiến bất mãn trong lòng bà thoáng bình phục một
chút. Lại trải qua mấy ngày dạy dỗ của bà, cuối cùng con dâu cũng ra
dáng một chút, bà cũng cảm thấy h có chút thoải mái, lại không nghĩ đến, Kỷ Nghiên lại chen vào!
Mẹ An thấy đôi mắt Tô Giản không có ghen tức lẫn mất mát, không khỏi giận mà không có chỗ xả, tức giận nói: "Con không tức giận?"
"A?" Đang bát quái phỏng đoán Kỷ Nghiên gọi An Dĩ Trạch làm gì, Tô Giản ngẩn ngơ. "Gấp cái gì?"
Mẹ An nhất thời chỉ tiếc luyện sắt không thành thép, xem nhiều phim với bà như vậy, sao lại không học được chút kiến thức nào! Mẹ An tức giận nói: "Bây giờ tôi gọi điện cho Tiểu Trạch, hỏi nó ở đâu, cô chờ chút lát nữa đi tìm nó cho tôi!"
Tô Giản mở to mắt, mẹ nó, đây là tiết tấu gì vậy? Là muốn anh, đi bắt gian?"
Mẹ An gọi điện thoại cho An Dĩ Trạch, hỏi anh ở đâu, mà anh cũng không
giấu giếm. Mẹ An nghe anh nói đến một khu đất anh từng ở qua, gật đầu
một cái, đó là nơi An Dĩ Trạch từng ở, bà tất nhiên biết địa chỉ cụ thể, vì vậy cúp điện thoại, bà liền nói với Tô Giản.
Mặc dù trong
lòng có chút tò mò, Tô Giản cũng không muốn đi. Quan hệ của An Dĩ Trạch
và Kỷ Nghiên không bình thường, tuy nói lúc trước Kỷ Nghiên từng từ chối An Dĩ Trạch, nhưng hiện tại biết rõ An Dĩ Tạch kết hôn rồi, Kỷ Nghiên
còn đặc biệt gọi điện thoại đến, mà An Dĩ Trạch cũng chạy đến, ai biết
giữa hai người xảy ra chuyện gì? Ngộ nhỡ Kỷ Nghiên cũng giống anh lúc
trước gặp bạn trai cũ Lục Thừa Hòa lúc này hối hận muốn hợp lại thì sao? Anh lại đi quấy rầy?
Nghĩ đến lúc trước mình từ chối Lục Thừa
Hòa vô cùng dứt khoát, An Dĩ Trạch lại bị một cuộc gọi của Kỷ Nghiên gọi đến: Khai thật đi, Tô Giản vừa than thở đạo đức nghề nghiệp, vừa lặng
lẽ khinh bỉ An Dĩ Trạch: Còn dám nói thích tôi? Hại tôi lúc đó còn có
chút không đành lòng từ chối, hiện tại thì lộ mặt rồi? Sớm biết đó là
chuyện hoang đường, ban đầu ở trên núi nên đẩy anh ta xuống, để tránh
anh ta lại hại thêm cô em nào nữa!
Có điều mẹ An lại cố chấp muốn Tô Giản đi, trực tiếp gọi tài xế đến, nói địa chỉ, Tô Giản không cưỡng
lại được, chỉ có thể lên xe.
Trước khi đi, mẹ An nhìn anh chằm
chằm, nghĩ đến hai ngày trước phim trên tivi nam chính bị nữ thứ gọi đi, mơ mơ màng màng một đêm, mấy tháng sau, nữ thứ mang một bình đi đến
trước mặt nam chính ngay trong hôn lệ, không khỏi cảm thấy vấn đề vô
cùng nghiêm trọng, cực kỳ có lòng đẩy vào.
Mẹ An nghiêm túc dặn
dò: "Nếu như không đoạt lại được Dĩ Trạch từ trong tay người phụ nữ đó,
tôi sẽ nói Dĩ Trạch ly dị cô, có biết không?"
Tô Giản: "..."