Ở trong nhà em gái Tô hai ngày, chăm sóc tốt mẹ Tô và chú Lý, sau đó về nhà cùng An Dĩ Trạch.
Đối với việc lăn lộn trên giường với An Dĩ Trạch, dù Tô Giản tức đến hộc
máu, nhưng sự thật là vậy, anh cũng không thể tránh được. Chuyện này nếu là An Dĩ Trạch ý đồ bất chính, anh còn có thể để ý, nhưng an biết rõ An Dĩ Trạch ôm tâm sự đó với anh, kết quả còn quyến rũ An Dĩ Trạch, dù anh uống say, anh vẫn không còn lời nào để nói, chỉ có thể kìm nén trong
lòng, chịu đựng nội thương.
Cũng may đối tượng là An Dĩ Trạch,
ngoài việc khiến anh có chút đau lòng ra, bản thân anh cũng không đặc
biệt để ý chuyện này. Loại chuyện như vậy, trước kia là đàn ông anh đã
hướng đến từ lâu, lần này dù cách thức thực hiện có chút quỷ dị, nhưng
cũng coi như là thực hiện. Chỉ là sau đó anh không nhớ, toàn bộ quá
trình cũng không phân biệt được mùi vị gì, khiến anh khá là tiếc nuổi.
Sau khi sắp xếp đống suy nghĩ này, Tô Giản đi đến nhà sách.
Anh vốn muốn mua một chút tài liệu phụ đạo để tặng chút kỹ năng nghiệp vụ,
có điều lượn trong nhà sách một vòng, anh phát hiện mình cảm thấy hứng
thú nhất vẫn là cuốn 'Cố sự hội' trên tạp chí. Mặc dù cái tên hơi bình
thường một chút, nhưng từ đầu đến cuối anh luôn cảm thấy, quyển tạp chí
này như mỳ ăn liền vậy, là loại lương thực phổ biến, có thể nói là tạp
chí quốc dân.
Đang liếc nhìn, bên người đột nhiên phát ra âm thanh: "Giản Giản?"
Tô Giản giương mắt, chỉ thấy Lúc Thừa Hòa lúc trước có duyên gặp một lần
đang mỉm cười với mình: "Không nghĩ đến có thể gặp em ở chỗ này."
Cuối cùng cũng gặp lại bạn trai cũ, thế giới này thật nhỏ! Tô Giản châm chọc trong lòng, trên mặt lại vô cùng lễ phép: "Ngài Lục, anh cũng đến mua
sách?"
Nghe hai chữ 'ngài Lục', vẻ mặt Lục Thừa Hòa cứng đờ, ngay sau đó hiện lên một nụ cười khổ: "Giản Giản, anh không nghĩ đến, có một ngày em sẽ gọi anh là ngài Lục."
Tô Giản lễ phép cười, không có trả lời.
Lục Thừa Hòa nói: "Giản Giản, chúng ta đã lâu không gặp, không bằng tìm một chỗ nói chuyện chút đi?"
Tô Giản nghĩ, cũng được, đúng lúc nhân cơ hội này nói rõ ràng, vì vậy gật đầu nói: "Được."
Hai người đến quán cà phê gần đó. Tô Giản tránh để lúng túng lập tức vào
vấn đề: "Anh đến tiệm sách, cũng vì muốn mua sách, định mua sách gì?"
Lục Thừa Hòa nói: "Anh vốn đi tìm 'phê phán lý tính thuần túy', kết quả phát hiện không có."
Tô Giản: "..." Đề tài không tiến hành nổi nữa.
Lục Thừa Hòa ngẩng đầu nhìn Tô Giản, đột nhiên nói: "Giản Giản, đã lâu
không gặp." Nói xong đột nhiên có chút hoài niệm, còn có dịu dàng rõ
ràng.
Rõ ràng trước đây có gặp nhau hôm trời mưa! Tô Giản lặng lẽ châm chọc trong lòng, ttreen mặt lại lịch sự cười một cái. Anh cảm
thấy, nếu người này trước đây là bạn trai của em gái To, nhất định vô
cùng quen thuộc với em gái Tô, anh vẫn nên cố loại bỏ những vấn đề liên
quan đến cô, tránh cho những phiền toái không cần thiết.
Lục Thừa Hòa nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói trầm nhẹ: "Em so với trước đây, vẫn như vậy."
Vậy tôi yên tâm! Tô Giản hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Lục Thừa Hòa rơi lên mái tóc dài của Tô Giản: "Anh còn cho là, em sẽ cắt bỏ mái tóc dài."
Tô Giản sửng sốt nói: "Tại sao phải cắt bỏ mái tóc này?"
Giọng nói của Lục Thừa Hòa trầm trầm: "Vì mái tóc dài này của em, cũng giữ
lại vì anh, em đã nói, chỉ cần anh thích tóc dài, em sẽ giữ lại vì anh."
Tô Giản không tự chủ được sờ mái tóc của bản thân, đột nhiên cảm thấy có chút chán ghét mái tóc mình luôn yêu thích.
"Thật ra thì..." Lục Thừa Hòa nhìn anh, nhẹ giọng thở dài. "Dù cắt tóc thì
sao? Lòng em lại không giống tóc, lòng em cũng không cắt bỏ được."
Tô Giản nói: "Quả thật xin lỗi, lúc trước tôi xảy ra tai nạn xe, tôi không nhớ gì hết."
"Vậy em có bị thương ở đâu không?" Lục Thừa Hòa ân cần hỏi.
Tô Giản nói: "Chân bị thương, có điều bây giờ tốt rồi, ngài Lục không cần lo lắng."
Vẻ mặt của Lục Thừa Hòa có chút ảm đảm: "Thật xin lỗi, Giản Giản, em xảy
ra chuyện lớn như vậy, anh lại không thể ở bên cạnh em."
Trong
lòng Tô Giản có chút 囧, nhẹ nhàng kéo ra một nụ cười: "Không sao." Do dự một chút, cuối cùng lại hỏi: "Đúng rồi, trước đây chúng ta... là quan
hệ thế nào?"
Lục Thừa Hòa bình tĩnh nhìn anh: "Chúng ta từng ất yêu nhau, có điều sau đó..."
"Chia tay?" Tô Giản nói tiếp.
Lục Thừa Hòa không chút giấu giếm: "Đúng sau đó chúng ta chia tay, có
điều..." Anh ta đột nhiên đưa tay ra, bắt lấy bàn tay đặt trên bàn của
Tô Giản."
"Giản Giản, nếu như anh nói, thật ra anh còn yêu em, anh vẫn chưa quên em, em có tin không?"
Tô Giản cảm thấy, gần đây mình nhất định là chở hoa đào, nếu không tại sao lại có thể hai người nối tiếp một trước một sau tỏ tình với anh.
Có điều đóa hoa này là chuyện gì!
Tô Giản rụt tay về, cười khan: "Ngài Lục nói đùa..."
"Đối với em không phải là chuyện đùa..." Lục Thừa Hòa nhìn anh chằm chằm,
ánh mắt dịu dàng lại nghiêm túc: "Giản Giản, điều anh nói đều là thật."
Vẻ mặt người đàn ông trước mắt tuấn mỹ nho nhã, giọng nói từ tính dịu
dàng, ánh mắt dây dưa thâm tình, nếu là em gái Tô thật, chỉ sợ liền
không kiềm chế được. Tô Giản thực sự có chút không thể liên hệ được vị
trước mắt này với người 'bắt cá hai tay' trong miệng Nhan Tử VI, anh
lúng túng nở nụ cười: "Vậy chúng ta lúc ấy, tại sao lại chia tay?"
Lục Thừa Hòa cứng đờ, ngay sau đó chán nản nói: "Thật ra thì đều là lỗi của anh. Khi đó, có cô gái tự sát vì anh, anh sợ. Khi đó anh cảm thấy,
trước nay em luôn kiên cường, dù không có anh, em vẫn sẽ sống rất tốt,
nhưng cô ấy thì không được, cô ấy từng không tiếc tính mạng vì anh, cô
ấy nói, không có anh cô ấy sẽ không sống nổi."
Tô Giản trợn to
hai mắt, Cái này cũng được? Sớm biết như vậy, năm đó anh việc gì hải
chạy đi mua bánh bao cho các em gái, chỉ cần chạy lên sân thượng uy hϊếp họ không phải được sao? Tô Giản suy nghĩ, đột nhiên thần kỳ nghĩ đến:
Nếu có một ngày, anh phải lựa chọn giữa An Dĩ Trạch và một vị đại mỹ nữ, đến lúc đó nếu như An Dĩ Trạch cũng dùng tính mạng đến ấp bức anh, mình có thể chọn An Dĩ Trạch hay không?
Dựa theo tưởng tượng của Tô
Giản, giờ phút này trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh An Dĩ Trạch dùng sức ôm lấy đầu gối của anh, kêu khóc: "Giản Giản, em không quan tâm
anh, anh sẽ đi chết!" Nhưng cũng không biết tại sao, cùng một suy nghĩ,
trong đầu anh hết lần này đến lần khác đều hiện lên hình ảnh anh nói
'tôi không thích anh' với An Dĩ Trạch trên đỉnh Hoa Sơn trước tiên sau
đó là vẻ mặt của An Dĩ Trạch, không đúng, khi đó hẳn là bản nâng cấp...
An Dĩ Trạch yên lặng nằm trên giường bệnh, yếu ớt, ánh mắt nhìn Tô Giản
vẫn rất an tĩnh, có điều vẻ an tĩnh cũng không giấu được khổ sở. "Giản
Giản, ở lại, có được không?"
Tô Giản đột nhiên có chút dao động. Nếu quả thật như vậy, cũng là một cái mạng, anh lương thiện như vậy, cho nên phải...
Giọng nói của Lục Thừa Hòa cắt đứt suy nghĩ của anh, chỉ nghe anh ta cười
khổ: "Nhưng sau khi tách ta, anh mới phát hiện, người anh thật sự yêu
vẫn là em."
Thâm tình trong mắt Lục Thừa Hòa như muốn nhỏ xuống,
ngay cả Tô Giản cũng không nhịn được ngẩn ra. Vào giờ phút này, tình
cảnh này, nếu hợp với bối cảnh âm nhạc, nhất định đó sẽ là một khúc nhạc lưu luyến thâm tình. Có điều trong đầu Tô Giản hết lần này đến lần khác đều tự động truyền đến: "Ban đầu là anh muốn chia tay, chia tay thì
chia tay, hiện tại lại muốn dùng tình yêu, kéo tôi lại..."
Tô Giản 囧 nói: "Thật xin lỗi, ngài Lục, tôi đã kết hôn rồi."
Vẻ mặt Lục Thừa Hòa
kinh ngạc, lại tiếp tục cứng ngắc, sắc mặt có chút tái nhợt, im lặng một lúc, mới thấp giọng nói: "Giản Giản, em yêu anh ta sao?"
"Dĩ
nhiên!" Tô Giản dịu dàng mỉm cười. "Anh ấy cao lớn mạnh mẽ, còn một lòng chung thủy với tôi, ngoài việc sinh con, việc gì cũng có thể làm, người đàn ông như vậy, anh nói xem tôi sao có thể không thích?"
Vẻ mặt Lục Thừa Hòa mất mát, cười gượng nói: "Thật sao?"
Tô Giản gật đầu, thấy vẻ chân thành đau khổ trên mặt Lục Thừa Hòa, liền
khuyên nhủ: "Ngài Lục, không phải anh nói cô gái đó có thể chết vì anh
sao? Cô ấy nhất định vô cùng yêu thương anh? Tôi cảm thấy, anh nên quý
trọng cô ấy."
Ánh mắt Lục Thừa Hòa có chút phức tạp: "Giản Giản, em và trước kia, có chút không giống."
Tô Giản nói: "Cái này rất bình thường, dù sao tôi mất trí nhớ, hơn nữa, con người luôn trưởng thành."
Lục Thừa Hòa yên lặng nhìn anh chằm chằm: "Nhưng Giản Giản, anh không thay đổi."
Tô Giản: "..." Những cái này, đều là cao thủ tỏ tình mà! Quả nhiên anh còn quá kém!
Tô Giản thấp giọng thở dài: "Thật sự xin lỗi. Mặc dù là cách pha chế quen
thuộc, mùi vị quen thuộc, nhưng tôi đã không uống trà lạnh rồi!"
Lục Thừa Hòa: "..."
Tạm biệt Lục Thừa Hòa về nhà, Tô Giản vẫn cảm thấy có chút 囧.
So với việc bị bạn trai cũ tỏ tình, Tô Giản đột nhiên cảm thấy, việc An Dĩ Trạch ngày ngày ngủ chung một giường với anh nói thích anh hình như
cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Ăn bữa tối xong, Tô Giản một
mình nằm trên sô pha chơi điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy vô cùng bực bội. Thật ra bữa tối trước kia, dù anh và An Dĩ Trạch cũng ngồi
trong một căn phòng, nhưng anh và An Dĩ Trạch lại ai làm chuyện nấy,
cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Nhng không biết tại sao, anh cảm
thấy, dù không noi lời nào, trong phòng nhiều người, hình như tốt hơn là chỉ có một mình anh nhiều.
Suy nghĩ một chút, Tô Giản đột nhiên bò dậy từ ghế sô pha, đi đến phòng sách An Dĩ Trạch đang ngủ.
Gõ cửa hai tiếng, nghe tiếng 'mời vào' từ bên trong của An Dĩ Trạch, Tô
Giản nhẹ đẩy cửa ra, tiến lên đón nhận ánh mắt kinh ngạc của An Dĩ
Trạch, anh bình tĩnh nói: "Tôi tới tìm sách để đọc."
An Dĩ Trạch đứng dậy: "Em muốn đọc gì?"
Tô Giản nhớ đến cuốn sách ban ngày Lục Thừa Hòa tìm, liền nói: "Phê phán lý tính thuần túy."
An Dĩ Trạch nói: "Em chờ một chút." Nói xong anh liền đi đến gia sách tìm.
Lại thật sự có! Tô Giản có chút buồn bực, thấy An Dĩ Trạch tìm được sách
đưa đến, liền không thể làm gì khác ngoài việc đưa tay ra nhận.
Tô Giản nhìn sô pha nhỏ trong phòng một chút, lại suy nghĩ đến thân hình
cao to của An Dĩ Trạch, đột nhiên nói: "Nếu không hay để tôi ngủ ở phòng sách đi?"
Thấy An Dĩ Trạch nhìn đến, lại nói: "Anh nằm trên sô pha này, chỉ sợ chân cũng không duỗi thẳng được."
An Dĩ Trạch nói: "Không sao."
Tô Giản nói: "Dù sao tôi cũng thấp hơn anh, nếu không để cho tôi..."
"Không cần." An Dĩ Trạch lắc đầu.
Tô Giản nhất thời im lặng. Bị An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm, anh đột nhiên
cảm thấy có chút lúng túng, nhìn máy tính trên ghế salon của An Dĩ
Trạch, liền tìm đề tài nói: "Anh đang làm gì trên máy tính vậy?"
An Dĩ Trạch nói: "Xem phim."
"Há..." Tô Giản cứng ngắc. "Hay không?"
An Dĩ Trạch nhìn anh, đột nhiên nói: "Cũng xem đi."
Tô Giản cũng không khách khi với anh, đặt mông ngồi lên salon.
An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh anh, đặt máy tính lên mặt bần trước ghế salon.
Tô Giản còn tưởng rằng An Dĩ Trạch xem là một bộ phim ngoại quốc, không
nghĩ đến trên màn hình máy tính, trên đó rõ ràng là một bộ phim hoạt
hình, hơn nữa còn là bộ hoạt hình anh từng xem qua!
Tô Giản kinh ngạc nói: "Anh cũng xem cái này?"
An Dĩ Trạch nói: "Đây là trước kia em từng đề cử với anh."
Tô Giản sững sờ, không nghĩ đến sẽ nhận được đáp án này. Trước kia lúc xem anime liền thuận miệng đề cử với An Dĩ Trạch, lại không nghĩ đến, An DĨ Trạch không chỉ nhớ, lại thật sự xem! Mặc dù Tô Giản luôn cảm thấy,
hình tượng của An Dĩ Trạch không thể liên hệ được với anime!
Trong lòng Tô Giản đột nhiên sinh ra một lại ấm áp vô hình.
Vì đã xem qua, Tô Giản bắt đầu không nhịn được bắt đầu bình luận. Ngồi xếp bằng trên salon, nhìn về phía màn ảnh, anh có một lại cảm giác hưng
phấn vì thứ mình thích được người khác công nhận.
"Vũ khí này đẹp chứ?"
"Phía trước có sức mạnh!"
"Tôi thích cô ấy nhất!"
An Dĩ Trạch nghiêng mắt nhìn anh. Tô Giản có chút ngượng ngùng: "Hic, tôi thật sự thích bộ anime này..."
"Cho nên anh cũng muốn xem một chút." Giọng nói An Dĩ Trạch trầm thấp lại vô cùng dịu dàng.
Vì đang dùng máy tính để xem, cho nên ánh đèn trong phòng có chút tối, hai người lại cũng ngồi trên ghế salon nhỏ, trong lúc nhất thời không nói
gì, nhưng Tô Giản lại cảm thấy, hình như trong căn phòng có loại ấm áp
vô hình.
Theo hình ảnh biến đổi, ánh sáng trên màn hình cũng dịu
dàng nhảy nhót trên khuôn mặt hai người. An Dĩ Trạch nghiêng đầu, nhìn
Tô Giản dựa lên người anh thoải mái thϊếp đi, trong đôi mắt ánh lên nụ
cười nhàn nhạt.
Ôm Tô Giản về giường, cẩn thận đắp kín chăn cho
anh, An Dĩ Trạch ngồi ở mép giường, lẳng lặng vuốt ve khuôn mặt đang ngủ này một lúc, sau đó từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Tô Giản
một cái.
"Ngủ ngon, Giản Giản."