Vốn ngày đó, Mạc Bảo Bảo là muốn đi Lam bang tìm Huống Đông Tuần bồi đắp một chút cảm tình, nhưng không đợi hắn xuất môn, Huống Đông Tuần đã tự mình đến thăm.
Y mang theo A Xương, hai người hắc y mặt đen đến, chưa mở miệng, bằng vào một cổ sát khí, khiến Mạc Bảo Bảo đang khóc lóc kể lể vì mình bị viêm tuyến tiền liệt nên công năng ”tính” bị trở ngại, và bị lão bà là mộ nam tử trung niên kỳ thị sợ tới mức chạy trối chết. Hai tiểu hộ sĩ cũng bỏ mặc Mạc Bảo Bảo phóng ra ngoài, khi đi ngang qua người Huống Đông Tuần, còn phát ra tiếng hét thê thảm.
“Thiết… Cứ như làm muốn cưỡng bức rồi gϊếŧ hết cả nhà các ngươi không bằng!” A Xương phiết miệng hung hăng đập cánh cửa, nhưng mà khi xoay đầu lại đối mặt Mạc Bảo Bảo, cũng là một bộ bộ dáng thanh niên tốt.”Đại tẩu… Đại ca ──” khi ánh mắt sắc bén của Huống Đông Tuần xuyên qua kính râm ngăn cản, hắn vội vàng sửa miệng: “Mạc bác sĩ, đại ca không thoải mái, thỉnh người xem xem…”
Mạc Bảo Bảo vốn đang lải nhải vì bệnh tật mà ủ rủ tinh thần lập tức tỉnh táo, giống như được sung điện, bước vọt tới trước mặt Huống Đông Tuần, mới vừa giơ tay lên, Huống Đông Tuần trước hết hắn từng bước tự mình kéo kính râm xuống, nhìn cặp mắt ôn nhu kia cùng thân phận của hắn cực không phối hợp, Mạc Bảo Bảo mất mác rũ vai xuống.
Mỗi một lần, hắn tháo xuống cái kính râm che dậy cảm xúc của y xuống, đều có một loại kɧoáı ©ảʍ lan xuống nội y hắn; khi hắn nhìn đến trong đôi mắt màu hổ phách màu hiện lên kinh ngạc cùng không biết làm sao, liền giống như thấy được thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của y ở trước mặt hắn lạnh run…
Mà hiện tại, loại kɧoáı ©ảʍ ý da^ʍ này của hắn bị tước đoạt, giống như vị tiên tử mà mình ngưỡng mộ đã lâu đột nhiên cởϊ qυầи mở hai chân ra, đem tất cả ảo tưởng tươi đẹp đánh nát.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Huống Đông Tuần đẩy Mạc Bảo Bảo đang có vẻ mặt ai oán, mặt lộ vẻ nghi hoặc, chỉ sợ là y tốn thời gian một năm, cũng vô pháp ngẫm ra bản thân dưới kính râm này sao lại khiến Mạc Bảo Bảo thương tổn như thế.
“Không, không có gì…” Mạc Bảo Bảo rất nhanh từ trong đả kích tỉnh lại, hắn mỉm cười nắm tay Huống Đông Tuần, thuận miệng nói: “Vài ngày không thấy, cậu đều gầy… Không phải nhớ tôi nhớ đến…” Vừa nói vừa cẩn thận quan sát Huống Đông Tuần, ngạc nhiên phát hiện, y đích thật là gầy.
Thân thể bị quần áo che khuất nên coi không rõ, nhưng gương mặt gầy yếu vừa nhìn là biết ngay, sắc mặt có chút ửng hồng không tầm thường, ánh mắt cũng không sáng ngời như dĩ vãng, thậm chí ngay cả hô hấp nghe đều có vài phần trầm nặng… Mạc Bảo Bảo vuốt tay y, các đốt ngón tay như muốn lòi lên.
Trong nháy mắt đó, Mạc Bảo Bảo cảm giác được mình đang đau lòng rất rõ, cảm giác đau lòng này cùng với thương hương tiếc ngọc dĩ vãng của hắn không giống với, loại này đau lòng bao hàm một ít tiếc hận cùng cảm thán, hắn cảm thấy con sư tử cường tráng này không thích hợp sinh bệnh, không thích hợp dùng loại ánh mắt ốm yếu này nhìn mình, y phải là tràn ngập sinh cơ cùng khí phách, bình tĩnh như hai người múa đao giữa ánh trăng, nam nhân như vậy, mới xứng để hắn nhớ thương.
Chính là nghĩ qua nghĩ lại, hắn lại tiêu tan.
Không ai vĩnh viễn là không có kẽ hở, siêu nhân cũng có một mặt yếu ớt, chỉ có người sẽ sinh bệnh mới là thật thực, tinh tế thưởng thức cường giả khi yếu ớt càng làm cho lòng người mênh mông như thủy triều, huống chi lúc Huống Đông Tuần sinh bệnh đến tìm chính là bác sĩ khoa giang tràng hắn, hoàn toàn chứng minh rồi hắn ở trong lòng y là có nhất định phân lượng, loại cảm giác này được tín nhiệm này, đủ để bù lại hành động vừa rồi hắn chủ động tháo kính râm tạo thành vết thương tâm lý.
Mạc Bảo Bảo đứng đắn như chưa từng có, hắn đem Huống Đông Tuần dìu đến giường bệnh, đeo ống nghe, vươn tay đi vén quần áo Huống Đông Tuần lên.”Tôi kiểm tra một chút cho cậu trước…”
Huống Đông Tuần lĩnh ngộ không được tâm địa gian giảo cửu chuyển mười tám loan* kia của Mạc Bảo Bảo, y rũ xuống mi mắt, đè tay hắn xuống, có chút bất an nói: “Tôi kỳ thật là muốn hỏi cậu… Cả người tôi đều không thoải mái, phải đi đến phòng nào chuẩn?”
_cửu chuyển mười tám loan: ý chỉ biến đổi không lường.
“Cậu chỗ nào cũng không cần đi, ở lại khoa giang tràng là được!” Mạc Bảo Bảo đẩy tay y ra, đem vạt áo kéo lên, đem ống nghe bệnh để lên trước ngực của y, thấy Huống Đông Tuần nhíu nhíu mày, liền cười lấy tay đem ống đo nhiệt lạnh như băng, sau đó để lên một lần nữa, trầm tư kiểm tra.
Tim đập bình thường, phế bộ cũng không có tạp âm…
“Phải là không có trở ngại…” Mạc Bảo Bảo trấn an mà vỗ vỗ mặt Huống Đông Tuần, nhẹ giọng hỏi: “Có bệnh trạng gì không? Hay là ăn uống không tốt?”
“Cũng không…”
Huống Đông Tuần mới vừa há mồm, A Xương liền nói tiếp nói: “Đại ca của chúng ta a, hai tuần nay, ăn uống coi như không tồi, nhưng ăn xong liền ói!!”
“Này… Thật không giống bệnh bệnh trạng bao tử…” Mạc Bảo Bảo ngồi bên người Huống Đông Tuần, lại hỏi: “Có tình huống tiêu chảy sao?”
Huống Đông Tuần cầm quần áo kéo xuống, khởi động thân thể, đang muốn trả lời, A Xương lại cướp lời.
“Có, nhưng không nghiêm trọng, hôm nay hoàn hảo. Bất quá bụng của đại ca thường xuyên không thoải mái!”
“Nga…” Mạc Bảo Bảo cười cười có chút không nhịn được, ngày xưa A Xương thoạt nhìn còn thực thuận mắt, lúc này lại chói mắt giống tám trăm cái bóng đèn cùng chiếu.”Như vậy, ngủ như thế nào?”
Huống Đông Tuần dứt khoát không nói, để mặc A Xương làm người phát ngôn.
“Đại ca gần đây thực có thể ngủ… Buổi sáng đều không chịu rời giường, hơn nữa khi rời giường rất bực bội, gặp ai cũng mắng!” A Xương cũng thực tẫn trách, đem tình hình của Huống Đông Tuần giảng giải đến toàn diện: “Bất quá khi đại ca dường như không an ổn, mỗi ngày đôi mắt đều thăm quần, thường xuyên ngáp, có khi cũng sẽ choáng váng đầu… Đại tẩu, đại ca không có việc gì đi?”
“Yên tâm, không có việc gì …” Tươi cười của Mạc Bảo Bảo bắt đầu vặn vẹo, hắn nhịn xuống xúc động muốn một cước đem cái tên đang cản trở hắn hỏi han ân cần Huống Đông Tuần đá ra cánh cửa, tận lực bình tĩnh nói: “Ngươi đi ra ngoài trước, giữ cửa, ta muốn kiểm tra cẩn thận cho Tuần!”
“Ách… Ta ở đây nhìn không được sao?” A Xương là cô nhi, từ nhỏ ở Lam bang lớn lên, vẫn đi theo Huống Đông Tuần, quan hệ giữa gã với y có chút giống với công tử và thư đồng ở thời cổ ── hoặc là ác bá cùng chân chó?! Mấy ngày khó khăn gần đây của Huống Đông Tuần hắn xem ở trong mắt, tất nhiên là gấp đôi lo lắng.
“Chẳng lẽ… Ngươi còn không tín nhiệm ta sao?” Mạc Bảo Bảo nháy đôi mắt vô tội, bộ dáng thuần khiết tựa như một thiên sứ, tựa hồ còn có vòng đang lơ lửng ở trên đầu.
“Nhưng…”
A Xương còn có chút do dự, Huống Đông Tuần đã lên tiếng.
“Ngươi đi ra ngoài chờ, có việc ta sẽ gọi ngươi!”
Lão đại đã mở miệng, làm cấp dưới cũng chỉ có thể tuân thủ, vì thế cúi thấp đầu đi ra khoa giang tràng, đem sắc lang cùng sơn dương nhốt tại một phòng.
Một mình đối mặt Mạc Bảo Bảo, Huống Đông Tuần đột nhiên có một loại khẩn trương không tồn tại, nhất là khi Mạc Bảo Bảo dùng đôi mắt thâm trầm kia tập trung vào y, thì y liền cảm thấy từ lòng bàn chân thăng lên một cỗ ác hàn, có một loại lỗi giác người là dao thớt, ta là thịt bò.
Hắng giọng một cái, y thấp giọng hỏi: “Ngươi không phải muốn làm kiểm tra sao? Là muốn chiếu X quang CT hay là siêu âm ba CT?”
“Không cần không cần…” Mạc Bảo Bảo lắc lắc đầu, chậm rãi hướng y sát lại, ngữ khí mờ ám: “Chúng ta ở trên giường… Hảo hảo kiểm tra đi!”
Nhịn xuống xúc động muốn cho hắn một quyền, Huống Đông Tuần tận lực bình thản hỏi: “Kiểm tra như thế nào?”
“Ân…” Ngón tay Mạc Bảo Bảo dao động đến trên mặt y, trên gương mặt gầy yếu của y ma xát.”Hôm nay cậu ăn cơm chưa?”
“Ăn uống không tốt, ăn không vô.”
“Nước thì sao?”
“Không thế nào uống…” Dạ dày của Huống Đông Tuần cơ bản là tiến cái gì vào ói cái đó ra. Ngay cả nước cũng không ngoại lệ, bất quá nói đến đây, y thật đúng là cảm giác miệng khô lưỡi khô, vì thế muốn vươn tay lấy chén nước trên bàn.
“Không thể uống nước, ta muốn làm kiểm tra, tốt nhất là bụng rỗng…” Nhưng mà không đợi y động, Mạc Bảo Bảo liền thấy rõ tiên cơ, đè lại bờ vai của y, nụ cười trên mặt mở rộng, quỷ dị nứt tới bên tai.”Chúng ta… Phải kiểm tra giang nga…”
Dưới áp lực của Mạc Bảo Bảo, Huống Đông Tuần chậm rãi ngã vào giường bệnh, mặc dù vì khẩn trương mà toàn bộ cơ thể có chút run rẩy, nhưng vẫn là một khốc ca như trước.
“Cậu lại làm càng mà lấy súng của tôi đi đúng không …” Khi mặt cỷa Mạc Bảo Bảo cách y không tới một thước, y dứt khoát ra tay chế trụ cằm hắn.”Ngươi có phải hay không chắc chắc ── ta đánh không lại ngươi?!”
Lực đạo Huống Đông Tuần là mười phần, dù Mạc Bảo Bảo muốn tiến về phía trước nữa thì cũng không có khả năng, nhưng là hắn linh hoạt chu miệng, trước tiên ở bên môi Huống Đông Tuần lén hôn một cái.
“Chúng ta vì cái gì muốn động thủ, này chỉ là kiểm tra y học đơn thuần …” Vừa nói, ngón tay Mạc Bảo Bảo bắt đầu cở dây nịt Huống Đông Tuần “Đừng ngượng ngùng, tôi tới giúp cậu…”
“Cút ngay!” Đầu gối cùng khuỷu tay cùng nhau dùng sức, đem Mạc Bảo Bảo đẩy ra, sau đó y đứng lên.”Ta có cái gì ngượng ngùng, không phải là kiểm giang sao? Ngươi là một bác sĩ, ta hẳn là tín nhiệm y đức của ngươi ──” Y hít sâu một hơi, bắt đầu cở dây nịt của mình, kéo khóa ra.
Thấy bộ dáng hiên ngang lẫm liệt của y, Mạc Bảo Bảo có điểm nhụt chí, thật giống như mèo bắt chuột bỗng nhiên con chuột xoay người lại nhảy nào miệng của ngươi, mèo bị nghẹn một chút.
Hắn càng ngày càng phát hiện, đại lão xã hội đen này cùng tưởng tượng của mình không giống với, một chút bộ dáng hung ác tàn bạo đều không có, ngược lại giống tiểu nam hài ở thời kỳ phản nghịch mà lầm đường lạc lối.
Huống Đông Tuần vừa muốn đem quần cởi ra, ngẩng đầu lại thoáng nhìn ánh mắt thăm dò của Mạc Bảo Bảo, nhất thời cái gáy một trận lạnh cả người, y do dự một chút, lại lần nữa đem quần kéo lên.”Ta xem ta đã tìm phải một bá sĩ cá biệt đi!”
“Toàn bộ thế giới không có bác sĩ khoa giang tràng nào so với ta vĩ đại hơn …” Mạc Bảo Bảo bước lên phía trước ngăn Huống Đông Tuần lại, đẩy bả vai, đưa y một lần nữa áp trở về giường.”Hơn nữa, cũng không có kỹ thật kiểm giang so với ta tốt hơn…”
Thuần thục, Mạc Bảo Bảo đem quần Huống Đông Tuần lột xuống, cùng sử dụng đầu gối tách chân y ra, đè lên.
“Kiểm giang hẳn là phải xoay chỗ khác đi…” Huống Đông Tuần không có giãy giụa quá kịch liệt, mà là chọn mi đề nghị, trên mặt y là biểu tình bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách lại là một mảnh cao thâm.
“Sau lưng? Ta thích ── ”
Mạc Bảo Bảo đang chìm trong vui sướиɠ nhất thời không có lưu ý. Duyên dáng đứng dậy, quỳ gối trên giường bệnh, vươn tay kéo Huống Đông Tuần, nhưng không nghĩ tới đại ý thất Kinh Châu*, ngược lại bị Huống Đông Tuần nhân lúc đó mà xoay người đem áp lên hắn.
_đại ý thất Kinh Châu: liên quan đến sử TQ, này đại ý nói là 1 lúc sơ ý dẫn
tới mất mát lớn.
Cưỡi ở trên người Mạc Bảo Bảo, nhìn hắn kinh ngạc há to mồm, Huống Đông Tuần cười đắc ý lên.”Tiểu tử cậu cả ngày biến đổi cách tra tấn tôi, hôm nay tôi cũng làm cho cậu nếm thử, chút tư vị bị khỉ đùa giỡn!”
Mạc Bảo Bảo sửng sốt hai giây, sau đó tự tiếu phi tiếu hỏi: “Cậu muốn thế nào… Cậu muốn đùa tôi thế nào?”
“Ta ──” Huống Đông Tuần nhất thời nghẹn lời, trong nhận thức của y, đối với một người nam nhân, trừng phạt duy nhất chính là đánh cho hắn răng rơi đầy đất, nhưng, hiện nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú kia của Mạc Bảo Bảo, y cư nhiên có chút không hạ thủ được.
Đem một thứ xinh đẹp nào đó phá hủy, thật làm cho người ta có cảm giác tội lỗi.
“Cậu muốn đùa viớ tôi như thế nào ──” nhưng mà Mạc Bảo Bảo lại chấp nhất la lên, hơn nữa thanh âm càng ngày càng cao.”Cậu muốn như thế nào ── a ── cậu muốn làm gì ── ”
“Câm miệng!” Huống Đông Tuần lập tức hiểu được quỷ kế của hnắ, đưa tay đè lại cái miệng của hắn, nhưng bàn tay hạnh kiểm xấu của Mạc Bảo Bảo lại sờ trên hạ thân trần trụi của Huống Đông Tuần, hướng hậu đình y xuất phát, vì ngăn cản hắn mà Huống Đông Tuần luống cuống tay chân, vừa phải bắt tay hắn vừa ngăn chặn cái miệng của hắn, dưới ý nghĩa được cái này phải mất cái khác làm y nôn nóng, dành tiến sát lại hôn hắn.
Bốn mắt đυ.ng vào nhau, trong con ngươi tinh lượng* của Mạc Bảo Bảo, Huống Đông Tuần thấy được ý cười tràn đầy, điều này làm cho y cơn giận dữ, y muốn đứng lên, nhưng lại bị Mạc Bảo Bảo đè gáy lại, trải qua giãy giụa cùng giằng co, hai người từ trên giường bệnh cùng lăn xuống mặt đất.
_linh lượng: sáng ngời long lanh.
Thân thể đυ.ng vào cái giá, công cụ chữa bệnh rầm một cái rơi xuống, ngay trên mặt Huống Đông Tuần, giữa lúc chỉ mành treo chuông, Mạc Bảo Bảo xoay người cưỡi lên trên người y, vì y chắn đi các thương tổn có lẽ sẽ phát sinh.
Nhìn cổ Mạc Bảo Bảo đích bị rạch một đường vết máu, tâm Huống Đông Tuần bỗng giật mình.
Ở hắc đạo lăn lộn nhiều năm như vậy, trường hợp huyết tinh gì chưa thấy qua, theo lý thuyết sớm nên chai sờn, chính là khi thấy vết máu này, lại làm cho đáy lòng Huống Đông Tuần như có một dòng nước ấm chảy lướt qua.
Bọn họ không có bất cứ quan hệ nào, hắn không phải cấp dưới của y, bọn họ cũng không phải bằng hữu, chính là hắn lại theo bản năng vì mình che chở thương tổn…
Tuy rằng người kia nhàm chán mà lại biếи ŧɦái, nhưng đối với mình, cũng là thật sự để ý đi?!
Phòng bị nơi đáy mắt Huống Đông Tuần bỗng tan rả, Mạc Bảo Bảo thấy nhất thanh nhị sở*, vì thế hắn phóng biểu tình ôn nhu, ẩn y đưa tình nhìn y, môi đỏ mọng hé mở, muốn nói lại thôi, vô tội mà lại chọc người trìu mến.
_nhất thanh nhị sỡ: rõ ràng.
“Cậu đứng lên… Tôi không so đo với cậu, mau kiểm tra cho tôi!” Mặt Huống Đông Tuần lập tức đỏ ửng, y không được tự nhiên xoay đầu, nhấc chân đem Mạc Bảo Bảo đá đến một bên, sau đó đứng dậy, mất tự nhiên nằm úp xuống giường bệnh.
Trong lòng Mạc Bảo Bảo cười đến rút gân, nhưng ở ngoài mặt vẫn thực bình tĩnh, hắn vỗ vỗ áo blouse trắng, từ đâu đó lấy bao tay plastic ra đeo vào, tay sờ cái mông rắn chắc của Huống Đông Tuần.
Cảm giác được một đôi tay đang chạy trên mông mình, vuốt ve, chính là không làm kiểm tra, Huống Đông Tuần nhịn không được cảnh cáo nói: “Cậu đừng giỡn nữa ── ”
“Tôi không có… Cậu thật chặt …” Mạc Bảo Bảo tiến sát lại gần y, hai thân thể khảm vào nhau, hắn tựa vào lỗ tai y, thấp giọng nói: “Tôi mát xa cho cậu, làm cơ thể thả lỏng, bằng không chốc nữa đi vào sẽ bi đau…”
“Ít nói nhảm, không phải là ngón tay, ta chịu được ── ”
Lời Huống Đông Tuần còn chưa dứt, ngón tay của Mạc Bảo Bảo đã xông đi vào.
“A ──” Xâm lấn không hề báo động trước, làm cho Huống Đông Tuần phát ra tiếng hét ngắn ngủi.
“Ta đã nói không được đi…” Mạc Bảo Bảo cười đưa ngón tay rút ra, từ trên giá lấy dầu bôi trơn, chậm rãi ở sau x y vẽ loạn.
Xúc cảm lạnh lẽo làm cho Huống Đông Tuần run nhè nhẹ, y quay đầu nhìn bộ dáng chuyên tâm vẽ loạn Mạc Bảo Bảo, nhất thời không ngờ tư thế mình ám muội cỡ nào.
Mạc Bảo Bảo vẽ xong, ngón tay lần thứ hai vói vào đi, ở trong lộ tràng ma xát thăm dò, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng vì Huống Đông Tuầnchưa bao giờ kiểm giang cũng không nghi ngờ nó, để mặc Mạc Bảo Bảo bài bố.
“Thế nào, trải qua trơn, sẽ không đau đi…” Không biết khi nào, Mạc Bảo Bảo ngẩng đầu hướng y cười thân mật, làm cho Huống Đông Tuần nhất thời cảm thấy xấu hổ, vội vàng đầu quay lại, đem hai tay úp lên mặt.
TBD: kute~♥
Cũng vì hành động này, khiến cho y không có nhìn đến tay của Mạc Bảo Bảo đang cởϊ qυầи của chính mình, cũng từ trong túi áo lấy ra áo mưa.
Khi nhìn không thấy, các giác quan của người người thường rất nhạy bén, phát giác Mạc Bảo Bảo đưa ngón tay rút ra đi, sau đó tới gần mình, thân thể Huống Đông Tuần không khỏi cứng lại, lúc Mạc Bảo Bảo gần sát bên tai y nói: “Thả lỏng… Tôi muốn đem khí kiểm giang cắm vào đi…”
_khí: dụng cụ.
Huống Đông Tuần phối hợp hít sâu, nhưng khi y chưa đem khí phun ra đi, một quái vật lớn đã xông vào thân thể y.
“A ──” Kinh hoảng qua đi, Huống Đông Tuần lập tức có phản ứng, cái thứ đem chính mình hoàn toàn căng cứng không phải là khí kiểm giang gì, mà là tính cụ thuộc loại nam nhân của Mạc Bảo Bảo! Biết điều này làm cho y giận không thể hết sức gào lên nói: “Vương bát đản! Đem lão nhị của ngươi rút ra nhanh lên!”
Trả lời y chính là những đợt va chạm mãnh liệt liên tiếp.
Nội bích chưa bao giờ nhận qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế mà khẩn trương co rút lại mấp máy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mạc Bảo Bảo đến nỗi nhiệt huyết sôi trào.
Tay hắn vói vào trong quần áo Huống Đông Tuần, vuốt lưng y, một bên thở dốc một bên trấn an: “Thả lỏng, đem hết thảy đều giao cho tôi… Tôi tuyệt đối sẽ cho cậu thể nghiệm… Kí©ɧ ŧìиɧ trước nay chưa có ── ”
“Vương bát đản! Đi chết đi ——” Huống Đông Tuần chửi ầm lên, đồng thời lấy một cái con dao chém về phía sau, lại bị Mạc Bảo Bảo đúng lúc bắt lấy, xoay cổ tay của y kìm y lại, hơn nữa nhanh chóng bắt lấytay kia của y, đặt tại phía sau hắn, kéo cà vạt buộc chúng lại.
Huống Đông Tuần bị trói buộc còn chưa chịu bỏ cuộc bò về phía trước, nhưng từng động tác của y, đều chỉ có thể làm cho mình càng thêm bị động, làm cho Mạc Bảo Bảo càng thêm hưng phấn.
Cuối cùng, Huống Đông Tuần rốt cục vô lực ngã vào giường bệnh, để nam nhân phía sau va chạm từ chậm đến mau, lại nhẹ đến mạnh. Thân thể y theo tần suất của Mạc Bảo Bảo mà lay động, gương mặt ma sát với da giường, lắng nghe khung giường bằng sắt phát ra âm thanh ”cót cét”.
Coi như là bị cẩu cắn một cậu, lát nữa có cơ hội nhất định phải thiến hắn!
Đang lúc Huống Đông Tuần mọi cách bất đắc dĩ tự an ủi mình, tay Mạc Bảo Bảo từ giữa hai chân y mò lên phía trước, cầm phân thân y.
“Con mẹ nó mày đừng đυ.ng taa ──” Huống Đông Tuần phẫn nộ gào thét!
Cẩu cũng sẽ không thấp kém đến mức sờ lão nhị của y, đầu ngón tay còn tại đỉnh đảo quanh.
“Đừng nóng giận…” Giọng Mạc Bảo Bảo mang theo hương vị tìиɧ ɖu͙© rất nặng, đồng thời cũng tràn ngập mê hoặc.”Nhắm mắt lại… Thả lỏng, hảo hảo hưởng thụ đi… Tôi sẽ đem cậu mang tiến tới một thế giới tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng của cậu ── ”
“Ngặm miệng chó của mày lại ──” Dưới cơn cuồng nộ Huống Đông Tuần điên cuồng vặn vẹo thân hình, muốn tránh xuống giường, hơn nữa chửi ầm lên.
Tình huống càng ngày càng khó khống chế, Mạc Bảo Bảo có chút vô lực điều khiển y, tiếng đập cửa vang lên.
“Đại ca, ngươi gọi ta phải không?”
Thanh âm A Xương tựa như thuốc an thần, làm cho lửa giận ngút trời của Huống Đông Tuần tỉnh táo lại, không hề giãy giụa.
Mạc Bảo Bảo thở một hơi, chậm rãi luật động một lần nữa, nghe được tiếng rên rĩ của Huống Đông Tuần, lại xấu xa tiến đến bên tai y nói: “Ngươi không phải thực không vui sao? Bằng không… Chúng ta kêu A Xương tiến vào giải cứu ngươi đi…”
“…” Huống Đông Tuần nghiến răng cơ hồ muồn dứt, trong mắt của y tràn ngập tơ máu, hai taybị trói buộc ở sau người cũng nắm chặc quyền, buộc chặt thân thể, Mạc Bảo Bảo đang làm vận động pít-tông lập tức cảm giác được y đang không tiếng động mà kháng cự.
“Thả lỏng!” Mạc Bảo Bảo vỗ cái mông y, thấy y cố tình không nghe, liền hét lớn: “Cứu mạng ── A Xương, ngươi mau vào ── ”
“Đại tẩu, ngươi làm sao vậy đại tẩu ──” ván cửa phát ra tiếng đánh!
“Không được tiến vào!” Gân xanh trên cổ Huống Đông Tuần nổi lên.”Ngươi dám tiến vào ta gϊếŧ ngươi ── ”
Tiếng đánh đình chỉ, nhưng A Xương gõ cửa như trước, thanh âm tràn ngập lo lắng.”Đại tẩu… Đại ca… Ngươi đừng đánh đại tẩu a!”
“Như thế nào? Sợ?” Mạc Bảo Bảo hạ giọng, tươi cười giả dối.”Đến… Thả lỏng, bằng không ta hô to hắn …”
Tròng mắt Huống Đông Tuần đều muốn rớt ra, nhưng y vẫn lặng yên như trước.
“Thật sự là không ngoan…” Mạc Bảo Bảo thở dài rời khỏi thân thể hắn, khi Huống Đông Tuần cho là mình đã thoát ly khổ hải, Mạc Bảo Bảo lại trở mình y lại, nâng chân y lên.
Huống Đông Tuần đương nhiên không có khả năng mặc người ăn hiếo, y sử chừng toàn lực nhắm ngay đầu Mạc Bảo Bảo đá qua, lại bị hắn đoán trước được mà né tránh.
Mạc Bảo Bảo mỉm cười, nhưng tươi cười xem ở trong mắt Huống Đông Tuần so với ác ma của địa ngục còn muốn khủng bố, hắn chậm rãi đi đến cạnh cửa, tay để trên cánh cửa, hé miệng không tiếng động hỏi. ”Muốn trinh tiết… Hay là muốn mặt mũi?”
Thân thể Huống Đông Tuần run nhè nhẹ, y rốt cục không thể không thỏa hiệp, nhắm mắt lại, thả nhũn hai chân.
Y không thể tưởng tượng, bị thuộc hạ của mình nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy, y còn có dũng khí sống hay không.
Sự tình phát triển theo dự đoán của Mạc Bảo Bảo, hắn buông cánh cửa đi trở về, thật cẩn thận đứng ở phạm vi mà chân y công kích không tới, nhẹ giọng mệnh lệnh: “Mở ra…”
“Nằm mơ!”
Mạc Bảo Bảo nhún vai, không có tiếp tục buộc y, nếu là đem y đẩy vào đường cùng, y muốn cá chết lưới rách, hắn thật đúng là không có tin tưởng có thể chế phục y.
Vì thế hắn trở lại trước giường, nâng chân y lên, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm một lần nữa xông đi vào, một bên co rúm một bên đùa nghịch phân thân Huống Đông Tuần, đồng thời thực hiện hứa hẹn hô: “A Xương ── ngươi không cần gõ… Ta cùng Tuần không có chuyện!”
Huống Đông Tuần như trước từ từ nhắm hai mắt, mặt không chút thay đổi, thân thể cũng vẫn không nhúc nhích, vô luận Mạc Bảo Bảo cố gắng như thế nào, phân thân y đều cúi thấp đầu, nếu không phải trong ngực có phập phồng, quả thực cùng thi thể không khác biệt.
Mạc Bảo Bảo được xưng tình ái cao thủ đương nhiên không hài lòng loại tình ái thi gian*, hắn muốn chính là hoàn mỹ thể nghiệm tính dục hỗ động!
_thi gian: thi (xác), gian (cưỡng).
Tay trái tiếp tục châm ngòi du͙© vọиɠ của y, tay phải thì đưa lên cổ y, đầu ngón tay ở xương quai xanh y chỗ đảo quanh, sau đó chậm rãi cởi bỏ cúc áo áo sơmi của y, lộ ra vòm ngực rắn chắc cường tráng của hắn, xoa nắn thù du bên phải, theo sau cưới người, đem trái đỏ ửng bên trái ngậm vào miệng.
“A…” Huống Đông Tuần rồi đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìntrước ngực mình, ra tiếng quát lớn nói: “Con mẹ nó ngươi muốn làm liền làm cho đã, đừng đùa ta ── ”
“Đây gọi là giỡn sao… Đây là triền miên…” Ngận chứa nhũ thủ Huống Đông Tuần, Mạc Bảo Bảo trả lời mơ hồ không rõ, đồng thời tăng tần suất va chạm, bởi vì hắn nhận thấy được, thân thể Huống Đông Tuần rõ ràng so với lú trước đã thả lỏng hơn.
Thân thể Huống Đông Tuầnbởi vì phẫn nộ mà thiêu đốt, nhưng da thịt nóng bỏng, lưu động trong máu, đã có một tia kêu gào không an phận, đó là kɧoáı ©ảʍ mà làm cho y xa lạ, làm cho y sợ hãi cộng thêm thẹn!
“Con mẹ nó ngươi không được ──” Rít gào chưa kết thúc, liền bị Mạc Bảo Bảo nuốt vào trong miệng.
Đầu lưỡi ướŧ áŧ dây dưa ở bên nhau, quấy, tê cắn, nước miếng pha lẫn tơ máu không biết là của ai, không đứt đoạn chạy xuống từ khóe miệng.
Đây không chỉ có lần hôn môi duy nhất! Đối với Mạc Bảo Bảo mà nói, đây là thủ đoạn chinh phục của hắn, là kèn tiến công của hắn ; đối với Huống Đông Tuần mà nói, đây là cách y phát tiết bất mãn là tuyên thệ y sẽ không bị chinh phục.
Trải qua xâm lược cùng chống cự kéo dài, Mạc Bảo Bảo rốt cục buông miệng ra, ngẩng đầu, hắn không có chiếm được tiện nghi gì, nhưng Huống Đông Tuần cũng thở hồng hộc suýt nữa thất thủ.
Bất quá Mạc Bảo Bảo sẽ không bỏ cuộc, hắn nâng chân Huống Đông Tuần lên, tăng biên độ va chạm lớn, môi cũng một đường dời xuọng, ở cơ bụng rắn chắc của y liếʍ duyện.
Hắn tối mê luyến, là nam nhân có thân thể cường tráng rắn chắc cùng tính cách bất khuất … Huống Đông Tuần ở trên giường biểu hiện tuy rằng trúc trắc, nhưng cũng tuyệt đối hợp ăn uống của hắn!
Huống Đông Tuần cắn răng nhịn xuống rên rĩ nơi cổ họng, y không thể yếu thế trước nam nhân vô sỉ này, y nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng chờ đến khi mình được tự do, sẽ đem người vũ nhục mình hiện tại thiên đao vạn quả.
Trong cơ thể buộc chặt đã có dũng đạo mềm mại, Mạc Bảo Bảo đang ma xát dần điên cuồng cũng không để ý đến phản ứng của Huống Đông Tuần nữa, tự cố trầm tẩm trong kí©ɧ ŧìиɧ mà tàn sát bừa bãi.
Mà Huống Đông Tuần vốn mặt không chút thay đổi lại đột nhiên mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, môi run nhè nhẹ, bụng không ngừng co rúm…
Hắn mở ra mắt, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Mạc Bảo Bảo, há miệng thở dốc, lại chung quy không có lên tiếng cầu xin tha thứ. Hai tay bị bó buột nắm chặt ở sau lưng, không tiếng động đón tiếp đau đớn kịch liệt nơi khoang bụng.
Ma sát dài dòng rốt cục chấm dứt, Mạc Bảo Bảo thấp họng một tiếng phun trào ra bạch dịch nóng cháy. Hắn thở hào hển đem phân thân nhuyễn rụng từ trong cơ thể Huống Đông Tuần lấy ra, sau đó tháo áo mưa xuống quăn vào thùng rác.
“Tuần… Không có thể khiến ngươi cao trào, thật sự là tiếc nuối, tôi dùng miệng cho cậu…” Hắn một bên sửa sang lại quần, một bên cười như hoa tới gần Huống Đông Tuần, đang muốn hảo hảo đùa giỡn y một phen, lại phát hiện hắn không thích hợp.”Tuần, ngươi làm sao vậy ──” hắn vội vàng đưa y ôm vào trong lòng, cởi bỏ cà- vạt cột lấy y.
Được đến tự do, Huống Đông Tuần lập tức huy một quyền hướng bụng Mạc Bảo Bảo, cho dù thân thể suy yếu lực đạo yếu bớt, nhưng một quyền này vẫn làm Mạc Bảo Bảo đau đến ruột run rẩy.
Mạc Bảo Bảo kêu một tiếng đau đớn, động tác tạm dừn ba giây, sau đó giúp đỡ Huống Đông Tuần đứng lên.
“Đừng đυ.ng tao…” Miệng tuy rằng quật cường, nhưng Huống Đông Tuần đích xác không có năng lực một mình đứng thẳng, chỉ có thể phẫn hận dựa vào hắn.
“Để tôi cho cậu kiểm tra một chút…”
“Ngươi còn muốn làm một lần nữa?” Huống Đông Tuần cười lạnh.”Đưa khẩu súng cho ta ── ngươi không có gϊếŧ chết ta, ta nhất định đập chết ngươi!” Khẩu khí y hung ác, nhưng rõ ràng khí lực không đủ, bụng đau đớn làm cho y ngay cả hô hấp đều có vẻ khó khắn.
Mạc Bảo Bảo giúp đỡ y đi về phía trước vài bước, kéo mấy tờ tuyên truyền bảo vệ sức khoẻ trên tường, sau đó một cửa ngầm xuất hiện, trong ánh mắt kinh ngạc của Huống Đông Tuần, hắn đưa dìu y đi vào, đặt ở trên giường bệnh an trí dụng cụ tinh vi.
Đây là đang lúc hắn tỉ mỉ chuẩn bị phòng cấp cứu, các loại công cụ chữa bệnh cần gì có đều có, từ ngoại khoa đến nội khoa, mặc kệ là thương do súng hay là xuất huyết bên trong, cũng có thể đúng lúc cứu giúp.
Nhưng từ lúc kiến thành tới nay, hắn còn chưa bao giờ cho người khác xem qua, mà ngay cả Tiêu Tiểu Nhạc cùng hắn sớm chiều ở chung cũng không biết. Đây là căn cứ bí mật của hắn, là thể hiện trí tuệ cùng năng lực của một học sinh giỏi là hắn ở ngoại khoa não tại
Rumsfeld.
Nhìn Huống Đông Tuần nằm ở trên giường, sắc mặt so với khi vừa tới còn kém hơn, trong lòng Mạc Bảo Bảo tràn ngập áy náy. Trên thực tế khi kiểm giang, hắn đích xác có thật sự vì y làm kiểm tra, không có phát hiện cái gì dị thường, mới bắt buộc y phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙©…
Hắn quá mức tự phụ, hắn cho là mình có thể mang đến cho ykhoái hoạt, có thể xử dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao trào của tìиɧ ɖu͙© làm cho y quên đi phẫn nộ bị bắt buộc, thậm chí làm cho y thực tủy biết vị*, từ nay về sau ngoan ngoãn làʍ t̠ìиɦ nhân của mình ── nhưng mà hắn mười phần sai.
_thực tủy biết vị: ăn một lần rồi nghiền.
Hắn không chỉ có chưa mang đến khoái hoạt cho y, còn tàn phá thân thể vốn đã suy yếu của y, nếu sai lầm này tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì ── hắn sẽ áy náy cả đời!
Hắn chưa bao giờ nguyện ý bắt buộc bạn giường cùng thương tổn tới mình, nhưng mà Huống Đông Tuần thật sự quá mức mê người, hắn cũng không nên nhất thời xúc động mà ngoại lệ!
Huống Đông Tuần nằm ở trên giường bệnh, lãnh mắt thấy Mạc Bảo Bảo khởi động máy móc, cầm lấy một cậy thăm dò dán tại bụng mình, chậm rãi di động.
Y không có giãy giụa, không có phát hỏa, bởi vì y biết lấy tình hình thân thể trước mắt của y, không thể đả thương một ngón tay của Mạc Bảo Bảo, cho nên y chính là bình tĩnh đích, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ ngày sau lấy máu trả nhục.
Mạc Bảo Bảo nhìn chằm chằm máy siêu âm, gặp được một hình ảnh mơ hồ, hắn cầm lấy dụng cụ thăm dò nhìn nhìn, không phát hiện vấn đề gì, lại lần nữa thϊếp trở về, nhưng ảnh vẫn tồn tại như trước, kia là một hạt bụi nho nhỏ, không giống như là u, mà giống ──
“Nhất định là tôi hoa mắt…” Mạc Bảo Bảo lầm bầm lầu bầu, đem thủy tề lấy ra, đang muốn ngã vào trên bụng Huống Đông Tuần, y lại đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giới. Mạc Bảo Bảo sửng sốt một chút, vội vàng tươi cười giải thích: “Này là thủy tề, tăng cường hiệu quả chiếu Xquang… Tôi thề tôi không có tâm tư lệch lạc!”
“Lời thề của cậu ngay cả chó má cũng không bằng!” Huống Đông Tuần cười lạnh một tiếng, một lần nữa nằm quay về trên giường, chọn mi hỏi: “Tôi nổi u?!”
“Hẳn không phải là…” Sau khi Mạc Bảo Bảo đem thủy tề chét hảo, kiểm tra một lần nữa, nhưng hình vẫn như thế, lại làm cho hắn bắt đầu hoài nghi mắt mình có xảy ra vấn đề gì không.
Thấy vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm máy siêu âm của Mạc Bảo Bảo, Huống Đông Tuần trong lòng tích tụ, hữu khí vô lực quát: “Mẹ nó, tôi có phải hay không bị ung thư ── ”
“Không có…” Mạc Bảo Bảo buông thăm dò, trầm giọng hỏi: “Cậu lại kể một lần bệnh trạng của cậu cho tôi!”
“Lão tử ta nói bao nhiêu lần? Tôi buồn nôn, nôn mửa, choáng váng đầu ──” Huống Đông Tuần giữ chặt áo Mạc Bảo Bảo, đưa hắn túm lại.”Tồi có phải hay không bị ung thư dạ dày?!”
Mạc Bảo Bảo lắc đầu, nhẹ nhàng giúp Huống Đông Tuần lau khô bụng, sau đó vì y đắp chăn lên, thấp giọng dặn dò: “Cậu hảo hảo nằm, đừng nhúc nhích, tôi đi tìm một ── Bác sĩ nội khoa đến xem cho ngươi!”
Nói xong, hắn vội vàng xuất môn, cước bộ loạn như nhịp tim của hắn, sóng to gió lớn!