“Ha ha ha ha ── ta thành công!” Tiêu Tiểu Nhạc cầm ống nghiệm, hoa chân múa tay vui sướиɠ đối với một nam hài văn nhược một cái mang kính mắt nói: “Trứng thụ tinh do t*ng trùng của hắn cùng tế bào máu mà chị đã lựa chọn, tùy thời có thể đưa vào phẫu thuật!”
“Biểu tỷ…” Văn nhược nam hài có chút nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì không trực tiếp tuyển dụng máu của chính người kia dùng để bồi dưỡng chứ?”
“Em biết cái gì, dùng máu của hắn thì chẵng khác nào họ hàng gần kết hôn!” Tiêu Tiểu Nhạc trừng mắt nhìn nam hài một cái, lại đắc ý nói: “Ánh mắt của chị thật sự là rất, liếc mắt một cái liền chọn trúng máu của nam nhân to lớn kia, máu của cậu ta thật đúng là không chịu thua kém a…”
“Như vậy… Chị là muốn đưa trứng thụ tinh vào bên trong người kia sao?” Nam hài sợ hãi hỏi: “Chúng ta… Làm sao mà bỏ vào được? Mổ sao?”
“Này… Ta còn đang nghiên cứu, còn chưa nghĩ ra…” Tiêu Tiểu Nhạc đem thụ tinh trứng bỏ vào hòm làm lạnh.”Phải là khoang bụng đi! Tương đối dễ dàng hấp thu dinh dưỡng, lúc lâm bồn cũng bớt đau bụng. Nhưng là ta vốn muốn cho hắn thụ tra tấn, cho nên ── ”
“Biểu tỷ, chị cùng với người kia thật sự có thù oán lớn như vậy sao? Làm cho một người nam nhân mang thai, trả thù này không khỏi có chút quá phận!” Đồng dạng thân là nam nhân, hắn rất cảm thấy đồng tình với nam nhân sắp bị hãm hại dù chưa gặp mặt kia.
“Ngươi biết cái gì?! Hắn là cái tên khinh thường nữ nhân, nên phải trị như vậy!” Tiêu Tiểu Nhạc đã nắm áo nam hài, mệnh lệnh nói: “Chúng ta có hai ngày, ta phải đánh thuốc tê cho hắn, sau đó thần không biết quỷ không hay mà xuống tay, sự tình xong rồi ngươi liền chạy nhanh quay về Anh quốc, tuyệt đối không liên lụy được ngươi!”
“Chính là… Biểu tỷ… Nếu mổ, lưu lại miệng vết thương, ngươi phải như thế nào cùng người kia giải thích?!” Nam hài đáng thương có một loại cảm giác như kẻ trộm thuyền, nhưng hắn lại không dám không thuận theo biểu tỷ đáng sợ của hắn, sợ cái nghiên cứu này sẽ ứng dụng đến trên người mình.
“Này… Này…” Tiêu Tiểu Nhạc hiển nhiên không có lo lắng nhiều như vậy, vì thế ôm đầu tự hỏi, chính là rất nhanh, ông trời liền ban thưởng cho một cơ hội.
***
Trong một trà lâu có kiến trúc theo kiểu Giang Nam, hai nam nhân phong cách khác nhau nhưng đồng dạng chói mắt ngồi cùng bàn, một người nhàn nhã tự đắc chậm rãi mà nói, một đang ngồi chéo chân, ánh mắt chăm chắm nhìn ngoài cửa sổ.
“Cậu không phải đến để thả lỏng sao?” Mạc Bảo Bảo rót một chén trà nhuận nhuận hầu, một tay chụp lên tay Huống Đông Tuần đang thưởng thức chén trà.
“Cậu hẳn là nên buông những chuyện phiền lòng kia…”
Huống Đông Tuần lập tức rút tay về, đáy mắt tràn ngập nghi ngờ.
Mạc Bảo Bảo có chút uể oải hỏi: “Tôi là một người thực đáng ghét phải không?”
“Hoàn hảo, tôi không phải quá phản cảm quá dài dòng… Nhưng là tôi chán ghét người nhàm chán!” Huống Đông Tuần nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian đã sắp hết, vì thế đứng dậy. Có lẽ người xinh đẹp luôn thực dễ dàng giành được chiếm được hảo cảm của người khác, cho nên y dừng lại, bố thí một câu: “Ta là không chán ghét ngươi, rất quan trọng sao?”
“Rất trọng yếu!” Mạc Bảo Bảo nghiêm túc gật gật đầu.
“Nga?” Huống Đông Tuần chọn mi, cầm lấy chén trà trên bàn để sát vào bên môi. Đây là bích loa xuân thượng hạng, lãng phí thì đáng tiếc.
“Ngươi còn nhìn không ra sao? Ta muốn theo đuổi ngươi ── ”
“Phốc ──” Nghiêm trang trả lời, lại làm cho lão Đại xã hội đen luôn nghiêm cẩn mà thất thố phun ra trà mới vừa vào miệng.
Mạc Bảo Bảo bị nước trà văng lên mặt nhưng một chút ngoài ý muốn là biểu tình gì cũng không có, còn tự nhiên từ chỗ nào đó lấy ra khăn tay, một bên lau một bên nói thầm: “Này… Coi như là gián tiếp hôn môi, dù sao cũng là nước trà bao hàm nước miếng của cậu…” Hắn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ chút nước bên môi, lộ ra nụ cười có thể gọi là hạ lưu.”Mùi vị không tệ a…”
“Vương bát đản ──” Huống Đông Tuầnbị chọc giận nắm lấy áo Mạc Bảo Bảo kéo lên, khí hung ác hiện ra.”Ngươi là cố ý điều tra sao?! Ta không muốn ở cái chỗ này động thủ ── ”
Không biết nên nói Mạc Bảo Bảo là gặp nguy không loạn hay là căn bản không có thần kinh, hắn giơ tay lên, trước lúc Huống Đông Tuần chưa kịp ngăn cản, nhanh chóng tháo kính râm hắn cực xem không vừa mắt kia xuống, sau đó phát ra tán thưởng.”Ánh mắt thật đẹp a… Không nên bị bất cứ thứ gì che khuất, giảm bớt hào quang xất sắc của ngươi…”
Toàn bộ cơ thể Huống Đông Tuần bắt đầu run rẩy, ngay tại lúc y đang lo lắng có nên rút cây súng bên hông ra hay không, sau đó gập chết tên bệnh thần kinh này, thì Mạc Bảo Bảo lại làm ra hành động kinh người.
Áo bị xốc lên, mủi chân chỉ có thể chấm đất nên hắn về ngã người về phía trước, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn lên mi mắt phải của Huống Đông Tuần. Xúc cảm ẩm ướt làm cho Huống Đông Tuần ngây người ba giây, sau đó hắn không cần suy nghĩ liền cầm người trong tay như bao cát mà quăng đi ra ngoài.
Thân thể Mạc Bảo Bảo nhảy ra khỏi hành lang thấp bằng trúc, cùng với một tiếng kêu thê thảm, người hắn nằm úp sắp quơ tay quơ chân nhanh như mưa, như thằn lằn. Đang muốn cầu cứu, lại thấy Huống Đông Tuần rút súng ra, họng súng nhắm ngay mình.
“Oa ── oa ── chuyện gì cũng từ từ ──” Mạc Bảo Bảo giả dạng đáng thương mà chảy nước mắt một phen nước mũi.”Tôi chỉ là hướng cậu biểu đạt tình yêu của tôi, chẳng lẽ ta làm sai sao? Tôi nếu là thật sự làm sai, ta có thể sửa a ── quân tử động khẩu bất động thủ…”
“Ta chưa bao giờ là quân tử!”Một chân Huống Đông Tuần đạp lên lan can, biểu tình vặn vẹo.”Mẹ nó, dám đùa tao, mày thật đúng là người thứ nhất, nể tình mày thật dũng cảm, taa hẳn là cho mày chết anh dũng một chút ── ”
“Không cần không cần!” Đầu Mạc Bảo Bả lay động như trống bỏi.”Tôi tuyệt không dũng cảm, tôi là yêu đến điên, tôi là bị cậu mê đến thất hôn bát tố…”
“Còn dám nói bậy ──” Huống Đông Tuần vươn cánh tay đang muốn bắn hắn, lại thoáng nhìn tam chiếc xe màu đen xe có rèm che dừng trước trà lâu, ước chừng mười đại hán mặc hắc tây trang nối đuôi nhau xuống, rồi xông vào. Hắn thu hồi thân thể, hung hăng trừng Mạc Bảo Bảo, cảnh cáo nói: “Không muốn chết thì đừng lên tiếng!”
“Tuần… Cậu đối với tôi thật tốt, lúc nào thì đều muốn tôi…”
Lời buồn nôi của Mạc Bảo Bảo còn chưa nói hoàn, hắc y nhân liền vọt lên, không nói hai lời liền vụng đao. Vươn dài cái cổ cũng không thấy rõ tình hình, Mạc Bảo Bảo vội vàng hướng về phía trước đi, động tác nhẹ nhàng, bộ dáng chật vật vừa rồi giống như cảnh tượng huyền ảo.
Nơi này dù sao cũng là nội thành, cho nên mặc kệ là tới chém người, hay bị chém, cũng không dám tùy tiện nổ súng, vì thế một hồi quyền cước so đấu đến huyết nhục mơ hồ đã bắt đầu.
Huống Đông Tuần dáng người rắn chắc, tất nhiên không phải cái gối thêu hoa, tay chân y lưu loát, khinh một cái ghế dứa dập xỉu một đối thủ, đoạt đao của hắn bắt đầu liều mạng. Nhưng các đối thủ của hắn cũng không phải quả hồng mềm, huống chi người đông thế mạnh, dần dần Huống Đông Tuần bị vây hạ phong.
Mạc Bảo Bảo từ cây cột đằng sau nhảy ra, xách ấm trà đi lên, vọt đi qua ── hắn là người ham hòa bình, đi qua không phải vì đánh nhau, mà là khuyên can.
“Ai ── đừng đánh, tất cả mọi người đều là người trưởng thành ──” Hắn chắn trước người Huống Đông Tuần, một cước đá bay một tên đang vung đao, sau đó giơ ấm trà lên, vẻ mặt tươi cười.”Các ngươi xem trà lâu là này xinh đẹp cỡ nào, khảm phá hủy rất đáng tiếc, chúng ta không bằng ngồi xuống uống một chén, tâm sự n, phá bỏ khúc mắc── ”
“Con mẹ nó mày là bệnh thần kinh từ đâu chạy ra!”
Một người nam nhân kêu gào xông lên, Mạc Bảo Bảo quát to một tiếng trốn phía sau Huống Đông Tuần, rồi đem ấm trà quoăn ra ngoài, ở giữa trán người nọ. Nam nhân trở mình cái xem thường, chân mềm nhũn ngã xuống.
“Ai nha, ấm trà này là tử sa* đi? Thực đắt tiền…” Mạc Bảo Bảo lộ biểu tình tiếc hận, ôm lấy thắt lưng Huống Đông Tuần, làm nũng nói: “Ta chính là vì ngươi mới đánh vỡ thứ này, ngươi chịu trách nhiệm a…”
_tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.
Huống Đông Tuần nghiêng người chút xíu, nhìn lướt qua nam nhân đang có vẻ mặt vô lại vẻ, sự nghi ngờ trong lòng càng nặng. Lại nói, y cũng không đem tỏ tình của hắn để ở trong lòng, ngược lại càng thêm cho rằng hắn tiếp cận mình là bí mật có không thể cho ai biết.
Chính là không đợi hắn nghĩ lại, mọi người lại vọt lên, Huống Đông Tuần lấy tay khửu tay đẩy Mạc Bảo Bảo ra, vung đao đối kháng. Không phải y không để ý sống chết của hắn, mà là y tin tưởng, người nam nhân này cũng không đơn giản.
Kết quả không ngoài hắn dự kiến, Mạc Bảo Bảo tuy rằng một đường thét chói tai, chật vật chạy trốn, nhưng lông tóc vô thương mà ứng phó những người này, tựa hồ so với Huống Đông Tuần còn thành thạo.
Vì hai người hợp lực, địch quân bị đánh lui, xỉu đến một nửa, có thể chạy thì chạy, còn không thì chân nhuyễn quỳ xuống đất xin tha.
Huống Đông Tuần không làm khó xử bên thua, gầm nhẹ một tiếng: “Cổn!” Tùy bọn họ chạy trốn.
“Ai nha! Làm tôi sợ muốn chết, cậu không sao chứ?” Mạc Bảo Bảo thét chói tai nhảy đến bên cạnh y, đang muốn oán giận, một thanh đao đã bổ đến trên cổ của hắn.”Tuần… Cậu làm cái gì vậy?”
Huống Đông Tuần cầm cương đao nhiễm huyết trong tay, khuôn mặt anh tuấn nhưng lệ khí mười phần chậm rãi tới gần.”Cậu kêu Mạc Bảo Bảo… Phải không?”
“Ân…” Mạc Bảo Bảo cẩn thận gật đầu.”Lấy đao so tôi làm chi, chúng ta không phải hảo huynh đệ đồng sinh cộng tử sao?”
“Không cần nói bậy quan hệ, huynh đệ của tao, đều là từ lúc tao sinh ra coi như đã chết ──” Huống Đông Tuần tựa hồ đối với hai chữ “Huynh đệ” phá lệ mẫn cảm, lông mi y thật dựng thẳng, mặt tiếp tục tới gần.”Nói, tiếp cận taa có mục đích gì?”
“Theo đuổi cậu a!” Mạc Bảo Bảo đáp thẳng.
“Ít nói nhảm!” Đao phong vừa chuyển, gắt gao dán trên da cổ non mịn của hắn “Thân thủ của ngươi không tồi… Làm sao có thể chỉ là một bác sĩ khoa giang tràng?”
“Không cần nhắc tới đến hai chữ giang tràng thì giọng liền mang thành kiến được không? Công tác chẳng phân biệt được giá cả thế nào!” Mạc Bảo Bảo từ trước đến nay khuyết thiếu năng lực tùy mặt gởi lời, vì thế hắn không sợ chết kɧıêυ ҡɧí©ɧ.”Khó bảo toàn thân thủ lĩnh Lam bang là cậu, cũng sẽ có một ngày dụng đến khoa giang tràng! Nể tình chúng ta kề vai chiến đấu, nếu cậu đến làm giải phẫu trĩ sang, tôi giảm giá cho cậu.”
“Con mẹ nó mày muốn chết ── ”
Huống Đông Tuần không thể nhịn được nữa mà thu đao về phía sau, rồi lại phát lực hướng hắn chém tới, nhưng mà lúc này một nam nhân tây trang đang ngất xỉu một bên đột nhiên thức tỉnh, cầm đao nhắm ngay bụng dưới y đâm tới.
Dao nhỏ hơn nửa thước, ở trong nháy mắt, cắm vào bụng dưới Huống Đông Tuần.
Lực chú ý của Mạc Bảo Bảo đều tập trung trên con dao phía sau Huống Đông Tuần, cho nên, chờ hắn lưu ý đến nguy hiểm, có thể tránh, Huống Đông Tuần đã bị nam nhân tập kích hôn mê, sau đó đem về y ôm lấy đến phía sau.
“Mẹ nó ── cư nhiên bị loại hàng thấp kém như vậy làm bị thương…” Huống Đông Tuần sắc mặt bắt đầu tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn cường hãn như trước.”Thật sự là mất hết mặt…”
“Có cái gì quan hệ, thánh nhân cũng có lúc ngủ gà ngủ gật…” Nhìn đến sư tử hùng tráng ngã xuống rồu, Mạc Bảo Bảo thực đau lòng, nhưng lại cảm thấy được, y cũng rất thích hợp như vậy, mềm mại ngã vào trong lòng ngực của hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm…
“Ngươi làm cái gì ──” Huống Đông Tuần đè cái tay đang có hạnh kiểm xấu của hắn xuống!
Mạc Bảo Bảo trở về khuôn mặt tươi cười trẻ mãi khôn già của hắn.”Chớ khẩn trương, tôi coi thương thế cho ngươi… Đừng quên, tôi là bác sĩ!”
“Bác sĩ khoa giang tràng…” Huống Đông Tuần buông tay ra để Mạc Bảo Bảo kiểm tra, sau đó y rút ra kết luận trước cho mình: “Không chết được… Chỉ là chảy chút máu…”
“Ân! Là không trở ngại…” Mạc Bảo Bảo chọn mi cười, trong tiếng kinh hô của Huống Đông Tuần làm bồng lấy y ra ngoài, đi ra ngoài, khi đi ngang qua sân khấu, dặn dò lão bản đang sợ tới mức phát run: “Không cần báo nguy, đem chỗ đó thu thập một chút, về bồi thường… Ta sẽ bồi thường cho tiểu hỗn tử ngươi gấp đôi!”
Đem Huống Đông Tuần ôm vào trong xe, Mạc Bảo Bảo ở phía sau chỗ ngồi lấy ra cái hòm thuốc, tiễn khai y phục của y, cầm máu sơ qua, nhanh chóng lái ô-tô tới Kiệt An Tư.
Huống Đông Tuần băng bó bụng dưới, đánh giá cẩn thận người nam nhân này.
Chợt vừa thấy, tướng mạo Mạc Bảo Bảo là thuộc loại dáng vẻ nhu thuận thực dễ dàng giành được được hảo cảm của người khác, nhưng là khóe miệng hơi hơi cong hướng về phía trước kia, thuyết minh hắn có cá tính cợt nhả, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, trong mắt thâm trầm của hắn luôn ẩn ý cười làm cho người ta khó có thể nhìn trộm bí mật trong đó, cũng tỏ rõ nội tâm của hắn không như vẻ bề ngoài gọn gàng của hắn.
Thân hình hắn thon dài, không tính gầy yếu nhưng là tuyệt đối xưng không hơn cường tráng, chính là, hắn vừa rồi thế nhưng không thổi một hơi ôm lấy thân hình cường tráng của mình, liền chứng minh cơ thể của hắn còn kiên cố hơn bề ngoài văn nhước này.
Này tuyệt đối không phải là một nam nhân đơn giản!
“Đẹp sao?” Khi dừng xe lại lúc đèn đỏ, Mạc Bảo Bảo đột nhiên đem mặt để sát vào, khóe miệng nở nụ cười vô lại sâu sắc.”Có phải hay không phát hiện đã yêu tôi?”
“A…” Huống Đông Tuần hơi hơi quay đầu sang phía khác, không muốn để ý tới hắn.
Nhưng mà Mạc Bảo Bảo lại làm lại trò cũ, đôi môi ấm áp lại dán đi lên, bất quá mục tiêu lần này càng thêm lớn mật, là đôi môi mỏng của Huống Đông Tuần.
Lúc này phản ứng của Huống Đông Tuần có tốc độ nhanh hơn, y lập tức nâng chân lên hung hăng đá tiểu thối của Mạc Bảo Bảo đích, giữa tiếng kêu gào thê thảm của Mạc Bảo Bảo, xe một lần nữa ra đi, nếu không phải ở trên quốc lộ phải dùng tốc độ cao, y định sẽ không dễ dàng tha cho hắn.
Vì đến giờ phút nầy y vẫn là cho rằng Mạc Bảo Bảo đang đùa với mình.
Mạc Bảo Bảo nhe răng nhếch miệng lái xe, trong lòng lại càng cảm thấy chọc con sư tử này rất thú vị, đang muốn nói vài câu buồn nôn nói, lại đột nhiên cảm thấy bụng dưới một trận co rút đau đớn, mồ hôi lạnh ở trong nháy mắt chảy xuống.
Huống Đông Tuần tất nhiên cũng chú ý tới sự khác thường của hắn, bàn tay nhiễm máu đè lại tay lái, nhíu mày nói: “Cậu tập trung lại cho tôi, nghiêm túc đi, tôi còn chưa muốn chết ── ”
“Tuần… Chúng ta thật đúng là tâm tương liên…” Mạc Bảo Bảo vỗ vỗ tay Huống Đông Tuần, trên mặt tái nhợt lại lộ nụ cười vô lại như trước.”Ngươi trúng đao, bụng của ta liền đau…”
“Ngươi có ý tứ gì?!”
Mạc Bảo Bảo cười càng sắc, cuối cùng biến thành cười khổ: “Ta dường như…Bị bệnh viêm ruột thừa cấp tính …”
Huống Đông Tuần trừng lớn mắt, nhìn Mạc Bảo Bảo môi vì bị đau mà phát run, một bên mạnh mẽ tập trung tinh thần mà lái xe, một bên lấy điện thoại di động ra bình tĩnh cùng bệnh viện giải thích tình huống, muốn bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, sau khi cúp điện thoại, còn đối với mình cười trấn an.
Trong lòng bức tường phòng hộ thật dày của y như có một góc sụp xuống, đối với vị bác sĩ không đứng đắn này, lần đầu tiên y có kính ý, có lẽ bọn họ có thể làm bằng hữu, tối thiểu, phẩm chất gặp nguy không loạn trên người hắn khiến y có chút thưởng thức.
Chính là lúc y xúc động không được 5 giây, thì lời nói của Mạc Bảo Bảo lại làm cho y đối hắn có ấn tượng ác liệt tới cực điểm.
“Bệnh viêm ruột thừa là thực chứng bệnh không thể khinh thường a… Nếu thủng… Càng nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng năng lực giới tính… Tôi còn muốn với cậu cùng nhau thể nghiệm tính phúc tuyệt vời ── ”
Khửu tay Huống Đông Tuần đánh thật mạnh lên ngực của Mạc Bảo Bảo, làm cho hắn câm miệng. Nếu có có thể, y thậm chí nghĩ muốn đem con dao trên bụng mình rút ra, đâm vào bụng hắn, thuận tiện giúp hắn đem ruột thừa cắt rụng!
May mắn trà lâu cách Kiệt An Tư cũng không xa, ở trước khi cơn tức giận của Huống Đông Tuần bùng nổ, bọn họ cuối cùng cũng chống đỡ tới bệnh viện, nhưng mà khi xe dừng lại, khi y hộ sĩ nâng cáng đến, Mạc Bảo Bảo đầu đầy mồ hôi lại té xỉu.
Một khắc trước khi nhắm mắt, hắn còn nhân cơ hội Huống Đông Tuần dìu hắn mà sờ sờ mông y.
***
Đem một công tác ít sửa sang lại giao cho biểu đệ, Tiêu Tiểu Nhạc từ tầng hầm ngầm đi ra mua cơm trưa, khi đi ngang qua giữa sảnh thì bị một hộ sĩ ngăn lại, cho biết, báo cho nàng Mạc Bảo Bảo bị bệnh viêm ruột thừa cấp tính, hiện tại đang làm phẫu thuật.
Nghe thấy lời ấy, Tiêu Tiểu Nhạc đứng ở tại chỗ thật lâu không nói nên lời, người khác đều cho rằng nàng là quá mức lo lắng cho tình huống của bạn trai, lại không biết nàng là hưng phấn quá độ mới đúng.
Nàng ba bước cũng làm hai bước chạy về tầng hầm ngầm, cầm lấy cổ biểu đệ lắc liên tục.”Thật tốt quá, cơ hội của chúng ta đã đến! Chính là hôm nay, chị là có thể làm cho hắn mang thai!”
Tiểu nam hài đáng thương ngay cả bữa sáng lẫn cơm trưa đều chưa có ăn, liền bị sai sử chuẩn bị công cụ giải phẫu cùng trứng thụ tinh, mà Tiêu Tiểu Nhạc thì chạy về trên lầu, tới cửa phòng giải phẫu giám sát tình huống.
Một ít hộ sĩ đi tới an ủi, lại nghi hoặc vì ở miệng nàng thấy được nụi cười quái dị.
“Nhất định là bị quá đả kích…”
Sau một phen nghị luận, mọi người cho ra kết luận, nhưng mà lúc này trong đầu Tiêu Tiểu Nhạc tất cả đều là bộ dáng Mạc Bảo Bảo mang thai … Cho dù cực lực áp chế, nàng vẫn là khống chế không được cười ra tiếng.
Trong phòng giải phẫu Mạc Bảo Bảo vì tác dụng của thuốc mê mà ngủ say sưa, một chút ý thức nguy cơ cũng không có. Ở một phòng phẫu thuật khác cách đó không xa, Huống Đông Tuần đang trị liệu ngoại khoa. Nhưng mà thời khắc thay đổivận mệnh hai người bọn họ, đang lặng lẽ tiến đến.
Nửa giờ sau, đèn đỏ của phòng giải phẫu bị tắt, sắc mặt Mạc Bảo Bảo có chút tái nhợt được đẩy đi ra, sau khi Tiêu Tiểu Nhạc hỏi thăm rõ ràng phòng bệnh hắn phải ở, bay nhanh về tầng hầm ngầm.
“Biểu đệ, cầm đồ kia lên, chúng ta đi ──” Nàng lôi kéo nam hài có vẻ mặt ai oán lên thang máy, trên mặt đầy hưng phấn cùng tràn đầy chờ mong.”Hiện tại dưới bụng hắn có vết thương lưu lại sau phẫu thuật, chờ một lát chúng ta đem vết khâu của hắn mở ra, sau đó đem trứng thụ tinh cáy vào trên vách ruột nọn của hắn. Động tác nhanh một chút, trước khi hắn chưa thức tỉnh phải hoàn thành, nếu trên đường hắn có dấu hiệu tỉnh lại, phải tiêm thuốc mê cho hắn…”
Tới lầu 8 của phòng bệnh, Tiêu Tiểu Nhạc dẫn biểu đệ hướng phòng bệnh đi tới, lại đột nhiên nghe thấy radio thông báo.
“Bác sĩ Tiêu Tiểu Nhạc khoa phụ sản, bác sĩ Tiêu Tiểu Nhạc khoa phụ sản ── nghe được radio thỉnh lập tức tới phòng sinh, có vị sản phụ xuất hiện bệnh trạng khó sanh ── ”
“Cái gì? Vào lúc này…” Tiêu Tiểu Nhạc dừng bước lại, hồ nháo thì hồ nháo, nhưng vì chức nghiệp bác sĩ nên hành vi thường ngày lệnh nàng phải lập tức đến phòng sinh, chính là buông tha cho cơ hội ngàn năm một thuở này càng làm cho nàng không thể chấo nhận, vì thế nàng mệnh lệnh nói: “Biểu đệ, hiện tại toàn bộ nhờ vào ngươi, ngươi đi đi, phòng bệnh 843 ── ngươi cũng là học sinh giỏi của học viện
Rumsfeld, giải phẫu này không làm khó được ngươi!”
Nam hài hơi hơi phát run, thấp giọng nói: “Chính là, ta cũng không nhận ra hắn a…”
“Không quan hệ, 843 là phòng bệnh một người ──” Tiêu Tiểu Nhạc còn muốn dặn vài câu, nhưng radio lại vang lên tiếng thúc giục, không để cho nàng kéo dài.”Tóm lại hắn lớn lên rất khá, nhưng là thực khiến người ghét, ngươi nhớ kỹ phương pháp, nhanh lên đi!”
“Biểu tỷ ──” Nam hài nhìn Tiêu Tiểu Nhạc đi trở về thang máy, mang theo giọng nức nở nói: “Ta không có giấy phép làm nghề y, làm phẫu thuật là phạm pháp …”
Tiêu Tiểu Nhạc vươn tay, dùng sức gõ ót hắn, bộ mặt dữ tợn: “Ngươi là sợ phạm pháp luật, hay là sợ ta?!”
“Sợ ngươi…” Nam hài nhụt chí gục đầu xuống, chỉ có thể nghe theo bài bố của biểu tỷ khủng bố này.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, nam hài mang theo hòm ướp lạnh cùng gòm giải phẫu, đi trên hành lang dãy phòng dành cho một người, lại đối số phòng bệnh trong trí nhớ mơ hồ, hắn đi đến vài chục bước, nhìn đến số 834, hoảng hốt một lúc, liền đẩy cửa đi vào, hướng giường bệnh duy nhất trong phòng, xốc chăn mỏng lên, nhìn đến trên bụng người bệnh có vết khâu.
“Chính là hắn, đúng vậy…” Nam nhân cường tráng diện mạo đoan trang, phát hiện y tuy rằng anh tuấn nhưng lại mang theo một cỗ thô bạo khí, thoạt nhìn không giống hạng người thiện lương, lại xác minh trong cách nói của Tiêu Tiểu Nhạc.
“Rất đẹp nhưng dễ khiến người ghét ── chính là hắn!”
Hút sâu vài hơi khí, hắn đội bao tay plastic, mở hòm giải phẫu ra…
Hơn một giờ sau, nam hài giơ lên đôi tay vừa mới làm xong phẫu thuật bước nặng nề rời khỏi bệnh viện, hắn cảm thấy được mình đã làm một việc bội y đức, hắn phải về Anh quốc đi điều chỉnh tâm tính.
Ở trên xe taxi hắn gọi điện thoại cho Tiêu Tiểu Nhạc, nhắn lại tâm ý trong hộp thư thoại của nàng, sau đó ngồi chuyến bay sớm nhất, rời khỏi nơi khiến cho tâm linh còn chưa thành thục của hắn lưu lại một tiểu bóng ma tâm lý.
***
Bệnh tình của Mạc Bảo Bảo cùng Huống Đông Tuần cũng không nghiêm trọng, trước xế chiều ngày hôm sau đã tỉnh lại. Mạc Bảo Bảo luôn luôn yêu quý thân thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường bệnh một ngày hai đêm, sau khi xác định chính mình không có gì, mới đi thăm Huống Đông Tuần cùng tầng trệt với hắn.
Nhưng lúc này trong phòng bệnh lại không người, hộ sĩ nói cho hắn biết sau khi Huống Đông Tuần nhập viện đã được một người thần bí đón đi rồi. Trở về phòng bệnh hắn lập tức mở máy tính ra, xâm nhập tư liệu cục cảnh sát, xác định gần hai ngày không có phát sinh sự kiện bang phái thủ lĩnh mất tích nào, mới buông lòng.
“Chắc là được cấp dưới của cậu ta đón đi rồi…” Mạc Bảo Bảo có chút tiếc nuối đích thở dài: “Không thể ở lúc cậu ta sinh bệnh là an ủi cậu ta, chiếu cố cậu ta… Mình thật đúng là đã mất một cơ hội tốt để lấy lòng cậu ta…”
Lúc này Tiêu Tiểu Nhạc đẩy cửa tiến vào, bưng một mâm đồ ăn hương tỏa nhẹ bốn phía.
Nàng đem cháo ngọt bưng lên, ngồi trên giường bệnh của Mạc Bảo Bảo, tươi cười như hoa nói: “Sau giải phẫu không thể ăn đồ mỡ, nhưng bổ sung dinh dưỡng là tất yếu, đến, ta uy ngươi ── ”
Mạc Bảo Bảo né tránh về phía sau, đề phòng hỏi: “Ngươi ở trong cháo hạ độc sao?”
“Ai nha! Ngươi sao có thể nói như vậy, ta độc hại ngươi làm chi?” Tiêu Tiểu Nhạc cong cong khóe miệng, kiều mị mê người, chính là Mạc Bảo Bảo căn bản không ăn bộ này, trong mắt hắn, nữ nhân cùng động vật không có gì khác nhau, nam nhân mới là giống loài ảo tưởng của hắn.
TBD: WÁ ĐÁNG!!!
“Vậy ngươi quá tốt với ta làm gì? Lại bổ sung dinh dưỡng cho ta? Ngươi không phải ước gì ta tinh tẫn nhân vong?”
“Nga ha hả… Ta khi nào thì nói như vậy!” Tính tình Tiêu Tiểu Nhạc hôm nay cực kỳ tốt, một tý cũng không thèm để ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Mạc Bảo Bảo, đem thức ăn dinh dưỡng phong phú bày ra, lại khuyên bảo, muốn hắn ăn hết.
Nàng không cần trở mặt nhất thời, cái nàng muốn chính là thai nhi trong bụng hắn khỏe mạnh lớn dần, đến lúc đó mặc kệ nàng tra tấn nhục nhã hắn như thế nào, đều là chuyện dễ như trở bàn tay!
Vì Tiêu Tiểu Nhạc dốc lòng chăm sóc, không đến nửa tháng Mạc Bảo Bảo liền hoàn toàn hồi phục, thậm chí so với trước khi giải phẫu còn béo một chút, từ nét mặt đến cả người đều toả sáng, khôi phục thành hoạt long.
_hoạt: sống.
Mọi người trong bệnh viện đều chúc phúc cho cặp uyên ương giả bọn họ, liên tiếp hỏi hôn kỳ, mỗi lần như thế Tiêu Tiểu Nhạc đều làm bộ xấu hổ, nhưng ngầm cười đến ruột thắt, ngay cả đang ở trong mộng đều thường xuyên cười đến tỉnh.
Thời kì nghỉ bệnh nằm viện. Mạc Bảo Bảo cũng không nhàn rỗi, hắn điều tra ra chuyện tập kích Huống Đông Tuần ngày ấy, chính là Kình Sát Minh, một chi nhánh của phái Ha-i-ti đối đầu với Lam bang.
Vì thế hắn lợi dụng kỹ thuật hack của mình thay đổi một khoản tiền trong ngân hàng của Kình Sát Minh, mà khoản tiền này là của phái Ha-i-ti phụ trách.
Sau đó những chuyện mà hắn đoán trước đã xảy ra. Lão Đại Kình Sát Minh cho rằng là phái Ha-i-ti thiếu tiền của hắn, mà phái Ha-i-ti một mình cho rằng Kình Sát Minh cố ý vu oan họ, toàn bộ tổ chức lâm vào trong nội chiến nghi kỵ lẫn nhau, sau còn xảy ra chuyện quần ẩu, khiến cho nguyên khí của bọn hắn đại thương, tạm thời là không có thời gian tìm Lam bang gây phiền toái.
Mà khoản tiền kia, hắn lấy một phần làm tiền bồi thường cho chủ trà lâu, còn lại, đương nhiên là làm tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho hắn cùng truy nam quỹ.
Bóng đêm buông xuống, Vân Lan phố xa hoa truỵ lạc, ca múa mừng cảnh thái bình rồi bắt đầu chúc cho cuộc sống tươi đẹp của bọn hắn.
Trên đường, những thanh sắc* to nhỏ không dưới trăm nhà, trong đó Kiều Xuân tửu điếm cùng khách sạn Nguyên Hi là phồn hoa nhất. Nhưng một năm trở lại, vấn đề khái dược của Kiều Xuân ngày càng nghiêm trọng, hình như đang bị cảnh sát cục nhìn chăm chú, ba ngày đến kiểm hai lần, cho nên sinh ý không lớn bằng lúc trước, chậm rãi mất đi thực lực cùng Nguyên Hi cạnh tranh.
_thanh sắc: âm thanh và màu sắc.
Một chiếc màu đen xe có rèm che đứng ở trước cửa Nguyên Hi, quản lí tự mình đi ra nghênh đón.
Môn đồng cung kính mở cửa xe. Huống Đông Tuần một thân hắc y dẫn theo hai thuộc hạ xuống xe, cho dù ở trong đêm tối, y vẫn đeo kính râm ở trên mặt, vì khuôn mặt y nghiêm túc còn tăng thêm vài phần thần bí, y hướng quản lí gật gật đầu, đi nhanh vào.
_Môn đồng: người giữ cửa.
Nguyên Hi khách sạn là kinh doanh phía sau của Lam bang, mà Kiều Xuân tửu điếm còn lại là do kẻ đối đầu với bọn họ Kình Sát Minh bỏ vốn, chuyện gặp phải mấy hôm trước y đã điều tra ra là phái Ha-i-ti gây nên, nhưng không đợi hắn đi khởi binh vấn tội, thủ lĩnh phái Ha-i-ti đã bị Kình Sát Minh bắn chết, chết không có đối chứng, sự tình cũng không giải quyết được gì. Vả lại, gần đây Kinh Sát Minh liên tiếp bị rắc rôi bao vây, y cũng không muốn có người nói người Lam bang nhân lúc nhà cháy mà đi hôi cỉa.
Huống Đông Tuần đi vào ghế lô lầu ba, mới vừa ngồi xuống, rượu trong ly còn chưa rót đầy, liền nghe bên ngoài có một trận xôn xao. A Xương được y kêu ở cửa bảo vệ lộ vẻ khó xử đi đến, cúi xuống ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Đến đây cái nháo sự, thế nào cũng phải gặp ngài…”
“Đem hắn đuổi đi!” Huống Đông Tuần cau mày, không thể lý giải được thuộc hạ đắc lực vì cái gì ngay cả loại việc nhỏ này cũng đến xin chỉ thị.
“Đại ca… Chúng ta đuổi hắn… Chính là hắn như cá chạch, bắt không được, lại giống thuốc cao bôi trên da chó, luôn… Dán trên người chúng ta ──” Dưới ánh đèn mờ, sắc mặt cấp dưới ửng đỏ, tựa hồ có lời khó nói.
Trong lòng Huống Đông Tuần hơi hơi động, đang muốn đứng dậy tìm hiểu, cánh cửa lại đột nhiên bị phá khai, một bóng người xông tới lập tức bổ nhào đến trên người y, đồng thời ở sau lưng của y giở trò, thanh âm dính ngấy vang lên.
“Tuần thân ái… Tôi rất nhớ cậu a, cậu tại sao có thể không nói một tiếng ra đi? Nếu không tôi chảy quá nhiều máu đến hôn mê, tôi nhất định sẽ không để cho cậu xuống giường…”
Ngữ điệu tối nghĩa làm cho mọi người trong phòng đều không thể lên tiếng, khi nam tử ôm Huống Đông Tuần nâng khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ điềm đạm đáng yêu lên, cơ hồ mỗi người trong phòng đều cho rằng, là lão Đại bọn hắn khi dễ người ta…
“Buông ra ──” Thái dương Huống Đông Tuần nổi gân xanh, y muốn đẩy gia khỏa dán trên người mình ra, nhhưng lại phát hiện không có chút sức nào.
“Ai… Tuần, đừng thẹn thùng mà…” Nam nhân giống thuốc cao bôi trên da chó dính ở trên thân, trừ bỏ ngựa đực chi quan Mạc Bảo Bảo còn có ai.”Quan hệ của chúng ta… Cũng đã thân mật khắng khít, cậu đừng ở trước mặt thủ hạ giả vờ giả vịt!”
“Cậu ── ”
“Tuần… Gọi tôi Bảo Bảo… Tôi thích cậu gọi tôi như vậy…” Mạc Bảo Bảo thuận tay tháo kính râm của y xuống, một bên tán thưởng một bên đem mặt tiến qua đi.”Ánh mắt của ngươi thực mê người…”
“Con mẹ nó cậu ít nói nhảm ──” Huống Đông Tuần cảm thấy, sức nhẫn nại của chính mình coi như không tồi, đã khi bị nam nhân này kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì đã tới cực hạn. Nhưng niệm tình bọn họ từng có lúc kề vai chiến đấu, y vẫn là áp chế lửa giận hỏi: “Ngươi tìm đến ta, có chuyện gì sao?”
“Tôi… Tôi…” Mạc Bảo Bảo đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ trả lời: “Tôi không có chuyện thì không thể tới tìm cậu sao? Huống chi tôi nhớ cậu, tôi…”
“Câm mồm!” Y đối với tên huyên náo này không có thành kiến gì, chính là tên huyên náo này lại đột nhiên ẻo lả làm y nổi da gà, hơn nữa khi cái miệng chu chu kia tiến lại gần, y là không cần suy nghĩ liền huy một quyền qua.
Y sử dụng mười phần lực đạo, quyền tốc cũng rất nhanh, chính là nam nhân bị hắn đấm chỉ hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh thoát, thậm chí nhân lúc y không kịp thu tay lại lại bám lên, gương mặt ở trên quyền của y cọ xát.
“A…” Người ngồi trên ghế lô* đều phát ra tiếng hít không khí.
_ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi, giống ghế sopha
“Đi ra ngoài hết!” Gương mặt Huống Đông Tuần đỏ bùng, lại nói, y là người rất sĩ diện, không thể làm da mặt dày giống Mạc Bảo Bảo được.
Các cấp dưới nhóm đều cuối thắt lưng, cung kính lui ra ngoài, nhưng ánh mắt tối nghĩ khi đóng cửa kia đột nhiên lại làm cho da đầu Huống Đông Tuần run lên. Chẳng lẽ hình tượng nghiêm túc anh minh của y, đã bị tên bác sĩ khoa giang tràng không biết giữa mồm giữa miệng này phá hỏng?!
“A! Tuần… Cậu đem người khác đuổi ra hết… Cậu, cậu…” Mạc Bảo Bảo càng diễn càng nghiện, thậm chí ngón tay cũng hình hoa lan.”Cậu phải ôn nhu nga…”
TBD: aizz, đột nhiên nhớ tên kỳ lân a.Phong =))
_hoan lan chỉ: ngón tay hình hoa lan: ngón cái và ngón trỏ chập lại, ba ngón còn lại xòe ra.
Huống Đông Tuần cố nén xúc động nôn mửa, buông hắn ra ngồi trở lại trên ghế sa lon, sau đó cầm lấy chén rượu trên bàn, lại phát hiện tay mình tức giận đến run run.”Cậu nói, cậu rốt cuộc có mục đích gì?!”
“Mục đích?!” Nói đến đây Mạc Bảo Bảo đột nhiên đứng đắn đứng lên, ngồi ngay ngắn bên người Huống Đông Tuần, thâm tình nhìn y.”Mục đích của tôi chỉ có một, tôi muốn theo đuổi cậu!”
“Cái gì?!” Huống Đông Tuần suýt nữa thất thủ bóp nát cái chén.”Cậu đến để điều tra sao? Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì!?”
Mạc Bảo Bảo ôn nhu nắm lấy tay Huống Đông Tuần, ngữ khí thành khẩn mà du dương: “Tôi đối với cậu nhất kiến chung tình, tôi muốn theo đuổi cậu!”
Ánh đèn trong khách sạn chiếu lên khuôn mặt anh tuấn sắc tình của Mạc Bảo Bảo, khiến cho hắn thoạt nhìn có loại kiên định yêu dã, cũng làm cho Huống Đông Tuần nhất thời say mê, quên luôn phẫn nộ.
Nhưng y rất nhanh liền thanh tỉnh, cảm giác không hiểu làm cho y nở nụ cười quỷ dị, dùng âm thanh mê hoặc như loại rượu ngon xa xưa, trầm tịnh xa xôi nói: “Ngươi nếu từ nơi này nhảy xuống, ta liền tin tưởng lời của ngươi…”
TBD: cái này wen wen nha [Trầm thụy tiền, biệt thuyết ái ngã!] hảo ngọt ngào ah~.
Mạc Bảo Bảo chọn mi, không chút do dự đứng lên, đi đến cửa sổ, nhìn xung quanh phía dưới. Lầu ba, không tính cao, nhảy không chết nhân, nhưng vận khí không tốt liền tàn …
Dưới lầu chính là cửa chính của Nguyên Hi, xe cộ như nước tiếng người ồn ào, hắn nhảy xuống đi, nhất định sẽ khiến cho oanh động đi… Mạc Bảo Bảo quay người lại, đối Huống Đông Tuần cười diễm lệ, sau đó giang hai cánh tay, thân thể chậm rãi nghiêng về phía sau, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không biết tiểu báo có thể hay không đem ta viết thành trinh tiết liệt nam tự tử vì không chịu nổi ô nhục của lão đại Lam bang…”
“Ngươi chờ một chút ── ”
Ngay tại lúc thân thể mất đi trọng tâm, Huống Đông Tuần rốt cục ra tiếng ngăn lại, làm cho tảng đá lớn trong lòng hắn rơi xuống đất.
TBD: hèn chưa
Kỳ thật hắn đối việc Huống Đông Tuần sẽ ngăn cản mình cũng không có thập phần nắm chắc, bởi vì trong sổ ghi chép săn diễm của hắn còn chưa bao giờ đem đại lão xã hội đen thêm trong đó, cho nên hắn cũng không biết suy nghĩ thật sự của một người ở hắc đạo khi gϊếŧ nam nhân trong lòng.
Nhưng mà càng là không biết lại càng làm cho người ta hưng phấn cùng tò mò, hắn nguyện ý vì cuộc phiêu lưu của mình mà gánh vác hết tất cả trách nhiệm, nguyện ý đánh cược vận khí, may mắn thượng đế đối với hắn luôn luôn chiếu cố để hắn thắng cược, cho dù hắn là một đồng tính luyến ái bị thượng đế phỉ nhổ.
Mạc Bảo Bảo nhanh chóng rời xa cửa sổ, chạy đến bên người Huống Đông Tuần, mềm mại dựa vào y.”Tôi chỉ biết cậu luyến tiếc tôi nhảy xuống đi…”
“Qủa thực tôi rất luyến tiếc ──” Thanh danh của ta!
Huống Đông Tuần nghiến răng nghiến lợi đem chén rượu rót đầy, sau đó uống một hơi, nước rượu từ bên môi tràn ra từ cổ chảy xuống, trong suốt mê người, làm cho nửa người dưới của Mạc Bảo Bảo rục rịch.
“Tuần… Ngươi rốt cục tin tưởng chân tình của ta, như vậy chúng ta có phải hay không hẳn là…” Ma trảo của Mạc Bảo Bảo dán lên chân của Huống Đông Tuần, xúc cảm rắn hắn sau lớp vải mỏng manh làm cho hắn tâm viên ý mã, vì thế hắn không để ý sắc mặt xanh mét của Huống Đông Tuần, giống như bạch tuộc triền đi lên.”Chúng ta… Hẳn là càng tiến thêm từng bước …”
“Càng tiến thêm một bước là như thế nào?!” Huống Đông Tuần mạnh mẽ nắm cằm Mạc Bảo Bảo, lực đạo như thế đủ để cho một người nam nhân khóc cầu xin tha thứ, lại thật không ngờ Mạc Bảo Bảo vẫn là cợt nhả, miệng bị kiềm chế, nhưng tay lại càng thêm làm càn, tay phải một đường đi xuống tham lam vói vào trong lưng quần của Huống Đông Tuần.
“Để tôi cho cậu một thể nghiêm mất hồn đi…”
“Cậu buông ra… Ngô…” Huống Đông Tuần ngăn cản không kịp, bị hắn ôm ở chỗ nhạy cảm, dành phải kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng mà đến giờ phút nầy, y vẫn là chưa có ý thức được nguy hiểm của y không phải trên người, mà là trinh tiết.
Mạc Bảo Bảo vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ tay Huống Đông Tuần đặt ở cầm của hắn, đồng thời vận động ngón tay thật linh hoạt, làm thân thể cường tráng của nam nhân như nhũn ra, với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Chính là ý chí kiên định của Huống Đông Tuần ngoài dự liệu của hắn, y khép hai chân lại kẹp lấy tay Mạc Bảo Bảo, sau đó cánh tay kia vòng qua cổ Mạc Bảo Bảo, dùng sức bóp, muốn cho hắn hít thở không thông.
Cho dù có lắp bắp kinh hãi, Mạc Bảo Bảo vẫn là rất nhanh kịp phản ứng, hắn đem đùi phải chen vào giữa hai chân Huống Đông Tuần, tay trái trước tiên ở bên hông y sờ soạng một phen, sau đó tiến lên trên cổ mình, thuận tiện hé miệng hung hăng cắn ngón tay của y, Huống Đông Tuần bị đau buông lỏng, hắn liền lập tức giãy giụa, sau khi khôi phục tự do trực tiếp tiến lên hôn lên miệng Huống Đông Tuần.
Vừa vặn lúc ấy Huống Đông Tuần muốn nói chuyện, miệng mở ra, cho nên Mạc Bảo Bảo không chỉ có hôn lên hắn, đầu lưỡi còn thuận tiến vào, ở trong đó quấy động liếʍ duyện, tay phải một khắc chưa thả lỏng, lặp lại ma xát phân thân y, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hết sức.
Huống Đông Tuần cố gắng kháng cự, y cắn môi Mạc Bảo Bảo, cong đầu gối va vào bụng hắn, chính là, đều không thể ngăn được bị hắn xâm phạm.
Khi y bắt đầu ý thức được xung quanh, thân thể đã không còn chút khí lực, nhưng y vẫn như trước không chịu nghe theo bài bố, cố sức giãy giụa, vì thế hai người kéo xé lẫn nhau, mất đi trọng tâm từ trên ghế sa lon lăn đi xuống.
Bọn họ đυ.ng bàn trà ngã lăn, phát ra nổ vang, mọi người bảo vệ ở trước cửa liền lập tức nhảy vào.
“Lão Đại, ngươi không có việc gì ── a ── ”
Cái bọn họ nhìn thấy, là Huống Đông Tuần đè lên Mạc Bảo Bảo, một tay ấn tay của người ta kéo vào trong quần của mình, một tay kia vòng qua cổ không cho hắn thoát đi, đồng thời còn tại thô bạo ngặm cắn miện người ta… Toàn bộ một hiện trường cường bạo!
Thời gian dường như yên lặng, cho nên mọi người cũng duy trì động tác một giây trước, ngoại trừ Mạc Bảo Bảo.
Hắn một bên phát ra tiếng nức nở nhỏ vụn, một bên nhúc ních ngón tay, ý đồ kɧıêυ ҡɧí©ɧ vật bán cương bên trong tay kia càng thêm phấn chấn.
“Thực xin lỗi, lão Đại, quấy rầy ──” ước chừng qua hơn mười giây, nhón cấp dưới rốt cục từ trong khϊếp sợ nhanh nhẹn đi ra, vội vàng cúi đầu đóng cửa, sợ quấy rầy lão Đại …
“Đứng lại hết cho ta!” Huống Đông Tuần phát ra gầm lên giận dữ, nghiến răng nghiến lợi hạ mệnh lệnh.”A Xương, đem người nam nhân này, đem người nam nhân dưới thân ta lôi đi ── ”
“Chính là… Lão Đại…” Nam nhân vì thông báo này mà lộ vẻ mặt khó xử, cùng các cấp dưới khác hai mặt nhìn nhau, không dám khẳng định mệnh lệnh của lão Đại nói thật hay không.
“Ngươi điếc?! Lập tức lôi đi cho ta ── ”
”Vâng, vậng!” A xương dẫn vài người cường tráng hướng lại, lập tức xúm lại kéo ra, đem Mạc Bảo Bảo thoạt nhìn gầy kỳ thật phi thường có thịt kéo đến cạnh cửa.
Mạc Bảo Bảo cũng không giãy giụa, nhưng hai mắt lại đẫm lệ mông lung nhìn Huống Đông Tuần, nhìn như lẩm bẩm tự nói nhưng lại đủ để mỗi người đều có thể nghe thấy: “Vì cái gì phải đuổi tôi đi… Tuần… Chẳng lẽ cậu sinh khí? Tôi không phải cố ý cự tuyệt cậu… Tôi chỉ là không nghĩ ở trong này…”
“Con mẹ nó mày ── taa đập chết mày!” Núi lửa hoàn toàn phun trào, Huống Đông Tuần bắt tay vươn đến bên hông, lại ngạc nhiên phát hiện: “Súng? Súng không thấy!”
Nghe vậy, mấy cấp dưới vốn mang theo tâm tình đến để xem náo nhiệt cũng căn thẳng, lúc bọn họ đang phân nhau tìm kiếm, thì súng được chậm rãi giơ lên.
“Cái kia… Tôi sợ lúc chúng ta thân thiết, súng này cướp cò… Liền giúp cậu thu lại…” Mạc Bảo Bảo ngồi dưới đất giơ thương lên, vẻ mặt cười vô tội.
A Xương thật cẩn thận tiếp nhận thương, trả về tay Huống Đông Tuần, sau đó hạ giọng hỏi: “Lão Đại, người này muốn đưa đến Lam Viên phải không?”
Lam Viên là một nơi trong Lam bang, một nhà Huống Đông Tuần đều ở ở bên trong.
“Đưa đến đó làm gì?! Đem cậu ta mang đi ── mang đi!” Ánh mắt đầy thâm ý của thuộc hạ làm cho Huống Đông Tuần có cảm xúc muốn gϊếŧ người, y thề nếu Mạc Bảo Bảo còn dám nói nhiều, y nhất định rút súng bắn loạn.
Nhóm cấp dưới cuống quít đem Mạc Bảo Bảo kéo ra, cửa bị đóng cửa, Huống Đông Tuần tức giận đem bàn trà đá bay. Mạc Bảo Bảo da mặt dày khiến y phẫn nộ, nhưng càng làm y vô cùng xấu hổ chính là cư nhiên lại có phản ứng ── y cư nhiên vì bị tên bác sĩ khoa giang tràng tinh thần tɧác ɭoạи âu yếm có phản ứng!?
Y hoài nghi mình là bị lây bệnh thần kinh!
Mạc Bảo Bảo bị đưa tới cửa sau, nam nhân trong hắc đạo thực cung kính đưa hắn thỉnh lên xe màu đen có rèm che, muốn đưa hắn về nhà, thái độ tựa như đối đãi tình nhân lão Đại.
“Ách…” A Xương không biết nên xưng hôn hư thế nào với Mạc Bảo Bảo, gãi gãi da đầu, có chút xấu hổ nói: “Tiên sinh, lão đại của chúng ta… Tuy rằng tính tình không phải tốt lắm, nhưng là người cũng không tệ lắm, cậu đừng trách cậu ta…”
“Tôi biết…” Mạc Bảo Bảo cũng rất phối hợp mà cười sâu kín, lập tức mê hoặc các nam nhân thất điên bát đảo, cơ hồ quên hắn là một người đồng tình so với bọn hắn cao hơn một bậc.
“Tuần cậu ta… Trong lòng cậu ta là có tôi, các ngươi phải hảo hảo chiếu cố cậu ấy, cậu ấy vừa mới bị thương …” Sau khi như vị thê tử hiền lành luôn mãi dặn dò, hắn phiêu nhiên rời đi.
Đem địa chỉ nói cho lái xe hắc bang, sau đó Mạc Bảo Bảo giơ tay lên, nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn mình, mặt mang u buồn, hắn thưởng thức lão nhị của Huống Đông Tuần ước chừng có năm phút đồng hồ, lại không thể làm cho y phóng thích, chẳng lẽ… Kỹ thuật của hắn lui bước?
Nghĩ qua nghĩ lại, Mạc Bảo Bảo lại phấn chấn lên, càng là khó có được càng làm cho người ta muốn theo đuổi, cho nên chút suy sụp là tuyệt đối không đáng để cho hắn nổi giận!
Lái xe nhìn đến Mạc Bảo Bảo bi thương trong chốc lát thở dài trong chốc lát, không khỏi cảm giác sâu sắc đồng tình. Thật sự là tiểu mỹ nam đáng thương, bị lão Đại bọn họ coi trọng, tàn phá thành cái dạng này, nhìn miệng kia, đều bị cắn đến tróc da …
Từ đêm đó, lão Đại tinh thần bình thường trong lòng thành viên Lam bang có thêm một vết bẩn, hắn không chỉ có tính thích nam sắc, lại thích ── bá vương ngạnh thượng cung!
Cũng từ đêm đó, tin lão Đại Lam bang có một tình nhân đồng tính bị đồn khắp hắ đạo, thậm chí ngay cả người hầu nữ của Nguyên Hi cũng sợ sãi mình là đã đánh mất bát cơm, ngay cả cuối cùng Huống Đông Tuần ra mặt trịnh trọng thanh minh Nguyên Hi sẽ không có thay đổi gì, cũng không thể bình ổn lời đồn càng truyền càng thái quá.
So với lời đồn càng làm y phiền táo không chịu nổi chính là, thuốc cao bôi trên da chó Mạc Bảo Bảo đã chính thức bò lên y, một tuần sẽ lộ mặt một lần, thuận tiện tăng thêm gia vị màu hồng phấn cho lời đồn đãi.
***
Tháng tám, ngày nóng nhất trong nam, các nữ nhân đều mặc những bộ đồ ngắn dễ thương, nam nhân trên đường lại cỡ trần, nhưng mà tại văn phòng, lại phải mặc bồ đồ vừa dày vừa nặng làm nực đến nở không nổi.
Buổi sáng không có thay ban mà Mạc Bảo Bảo không có thói quen ngủ nướng, nên hắn sớm rời giường ra ngoài vận động, sau khi đầu đầy mồ hôi mới trở về rồi một chui đầu vào trong bồn tắm lớn, ngâm mình hưởng thụ cảm giác tươi mát khó có được.
Chờ hắn rời khỏi phòng tắm, đã là hơn chín giờ, Tiêu Tiểu Nhạc đến bệnh viện đi làm, ở trên bàn để lại một tô canh gà cho hắn.
Gần đây Tiêu Tiểu Nhạc đối với hắn tốt đến kỳ lạ, mỗi ngày đều hết sức nhiệt tình hỏi han ân cần, nếu không phải hắn hiểu rất rõ nàng, hắn nhất định sẽ cho rằng nàng xem trúng mình.
Hắn cũng từng tự hỏi qua nguyên nhân nàng đối hắn ân cần như vậy, nhưng kết luận là không hiểu ra sao, vì thế hắn chỉ có thể dùng lý do Tiêu Tiểu Nhạc hormone phân bố mất cân đối, mẫu tính tràn ra này để giải thích, dù có chút không yên nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận quan tâm của nàng.
Hắn chắc chắn nàng còn không có lá gan ở trong thức ăn độc hại mình.
Mạc Bảo Bảo múc một chén nhỏ nhấm nháp, coi như mỹ vị, hắn nghĩ nghĩ, đem rót vào bình thuỷ còn lại, mang theo canh gà, lái xe đến trước building Phú tỉnh.
Building Phú tỉnh là một khu buôn bán, cao tám tầng, bốn tầng dưới dùng để làm siêu thị cùng cửa hàng, ba tầng trung gian là nơi ở, tầng cao nhất là văn phòng của Huống Đông Tuần ── một văn phòng của hắc bang lão Đại.
Cũng như khách sạn Nguyên Hi, building Phú tỉnh cũng là kinh doanh của Lam bang, là sinh ý thành công nhất của bọn hắn ở bạch đạo.
Mạc Bảo Bảo tiến quân thần tốc lên lầu bảy, bí thư của tổng giám đốc ở cửa phòng làm việc thấy hắn, cung kính đứng dậy hành lễ, mà với hiểu biết của những người trong bang, thậm chí sẽ gọi hắn một tiếng “Đại tẩu”.
Bí thư này tuổi không lớn lắm, nghe nói từng học qua quản lý, thoạt nhìn cũng rất tinh thần, tính ra cũng là tiểu mỹ nam tử, vì thế Mạc Bảo Bảo lộ ra nụ cười hiền lành, sờ sờ mặt của hắn, ăn đậu hủ non làm khai vị buổi sáng, sau đó đẩy cửa ban công ra.
Thấy hắn tiến vào, Huống Đông Tuần đang gọi điện thoại liền biến sắc, thấp giọng công đạo vài câu liền cắt đứt, sau đó nhíu mày hỏi: “Cậu tại sao lại đến đây?!”
“Đưa cho cậu ăn a…” Mạc Bảo Bảo nghênh ngang đi qua, không chút khách khí ngồi trên bàn làm việc của y, hơn nữa cực kỳ thuận tay tháo kính râm của Huống Đông Tuần xuống.
Kỳ thật nếu có thể, hắn càng nguyện ý ngồi ở trên đùi y, chính là từng có một lần nếm thử, kết quả Huống Đông Tuần nổi bão tại chỗ, đem hắn đá ra cửa, hiện giờ hắn đành phải lui mà cầu tiến.
“Tôi là hỏi cậu vào bằng cách nào?” Y đã cảnh cáo bí thư cùng thuộc hạ rất nhiều lần, không cần đối với hắn tiết lộ hành tung của mình. Lại càng không thể để hắn tiến vào, nhưng những người này đều giả như không nghe thấy, thật không hiểu bị Mạc Bảo Bảo hạ mê hồn dược gì.
“Cậu xem tôi biết săn sóc cỡ nào, biết cậu mệt nhọc, đưa canh gà cho cậu…” Hắn mở bình thuỷ ra, canh gà còn nóng tản mát ra hương vị mê người mang theo chút hương dược, nhưng mà mới vừa bưng qua, Huống Đông Tuần liền che miệng phát nôn.”Cậu làm sao vậy ── ”
“Tránh ra!” Huống Đông Tuần một phen đẩy Mạc Bảo Bảo ra, vọt tới WC trong văn phòng nội ói.
Huống Đông Tuần cảm thấy trong dạ dày như phiên giang đạo hải, đầu cũng có chút choáng váng, y ghé vào trên bồn rửa tay, đem bữa sáng ói ra sạch sẽ, cơ hồ đem dịch dạ dày phun ra luôn, sau đó thở dốc một trận, vặn vòi nước súc miệng.
_ phiên giang đạo hải: lũ lụt cuồn cuộn, chỉ cảm giác muốn ói.
Đây là lần thứ hai y nôn mửa trong hôm nay, một cái tuần gần đây, vào sáng sớm y rời giường đều có một loại cảm giác ghê tởm, ngửi thấy đồ nhiều dầu mỡ thì dạ dày liền không thoải mái, nhưng lại trở nên thích ngủ, toàn bộ thân thể đều thực trầm trọng, cho dù là ngồi cũng sẽ có cảm giác mệt chết đi, y đã sớm tính toán đi bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng bởi vì sự vụ quấn thân không thời gian.
Mạc Bảo Bảo bưng lên bình thuỷ ngửi ngửi, mặc dù có mùi mỡ, nhưng còn không đến mức ngửi cái liền ghê tởm… Hắn buông canh gà đi vào buồng vệ sinh, đứng ở phía sau y quan sát.
Trong gương là sắc mặt tái nhợt của Huống Đông Tuần, đáy mắt còn có vệt thâm rõ ràng, nhưng ánh mắt sáng ngời, không giống là sinh bệnh.
Rửa mặt, Huống Đông Tuần vẫy vẫy đầu, lướt qua Mạc Bảo Bảo ngồi vào một bên trên ghế sa lon, cầm lấy bình rượu rót đầy chén.
Kéo khăn mặt trên giá xuống, Mạc Bảo Bảo cũng qua the, đoạt rượu của y, đưa tay vì y chà lau vết nước trên mặt, Huống Đông Tuần trước né một chút, phát hiện là phí công, cũng liền cắn răng mặc hắn lau.
“Ân dày không thoải mái, cũng đừng uống ngay…”
“Ngươi thực phiền toái ──” Đầu Huống Đông Tuần có chút trầm, y không tự chủ được mà nửa dựa vào trên người Mạc Bảo Bảo, ngay cả chính y cũng không có phát hiện, hắn đối tồn tại của Mạc Bảo Bảo đã muốn từ chán ghét chuyển thành thói quen.
Tay Mạc Bảo Bảo ấn trên vai Huống Đông Tuần, lực đạo thích đáng vì y mát xa, nhìn y thoải mái mà kép nửa mắt, hơi hơi mở miệng, hạ thân một trận xôn xao.
Nhớ…quá… Muốn áp y!
Mạc Bảo Bảo nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục mát xa, nhưng tay lại bắt đầu hạnh kiểm xấu, lướt qua xương quai xanh khêu gợi của Huống Đông Tuần, chậm rãi hướng ngực y tìm kiếm.
Vì phân tán lực chú ý của y, Mạc Bảo Bảo còn nhẹ giọng đề nghị nói: “Nếu có rãnh, ngày mai đến bệnh viện, tôi hảo hảo kiểm tra cho cậu một chút…” Tay hắn vói vào trong áo Huống Đông Tuần, ở trước ngực kiên cố của y vuốt ve, xúc cảm co dãn mười phần làm cho hắn xuân tâm nhộn nhạo.
Đang lúc hắn muốn tiến thêm một bước, tiếng đập cửa vang lên, mỹ nam tử tiểu bí thư đưa văn kiện tiến vào, ngưng hẳn chuyện tốt của hắn.
Huống Đông Tuần được Mạc Bảo Bảo ấn thật sự thoải mái, cho nên chỉ mở mắt, sau đó chỉ chỉ bàn công tác, không có mở miệng.
Thấy tư thế mờ ám của hai người, tiểu bí thư mặt đỏ, đem văn kiện để trên bàn, khi lui ra ngoài còn nghe thấy Mạc Bảo Bảo mềm nhẹ dặn dò Huống Đông Tuần: “Mùa hè tràng dạ dày dễ dàng bị bệnh, ẩm thực phải chú ý nhiều hơn… Như vậy đi, về sau tôi mỗi ngày đưa cơm tới cho cậu!”
Huống Đông Tuần chọn mi, lười biếng đáp: “Mỗi ngày đến? Tôi còn thực không biết là tôi đối với cậu có lực hấp dẫn mạnh mẽ như vậy!”
“Này… Chạy tới chạy lui có chút phiền toái…” Mạc Bảo Bảo trầm ngâm trong chốc lát, cầm tay y, nghiêm trang nói: “Không bằng chúng ta kết hôn… Cậu đem tôi lấy về đi…”
“Cậu tìm xác định đúng không ──” Huống Đông Tuần cười phất tay gõ đầu Mạc Bảo Bảo, nhưng không có ý thức được động tác này của mình, xem trong mắt bí thư tràn ngập hương vị liếc mắt đưa tình.
Sau khi tiểu bí thư xuất môn, hâm mộ đối với viên chức khác nói: “Lão Đại cùng đại tẩu ó cảm tình thật tốt… Tính tình hỏa bạo như lão đại, có thể tìm một nam nhân tốt như đại tẩu… Thật sự là hảo phúc khí a!”
Buổi chiều trở lại bệnh viện, Mạc Bảo Bảo một thân đổ mồ hôi còn phải mặc áo trắng rộng như chó chết dựa vào trên bàn, dùng bệnh án làm quạt gió, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm xung quanh, vừa đến 3 giờ, Tiêu Tiểu Nhạc đúng giờ đẩy cửa tiến vào. Nàng bưng một chén hạt sen canh ướp lạnh, vẻ mặt tươi cười đưa tới trước mặt Mạc Bảo Bảo.”Đến, uống ngay đi… Ngày nóng như vậy, cẩn thận bị cảm nắng!”
Mạc Bảo Bảo ngoan ngoãn tiếp nhận bát, mồm to uống.
“Về sau giữa trưa đừng chạy ra bên ngoài… Vạn nhất bị cảm nắng làm sao bây giờ! Ngươi đêm nay muốn ăn cái gì?” Tiêu Tiểu Nhạc xuất ra một cuốn sách nhỏ, chuẩn bị tùy thời ghi chép.
“Tùy tiện…” Mạc Bảo Bảo không khó ăn, có thể nói, hắn trừ bỏ tính thích nam sắc cộng thêm hoa tâm phong lưu, còn lại đều thực bình thường cùng vĩ đại.
“Như vậy… Làm gà mái dồn mực đi!” Tiêu Tiểu Nhạc nghiêm túc lên danh sách.
Nghe vậy Mạc Bảo Bảo thiếu chút nữa đem hạt sen canh phun ra, hắn cau mày dò hỏi: “Lúc gà lúc mực, ngươi cả ngày cho ta bổ dưỡng phẩm thúc đẩy bài tiết sữa làm cái gì?!”
“Này… Hắc hắc…” Tiêu Tiểu Nhạc cười gượng hai tiếng, hỏi thử: “Ngươi… Gần đây cảm thấy thân thể thế nào?”
“Rất tốt… Có thể ăn có thể uống!” Đem hạt sen canh uống một hơi cạn sạch, Mạc Bảo Bảo thiệt tình khen nói: “Không phải không thừa nhận, thủ nghệ của ngươi thật sự không tồi… Nhưng mùa hè không cần làm thịt cá, ăn nhẹ chút là tốt rồi!”
“Nhẹ?” Nghe vậy Tiêu Tiểu Nhạc hưng phấn dị thường.”Ngươi cảm thấy ăn đồ mỡ sẽ ghê tởm, nghĩ muốn ói sao?”
“Sẽ không…” Mạc Bảo Bảo lắc đầu.
“Như vậy… Có hay không thích ngủ, hay chóng mặt… Ăn uống mở rộng ra?”
“Không có!” Mạc Bảo Bảo đứng lên dạo qua một vòng, nghi hoặcnhìn chằm chằm Tiêu Tiểu Nhạc.”Ngươi rất kỳ quái, gần đây rất tốt với ta thật khác thường, luôn hỏi ta một ít… Một ít như là…” Hắn có chút không biết nên khóc hay cười nói ra những chữ hiện lên trong đầu: “Bệnh trạng Phụ nữ có thai mới có! Ngươi có phải bị di chứng bên khoa phụ sản không?”
“Ân… Có thể là đi…” Tiêu Tiểu Nhạc thu liễm nét mặt hưng phấn, cười gượng hai tiếng cáo từ.
Ra khoa giang tràng, nàng nghi hoặc lê bước trên hành lang.
Sau hôm nàng phẫu phuật, liền gọi điện thoại cho biểu đệ xác nhận, hắn đích xác làm giải phẫu, nàng chắc chắn hắn còn không có can đảm lừa gạt mình, chính là…Đều đã hơn hai tháng, Mạc Bảo Bảo như thế nào một chút dấu hiệu mang thai đều không có?!
Chẳng lẽ cái thai đã chết trong bụng? Chính là, nàng cũng không có thấy hắn có bệnh trạng đau bụng nghiêm trọng, đi tả cùng xuất huyết…
“Có lẽ, chỉ là bởi vì thân thể của hắn hảo, biểu hiện nôn oẹ không nghiêm trọng mà thôi!” Tiêu Tiểu Nhạc tự an ủi một phen sau, bắt tay vào làm chuẩn bị thức ăn buổi tối.
Bởi vì thai nhi ở khoang bụng lớn dần, từ niêm mạc ruột non lấy chất dinh dưỡng, cho nên quan trọng là phải bổ sung chất dinh dưỡng, nàng thậm chí lo lắng, hay không thừa dịp hắn ngủ châm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ có thai cho hắn!