Lam Vong Cơ bay suốt trong đêm khắp nơi tìm Ngụy Vô Tiện. Y đến chỗ nhà cũ của Ôn Ninh cũng không thấy ai, đến Loạn Tán Cương cũng không một bóng người. Y chợt nhớ đến Liên Hoa Ổ, có thể hắn sẽ về bên đó. Lam Vong Cơ bất chấp ngày đêm đến thẳng Vân Mộng.
Vừa đến trước cửa, y liền bị đám môn sinh chặn ở trước cửa không cho vào. Vì Giang Trừng đã căn dặn, nếu ai để Lam Vong Cơ vào cửa sẽ đánh gãy chân chúng, nên dù liều mạng cũng phải ngăn.
- Tránh ra! - Lam Vong Cơ nôn nóng, tay rút Tị Trần như muốn chém người thật.
Môn sinh Giang thị thấy y nổi giận cũng bắt đầu sợ hãi, lui về sau. Bỗng thân áo tím từ trong vụt đến chặn Lam Vong Cơ lại.
- Hàm Quang Quân trước nay là người lễ độ, không biết tại sao hôm nay lại làm loạn chỗ của Giang mổ lúc nửa đêm vậy? - Giang Trừng cầm Tử điện quơ quơ như chuẩn bị đánh thật.
- Ngụy Anh đâu? Ta muốn gặp hắn.
- Hàm Quang Quân, Liên Hoa Ổ của ta không phải chỗ chứa người. Ngươi mỗi lần không tìm thấy người thì lại mò đến chỗ ta đòi, thật nực cười!
- Ta biết Ngụy Anh đang ở đây, ta muốn gặp hắn. - Giọng Lam Vong Cơ lạc đi không ít.
- Hàm Quang Quân, ngươi tự nghĩ xem mình đã làm gì, giờ còn dám vác mặt đến đây tìm hắn.
Giang Trừng tức giận, không nhịn được cầm Tử Điện đánh về phía Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ rút Tị Trần ra đỡ, cả hai đánh nhau long trời lỡ đất. Lam Vong Cơ vốn là đệ nhất thiên hạ, Giang Trừng sao có thể đánh lại. Hắn cố chống đỡ được vài chiêu liền không chịu được. Đến lúc Giang Trừng sắp bị đánh bại. Từ trong nhà một ánh đỏ vụt qua, hai người bị hai lá bùa đánh bật ra. Ngụy Vô Tiện đứng giữa hai người ngăn lại.
- Dừng tay! Hai người đừng đánh nhau nữa.
- Ngụy Anh... - Lam Vong Cơ vui mừng gọi hắn.
- Ngụy Vô Tiện, ai cho ngươi ra đây, về phòng mau. Cẩn thận bị thương đó! - Giang Trừng chạy đến ôm vai hắn.
- Giang Trừng, cảm ơn ngươi, nhưng việc này của ta cũng nên nói rõ ràng cùng Lam Trạm một lần rồi kết thúc.
- Nhưng mà...
- Ngươi yên tâm, không sao! Ngươi vào trước đi.
Đợi Giang Trừng rời đi, Ngụy Vô Tiện đưa Lam Vong Cơ vào phòng nói chuyện.
Ban đêm ở Liên Hoa Ổ rất đẹp. Vừa ấm áp vừa thơ mộng. Gió mang hương sen êm dịu đến nao lòng, những ngọn liên đăng được thắp sáng khắp nơi, như một vùng trời tiên cảnh, khiến lòng người cũng trở nên an yên hơn.
Cả hai ngồi đối diện nhau trầm mặt rất lâu không nói gì. Lam Vong Cơ nhìn hắn tiều tụy, nét mặt u buồn khiến y không kiềm được lòng, khẽ buộc miệng gọi người kia:
- Ngụy Anh...
- Lam Trạm, chúng ta kết thúc đi.
- Ngụy Anh, ngươi đang nói gì vậy? - Lam Vong Cơ chua xót ôm chầm lấy hắn. - Tại sao chứ?
- Không tại sao cả. Chúng ta đến với nhau từ đầu đã không thích hợp rồi. Ngươi là tấm gương của chính đạo, còn ta dù thế nào cuối cũng vẫn là tà đạo. Hai chúng ta không thể đi chung một con đường, ngươi hiểu không? - Ngụy Vô Tiện đẩy y ra xa, nước mắt bất giác lăn dài trên gò má nhỏ nhắn của hắn.
- Ngụy Anh, ta...
- Lam Trạm, từ đầu là ta muốn có đứa con này. Nên dù thế nào đi chăng nữa ta cũng sẽ bảo vệ nó đến cùng. Có lẽ nó sẽ là hồi ức đẹp đẽ của chúng ta còn sót lại...trên đời này. Ngươi sau này có thể sống cuộc đời mới cùng một vị tiên tử của danh gia vọng tộc nào đó, có thể trở thành tiên đốc cao cao tại thượng được muôn người kính phục. Còn ta và đứa trẻ có thể sống thật tốt ở một nơi mà ngươi không nhìn thấy, sẽ không trở thành vướng bận con đường quang đại của ngươi, ngươi đừng bận tâm.
Ngụy Vô Tiện cười nhạt, khẽ gạt tay Lam Vong Cơ đang dìu hắn ra. Hóa ra muốn quên một người thật khó, muốn buông tay một người càng không dễ dàng gì. Đạo lữ một đời, cuối cùng chỉ là câu nói đầu môi...
Lam Vong Cơ nghe thấy Ngụy Vô Tiện buông lời xa lánh y, lòng y như hàng vạn mũi tên đâm vào, từng nhát từng nhát âm thầm rỉ máu. Y nhào đến ôm chặt hắn vào lòng, giọng run run nói:
- Ngụy Anh, ta sai rồi. Ta tại sao không cần ngươi, không cần đứa trẻ này chứ. Hai người là gia đình của ta, là sinh mệnh của ta. Dù chết đi, ta cũng không thể từ bỏ.
- ....
- Là ta ngốc, là ta hồ đồ đã làm tổn thương ngươi. Ngươi dùng tính mạng của mình để đổi lại cho ta một món quà lớn như vậy sao ta lại không nhận chứ. Ta muốn nói với ngươi, bây giờ ta rất muốn đứa trẻ này, ta rất vui. Ngươi có thể để ta cùng ngươi gánh vác sự nguy hiểm này được không? Ngụy Anh, ta muốn cùng ngươi cạnh bên nhau, trải qua mọi chuyện đến hết quãng đời còn lại...
- Lam Trạm...
Ngụy Vô Tiện xúc động ôm chầm lấy Lam Vong Cơ. 16 năm trước y không buông bỏ hắn, 16 năm sau cũng vậy, và hiện tại Lam Trạm vẫn mãi là Lam Trạm của hắn, không rời bỏ, cũng không buông tay hắn.
Tình yêu không phải cứ nói lời yêu thương là đủ mà chính là nên quý trọng những khoảnh khắc sinh tử bên nhau, tin tưởng nhau, cùng nhau đi đến hết quãng đời còn lại...là đủ.
- Được...
Ngụy Vô Tiện khẽ đặt lên môi Lam Vong Cơ một nụ hôn ấm áp, bình yên trải qua đêm dài thâm thẩm.
.
.
.
Sáng sớm hôm sau Giang Trừng nghe tin Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ làm hòa liền tức giận đem Ngụy Vô Tiện đến Từ đường Giang thị.
- Ngụy Vô Tiện, ngươi bị gì vậy hả. Lại bị tên họ Lam đó mê hoặc nữa à, ngươi không nhớ y đối xử với đứa trẻ trong bụng ngươi thế nào hả? Ngươi làm Giang gia ta mất mặt chưa đủ hay sao, người quỳ xuống mà từ từ hối lỗi với cha mẹ và tỷ tỷ của ta đi.
Ngụy Vô Tiện bị ép quỳ ở giữa Từ đường nghe Giang Trừng càm ràm cả một buổi trời, bực nhọc cuối cùng hắn cũng lên tiếng thanh minh.
- Giang Trừng, đúng là lúc đó Lam Trạm quá đáng thật. Nhưng chỉ vì lo cho ta, bây giờ y đã hối hận rồi, đã thông suốt rồi, ta cũng không thể cứ tránh y mãi được.
- Vì vậy mà ngươi mềm lòng tha cho Lam Vong Cơ?
- Không phải tha, mà từ đầu bọn ta chỉ là hiểu lầm.
- Ngụy Vô Tiện, ngươi muốn chết à, rảnh rỗi không việc gì làm hai phu thê nhà ngươi lôi ra giận dỗi rồi chạy đến chỗ ta ăn nhờ ở đậu?
Giang Trừng tức giận muốn đập hắn một trận. Bỗng ngoài của Lam Vong Cơ bay vào ôm chầm lấy Ngụy Vô Tiện, ánh mắt đỏ rực đầy phẫn nộ nhìn Giang Trừng.
- Giang Vãn Ngâm, ta nhịn ngươi đủ rồi. - Lam Vong Cơ rút Tị Trần chỉa về phía Giang Trừng như thật sự muốn đánh nhau.
- Lam Vong Cơ, ngươi còn dám dọa nạt ở chỗ ta?
- Hai người có thôi không. Cứ đυ.ng mặt là đòi đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ lẫn nhau không chán à, ta là ta chán rồi đó. - Ngụy Vô Tiện ở bên đứng lên, lắc đầu.
- Giang Trừng, ngươi không biết Ngụy Anh đang mang thai sao còn bắt hắn quỳ?
- Lam tiên đốc, từ bao giờ ngươi biết lo cho con của ngươi thế hả? - Giang Trừng cười khinh bỉ. - Là ai từ đầu không muốn?
- Là ta lúc đó hồ đồ. - Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện thâm tình. - Sau này sẽ không...
- Ta mong ngươi nhớ lấy lời nói hôm nay ở Từ đường, nếu không sau này Vân Mộng Giang thị sẽ không tha cho ngươi.
Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng mắng Lam Vong Cơ, hắn không ngờ đến Giang Trừng lại coi trọng hắn, yêu thương hắn đến vậy. Vì hắn mà đối đầu với Lam Vong Cơ. Hóa ra Vân Mộng song kiệt trước đây và bây giờ...mãi mãi không hề thay đổi.
==========
Sắp tới mình sẽ phải up chương mới cách ngày thôi, mọi người thông cảm nhé vì công việc mình khá bận, không có nhiều thời gian như trước nữa. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ fic mình nhé