- Truyền linh lực? - Lam Vong Cơ ngạc nhiên hỏi lại.
- Phải. Người luyện thuật này cần phải cân đối âm dương mới có thể dương thai tốt. Nếu có sơ suất chỉ e cả lớn lẫn nhỏ đều không giữ được.
- Có cách khác không?
- Chỉ có thể truyền linh lực mỗi ngày, hoặc Ngụy công tử tự luyện cả âm dương, nhưng như vậy rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Với lại ta đã xem qua, đứa trẻ này, từ trong thai đã mang kim đan, việc tu luyện linh lực cho nó càng tốn nhiều công sức hơn. - Lão lắc đầu. - Lúc này còn sớm, còn có thể bỏ được, nếu hai vị đồng ý ta sẽ mang thuốc đến ngay.
- Được.
- Không được.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng trả lời một lúc. Ngụy Vô Tiện vừa mệt vừa đau, cố gượng dậy ngăn y.
- Lam Trạm, nếu ngươi dám làm vậy, cả đời ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.
- Ngụy Anh... - Y gằn giọng chua xót.
- Ngụy công tử. Sức khỏe hiện tại của công tử thật sự không ổn, nguyên khí chưa ổn, dạo trước lại chiến đấu với hung tà, chịu ảnh hưởng không ít. Người nên cân nhắc lại.
- Y sư, cảm ơn ông. Nhưng ta đã quyết, mong ông cố hết sức giữ nó bình an ra đời.
- Được. - Lão y sư cũng không khuyên được, hết cách, lão khẽ gật đầu chấp thuận.
- Lam Trạm, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có chấp nhận nó không, nếu có ngươi có thể giúp ta bảo hộ nó. Còn nếu như...ngươi không cần nó, vậy thì ta không phiền đến ngươi nữa, ngươi ra ngoài đi, ta sẽ tự cứu lấy nó.
Ngụy Vô Tiện nói đến đó giọng lạc đi hẳn. Bản thân bất lực đẩy y ra xa, như đang muốn rạch rõ ranh giới giữa hai người.
Bỗng Lam Vong Cơ đưa bàn tay lạnh lẽo của mình nắm chặt lấy hắn, giọng nhàn nhạt nói:
- Ta giúp ngươi.
Lam Vong Cơ nói dứt lời liền vận linh lực trong cơ thể truyền qua cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện định thần tiếp thu nguồn linh lực dồi dào kia, cảm giác đau đớn từ phần bụng dưới cũng dịu đi phần nào, nguyên khí ổn định, thai nhi của không còn bị động nữa.
Biết vậy, nhưng tâm trạng Lam Vong Cơ không lúc nào được yên. Y nghĩ tới những nguy hiểm mà hắn phải đối mặt, y không nỡ.
Ngụy Vô Tiện biết, Lam Vong Cơ dù đồng ý truyền linh lực cho hắn lúc đó. Nhưng thật tâm lại muốn bỏ đứa trẻ này đi. Hắn sao không rõ, đã bên nhau bao lâu, y nghĩ gì hắn không biết sao.
Hắn thật ngốc, cứ nghĩ sẽ sinh cho hắn một đứa con, cho Lam gia nhà họ một người nối dõi, nhưng hắn quên mất Lam gia họ rất ghét tà ma ngoại đạo. Hắn tu luyện tà thuật đã là cấm kị, đứa trẻ sinh ra thân cũng nhiễm âm khí sao có thể được bọn họ chấp nhận chứ. Ngay cả Lam Vong Cơ còn không muốn chấp nhận huống chi là các bậc trưởng bối của Lam gia.
Lam Vong Cơ mấy ngày liền tâm trạng đều không vui, đối với hắn cũng có chút gì đó là lạ so với ngày thường. Chỉ e hắn ở lại đây ngày nào thì đứa trẻ này nhất định cũng sẽ gặp nguy hiểm ngày nấy. Lam Vong Cơ nhất định sẽ tìm cách bỏ đứa trẻ này đi, y trước đây tiêu diệt tà ma ngoại đạo cũng thế, giờ cũng thế thôi. Ngụy Vô Tiện cười nhạt trong lòng.
.
.
Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện đợi lúc Lam Vong Cơ ra ngoài, hắn cũng cuốn hành lý bỏ đi. Hắn đi về Vân Mộng....
Ôn Ninh cũng sống dưới chân núi Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhận được tín hiệu của Ngụy Vô Tiện vội đến. Cả hai cùng đồng hành đến chỗ Giang Trừng.
Ân oán trước kia của Giang Trừng và Ôn Ninh, một năm trước đã được giải quyết ổn thoả. Giang Trừng không còn căm ghét hắn nữa. Vả lại còn cho phép Kim Lăng đi săn đêm cùng hắn. Khác hẳn với Cô Tô Lam thị, không cho bọn hậu bối đi cùng Quỷ tướng quân, Vân Mộng Giang thị gia quy thoải mái hơn, chính tà ở lòng người. Nên việc Ôn Ninh lần này cùng Ngụy Vô Tiện về Liên Hoa Ổ cũng dễ dàng.
Ngụy Vô Tiện vừa về Liên Hoa Ổ chào hỏi Giang Trừng qua loa rồi ủ rủ đến từ đường Giang thị thắp nhang rồi ngồi suốt ở đó cả buổi tối.
Giang Trừng nghe Ôn Ninh kể chuyện của Ngụy Vô Tiện ở Cô Tô Lam thị thì không nhịn được cơn giận, tay nắm chặt Tử điện quất gãy luôn cái bàn bên cạnh.
(Cô nương qua đường: nhìn cái bàn tan nát, lòng ta chỉ biết mặc niệm cho Hàm Quang Quân được toàn thây TT.TT)
- Tên họ Lam đó có giỏi thì lết xác đến đây, thử xem lão tử có quất gãy chân hắn không. Hắn xem người Vân Mộng Giang thị ta là gì, muốn lấy thì lấy, muốn bỏ thì bỏ sao?
- Giang tông chủ bình tĩnh đã, người đừng lớn tiếng, Ngụy công tử nghe thấy sẽ đau lòng hơn đấy!
- Còn ngươi nữa, Quỷ tướng quân của Di Lăng lão tổ không sợ trời không sợ đất lại không dám đánh lại tên Lam Vong Cơ đó?
- Ta...
- Lam Vong Cơ đó phụ tình bạc nghĩa thì đã thôi đi, muốn Ngụy Vô Tiện bỏ đứa con đó. Hắn không nghĩ vì ai mà Ngụy Vô Tiện phải liều mạng đến vậy. Hắn không cần thì Giang thị nuôi. Vân Mộng Giang thị không lẽ không nuôi nổi Ngụy Vô Tiện cùng đứa nhỏ?
.
.
.
Tĩnh Thất chiều hôm đó....
Lam Vong Cơ sau khi gặp Lam Hi Thần ở Hàn Thất. Lam Hi Thần đã trấn an hắn, giúp hắn suy nghĩ thông suốt hơn, còn đưa cho hắn một số sách để hắn giúp Ngụy Vô Tiện điều khí đến lúc sinh. Tâm trạng tốt hơn hẳn, y vui vẻ vội trở về. Bởi ở đó có người đang chờ y về ăn cơm, chờ y cùng trò chuyện, chờ y làm mọi việc cùng nhau.
Đã nhiều ngày như vậy, Lam Vong Cơ đã lạnh nhạt hắn, đã làm hắn buồn lòng quá nhiều, y muốn chuộc lỗi. Y muốn nói hắn nghe rằng y đã thông suốt rồi, đứa trẻ là minh chứng tình yêu của hai người, nó vô tội, nó cũng muốn được đến thế giới này. Ngụy Vô Tiện dám mang tính mạng ra đánh cược, tại sao hắn lại không. Cùng lắm đồng quy vu tận thôi.
Lam Vong Cơ gương mặt hớn hở trở về gặp Ngụy Vô Tiện. Nhưng lạ thật, sao hôm nay Tĩnh Thất yên tĩnh đến vậy, cả tiếng động nhỏ cũng không có.
Y vội mở cửa đi vào. Cả gian phòng đều lặng bóng người, hắn không còn ở đó. Lam Vong Cơ hoang man chạy tìm khác ngóc ngách trong phòng cũng không thấy ai, chỉ thấy trên bàn một mảnh giấy nhỏ mà hắn để lại.
"Ta đi đây, đừng tìm ta"
Lam Vong Cơ cầm mảnh giấy trên tay, lòng chợt lạnh đi. Ngụy Anh của y thật sự muốn bỏ y đi sao. Phải rồi, là y không tốt. Có lẽ từ đâu y nên cho hắn cảm giác an toàn. Chính y đã khiến hắn cảm thấy sợ hãi, hắn mới quyết định bỏ y mà đi. Hắn ngốc thật. Tại sao không chờ y trở về, y vẫn chưa kịp nói với hắn rằng y cũng cần đứa nhỏ, cũng cần hắn...suốt đời.
Lam Vong Cơ không kiềm được cảm xúc của bản thân, nước mắt bất giác lăn dài. Y vội ngự kiếm bay ra ngoài giữa màn đêm dày đặc để đuổi theo Ngụy Vô Tiện, mang hắn trở về.
.
.
.
Liên Hoa Ổ...
Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh bài vị của Giang Yểm Li thật lâu. Hắn không nói gì, cứ thẩn thờ ngồi đó. Đến cả Giang Trừng, Ôn Ninh cũng không ai dám lại gần khuyên nhủ hắn.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng đưa tay lên sờ phần bụng dưới còn phẳng lì của mình, lòng chợt nhói đau. Lúc này, hắn thật sự rất cô đơn, hắn không còn ai để bên cạnh, để chia sẻ nỗi lòng. Trước đây hắn vui hắn buồn đều có sư tỷ bên cạnh. Sau khi sư tỷ qua đời, hắn có Lam Trạm ở bên. Nhưng hiện tại Lam Trạm đã không thể cho hắn cảm giác an toàn nữa. Hắn rất lạc lỏng.
- Sư tỷ, năm đó tỷ vẫn chưa nói cho đệ biết yêu một người là như thế nào. Năm đó tỷ mặc dù bị Kim Tử Hiên làm tổn thương rất nhiều lần, nhưng đến cuối cùng tỷ vẫn chọn ở bên hắn. Có lẽ, bởi vì đó là yêu sao?
Hắn mỉm cười thầm nói tiếp:
- Tỷ nói xem có phải đệ ngốc lắm không. Đệ yêu Lam Trạm đến vậy, những tưởng kiếp này sẽ cùng y mãi không xa rời, nhưng cuối cùng lại phải dừng ở đây. Trước nay, đệ luôn nghĩ tình cảm Lam Trạm dành cho đệ sẽ không gì thay thế được, vậy mà hiện tại, tình cảm đó lại không đủ mạnh để có thể bảo bộc cho đệ và đứa trẻ. Có lúc, đệ nghĩ, muốn quay lại thời gian trước kia, được bên tỷ, bên Giang Trừng, chỉ ba chúng ta mãi mãi bên nhau. Mỗi ngày đệ có thể cùng hắn đánh nhau tranh mấy miếng xương heo. Được ăn món canh củ sen của tỷ mãi không chán. Nhưng lại không thể....
=======
Lại nhớ sư tỷ rồi :((((( Tiện Tiện buồn lại không có sư tỷ ở bên, :(((((( đang nghe Ý Nan Bình nữa, ngày mưa nước mắt như mưa :(((((