Chương 54: Tay bị thương (3)
Edit + Beta: Vịt
Nghe câu chuyện, Lục Phong Hàn đột nhiên có chút cảm giác quen thuộc, lại nghĩ thêm, chút cảm giác quen thuộc này tản mạn như khói thuốc, không nắm được.
Eliza: "Cậu biết đấy, trí nhớ của Kỳ Ngôn rất tốt."
"Phải," Lục Phong Hàn nói tiếp, "Cậu ấy chỉ cần thấy qua, sẽ không quên."
Cho nên anh mới vào lúc bắn ra khỏi khoang thuyền thoát hiểm, nói với Kỳ Ngôn, quên đi đoạn kí ức này.
Anh không muốn để hình ảnh đó, trở thành ác mộng mới của Kỳ Ngôn.
"Đúng vậy, nó sẽ không quên. Cho nên sau khi nó quay lại Bạch Tháp, chúng tôi đều rất lo. Nhưng rất nhanh chúng tôi phát hiện, sự tình nghiêm trọng hơn chúng tôi tưởng tượng, trí nhớ của Kỳ Ngôn xuất hiện dị thường."
Eliza hít sâu, nhớ lại khoảng thời gian đó.
"Trong kí ức của nó, Lâm Trĩ chưa chết. Kỳ Ngôn sẽ nói với chúng tôi, mẹ nó ở phòng thí nghiệm, ở vườn hoa, đang họp, hoặc là 5 phút trước, mới nói chào buổi sáng với nó, nó có thể miêu tả tỉ lúc đó Lâm Trĩ mặc gì và vẻ mặt gì. Trong mắt nó, Lâm Trĩ vẫn ở Bạch Tháp, chưa từng rời đi."
Không cho Lục Phong Hàn thời gian giảm xóc, Eliza đưa ra kết luận: "Đó là bởi vì, dựa vào kí ức tuyệt vời, Kỳ Ngôn lắp ghép lại đoạn kí ức ngắn về mẹ ở trong đầu, tạo thành kí ức mới, sau đó dùng kí ức giả, thay thế kí ức thật."
Phỏng đoán nào đó đột nhiên lướt qua trong lòng, lập tức chỉ thấy máu.
Lục Phong Hàn 10 năm nay, dù đối mặt với tình hình thế nào, cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi. Nhưng lúc này, không dám đối mặt với phỏng đoán.
Giọng anh giống như treo khối đá nặng nghìn cân, muốn hỏi "Sau đó", nhưng không phát ra tiếng.
"Rất nhanh chúng tôi phát hiện tình trạng lẫn lộn thực tế của Kỳ Ngôn, còn xuất hiện dấu hiệu lún sâu vào, khoảng thời gian đó, nó giống như tượng gỗ, lẳng lặng bất động một chỗ, trong đầu lại không ngừng hư cấu kí ức. Dùng rất nhiều biện pháp, rốt cuộc nó mới tỉnh lại. Nhưng đối với vấn đề lẫn lộn thực tế, chúng tôi vẫn không thể giúp gì, thậm chí thuốc mà nó uống, cũng chỉ có tác dụng phụ trợ."
Eliza nói tiếp, "Sau đó, cũng chính là năm ngoái, bởi vì tình hình Kỳ Ngôn lẫn lộn thực tế càng ngày càng nghiêm trọng, tôi đề nghị, đưa nó đến Leto, một mặt là để bảo vệ nó, một mặt là hi vọng thay đổi hoàn cảnh lạ, quen biết người khác nhau, có lẽ giảm bớt tình trạng của nó."
Lục Phong Hàn nhắm hai mắt lại.
Đỉnh đầu như treo lưỡi dao sắc bén, sắp rơi thẳng xuống, xuyên từ trước ngực tới sau lưng anh.
Cuối cùng nghe Eliza nói ra câu kia: "Sau khi cậu chết, Kỳ Ngôn được đón về Bạch Tháp, nhưng đã hư cấu kí ức. Nó nói cậu vẫn ở bên nó, chưa rời đi, sẽ nhắc nó đi dép, ăn cơm.
Thậm chí để tăng tính xác thực của kí ức giả, hàng này nó sẽ cứa một vết máu trên cánh tay, sau đó tự dùng băng vải quấn, thắt nơ bướm. Rồi nói với chúng tôi, đây là Lục Phong Hàn thấy nó bị thương, thoa gel trị vết thương, quấn băng cho nó, rất nhanh sẽ khỏi."
Từng chữ, như cây đinh bén nhọn, đâm mạnh vào máu thịt Lục Phong Hàn.
Lục Phong Hàn không dám dùng sức hô hấp, chỉ sợ khiến lục phủ ngũ tạng đau.
Nhóc yếu ớt của anh.
Nhóc yếu ớt mà lỗ tai bị đầu ngọn cỏ đâm một cái, cũng có thể đau đến cau mày.
Thoáng chốc, vị trí ngực bị rạch một kẽ hở, cảm giác đau trầy da tróc thịt lan tràn toàn thân như mạng nhện.
"Sau đó, Kỳ Ngôn chấp nhận cậu đã chết, nhưng lý trí và tình cảm đối đầu, nó hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, thời gian dài không thể ngủ, không thể ăn cơm, chỉ có thể dựa vào khoang thuyền trị liệu miễn cưỡng duy trì sự sống, toàn thân căng như dây cung, tiếp xúc một giây sẽ đứt. Tôi và August hết cách, dùng thuốc cho nó."
"Thuốc gì?" Lục Phong Hàn nói xong mới phát hiện, cổ họng đau âm ỉ.
Giọng Eliza nhẹ hơn: "Một loại thuốc loại bỏ tâm tình, sau khi có tác dụng, nó sẽ không cảm nhận được thống khổ và bi thương nữa, nhưng không cảm nhận được vui vẻ, thỏa mãn và . . . . . . yêu thương."
Lục Phong Hàn nhớ tới tay Kỳ Ngôn duỗi tới.
Lạnh như ngâm trong tuyết.
"Suy nghĩ của tôi và August là, trước tiên dùng thuốc duy trì 'lý trí tuyệt đối' một khoảng thời gian, sau đó giảm thuốc, cố gắng trong tình huống Kỳ Ngôn có lý trí ở mức độ cao nhất, để Kỳ Ngôn không đến mức bị tâm tình tiêu cực đánh tan." Trong lời nói của Eliza để lộ ra áy náy, "Nhưng do dù dùng . . . . . . phương pháp tàn nhẫn như vậy, vẫn có nguy hiểm rất lớn, tôi chỉ nắm chắc 20%, có thể giữ Kỳ Ngôn lại thế giới này."