Ái Muội Có Kỳ Hạn

Chương 44: Ít hơn mấy số 0

Chương 44: Ít hơn mấy số 0

Edit + Beta: Vịt

Sáng hôm sau, Kỳ Ngôn đến trung tâm thiết bị siêu máy tính quang học IS, sau khi tùy tiện robot phục vụ quét thông tin thân phận, hai người đi thang máy đến tầng 11 ngầm.

Khi phát hiện Hạ Tri Dương gọi đến, Kỳ Ngôn theo bản năng nhìn thời gian — 6 rưỡi.

"Cậu dậy sớm thế?"

"Không phải dậy sớm, tối qua tớ căn bản không ngủ!" Giọng Hạ Tri Dương khàn khàn không có lực, "Xong rồi xong rồi, tớ sợ kết hôn rồi, tối qua tớ nhắm mắt lại là bộ dạng Kỳ Văn Thiệu năm trên giường, độc dược Dảm diếc gì kia đáng sợ quá!"

Cửa kim loại màu bạc mở ra trước mặt hai người, Kỳ Ngôn vừa nghe Hạ Tri Dương nói chuyện, vừa đi về phía vị trí máy chủ "Ngân Hà".

Tầng 11 ngầm không gian rất rộng rãi, mắt nhìn được, tất cả mặt tường đều sử dụng kim loại màu bạc trang trí, phẳng phiu không kẽ hở, ngoại trừ thủy tinh đặt mấy chục nghìn bộ phận điều biến ánh sáng ra, không còn ngăn cách gì cả.

Nghe động tĩnh, Hạ Tri Dương hình như lại lăn trên giường một vòng, âm thanh khó chịu: "Hơn nữa tớ đang xoắn xuýt, Kỳ Văn Thiệu cản bọn mình không cho bọn mình báo cảnh sát là vì sao? Đã bị người ta hạ độc rồi, gần mất mạng, lại không báo cảnh sát bắt Giang Vân Nguyệt! Tối qua tớ nói chuyện này với mẹ tớ, mẹ tớ lại không định báo cảnh sát, chẳng lẽ đây chính là thế giới của người lớn?"

Kỳ Ngôn cũng không hiểu, tầm mắt theo ý thức quăng về phía Lục Phong Hàn.

"Leto thiên hướng kết hôn muộn sinh con muộn, Kỳ Văn Thiệu khoảng 60? Ông ta chìm đắm trong giới quyền quý phú hào Leto mấy thập niên, phương pháp giải quyết công việc đã thâm căn cố đế. Bọn họ trước giờ không tin quy chế luật pháp, bởi vì quy tắc trong lòng bọn họ, đều có thể thay đổi, cũng không tin cảnh sát, bởi vì tất cả cảnh sát liên minh ở trong mắt bọn họ, đều có thể bị người mua chuộc."

Lục Phong Hàn chọt mặt Kỳ Ngôn, "Cho nên sau khi Kỳ Văn Thiệu lấy được thiết bị đầu cuối cá nhân, mới sẽ liên hệ với cậu trước, mà không phải báo cảnh sát."

Trong truyền tin, Hạ Tri Dương tỉnh ngộ: "Hóa ra là vậy! Cho nên mẹ tôi cũng không muốn báo cảnh sát?"

"Có lẽ vậy. Kỳ Văn Thiệu cũng nói, sau lưng Giang Vân Nguyệt có chỗ dựa khác, có người chống lưng cho bà ta. Kỳ Văn Thiệu không dám báo cảnh sát, lo lắng một khi báo cảnh sát, Giang Vân Nguyệt không bị bắt, mình ngược lại chọc giận Giang Vân Nguyệt, mấy ngày còn lại không sống nổi."

Lục Phong Hàn nhớ lại trạng thái của Kỳ Văn Thiệu lúc bọn họ rời khỏi Kỳ gia, "Ông ta đã hiểu thực tế, biết mình không sống được bao ngày, rất có thể là muốn giảm bớt cảnh giác của Giang Vân Nguyệt, kéo Giang Vân Nguyệt chết cùng."

Hạ Tri Dương hít sâu một hơi, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Con người thật đáng sợ."

Lục Phong Hàn: "Cần thêm từ hạn định. Không có quy tắc và ràng buộc đạo đức, để thỏa mãn dã tâm không chừa thủ đoạn nào mới đáng sợ."

Hạ Tri Dương suy nghĩ cảm thấy đúng: "Cho nên mặc dù khí thế của anh thoạt nhìn rất mạnh không dễ chọc vào, nhưng anh nói chuyện với Kỳ Ngôn, ngữ điệu rất ôn hòa, là người tốt!"

Lục Phong Hàn: ". . . . . ."

Khả năng quan sát còn rất tốt.

Hạ Tri Dương nghĩ đi nghĩ lại: "Vậy Kỳ Văn Thiệu có thể thành công không? Mặc dù suy nghĩ này có hơi . . . . . . Nhưng tớ rất hi vọng ông ấy có thể báo thù."

Lục Phong Hàn: "Nhưng, nếu ông ta không tìm tình nhân khác trong thời gian Giang Vân Nguyệt ở tù, khiến Giang Vân Nguyệt cảm giác chịu sự uy hϊếp, những chuyện này nói không chừng sẽ không xảy ra."

". . . . . . Cũng có lý," Hạ Tri Dương Hạ Tri Dương cảm thấy dường như hành động của mỗi người đều có nguyên do, nhưng thật sự phán đoán, lại không nói rõ được rốt cuộc ai đúng ai sai, "Thôi thôi, tôi ngủ một lúc, không nghĩ nữa không nghĩ nữa!"

Sau khi cúp truyền tin, Kỳ Ngôn làm xong công tác chuẩn bị, mở máy chủ "Ngân Hà", lúc truyền dữ liệu, tắt toàn bộ đèn.

Xung quanh tối om.

Lục Phong Hàn không hiểu.

Kỳ Ngôn kéo tay áo anh, chỉ vào một hướng: "Nhìn xem."

Chỉ thấy trong phòng thủy tinh đặt module, giống như rừng rậm mùa hè, có vết đom đóm dần sáng lên, ánh sáng nhạt xuyên qua thủy tinh, chiếu vào mặt tường kim loại 4 phía, giống như mặt sóng nước đầy ánh sao.

Kỳ Ngôn nói với Lục Phong Hàn: "Sở dĩ mệnh danh siêu máy tính quang học này là "Ngân Hà", cũng là bởi vì mấy chục vạn bộ điều biến ánh sáng đặt cùng nhau, khi ánh đèn xung quanh tắt, có thể nhìn thấy vô số ánh sáng nhạt lóe lên, giống như ánh sao ánh sao ngân hà."

Trong mắt Lục Phong Hàn cũng đầu đốm sao: "Rất đẹp, tên cũng rất đẹp."

"Ừ, tôi muốn để anh nhìn thấy." Kỳ Ngôn lại nói, ""Ngân Hà" là tác phẩm của ông ngoại và bà ngoại tôi, cũng là bọn họ đặt tên."

"Ông bà ngoại cậu?" Trong ánh mắt Lục Phong Hàn nhìn về phía Kỳ Ngôn, kinh ngạc không chút che giấu.

"Năm 144 lịch thiên văn, sau khi đánh mất nguồn gốc không gian, liên minh đề xuất "Kế hoạch phục hưng khoa học kỹ thuật", năm 145, ông bà ngoại tôi cùng tham gia vào kế hoạch này. Nhưng 20 năm sau, ông bà ngoại tôi bị quân phản loạn ám sát, khi đó mẹ tôi 6 tuổi. Tác phẩm cuối cùng bọn họ lưu lại, chính là "Ngân Hà"."

Trong lời nói của Kỳ Ngôn mơ hồ lộ ra hâm mộ, "Bọn họ rất giỏi, còn rất biết đặt tên, nhưng gen này hình như không di truyền cho tôi."

Lục Phong Hàn ấn tượng sâu sắc với "VC93" và "Máy gia tốc R9-03" của Kỳ Ngôn, không chút khách khí bật cười, sợ nhóc yếu ớt buồn, lại bổ sung, "Sau này tôi nghĩ giúp cậu, cậu không cần khó khăn."

Anh không khỏi nhớ tới lúc gặp mặt hiệu trưởng Học viện Turan, Kỳ Ngôn đã nói một câu, "Có một số việc, cho dù tùy thời sẽ chết, cũng không thể không làm."

Bây giờ nghĩ lại, lại thêm tâm trạng khác.

Kỳ Ngôn rất quen thuộc siêu máy tính quang học, mặc dù trên bàn điều khiển có vô số nút kí hiệu rắc rối phức tạp, nhưng cậu hiểu hết, thậm chí có mỹ cảm nhịp điệu.

Lục Phong Hàn vốn đang làm chiến lược mẫu, bị tiếng "cạch cạch" liên tục hấp dẫn, không nhịn được nhìn chăm chú chốc lát.

Không nghĩ tới động tác trên tay Kỳ Ngôn chậm mấy nhịp, cuối cùng nghiêng đầu, nhỏ giọng phản đối: "Đừng nhìn tôi."

Lục Phong Hàn cười, chân dài chuyển hướng, gật đầu hai cái: "Được được được, không nhìn nữa."

Lúc "Ngân Hà" vận hành có white noise nhè nhẹ, hoàn cảnh này ngược lại khiến Lục Phong Hàn trở nên chuyên chú — Có ảo giác mình đang ở tàu chỉ huy tiền tuyến, thiết kế chiến thuật, làm xong còn phải đến phòng họp họp với đám cấp dưới.

(Đứa nào re-up là chó)

Đến trưa, Lục Phong Hàn đặt set meal A mang đến bên cạnh Kỳ Ngôn, chờ việc trong tay cậu tạm dừng mới mở miệng cắt ngang: "Ăn cơm hẵng tiếp tục?"

Kỳ Ngôn nhất tâm nhị dụng, trả lời Lục Phong Hàn: "Không có dịch dinh dưỡng?"

"Không, cố tình không mang," Tầm mắt Lục Phong Hàn quét vòng ngang hông Kỳ Ngôn, "Sắp gầy lắm rồi, chỉ ăn dịch dinh dưỡng thì không đủ, phải chăm chỉ ăn cơm."

Lục Phong Hàn kiên trì, Kỳ Ngôn cũng nhận lấy phần ăn, vừa ăn, mắt vừa nhìn chằm chằm màn hình.

Thiết bị đầu cuối cá nhân thông báo, Kỳ Ngôn cho phép nối truyền tin truyền tin, một giây sau, nghe thấy giọng Hạ Tri Dương vang lên trong phòng thiết bị: "Không xong rồi không xong rồi, Kỳ Văn Thiệu đã chết!"

Tay Kỳ Ngôn cầm thìa dừng lại, hỏi: "Sau đó?"

"Giang Vân Nguyệt đang nhận phỏng vấn, nói cái chết của Kỳ Văn Thiệu có liên quan tới cậu, còn cả chuyện Giang Khải lái xe đâm cậu, cũng là tự biên tự diễn, mục đích cuối cùng là tống Giang Khải vào tù!"

Tốc độ nói của Hạ Tri Dương nhanh bùm bùm như bắn đạn, "Người đàn bà độc ác, quá vô liêm sỉ. Lại còn vừa khóc vừa nói không có Kỳ Văn Thiệu sau này bà ta biết làm sao, trước khi bà ta hạ độc đã nghĩ kĩ chưa? Dối trá!"

Hạ Tri Dương nói chuyện, đồng thời Lục Phong Hàn mở mạng.

Căn cứ vào lượng tin tức và số người khổng lồ mỗi giây trên mạng, phỏng vấn của Giang Vân Nguyệt vừa mới bắt đầu, độ thảo luận đã vào top 3 trong ngày.

Trong tấm hình chiếu lên, tóc mai Giang Vân Nguyệt hơi rối, hai mắt khóc đến sưng vù, trên mặt đầy nước mắt, không có chút hình tượng phu nhân thường ngày.

"Biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, từ ban đầu, tôi nên phản đối chồng tôi đón Kỳ Ngôn về! Rõ ràng là mẹ nó từ nhỏ dẫn nó rời khỏi Leto, Văn Thiệu vẫn luôn chăm sóc nó . . . . . .

Kỳ Ngôn mặt ngoài làm như không hề để ý, nhưng trong bụng, cậu ta lại muốn tiêu diệt tất cả đá chắn đường, nắm lấy gia sản. Tôi không biết cậu ta dùng cách gì chọc giận Giang Khải, tạo ra vụ tai nạn. Mọi người đều cho là Giang Khải muốn gϊếŧ cậu ta, nhưng trên thực tế, là cậu ta muốn mượn thủ đoạn này, để cho Giang Khải vào tù, không có cơ hội tranh giành gia sản với cậu ta!"

MC bên cạnh hỏi han đúng lúc: "Vụ tai nạn này, sao bà lại nghi ngờ như vậy?"

"Sau khi xe Kỳ Ngôn bị đυ.ng, chỉ có hư hại rất nhỏ, thế còn chưa đủ sao? Nếu không phải biết trước sẽ xảy ra tai nạn, sao chuẩn bị vẹn toàn như vậy được?" Giang Vân Nguyệt rưng rưng nhìn MC, càng nghẹn ngào chất vấn, "Một người bình thường, sẽ lái xe như vậy hàng ngày sao?"

Không ít người thảo luận.

"— Đây cũng là điểm đáng ngờ của tôi trong vụ tai nạn này! Tốc độ làn cao tốc mọi người đều biết, trong mấy video tai nạn trước kia, va chạm, hai xe đều hỏng. Nhưng vụ này rất kỳ lạ, rõ ràng là va chạm tốc độ cao, xe Kỳ Ngôn lại chỉ lõm một chút, lắp trang bị bảo vệ bên ngoài sao? Nhưng người bình thường sẽ lắp xe mình như vậy sao? Trừ khi bản thân biết có người sắp đâm vào xe mình!"

"— Quy trình thực sự của vụ tai nạn kia là, Kỳ Ngôn chuẩn bị sẵn sàng từ trước, sau đó cố tình chọc giận Giang Khải, khiến Giang Khải lái xe đâm cậu ta, đến cục cảnh sát, liên hệ phóng viên, để mọi người đều biết Giang Khải cố ý mưu sát, cậu ta là người bị hại?"

"— Tâm cơ thật sâu . . . . . . Thảo nào đến giờ mới bị phát hiện . . . . . ."

"Đây vốn chỉ là suy đoán của tôi, tới giờ tôi mới xác định . . . . . . Đều tại tôi, không bảo vệ con trai tôi tốt, cũng không bảo vệ chồng tôi tốt . . . . . ."

Giọng mũi Giang Vân Nguyệt bởi vì khóc quá nặng, thậm chí kể lại cũng lộn xộn, trạng thái giống như quá mức đau thương.

"Văn Thiệu bởi vì hai anh em không hợp, rất đau lòng, đổ bệnh, tôi vẫn luôn chăm sóc tỉ mỉ, hi vọng ông ấy sớm khỏi, tôi rất sợ. Bởi vì Văn Thiệu ở trên giường bệnh cũng nghi ngờ Kỳ Ngôn trong vụ tai nạn này, rốt cuộc sắm vai nhân vật thế nào, phải ngay mặt hỏi Kỳ Ngôn. Anh ấy sợ tôi buồn, còn bảo tôi tạm thời ra ngoài giải sầu."

Vẻ mặt Giang Vân Nguyệt dần trở nên bi thương và tức giận, tay nắm chặt mép váy run rẩy, dường như nhìn thấy hình ảnh đau buồn nào đó, "Nhưng khi tôi về nhà, lại phát hiện Văn Thiệu đã không còn hô hấp! Phán đoán của robot chữa bệnh là, chết do ngạt thở, cả buổi sáng, trong nhà chỉ có Kỳ Ngôn đến!"

Bà ta hướng ống kính, cầu khẩn cầu khẩn, "Kỳ Ngôn, cậu muốn gì tôi đều cho cậu, tiền, tài sản, nhà cửa, tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần Văn Thiệu sống . . . . . ."

"— Trời ạ, chẳng lẽ Kỳ Ngôn bị cha cậu ta phá động cơ, cho nên tức giận ra tay sát hại?"

"— Đáng thương quá, mất con, giờ chồng cũng bị hại chết . . . . . ."

Tay Lục Phong Hàn khoát lên lưng ghế Kỳ Ngôn, hơi ôm người vào dưới bóng mình.

Anh nhìn Giang Vân Nguyệt diễn làm người tốt, giễu cợt: "Bà ta không đủ căn cứ chính xác đã chứng minh là cậu gϊếŧ Kỳ Văn Thiệu, tỏ ra yếu thế giả bộ đáng thương, dẫn dắt dư luận trước. Cứ như vậy, liên quan đến ý kiến công chúng, cảnh sát sẽ dẫn cậu đi vì tình nghi cố ý gϊếŧ người, là đương nhiên."

Kỳ Ngôn tò mò: "Sau khi dẫn đi thì sao?"

Lục Phong Hàn thuận tay nhéo phần gáy nhẵn nhụi của Kỳ Ngôn: "Trong cục cảnh sát sẽ có người giúp bà ta, chỉ cần cậu vào tù, sẽ không thấy có cơ hội ra ngoài. Đến khi cậu chết yên lặng ở trong đó, sẽ tuồn ra thông tin cậu sợ tội tự sát, trên mạng nói không chừng nói không chừng sẽ tin giải thích này của Giang Vân Nguyệt."

Kỳ Ngôn chỉ chỉ hình ảnh chiếu lên: "Cho nên bà ta khóc lâu như vậy, lên án tôi gϊếŧ người, là vì bắt tôi vào đó?"

"Đương nhiên, tai nạn không thành công, cậu nhất định sẽ nâng cao cảnh giác. Muốn ra tay bất ngờ, tỷ lệ thành công thấp, còn dễ bại lộ. Giang Vân Nguyệt đã bắt sóng với quân phản loạn, bà ta muốn tiêu diệt cậu, bên hợp tác của bà ta tất nhiên sẽ nhân cơ hội biểu thị, củng cố hợp tác."

Lục Phong Hàn cố tình đổi âm điệu, nói chuyện thấp xuống, "Bà chỉ cần cho chúng tôi một lí do bắt cậu ta, chúng tôi sẽ không để cậu ta sống sót đi ra ngoài."

"Anh tuyệt đối không giống người xấu." Kỳ Ngôn nói liền một mạch, "Cho nên việc Kỳ Văn Thiệu liên lạc với tôi, cũng là bà ta cố ý để lại sơ hở."

Lục Phong Hàn "Ừ" một tiếng: "Bà ta ở bên cạnh Kỳ Văn Thiệu lâu như vậy, nghĩ đến sở thích tính cách của Kỳ Văn Thiệu, càng hiểu rõ thói quen làm việc của Kỳ Văn Thiệu. Để lại kẽ hở, cho cậu đến gặp Kỳ Văn Thiệu, chờ Kỳ Văn Thiệu chết, cậu đương nhiên biến thành người cuối cùng Kỳ Văn Thiệu gặp trước khi chết, nghi ngờ cao nhất."

Kỳ Ngôn không hề có ý thức mình đang ở trong cái bẫy, đánh giá khách quan: "Trù tính hình như . . . . . . không có sơ hở nào."

Đang xem, truyền tin của Nghiệp Bùi lại đến.

"Lúc nãy tớ đang làm mô hình, xem khu trao đổi mạng nội bộ mới biết được chuyện này, Kỳ Ngôn bọn tớ đều tin cậu! Còn khu trao đổi, cậu mau chặn lại trước đi, trường mình lớn, lúc nào cũng có mấy tên ngốc lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử!"

Kỳ Ngôn hỏi ngược lại: "Bọn họ nói gì, khiến cậu giận vậy?"

Nghiệp Bùi sau khi do dự, vẫn trả lời: "Nói gì Kỳ Ngôn cậu nhìn qua đã rất thiếu tiền, về từ hành tinh hoang, còn mơ đẹp một đêm phất nhanh, cầm khoáng thạch đi giám định, nói không chừng thật có thể vì tiền và gia sản, làm loại chuyện như vậy."

Kỳ Ngôn ngẩng đầu, hỏi Lục Phong Hàn: "Tôi nhìn qua thật sự rất thiếu tiền?"

Lục Phong Hàn ăn ngay nói thật: "Mấy người đó mù."

Suy nghĩ của Kỳ Ngôn rất trực tiếp, "Luận điểm của Giang Vân Nguyệt là, tớ vì gia sản của Kỳ gia, hãm hại Giang Khải, sát hại Kỳ Văn Thiệu, tớ chỉ cần chứng minh luận điểm này không đúng, đúng không."

"Đúng," Nghiệp Bùi trả lời, "Nhưng chuyện thế này một khi chuyển thành vấn đề học thuật, dường như trở nên . . . . . . đơn giản?"

Cô cứ luôn cảm thấy cách hỏi của Kỳ Ngôn rất quen thuộc, lần trước Kỳ Ngôn dùng kiểu câu này là ở . . . . . .

Là sau khi chế tạo ra VC93, bị nói xấu mời "gia sư", Kỳ Ngôn lúc ấy nói là, "Có phải chỉ cần chứng minh VC93 là tôi làm, sẽ không có chuyện gì?"

Nghiệp Bùi theo bản năng kích động: "Kỳ Ngôn cậu định làm gì!"

Kỳ Ngôn: "Bác bỏ."

Nghiệp Bùi lập tức nói tiếp: "Tán thành thông qua chứng cứ, chỉ ra luận chứng trái ngược đã sai hoặc xác thực không đúng, bởi vậy đánh tan trái ngược!"

"Đúng."

20 phút sau, khi nhiệt độ bài phỏng vấn của Giang Vân Nguyệt tăng lên duy trì lâu dài, vô số thông tin kiểu "Kỳ Ngôn đã bị bắt", "Kỳ Ngôn thừa nhận tội" bay loạn xạ, ngân hàng liên minh công bố một thông báo.

"Theo ủy thác của khách hàng cấp độ 7 sao Kỳ Ngôn tiên sinh, tôi đặc biệt công bố thông báo như sau: Ngài Kỳ Văn Thiệu là khách hàng cấp 6 sao của tôi, Giang Vân Nguyệt là khách hàng cấp 4 sao của tôi. Ngoài ra: Tất cả tài sản ở tài khoản mang danh nghĩa của ngài Kỳ Ngôn, đều nhận được từ hàng thừa kế thứ nhất di sản của mẹ. Nhân đây thông báo."

"— Tôi đã kiểm ta bảng cấp độ của mấy ngân hàng trung ương, khách hàng cấp 4 sao là tài sản hơn 10

triệu, khách hàng cấp 5 tài sản hơn trăm triệu, cấp 6 sao cấp 7 sao gần như không có liệt kê chi tiết, nhưng chắc là thêm 1 sao là thêm mấy số 0? Tính như vậy, tiền gửi ngân hàng của tôi, ít hơn Kỳ Ngôn 7 số 0 . . . . . ."

"— Chuyện cười hôm nay, tài sản cấp 7 sao vì tranh đoạt tiền với cấp 4 sao, không tiếc ra tay gϊếŧ người. Khoa trương hơn chính là, nhà giàu liên minh vì một đồng xu, cướp của tên ăn mày? Bà Giang Vân Nguyệt, bà cảm thấy chuyện cười này thế nào?"

"— Lần đầu tiên tôi nghe nói khách hàng cấp 7 sao! Á á á tui ghen tị! Tiền gửi ngân hàng của tôi, chỉ ít hơn Kỳ Ngôn 6 số 0 mà thôi . . . . . ."

"— Tiền gửi ngân hàng của tôi, ít hơn Kỳ Ngôn 8 số 0 . . . . . . So nghèo với tôi chưa bao giờ thất bại!"

"— Ha ha ha Kỳ Ngôn chỉ thiếu nói rõ, ông đây khinh chút tài sản của nhà ngươi, ông đây đầy tiền!"

Lúc này, Kỳ Ngôn lần lượt nhận được mấy tin nhắn.

"Hạ Tri Dương: Tiền gửi ngân hàng của tớ, cũng ít hơn Kỳ Ngôn 7 số 0 mà thôi . . . . . ."

"Nghiệp Bùi: Tớ mới mua một bộ thiết bị, tiền tiết kiệm cũng ít hơn Kỳ Ngôn 8 số 0 thôi . . . . . ."

"Hạ Gia Nhĩ: Tiền tiết kiệm của 4 người kí túc tớ gộp lại, chỉ ít hơn Kỳ Ngôn 9 số 0 thôi . . . . . ."

Mấy tin nhắn này Lục Phong Hàn cũng nhìn thấy, "Hình như cậu không cẩn thận trở thành đơn vị đo rồi."

Lại khơi lông mày — Nghèo quả nhiên vẫn là trường quân đội Đệ Nhất nghèo.

Đang nói, tin nhắn của Vincent cũng đến.

"Chỉ huy, có người nuôi vui chứ? Có người có nhiều tiền tiết kiệm nhiều hơn em 7 số 0 nuôi vui chứ?"

Lục Phong Hàn trả lời 4 chữ: "Cậu không tưởng được."

Lục Phong Hàn lại hỏi: "Việc này trong phạm vi quản lý của các cậu, khi nào bắt người?"

Vincent: "Hôm qua anh nhắc em đến giờ, các loại đầu mối lung tung đã cởi được, có thể ra tay bắt người rồi. Lần này em làm nhiệm vụ, trên đường đi, đã có phân phó?"

Ngón tay Lục Phong Hàn gõ mặt bàn 2 cái: "Biểu hiện thật tốt."

Trên mạng cũng có không ít người phản ứng lại: "Kỳ Ngôn không có động cơ gϊếŧ người, cách nói của Giang Vân Nguyệt không đúng nữa, chuyện này rốt cuộc là sao? Cảnh sát Leto sao chưa có hành động gì?"

Nhưng dù dư luận trên mạng thế nào, cảnh sát Leto vẫn không tiếng động.

Khi trên mạng nháo nhào yêu cầu cảnh sát Leto đáp lại, trong phỏng vấn livestream, có hai người đi vào khung hình.

MC và Giang Vân Nguyệt nhìn sang.

Trong cái nhìn chăm chú của vô số người, rõ ràng dùng giấy chứng nhận khuôn mặt đàn ông trẻ tuổi hư cấu, nhìn về phía Giang Vân Nguyệt mắt lộ ra cảnh giác: "Văn phòng tìm kiếm tình báo quân sự, nghi ngờ bà cấu kết với quân phản loạn, phiền phối hợp."