Ái Muội Có Kỳ Hạn

Chương 13: Chọn Open Source

Chương 13: Chọn Open Source

Edit + Beta: Vịt

Cho nên, là ngại tốc độ khai thác số liệu mô hình RN3 quá chậm, dứt khoát trực tiếp xây dựng một cái nhanh hơn, nộp bài tập xong ngủ ngon?

Giáo sư Phó có chút dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy lý do này quá . . . . . . thật.

Xem ra, không chỉ lười biếng là một trong những động lực tiến bộ của loài người, buồn ngủ cũng vậy.

Ông nghĩ vài giây: "Kỳ Ngôn, thầy không xác định em có biết mô hình mới em dựng lên, có ý nghĩ gì hay không."

"Các em đang ngồi ở đây, đã đi học chuyên ngành một năm, đều rất hiểu, nền tảng của trí tuệ nhân tạo chính là thu thập đủ loại số liệu nguyên sơ, mà vài số liệu nguyên sơ không chỉ có khối lượng cực kỳ lớn, mà không có cách thức cố định, chất lượng cũng cao thấp khác nhau, những cái này đều do khai thác dữ liệu tạo thành khó khăn.

Cho nên, một mấu chốt của trí tuệ nhân tạo, chính là hiệu suất khai thác dữ liệu. Hiệu suất càng cao, trí tuệ nhân tạo xử lý thông tin càng nhanh, phản ứng càng nhanh, sẽ thể hiện càng "thông minh". Đây cũng là nguyên nhân thầy yêu cầu các em không ngừng luyện tập khai thác dữ liệu."

Ông lại chuyển hướng Kỳ Ngôn: "Mà thầy phải nói với em rằng, bởi vì mô hình này của em, cả lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, có thể bước lên một bước nhỏ."

Trong phòng học, có người hít khí lạnh.

Nghe giáo sư Phó nói xong, bản thân Kỳ Ngôn lại không có phản ứng tâm trạng kinh ngạc, tự hào, cậu chỉ gật gật đầu, "Em hiểu."

Giáo sư Phó rất thưởng thức năng lực khống chế tâm trạng của Kỳ Ngôn, nói tiếp: "Vì vậy, thầy đề nghị em xin độc quyền mô hình xử lý mới này. Phạm vi vận dụng của nó cực rộng rãi, rất nhiều người sẽ cảm thấy hứng thú. Mà phí độc quyền em nhận được, đủ đảm bảo nhu cầu cuộc sống cơ bản của em sau này."

Số tiền đó đủ khiến vô số người động lòng, càng không nói một sinh viên mới lớn.

Kỳ Ngôn lại lắc đầu: "Em không muốn xin độc quyền."

"Vậy em muốn?"

Giáo sư Phó thoáng chốc có suy đoán, nhưng lại cảm thấy rất không có khả năng.

Kỳ Ngôn không chút do dự trả lời: "Em muốn Open Source."

Giáo sư Phó phức tạp nói: "Em xác định sao?"

Open Source là chỉ, người xây dựng mô hình, public tất cả thông tin của mô hình này lên toàn mạng star, nói cách khác, ai cũng có thể được sử dụng miễn phí mô hình này, không cần mua.

"Em xác định. Thầy nói phạm vi vận dụng của nó rất rộng rãi, vậy thì ý nghĩa, rất nhiều người đều cần nói, nó cũng có thể tạo tác dụng ở rất nhiều nơi. Mà Open Source, là có thể đảm bảo để cho người cần nó đều có thể sử dụng mô hình này, phương pháp đơn giản nhất."

Giáo sư Phó run rẩy một lúc lâu, mới cười thở dài nói: "Là thầy nhỏ mọn."

Kỳ Ngôn: "Không, thầy chỉ đang bảo vệ lợi ích của học sinh của thầy."

Giáo sư Phó cười ấm áp: "Nếu muốn Open Source, có thể trực tiếp đặt trên web đặc biệt của Turan. Ngoài ra, em cần đặt một cái tên cho mô hình này."

Kỳ Ngôn căn bản không suy nghĩ: "Mô hình PVC93."

Giáo sư Phó cười: "Dùng PVC bản cải tiến làm nền tảng xây dựng, sáng sớm này 3 tháng 9 hoàn thành, cho nên đặt cái tên này?"

Kỳ Ngôn gật đầu: "Đúng."

(Đứa nào re-up là chó)

Trong quá trình Kỳ Ngôn và giáo sư Phó nói chuyện với nhau, trong phòng học vẫn rất yên tĩnh, không có chút tạp âm.

Ai cũng đang nghe tỉ mỉ đối thoại của hai người, cố gắng nhớ lại phương pháp cấu tạo logic PVC là gì, hiểu ý nghĩa của khai thác dữ liệu trong trí tuệ nhân tạo, cùng với xin độc quyền, Open Source mà bọn họ vẫn còn cực kỳ xạ lạ.

Mà sau khi Kỳ Ngôn xác định tên, gần như mọi người đều có thể đoán trước được, một khi Kỳ Ngôn đặt mô hình mới này lên mạng star, rất nhanh, mô hình PVC93 sẽ thay thế mô hình RN3, trở thành công cụ chủ yếu nhất của khai thác dữ liệu.

Nhưng 10 phút, Kỳ Ngôn còn bị chất vấn, kết quả nộp cuối cùng là ăn cắp.

Nghĩ tới đây, không ít người đều nhìn về phía Laurent từ túc Kỳ Ngôn đi lên bục giảng, không nói câu nào nữa.

Laurent duy trì biểu cảm trên mặt, tay giấu dưới bàn cũng đã nắm thành nắm đấm.

Hắn chính là xuất thân từ hành tinh hoang vu khu Kepler, từ bé đến lớn, hắn đều thông minh nhất trong tất cả mọi người, không ai có thể vượt qua. Trong mắt hắn, dù là người cùng trường, hay là người xung quanh, đều là kẻ tầm thường không đủ thông minh, đáng uất ức ở hành tinh hoang vu cả đời!

Chỉ có hắn đặc biệt, không chỉ đến thủ đô sao Leto, còn thi được Học viện Turan. Hơn nữa đến Turan, hắn cũng phát hiện, nơi này vẫn có rất nhiều người không đuổi kịp hắn.

Cho nên, hắn quá hiểu trình độ giáo dục của tinh cầu hoang vu. Đáp án của Kỳ Ngôn cho dù không phải ăn cắp, cũng chỉ có thể tiêu tiền tìm người mua.

Hơn nữa, hắn còn chính tai nghe thấy có người biết chuyện nhắc đến, Kỳ Ngôn có thể vào Turan, là trong nhà quyên một tòa nhà.

Ép tên công tử dốt nát như Kỳ Ngôn đến đường cùng, nhìn cậu như con thú khốn đốn mất hết mặt mũi, thậm chí đuổi cậu khỏi — Là chuyện đơn giản cỡ nào!

Nhưng mà, công trình Kỳ Ngôn làm ra, những lời nói ra, hắn dùng toàn lực để hiểu, vẫn không thể hiểu.

Trên bục giảng, giáo sư Phó đang hỏi: "Em không học chương trình năm nhất, mấy cái này đều là?"

Kỳ Ngôn: "Đều là em tự học."

Cậu chưa từng đi học ở trường chính quy, vẫn luôn là tự học.

Giáo sư Phó gật gật đầu, ánh mắt hướng về phía Laurent: "Học sinh Laurent, bây giờ bạn Kỳ Ngôn đã chứng minh kết quả nộp cuối cùng của mình không có bất cứ vấn đề gì, em cần xin lỗi bạn ấy vì chất vấn lỗ mãng lúc nãy của em."

Người Laurent cứng đờ.

Trong nháy mắt, mọi người trong lớp đều nhìn quay đây, ánh mắt khiến hắn đứng ngồi không yên.

Dường như cách một lúc lâu, Laurent mới chậm rãi đứng lên, ưỡn thẳng lưng mình, nhìn thẳng Kỳ Ngôn đứng bên cạnh máy tính quang học cỡ nhỏ, môi mấp máy, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Ở trước mặt mọi người nói xin lỗi Kỳ Ngôn, không gì nhục nhã hơn!

Nhưng giáo sư Phó vẫn còn nhìn, mọi người đều nhìn.

Laurent rốt cục dùng giọng hơi khàn nói: "Xin lỗi."

Nói xong, hắn trực tiếp bước ra khỏi lớp.

(Đứa nào re-up là chó)

Lúc này, mọi người đều đang vào học, Laurent đứng ở một khúc rẽ không có ai, mở thiết bị đầu cuối cá nhân, tin nhắn gửi lúc trước đã có hồi âm.

"Nhanh vậy đã làm xong rồi? Tôi sẽ thêm 30% vào chi phí đã thỏa thuận trước đó.

Thêm 30% nữa, đó chính là 650 nghìn tinh tệ.

Laurent lại nhập vào một câu: "Giữa đường xảy ra bất trắc."

Đối diện hồi âm rất nhanh: "Không thành công?"

"Đúng."

Laurent gõ chữ này, rất nhanh lại nhập, "Đuổi cậu ta ra khỏi Turan khó khăn rất lớn, 500 nghìn quá ít.

Đối diện cách một lát mới hồi âm: "Cậu muốn bao nhiêu?"

Khóe miệng Laurent câu lên: "Thêm 1 triệu."

Mặc dù 1 triệu không phải một con số nhỏ, nhưng hắn cho rằng, người đối diện nhất định sẽ bằng lòng.

Ngày đầu tiên khai giảng đã dùng số truyền tin chưa đăng ký liên hệ với hắn, muốn tiêu tiền mượn tay hắn, đuổi Kỳ Ngôn ra khỏi Turan, không từ thủ đoạn nào. Người này nhất định là cực kỳ không vừa mắt Kỳ Ngôn.

Nhà hắn ở tinh cầu rất hoang vu, căn bản không cách nào cung cấp cho hắn cuộc sống hậu đãi và ủng hộ kinh tế. Hắn không muốn để bất cứ ai biết hắn đến từ đâu, cho nên, hắn cần rất nhiều tiền để duy trì cuộc sống và thể diện của mình, càng nhiều càng tốt.

Quả nhiên, mấy phút sau, đối diện trả lời tin nhắn: "Cậu xác định có thể để danh tiếng Kỳ Ngôn xấu đi, rời khỏi Turan?"

Laurent hồi âm: "Đương nhiên."

"Được, ok."

(Đứa nào re-up là chó)

Trong phòng học.

Kỳ Ngôn quay trở lại chỗ ngồi, giáo sư Phó đang giảng vấn đề nâng cấp mô hình RN3, Hạ Tri Dương không để ý nghe, đánh giá Kỳ Ngôn từ trên xuống dưới mấy lần, vô số lời muốn nói, cuối cùng chỉ nhạt nhẽo phun ra một câu: "Đã nói là 3 học tra vai kề vai, cậu lại thoát khỏi đội hình, đi trên đường tản ra ánh hào quang vàng chói lọi của học thần!"

Nụ cười hắn rực rỡ, vô cùng vui vẻ, chỉ thiếu khua tay múa chân: "Cậu không biết đâu, lúc nãy cậu ở bên trên nói chuyện với giáo sư Phó, bọn tớ không nghe hiểu, chỉ cảm thấy cực kỳ cực kỳ đỉnh!"

Trần Minh Hiên cũng nói giỡn: "Còn thiếu đệ tử không? Tớ với Hạ Tri Dương đều được!"

Kỳ Ngôn suy nghĩ: "Sau này có gì không hiểu, các cậu đều có thể hỏi tớ."

Hạ Tri Dương và Trần Minh Hiên liếc mắt nhìn nhau, cảm giác cuộc sống Turan đen tối nghênh đón ánh sáng chói mắt!

Sau khi tan học, người của ngành quản lý học vụ Turan nhận được thông báo của giáo sư Phó, đến dẫn Kỳ Ngôn tới văn phòng đăng ký, đồng thời upload tỉ mỉ mô hình PVC93 lên web đặc biệt của Turan.

Từ phòng làm việc đi ra, tầng mây trước đó bị mặt trời ngăn trở bị thổi tan, Kỳ Ngôn bị ánh mặt trời chiếu hơi khó chịu, theo bản năng cau mày lại.

Lục Phong Hàn chú ý tới chi tiết này chỉ một con đường nhỏ hơi vắng vẻ: "Đi từ chỗ này? Có bóng cây che, không có nắng chiếu."

Kỳ Ngôn không có dị nghị.

Lục Phong Hàn không khỏi bật cười — Không phơi nắng được, không chịu nóng được, đến mùa đông, hẳn còn bởi vì lạnh, cả ngày làm ổ trong sofa bông mềm, quấn thảm mềm như nhung, giống động vật nhỏ ngủ đông.

Anh vẫn luôn theo bản năng quan sát Kỳ Ngôn, càng quan sát càng ngạc nhiên —

Trên thế giới vậy mà lại tồn tại người như vậy, yếu ớt đến mức khiến người ta nghi ngờ 18 năm trước cậu đã sống thế nào, nhưng lại cảm thấy tất cả tật xấu của cậu đều theo lẽ thường, nên như vậy.

Nhớ tới chuyện lúc nãy xảy ra trong lớp, Lục Phong Hàn hỏi: "Tại sao chọn Open Source?"

Kỳ Ngôn nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Nói với giáo sư Phó là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là, đã từng có người nói với tôi, mặc thù thông tin bây giờ đã rất phát triển, nhưng ở rất nhiều hành tinh xa xôi, vẫn rất khó nhận được tài nguyên, đặc biệt là tài nguyên học thuật."

Kỳ Ngôn rất ít khi nói dài như vậy, tốc độ nói hơi chậm, "Cùng một vấn đề, người làm nghiên cứu khoa học ở Leto có hệ thống hoàn thiện, có mô hình công cụ tốt nhất, rất nhanh đã có thể thu được thành quả. Nhưng người ở hành tinh xa, bọn họ cũng rất thông minh, cũng tập trung rất nhiều thời gian và sức lực, nhưng bởi vì thiếu mô hình và công cụ tốt, dẫn đến thời gian giải quyết vấn đề kéo dài rất lâu rất lâu."

"Nhưng mà, thời gian đời người quá ngắn. Cho nên tôi nghĩ, đặt mô hình PVC93 trên mạng star Open Source, để cho những người cần dùng đều có thể dùng, như vậy, có lẽ có thể tiết kiệm thời gian cho rất ít người."

Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn nói suy nghĩ nghiêm túc với mình, nhất thời, trong lòng không tự giác mềm nhũn.

Lại cảm thấy, ánh mắt cậu, thật sự quá sạch sẽ.

Lúc này, có tiếng người truyền đến vụn vặt theo gió.

Tai Lục Phong Hàn rất thính, bắt được một từ mấu chốt, anh nắm lấy bờ vai gầy gò của Kỳ Ngôn, bước chân thay đổi, đẩy người đến phía sau thân cây thô to, che người.

Đồng thời, một ngón tay dựng bên môi, giọng giảm thấp: "Suỵt — ngoan nào, trước tiên đừng nói chuyện."

Vừa nói, tầm mắt như diều hâu, nhìn về phía cách đó không xa.

Có lẽ là sợ cậu đi lại, làm ra động tĩnh, Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn kề sát, thậm chí giống như bị giam trong ngực đối phương.

Bàn tay khoác trên vai nhiệt độ rõ ràng, khiến Kỳ Ngôn có loại ảo giác bị bỏng.

Lần lượt có tiếng nói chuyện truyền đến.

"Dữ liệu điều khiển của chiếc xe trôi trong sự cố này tôi đã phân tích xong, tôi có thể cho ra kết luận rõ ràng, chiếc xe trôi này trang bị hệ thống lái tự động, 3 ngày trước khi xảy ra bất ngờ, đã có dấu vết bị xâm phạm."

". . . . . . Đúng vậy, tôi xác định đây là một vụ mưu sát có chủ đích! Nhằm vào, chính là chủ xe Địch Sâm . . . . . ."

Kỳ Ngôn cẩn thận nhìn về phía âm thanh truyền đến, lại lùi về cực nhanh. Thân thể cậu nghiêng về phía trước, ghé sát tai Lục Phong Hàn, nhỏ giọng nói với anh: "Người đang nói chuyện tên là Tilia, 39 tuổi, là giáo viên ở Turan, phương hướng nghiên cứu chủ yếu là hệ thống điều khiển toàn bộ tự động hóa, phòng thí nghiệm ở tòa C-71, phòng 917."

Chờ cậu nói xong, Lục Phong Hàn quay đầu qua, đối diện mắt Kỳ Ngôn, cười hỏi: "Sao cậu biết?"

"Nghiên cứu của cô ấy mấy hôm trước mới ra thành quả, vừa nãy ở phòng làm việc quản lý học vụ, lúc bọn họ đưa tôi vào đăng ký mô hình, tôi nhìn thấy ảnh và thông tin cá nhân của Tilia."

Lục Phong Hàn nhớ lại theo: "Thời gian không đến 3 giây?"

"Nhưng tôi nhìn thấy."

"Nhìn thấy, cho nên nhớ?"

"Ừ."

Hình như bên kia truyền tìn nói gì đó, Tilia im lặng hồi lâu: "Cho nên, ông yên tâm để tôi xóa sạch kết quả phân tích dữ liệu lấy được?"

"Tôi không biết bên trong có bao nhiêu ẩn tình, tôi chỉ biết, người này bị mưu sát có chủ đích!"

Truyền tin cúp.

Năm ngón tay Tilia vén mái tóc màu nâu ra đằng sau, giống như thở ra, sau đó từ khúc rẽ vắng vẻ đi ra, bước nhanh rời đi.

Kỳ Ngôn hỏi Lục Phong Hàn: "Anh biết "Địch Sâm"?"

Cậu nghe thấy cái tên Tilia nhắc đến.

"Tạm tính là biết."

Lục Phong Hàn đang nghĩ lại thông tin Vincent hôm qua báo cho mình.

Địch Sâm là cấp trên cũ của Wise hiện đang làm tổng chỉ huy tạm quyền ở tiền tuyến, 3 tháng trước về Leto, một tháng trước, chết bởi sự cố xe trôi.

Tilia phụ trách phân tích dữ liệu trong sự cố này, hoặc là, từ đâu đó lấy được dữ liệu của chiếc xe trôi kia, mà kết quả cho ra là, có người xâm phạm hệ thống lái tự động.

"Lục Phong Hàn, đau."

Lục Phong Hàn hoàn hồn, mới phát hiện tay mình vẫn nắm vai Kỳ Ngôn, hơi không nhẹ không nặng.

Làm đau tiểu yếu ớt.

Cũng lúc này, anh mới phát hiện, hai người cách quá gần.

Lục Phong Hàn lùi về sau nửa bước.

Có lá cây chậm rãi rơi vào trên vai Kỳ Ngôn.

Cổ bị cạnh lá cây cọ phải, Kỳ Ngôn nghiêng đầu, "Hơi ngứa."

"Đừng động đậy," Lục Phong Hàn đưa tay lấy lá cây xuống, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào làn da trắng nõn bên gáy Kỳ Ngôn.

Bỗng dưng, giống như theo bản năng muốn che giấu gì đó, tay Lục Phong Hàn cầm lá cây rũ bên người, ngón tay không tự chủ vân vê, buông mắt nhìn Kỳ Ngôn, cười khẽ: "Quen làm nũng."