[Vong Tiện] Một Đêm Hoang Đường

Chương 29

29.

Hắn đúng là có chút mất tinh thần, hoặc nói đúng hơn thì tinh thần của hắn đã bốc hơi hơn nửa tháng nay rồi.

Đúng như Ôn Tình nói, Khôn trạch mới bị đánh dấu, thường thì trong tháng tiếp theo lúc nào cũng cần Càn nguyên ở bên cạnh bầu bạn, nếu không cơ thể sẽ không thích ứng được. Mỗi khi giật mình sợ hãi cần an ủi, vốn chỉ cần có mùi hương của Càn nguyên là sẽ lập tức như được trấn an. Nhưng nếu đối phương không ở bên, cả thể xác lẫn tinh thần đều khao khát cầu mong, lăn qua lộn lại trên giường cũng không thể tiến vào giấc ngủ.

Ngụy Vô Tiện vô cùng mệt, nhưng nằm trên giường một lúc lâu rồi mà hai mắt vẫn trợn tròn, không thể ngủ được. Trong đầu toàn là Lam Trạm cái người này, tốt xấu gì cũng nên gửi một lá thư chứ, đừng làm như kiểu vứt vợ bỏ... hừ, đừng hành động như kiểu vừa rũ được mình xuống thì chạy mất tăm vậy chứ, đến nửa cái bóng cũng không nhìn thấy. Chẳng có lẽ y lại bội tình bạc nghĩa đến vậy? Càn nguyên bọn họ ăn xong rồi đều vung tay quẹt miệng luôn như vậy sao, thê không bằng thϊếp thϊếp không bằng kỹ nữ kỹ nữ không bằng vụиɠ ŧяộʍ? Hay là ra ngoài hoa dại ăn quen mồm rồi, nhai nuốt đồ ăn ở nhà lại thấy không vừa miệng nữa?

Không đâu...

Ngụy Vô Tiện tự véo mình một cái, bắt bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa. Sư huynh nhà hắn không phải loại người như thế.

Nhưng sao lại đi lâu vậy chứ.

Ngụy Vô Tiện thu lại dáng vẻ bình tĩnh bày ra trước mặt người khác, đầu chôn trong chăn, bấm ngón tay thử tính ngày. Tính kiểu gì cũng thấy từ đây đến Võ Lâm Minh dù có xa, cùng lắm đi mất năm sáu ngày, về mất năm sáu ngày, kể cả thời gian thẩm vấn thì cũng không thể nào mà đi hơn nửa tháng trời chưa về được.

Trước khi đi Lam Vong Cơ chỉ ôm hắn một cái, cũng không để lại vật gì làm tin, khiến mỗi lần Ngụy Vô Tiện nhớ y chỉ biết vùi mặt vào khuỷu tay mình mà hít hà mùi hương của Càn nguyên còn sót lại, cố gắng xoa dịu sự nóng nảy trong lòng, thuyết phục trái tim đang đập dồn dập kia bình tĩnh lại, tìm chút cảm giác được ôm ấp trong l*иg ngực ấm áp mềm mại. Khối thịt mềm sau cổ nóng đến mức phát đau, vô cùng muốn những ngón tay mang theo lớp chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó cánh môi mềm mại nóng ấm dán lên, dịu dàng cắn một cái.

Đầu óc Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà nhớ lại những cảnh tượng trong lúc hoan ái, kèm theo đó là cảm giác tê dại cùng thỏa mãn không ngừng dâng lên từ thắt lưng, bụng dưới vì kɧoáı ©ảʍ mà co rút lại, loại dịch thể khiến người ta khó mà nói thành lời bắt đầu rỉ ra dưới thân sau, khiến cho quần vải ướt đẫm một mảng, xấu hổ vô cùng. Khuôn mặt bị tình triều nung đến mức nóng hôi hổi, Ngụy Vô Tiện đạp cái quần dài của mình tụt ra khỏi chân, há miệng cắn lấy tấm chăn, hít sâu một hơi rồi dùng mấy đầu ngón tay run run mà sờ soạng cái miệng nhỏ đã ăn tủy biết vị giữa hai cánh mông mình.

Dịch thể trơn nhớt ướŧ áŧ lại ấm nóng, chỉ vừa mới nghĩ đến Càn nguyên nhà mình thôi mà đã chảy nhiều nước như vậy rồi. Có lẽ trước đây bị dược tính của thuốc đè nén quá lâu, tin kỳ lần này đặc biệt dài, mãi chưa thấy dứt. Huyệt khẩu mềm mại sau ngày được yêu thương qua một lần đã trở nên vô cùng mẫn cảm, thỉnh thoảng tin kỳ phát tác thì bắt buộc phải dùng tay tự an ủi một phen mới có thể miễn cưỡng áp chế được du͙© vọиɠ mãnh liệt xuống. Trước kia hắn chưa từng làm chuyện này, đến ngay cả trong lúc mộng xuân cũng chỉ mơ mơ hồ hồ cho qua chuyện. Nhưng bây giờ nếm thử một lần, trong đầu chỉ cần nhớ đến ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ hoặc là vật gì đó còn thô nóng hơn thì huyệt khẩu xuân tình phía sau đã vô cùng thuần thục mềm mại mà mở ra, sau đó để hắn tự dùng ngón tay của mình tiến vào.

"Ưʍ..."

Mấy đầu ngón chân của Ngụy Vô Tiện bấu chặt lên quần vải bên dưới, hai bắp đùi vì chịu đựng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà kẹp chặt lại, kɧoáı ©ảʍ tê dại từ thắt lưng lan khắp cơ thể. Ngón tay đang không nặng không nhẹ tự xoa nắn miệng huyệt ướt đẫm dịch thể nhầy nhụa, dứt khoát đâm thẳng vào bên trong mình mà hung hăng mân mê chơi đùa, đến khi sờ đến điểm mẫn cảm hơi nhô lên có thể khiến mình dục tiên dục tử mới khẽ cong ngón tay lại, miết mạnh xuống. Nhớ nhung càng nhiều, xuống tay càng nặng, Ngụy Vô Tiện dùng tay tự an ủi mình đến mức không ngừng rêи ɾỉ, hơi thở ngày càng dồn dập, khuôn mặt phiếm hồng trở nên diễm lệ hơn bao giờ hết, tiếng nỉ non phóng đãng mang theo cả sự tủi thân từ đáy lòng, đáy mắt như được phủ lên một tầng hơi nước, chóp mũi đỏ bừng, những tiếng nức nở nhỏ vụn không ngừng vang lên:

"Sư huynh..."

Đây là hai chữ có thể trấn an tất cả những xao động trong lòng hắn, cũng là danh xưng mà trong tin kỳ hắn từng nỉ non cầu xin. Trời đông giá rét, chỉ đắp một tấm chăn trên người nhưng toàn thân hắn bị ngọn lửa ham muốn thiêu đến mức từ trên xuống dưới đều bọc một tầng mồ hôi mỏng, cảnh tượng dưới hậu huyệt phóng đãng da^ʍ mỹ cực kỳ. Khôn trạch đã từng được thao đến thoải mái không chịu nổi tình triều nóng bỏng như vậy, vừa khẽ rêи ɾỉ tên người thương vừa tự chơi mình đến mức vang lên tiếng nước lép nhép. Sự mị hoặc không nói nên lời đã sớm bao phủ khuôn mặt anh tuấn, từng tiếng rêи ɾỉ nức nở tràn ra khỏi khóe miệng xinh đẹp. Cũng không biết là tự mình an ủi giải tỏa ham muốn bao lâu, toàn thân hắn mềm nhũn mà xụi lơ trong chăn đệm. Ngụy Vô Tiện tinh bì lực tẫn mà dần dần thả lỏng đầu óc, chìm vào giấc ngủ. Hệt như rơi vào trong một giấc mộng thật dài, cảm thấy cả người trôi lơ lửng giữa hư không.

Chẳng biết đã qua bao lâu, có người vuốt ve khuôn mặt hắn, vén mớ tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi sang một bên, tiện tay lau đi những giọt nước lấp lánh còn lưu lại trên chóp mũi nhỏ xinh. Ngụy Vô Tiện rầm rì một tiếng, cọ cọ khuôn mặt vào trong lòng bàn tay to lớn kia, ấn đường đang nhíu chặt cũng nhanh chóng giãn ra, dường như vô cùng yên tâm. Người kia nhịn rồi lại nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn bị dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận này chọc cho không kiềm chế được, hoặc cũng có thể là bị mùi hương của Khôn trạch ảnh hưởng đến lí trí, cho nên cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên vầng trán cao rộng kia. Canh khuya sương lạnh bao bọc lấy hơi thở, hòa cùng với khí tức phong trần mệt mỏi sau những ngày bôn ba đường dài, cái hôn lưu luyến không muốn xa rời mang theo yêu thương đong đầy trượt từ thái dương xuống cánh môi đỏ hồng, chạm nhẹ lên khóe miệng ướŧ áŧ một chút, giống như muốn thu hết lấy mùi hương của Khôn trạch vào trong l*иg ngực. Đầu lưỡi nhỏ mềm như ẩn như hiện giữa phiến môi khẽ nhếch, khiến cho nam nhân kia không khống chế được mà đẩy nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước đi sâu hơn. Mở ra hai cánh hoa phấn nộn của Khôn trạch, quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào mà mυ'ŧ mát, khiến cho người dưới thân phát ra tiếng rêи ɾỉ nũng nịu, hai tay vô thức vòng lên ôm lấy cổ y.

Ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện hốt hoảng mở bừng mắt, nhìn chằm chằm người phía trên. Đôi mắt màu ngọc lưu ly của đối phương lóe lên một cái, hàng mi dài khẽ run, chuẩn bị buông hắn ra:

"Ngụy..."

Hôn trộm còn bị người ta bắt được, hai tai Lam Vong Cơ đỏ lên rồi, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã nghe người kia thở phào một tiếng. Sau đó, y bị hơi thở dồn dập của Khôn trạch ngăn kín đôi môi, mấy đầu ngón tay lập tức cứng đờ, gấp đến mức không biết nên để chỗ nào cho phải. Y không phân biệt được lúc này Ngụy Vô Tiện đến cùng là đã tỉnh hay chưa, chỉ có thể siết chặt lấy vòng eo thon gọn, tim đập cực nhanh.

Lần này một đường vung roi thúc ngựa, vốn tưởng rằng có thể về trước khi mặt trời lặn, ai ngờ lúc đi qua trạm dịch có chút chậm trễ. Nhưng mà đáy lòng nhớ thương tiểu sư đệ của mình đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi, hiếm khi cảm thấy nôn nóng như vậy, cho nên mới mặc kệ trời đêm rét buốt, một mình một ngựa, rong ruổi đến tận đêm khuya mới về đến nơi. Lam Vong Cơ bị sư đệ mà mình ngày nhớ đêm mong bám dính lấy mà hôn, bàn tay vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Ngụy Vô Tiện, có chút khó hiểu, dù gì cũng đang là trời đông khắc nghiệt, sao lại nóng đến mức cả người toàn mồ hôi thế này.

"Người còn chưa trở về... thế mà mộng xuân lại sớm đến rồi."

Ngụy Vô Tiện lưu luyến không rời mà mυ'ŧ mạnh môi y một cái, mở rộng đôi chân dài trần trụi dưới trung y ra. Vải áo mềm mại bị vò đến nhăn nhúm, để lộ ra thắt lưng thon thả cùng bờ mông trắng nõn tròn trịa, Ngụy Vô Tiện luồn tay vào trong trung y, mân mê nhũ tiêm đã sớm dựng đứng, cọ cọ vào lớp vải tê dại cực kỳ, khóe miệng ướŧ áŧ phun ra một tiếng thở dốc, giống như bị tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt đến mức không chịu nổi nữa rồi. Tay còn lại vươn xuống dưới kẽ mông, nhét một ngón tay vào cái miệng nhỏ đỏ hồng đã sớm ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ.

Hai mắt Lam Vong Cơ mở lớn, ngây người mà nhìn hậu huyệt của hắn đang co rút lại, hết hé lại mở, dịch thể ngọt ngào không ngừng chảy ra, cả người như vừa được vớt lên từ bể xuân tình mênh mông. Ngón tay thon dài trắng nõn đâm chọc cái miệng nhỏ mê người kia, còn Ngụy Vô Tiện thì luôn mồm rêи ɾỉ nũng nịu hai chữ "sư huynh", eo thon run lên, một mạt ửng hồng từ cần cổ mịn màng bò lên vành tai xinh đẹp, nhuộm hồng gò má tinh tế, trong tiếng nước nhóp nhép như có như không, ngón tay kia rút ra một chút rồi lại đâm thẳng vào trong. Hệt như một chú dê con trắng như tuyết chờ người ta làm thịt, vòng eo thon gọn, bờ mông nở nang. Đầṳ ѵú phiếm hồng kiều diễm dựng thẳng, đáy mắt đen bóng phủ một màn hơi nước mông lung, nửa mê nửa tỉnh, đắm chìm trong bể du͙© vọиɠ hoan ái, chóp mũi bị tình triều thiêu đốt trở nên phiếm hồng, mềm mại ngọt ngào mời gọi Càn nguyên mau đến thao lộng mình.

Chỉ cần nhìn qua cũng biết, trong mấy ngày y rời đi Ngụy Vô Tiện đã làm chuyện tương tự không ít lần. Hơn nữa mỗi lần hắn tự thỏa mãn bản thân, trong miệng đều phóng đãng mà rêи ɾỉ tên y...

Lam Vong Cơ khó khăn hít sâu một hơi, đáy mắt tràn đầy tơ máu, chỉ cảm thấy mùi hương ngọt ngào của người này đã đem hồn mình câu đi mất rồi. Tự mình dùng tay đâm vào rút ra an ủi bản thân, thế mà lại nũng nịu gọi y mềm mại dụ hoặc đến vậy. Đây chẳng khác gì đang khiêu chiến tính nhẫn nại cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu của Càn nguyên.

"Ơ?"

Từ xưa đến nay mỗi lần Ngụy Vô Tiện đắm chìm trong mộng xuân đều cảm thấy như có như không, hơn phân nửa đều là tự mình thỏa mãn chính mình. Lần này tự dưng lại bị người ta rút mạnh ngón tay đang tự chơi đùa hậu huyệt ra, hiếm khi có chút hồ đồ mà nhìn qua người đang đè phía trên mình. Chớp mắt tiếp theo, hắn mở to mắt ngạc nhiên, bị người ta dùng đầu gối thúc hai bắp đùi mở rộng ra, mạnh mẽ đâm thẳng vào.

"A...!"

Ngụy Vô Tiện hốt hoảng rên lên một tiếng, cả người mềm oặt xuống không nhấc lên nổi, khóe miệng ngoài run rẩy cũng chỉ biết run rẩy, hạ thân ẩm ướt vốn chỉ chứa nổi ba ngón tay bị dươиɠ ѵậŧ to lớn cương cứng thúc thẳng vào. Tính khí nóng rẫy đến mức vách thịt mềm mại bên trong hắn suýt nữa thì chịu không nổi, hoảng sợ mà mυ'ŧ chặt lấy cự vật kia, chịu đựng vật kia vừa mới tiến vào đã hung hăng ra sức mà trừng phạt. Lúc này Ngụy Vô Tiện tỉnh hẳn rồi, giờ mới nhớ ra ban nãy mình đã làm cái gì, đại não lập tức nổ đùng một tiếng, vòng chân lên quấn lấy thắt lưng Lam Vong Cơ, khó xử nói:

"Lam Trạm, huynh... sao đột nhiên huynh lại xuất hiện ở đây..."

Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Lam Vong Cơ dứt khoát gọn gàng mà đâm một phát thẳng vào dựng khang, những lời còn dang dở lập tức nghẹn lại trong cổ họng, không nói được bất kỳ chữ nào nữa. Dươиɠ ѵậŧ thô cứng nổi đầy gân xanh không ngừng cọ xát vào miệng nhỏ đang run rẩy bên trong, khuôn mặt hắn đỏ ửng cả lên, nức nở xin tha:

"Chậm... đừng như vậy mà... A!!!"

Lam Vong Cơ đè hắn trên giường, nam căn bên trong vách thịt mềm mại ẩm ướt hệt như đậu hũ non không ngừng hung ác đâm chọc vào cung khẩu của dựng khang. Mỗi lần đâm vào, hai chân Ngụy Vô Tiện lại giãy giụa trên tấm lưng rộng rãi của y, mạch máu hai bên trán run lên, cung khẩu của Khôn trạch theo từng tiếng rên mà thẹn thùng mở rộng. Lam Vong Cơ đâm thẳng vào bên trong, tận đến khi nhét được hơn nửa phần đầu vào rồi mới nhìn chằm chằm vào Khôn trạch vừa bị mình thao một cách thô bạo đến mức không kêu nổi thành tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Đệ... thường xuyên tự mình..."

Ngụy Vô Tiện còn chưa hiểu cái câu chữ được chữ mất này của y có ý gì thì bỗng nhiên dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể dứt khoát đâm thẳng một phát, hoàn toàn tiến vào trong dựng khang, bịt chặt cung khẩu non mềm. Từng giọt lệ tí tách chảy xuống từ khóe mắt, vẻ mặt nghẹn ngào không nói nên lời, cuối cùng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức "ưm" một tiếng rồi nức nở khóc lên. Chỗ sâu kín mềm mại nhất trong cơ thể còn chưa quen bị chà đạp, Lam Vong Cơ lúc này lại đè hắn dưới thân, mạnh mẽ mà chiếm đoạt lấy nơi nhu nhuyễn nóng ẩm đó, hết đâm lại chọc. Hai tay Ngụy Vô Tiện bám chặt trên bờ vai y, nức nở:

"Nơi đó của ta... còn non nớt như vậy... sao huynh có thể không nói lời nào lập tức đâm thẳng... A a a!"

Thắt lưng Lam Vong Cơ căng chặt, mạt tối đen như thủy triều ùn ùn kéo lên bao phủ đáy mắt, đem Khôn trạch vừa tự mình chơi đùa đến cực kỳ vui vẻ đè dưới thân, hung hăng mà thao đến mức chân cẳng quẫy loạn, móng tay cào lên lưng y mấy vết đỏ chót, rêи ɾỉ giống hệt một con thú nhỏ động dục, ngoài nhe nanh múa vuốt ra thì chẳng làm được gì. Tuy rằng bản thân y luôn tự kiềm chế, nhưng du͙© vọиɠ độc chiếm Khôn trạch của Càn nguyên sau khi đánh dấu lại tăng vọt lên một mức độ không thể nói rõ, cho dù có ham muốn hoan ái đến mức nào, kɧoáı ©ảʍ cũng chỉ có thể là do Càn nguyên mang lại. Tự mình chơi đùa như thế, đúng là chẳng khác nào khiêu chiến đến giới hạn cuối cùng của Càn nguyên.

Lần đầu hai người hoan ái, y cực kỳ dịu dàng, nương theo mức độ có thể tiếp nhận của Khôn trạch mà từ từ tiến vào. Nhưng nỗi nhớ nhung sau nhiều ngày xa cách, cộng với dáng vẻ vô cùng hưởng thụ mà người này vừa bày ra trước mắt mình, trong lòng bỗng nhiên sinh ra vài tia bực bội, không khống chế được bản thân mà thô bạo đâm thẳng vào cung khẩu, tiến vào nơi có thể khiến Khôn trạch mang thai. Đâm qua cái miệng nhỏ kia, vách thịt mềm mại ướŧ áŧ trong dựng khang lập tức mυ'ŧ chặt lấy tính khí to lớn, khiến hơi thở của y ngày càng nặng nề.

"Lam Trạm! Huynh nhẹ... Huynh gϊếŧ ta mất... Sư huynh...!"

Ngụy Vô Tiện không ngừng kêu gào, tiếng sau to hơn tiếng trước, thậm chí còn vừa khóc lóc đáng thương vừa dùng giọng mũi mà cầu xin, vòng eo không ngừng vặn vẹo điên cuồng, muốn tránh thoát sự chế ngự của Càn nguyên, khiến cự vật thô cứng kia tạm thời lui ra khỏi nơi mềm mại nhất trong cơ thể mình, không cần thao lộng cung khẩu lẫn dựng khang một cách tàn nhẫn như vậy. Vách thịt bên trong khoang sinh sản không ngừng run rẩy, sự thô bạo này khiến đáy lòng hắn có chút sợ hãi. Lam Vong Cơ nghe thấy hắn luôn mồm rêи ɾỉ, trong lòng tự biết mình vẫn chưa làm hắn đau, chỉ là quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thôi. Y nhắm mắt lại, nhẫn nhịn mà đâm hai phát vừa mạnh vừa sâu, khiến cho Ngụy Vô Tiện phát run lên, co rúm lại. Dịch thể nóng ẩm khiến chỗ hai người giao hợp trở thành cảnh tượng da^ʍ mỹ vô cùng, mùi hương ngọt ngào lôi cuốn tràn ngập trong phòng, y gằn mạnh từng chữ một:

"Đệ tự mình..."

Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng, cuối cùng cũng hiểu ý tứ của y, khóc không thành tiếng ôm mặt y hôn nhẹ lấy lòng, nỉ non cầu xin:

"Sư huynh, ta sai rồi ta sai rồi! Huynh nhẹ một chút... sau này không bao giờ... tự mình chơi... chỉ cần huynh thao... chỉ để mình huynh thao!"

Càn nguyên dùng sức đâm vào vừa sâu lại vừa mạnh, theo tiếng nước "bạch bạch" mà tiến thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể Khôn trạch, thao đến mức vách thịt phấn nộn run rẩy mà mυ'ŧ chặt lấy hành đầu. Bên trong bị cự vật đỏ tía chọc thẳng vào nơi ẩm ướt mềm mại nhất, dịch thể trơn nhớt ngọt ngào không ngừng rót thẳng vào lỗ sáo phía trên hành đầu bóng nhẫy. Tận đến khi bên trong cuốn chặt đến mức như khảm lại hình dáng của nam căn thô to, cung khẩu bị yêu thương cũng không co rút lại nữa, mở rộng ra mà đón lấy sự trừng phạt thô bạo của Càn nguyên. Bàn tay đang vuốt ve cơ thể hắn cũng không thu liễm chút nào, Ngụy Vô Tiện càng nói càng uất ức, giống như tiểu bảo bối dính người mà bám chặt lấy vai Lam Vong Cơ, dưới thân lại mυ'ŧ chặt đến muốn mạng:

"Sâu quá... A a a... Ta như vậy chẳng phải vì quá nhớ huynh hay sao... Vậy mà huynh vừa trở về đã hung ác như vậy... Ưm!"

Lam Vong Cơ banh hai cánh mông hắn ra rộng hơn, ngậm lấy đầṳ ѵú mà nhay cắn, khiến cho Ngụy Vô Tiện thở dốc một hơi rồi chỉ biết rêи ɾỉ. Vặn vẹo cái eo nhỏ giống như cá giãy trên thớt, dịch thủy tí tách chảy xuống giữa hai đùi, nhuộm ướt một mảng đệm giường, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, khó khăn thở dốc, nức nở lên án:

"Sư huynh... đây mới là lần thứ ba... Huynh, huynh làm ta đau! Để lần sau sẽ cho huynh thao tàn nhẫn hơn nhé, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy... Ưm a... Xin huynh, nhẹ một chút... muốn thao ta đến mức mang thai luôn sao... Phu quân!"

Giọng nói của hắn vốn trong trẻo êm tai, trong tiếng thở dốc mang theo vài tia làm nũng lấy lòng lại đáng thương vô cùng, khiến cho vị Càn nguyên nào đó cực kỳ hưởng thụ. Lam Vong Cơ nghe thấy hắn vô thức rên lên hai tiếng kia thì hô hấp sững lại, khó mà kìm chế được, cúi đầu hôn lên đôi môi phiếm hồng. Hơi thở dồn dập, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng như bị người ta mạnh mẽ đâm sầm vào.

"Ngươi..."

"Phu quân... Ta bị huynh thao chết mất... Ưʍ..."

Hai mắt Ngụy Vô Tiện thất thần, trán đầy mồ hôi mà vùi đầu vào cổ Lam Vong Cơ, cảm thấy thứ trong cơ thể mình ngày càng cương cứng lên, đôi môi nhẹ mυ'ŧ mát cần cổ y mà nức nở:

"Phu quân..."

Lam Vong Cơ không thể chịu đựng nổi nữa, siết chặt lấy eo hắn, đâm điên cuồng vào bên trong, khiến cái giường bên dưới cũng sợ hãi mà vang lên vài tiếng kẽo kẹt. Tận đến khi tấm màn được vắt gọn bên trên cũng không chịu nổi chấn động mà thả mình buông lơi xuống, che khuất đi hai thân thể đang quấn lấy nhau trong kɧoáı ©ảʍ hoan ái xá© ŧᏂịŧ thì bên trong mới truyền ra một tiếng rên dài da^ʍ mỹ hòa cùng tiếng thở dốc nặng nề cố nén.