Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 3: Mũi đất số 7

【 Tôi ngước nhìn bầu trời đầy sao, ở nơi đó sẽ không bao giờ thay đổi, tôi muốn tận hưởng giây phút này, mãi mãi —— bộ phim điện ảnh "Mũi đất số 7" 】

Mũi đất số 7 là một bộ phim nổi tiếng thế giới, nhưng lại vô tình trùng với bức tranh vẽ của Nhan Giác.

Khi âm thanh cộc cộc của giày cao gót vang lên trong phòng thì Nhan Giác đang cho cá ăn, hai con rùa nhỏ trong hồ cũng tranh thủ giành dựt miếng ăn, đến độ như muốn đánh nhau đẫm máu.

"Tụi bây cứ ăn nhiều vào thì tao sẽ ném tụi bây ra ngoài." Nhan Giác cau mày xoay người thì chợt nhận ra người phụ nữ kia, cô ta vận trên người một bộ đồng phục công sở —— Chris, phụ tá của Lệ Tranh.

Tấm ván gỗ có tựa đề "Mũi đất số 7" bị gió thổi bay, văng lộc cộc xuống đất rồi đυ.ng lên vách tường, một đôi chim trắng bay ngang đỉnh đầu cô ta, Chris vuốt vuốt tóc như đang tận hưởng được bầu không khí đi biển. Động tác của Nhan Giác rất nhanh, trong chốc lát liền giơ lên những dụng cụ vẽ tranh, đứng ở bảng hiệu phía dưới nói, "Có thể đi được rồi."

Chris mở cửa xe ngồi vào tay lái phụ, cô dựa vào ghế ngồi đồng thời men theo kính chiếu hậu nhàn nhạt liếc nhìn người ngồi phía sau, Nhan Giác đang chú tâm nhìn ngoài cửa xe, dáng vẻ vô cùng yên tĩnh. "Nhan tiểu thư, cháu gái của Lệ tổng tên là Lệ Viên . . . . . . Việc dạy vẽ cho cô bé có lẽ sẽ khó khăn hơn bình thường." Mới nói đôi câu thì Chris đã im bặt, trước khi rời khỏi công ty, ông chủ đã ra lệnh cho cô phải giới thiệu sơ về tiểu sử của Lệ Viên, nhưng cô rất khó nói tiếp khi mà người kia không hề có ý muốn nghe. Chris thu hồi tầm mắt, cô nhìn chằm chằm đèn đỏ trước mặt, suy tính tới việc sắp xếp hành trình ngày mai cho Lệ tổng.

Mặc dù Nhan Giác không hề quan tâm đến những lời Chris nói, nhưng vào giờ phút này cô hơi khá ngạc nhiên vì những bức tranh được treo trên tường của phòng khách Lệ gia.

Ngôi nhà rất lớn, là kiểu thiết kế hai tầng song song cả trên lẫn dưới, cửa đối diện còn xây một hồ cá thật dài. Khi vào đến cửa thì đã thấy những con cá đắt tiền thoải mái bơi lội. Cách đó còn được bao phủ đầy tranh vẽ, toàn bộ đều là tranh vẽ của cô, thậm chí còn có bức tranh cô đã đoạt giải trong lần dự thi hội họa ở Columbia.

"Tấm này là do Lệ Viên vẽ đấy." Thay giày xong, Chris dẫn cô đi vòng qua hồ cá, đứng trước bức tranh đang treo trên tường.

Nhan Giác gật đầu một cái, "Rất tài năng, nếu không nhìn kỹ tôi còn tưởng rằng đó là bức vẽ của mình. Cô bé còn vẽ cái gì nữa không?"

"Không có. Cô bé chỉ vẽ mỗi bức này thôi." Nếu không cô cho rằng Lệ tổng cần tìm thuê cô để làm gì? Đối với người phụ nữ này, Chris không hề có thiện cảm.

Nhan Giác còn đang kinh ngạc thì Chris chỉ chỉ ở phía sau lưng "Lệ Viên tới rồi." Cô quay đầu lại, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cháu gái của Lệ Tranh.

Ánh mặt trời trưa hè xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, len vào bên trong phòng khách, rọi lên chiếc kẹp bươm bướm vàng nhạt trên đỉnh đầu của Lệ Viên, phía trên còn có những chấm bi màu xanh trông rất đáng yêu, hai mắt to tròn của thiên sứ nhỏ dường như không chút biểu cảm, đăm chiêu nhìn về phía trước. Nhan Giác hơi động lòng "Vậy, chúng ta bắt đầu thôi."

Nhan Giác là nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp được trường giữ lại để giảng dạy, mặc dù đã có 3 năm kinh nghiệm, nhưng đứng song song với Lệ Viên thế này, cô quả thật không biết phải dạy làm sao.

Cuộc họp hội nghị kết thúc trước thời gian quy định, Lệ Tranh trực tiếp trở về nhà. Ở dãy lầu của gian phòng bên kia, anh đã nhìn thấy Nhan Giác đang vẽ. So với mái tóc dài buông xõa lần trước, hôm nay nhìn cô thật khác, búi tóc lỏng lẻo, cầm cây bút chì chăm chú thay ngòi. Áo thun polo cô mặc trên người trông rất thùng thình, có mấy phần lười nhác. Lệ Tranh nới lỏng cổ áo, dựa nghiêng trên khung cửa ngắm nhìn Nhan Giác còn đang loay hoay chỉ dẫn Lệ Viên, anh cảm giác được một buổi chiều tà thật ấm áp.

Nhìn cô một lát, anh lại xoay người tính toán quay đi, chân đang định cất bước, lập tức ngừng lại. Phòng vẽ đột ngột vang lên tiếng động giòn tan.

Bảng màu rơi xuống mặt đất, Nhan Giác ngồi chồm hổm để nhặt lên, nhặt xong cô cũng chưa muốn đứng dậy. Trên lưng cảm giác ngứa ngáy, khi quay đầu thì đã thấy Lệ Viên đang cầm bút màu phác họa, cô bé vẽ bừa lên chiếc áo thun màu trắng của cô.

Ánh mặt trời như ôm trọn bóng dáng của Lệ Viên, vẻ mặt cô bé mông lung dường nào.

"Lệ Viên." Giọng nói ở cửa truyền tới khiến Nhan Giác lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu nhìn thấy Lệ Tranh đứng đó, trên mặt anh vẫn còn kinh ngạc. Cô giơ tay đặt lên khóe miệng, đối diện với anh bằng khẩu hình "Suỵt. . . . . Không nên quấy rầy buổi học."

Nhan Giác bắt đầu cam chịu trầm mặc, trong phòng Lệ Viên, bao gồm người đứng ngoài cửa cũng tự nhiên ăn ý lạ thường. Một buổi chiều yên tĩnh, cô bé Lệ Viên vẫn đang hì hục vẽ vời trên chất liệu thun, tiếng bút màu loạt xoạt lướt qua tròn một canh giờ. Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào bó hoa Bách Hợp, dọc theo hình người phản quang lên vách tường, nếu như không phải sau lưng cô có động tác dừng lại, cô cứ ngỡ cả đời này mình sẽ biến thành tượng sáp mất.

Lệ Viên ngồi dưới đất đưa mu bàn tay vuốt mặt, gò má hồng hào đột nhiên trở nên xanh xao, cô bé hướng nhìn Nhan Giác cười, nụ cười rất xấu hổ.

Lệ Tranh gọi người giúp việc tới mang Lệ Viên rời khỏi còn anh chợt khom người vươn tay trước mặt Nhan Giác, "Dường như tôi đang mang đến phiền phức cho em."

"Thế nên tôi sẽ không ngại nhận thêm tiền bồi dưỡng đâu." Nhan Giác cười, mượn sức trên tay của Lệ Tranh cố đứng dậy. Nhiệt độ tay anh hơi thấp, đối nghịch với cái nóng mùa hè lại khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn. Dừng một chút, cô lại nhanh thu tay về, "Lệ Viên rõ ràng không giống người tự kỷ bẩm sinh." Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Viên, cô có thể khẳng định rằng chưa từng có cô bé nào thừa hưởng một đôi mắt đẹp vậy —— trong suốt giống như thủy tinh, lại trống rỗng sờ không tới đáy.

"Ừ." Giọng Lệ Tranh hạ thấp, "Tiền lương không thành vấn đề, chỉ cần em nguyện ý dạy cho con bé." Điều anh sợ nhất là dạy đến nửa chừng thì Nhan Giác sẽ hối hận, thậm chí anh còn phát hiện được Lệ Viên có chút thay đổi, bất luận là như thế nào, anh cũng không muốn từ bỏ.

Nhan Giác chắc không thể ngờ tới, chỉ cần anh nhìn thấy Lệ Viên đang chú tâm vẽ trên lưng áo của cô thì hơi thở anh dường như ngưng đọng.

"Tiền lương có thể bàn lại, Lệ tiên sinh, không phiền nếu tôi mượn phòng tắm ở nhà anh? Bột màu này thấm vào. . . . . . không tốt lắm." Mùi bột màu cô không lạ gì, chỉ là mùi vị này bị dính trên người là lần đầu tiên.

Người giúp việc rất nhanh chạy tới, cùng cô rời phòng chỉ để lại bóng lưng về phía Lệ Tranh, khi cô bất chợt nâng eo bước thẳng, khéo léo để anh thưởng thức được tác phẩm kia. Dáng người cô vốn thanh thoát, vô tình hòa hợp với bức tranh ở đằng sau lưng.

"Rất đẹp." Ra khỏi phòng Nhan Giác nghe được tiếng cười khẽ của anh, cháu gái của anh vẽ đấy, có thể không đẹp hay sao?? Đến khi Nhan Giác đứng ở trong phòng tắm của Lệ gia, cởϊ qυầи áo xuống thì nụ cười của cô chợt tắt: Lạc Tranh chết tiệt, là hình con rùa thì có gì mà đẹp!

Chợt, người giúp việc gõ cửa nói vọng vào "Nhan tiểu thư, xong rồi thì cô hãy mặc cái áo ở trên giường nhé." Nhan Giác "ừ" một tiếng, sau đó đặt quần áo bên cạnh. Mặc kệ là con quái vật gì, nhưng đối với Lệ Viên đây hẳn là một khởi đầu tốt. Nhan Giác mở vòi sen, nước trong vòi nhanh chóng chảy xuống.

Lau khô nước trên người, Nhan Giác ra ngoài định thay quần áo thì liền ngẩn ngơ, trên giường bày một chiếc áo sơ mi, là một chiếc áo sơ mi của nam. Tay cô cứng lại nhưng vẫn mặc vào. Sắp cài đến chiếc cúc cuối cùng thì người giúp việc lại đến gõ cửa, "Nhan tiểu thư, trang phục của cô đã được mua về." Nhan Giác thở phào một hơi, thì ra cái áo sơ mi chỉ là tạm bợ. Cô bước đến gần cửa phòng đồng thời liếc nhìn mình ở trong gương, cổ áo rộng rãi mơ hồ để lộ hai bên xương quai xanh, khó trách có câu phụ nữ mặc áo sơ mi của đàn ông là gợϊ ȶìиᏂ nhất.

Thu hồi tầm nhìn sau đó Nhan Giác mới ra mở cửa. "Thật ngại quá, trong nhà không có trang phục nữ, không thể làm gì khác hơn là đưa áo của Lệ tiên sinh cho cô mặc tạm, giờ thì trang phục đã được mua về." Nhan Giác nhận lấy túi giấy, ngẩng đầu nhìn qua cua quẹo hành lang, cô loáng thoáng thấy được như có ai đang ở ngoài đó, nhưng giờ thì không còn nữa.

Trang phục rất vừa người, Nhan Giác sếp gọn chiếc áo sơ mi lên giường, thậm chí cô còn nghe được hương thơm thoang thoảng của mùi nước biển trên áo sơ mi. Đây là lần thứ hai cô mặc áo của đàn ông, không giống với thời thiếu nữ, mùi hương của Lệ Tranh thuộc dạng đàn ông trầm lặng và trưởng thành.

Nhan Giác bước xuống lầu thì thấy Lệ Tranh đang ngồi trên ghế sa lon xem báo. Nghe được tiếng động anh liền ngẩng đầu lên, "Cùng nhau ăn cơm." Lệ Tranh vừa nói hết lời thì con cá màu trắng trong hồ cũng phụ họa theo mà phun bọt. Lời của anh tự nhiên vô cùng.

"Không cần đâu ạ." Nhan Giác cho rằng mình chỉ là một giáo viên dạy vẽ mà thôi.

Biến mất một buổi chiều Chris lại xuất hiện ở cửa, cô ta hiển nhiên nghe được lời Nhan Giác cự tuyệt.

"Lệ tổng, chỗ ngồi đã đặt rồi ạ." Chris nói.

"Đi thôi." Lệ Tranh đứng dậy, mặc kệ lời Nhan Giác nói, anh đi ra ngoài trước.

Nếu như thời gian có thể lần nữa quay ngược trở lại, cô tuyệt đối sẽ coi thường sự kiên trì của Lệ Tranh, trực tiếp về nhà mách với bố mẹ, như vậy mới cảm giác được trên cõi đời này không chỉ có một tên đàn ông mà cô ghét.

Cho dù là Liya Phạm có phải là ngôi sao hay không thì cô ta cũng thích bôi son chét phấn, khác nhau chỉ ở thương hiệu mỹ phẩm, là Maybelline hay Chanel mà thôi. Nhan Giác chỉ cần nhìn sơ đã nhận ra người kia là Liya Phạm, tay cô ta cầm một chiếc kính râm đứng ở phía sau xe chiếc Rolls-Royce vẫy vẫy tay. Trời đã chạng vạng tối, ánh mặt trời cũng không còn, hà cớ gì cô ta phải đeo kính râm? Nhan Giác đang suy tính định "làm lơ", nhưng người tính không bằng trời tính, thị lực của cô ta tốt vô cùng, xoay người là đã nhận ra Nhan Giác.

"Đã lâu không gặp." Liya Phạm ngoắc tay đi tới bên cạnh Nhan Giác.

"Thật tiếc bởi vì ‘đã lâu’ chứ không phải vĩnh viễn." Nhan Giác nhàn nhạt nói xong, xoay mặt về phía bãi đậu xe bên kia. Thiện ác chỉ là vấn đề thời gian, đêm giống như bàn tay vô hình, cố gắng vùi dập ánh sáng, mặt trời ra sức giãy giụa cuối cùng cũng phải đầu hàng dưới tay đêm tối. Thành phố mới vừa lên đèn, Liya Phạm đứng trước cửa hàng trang sức Pauli vô cùng thoát tục cười nói "Nhan Giác, cô hận tôi nhiều như vậy sao, từ lúc đại học cho đến tận bây giờ? Tôi nghe nói cô được nhận giải quốc tế trong ngành hội họa, thế nên chuyện năm đó cô hãy quên đi, cũng chỉ làm chậm trễ thành công của cô có vài năm. . . . . ."

"Cách nói chuyện thật vô liêm sỉ thảo nào đến bây giờ cô cũng chỉ là ngôi sao hạng 3." Nhan Giác đột nhiên cười rực rỡ "Thật ngại quá, Rolls-Royce không thể tiễn cô một đoạn rồi, tôi phải đi ăn cơm." Cô sảng khoái bước tới bên cạnh Lệ Tranh, chủ động đưa tay mình khoác lên cánh tay anh ta. Liya Phạm bực tức đến nghiến răng, tầm mắt nhìn thấy Lệ Tranh thì vẻ mặt cô ta có chút thay đổi, cô ta nhìn về bóng lưng Nhan Giác, chầm chậm nói "Đông Xuyên đã quay trở lại, cuối tuần sau sẽ tụ họp mọi người, cô có tới đó hay không?"

Nhan Giác từ tốn bước vào xe, vẫn như cũ mỉm cười, Lệ Tranh nhìn cô một cái, sau chỉ hỏi, "Cô ta là?"

"Tiện nhân." Nụ cười trên mặt Nhan Giác càng to hơn.