Ngày 6 tháng 6 tại Thành Đô của tỉnh Tứ Xuyên, ngoài trời mưa rơi nhỏ hạt, Nhan Giác lại ngồi ngay vị trí quen thuộc ở gần cửa sổ.
Văng vẳng bên tai cô không biết đã mấy lần vang lên giai điệu bài hát quen thuộc - Sealed With A Kiss do chính Jason Donovan sướиɠ ca, kiểu nhạc xưa kinh điển, giọng hát khàn khàn có phần quyến rũ. Ông chủ quán đi tới kệ sách đặt lên những quyển sách mới, mùi mực của sách lan tỏa khắp phòng, ngào ngạt vị than và hương hoa nhài. Tay Nhan Giác chống cằm, nhìn chẳm chằm chồng sách mới tinh.
Chuông gió trên cửa khẽ vang, ông chủ cũng không quay đầu lại, theo phản xạ chỉ nói: "Hoan nghênh quý khách"
"Ở đây có sách căn bản về lý luận quân sự không ạ?" Một giọng nam trầm thấp lạnh lẽo, giống như tảng băng trôi tan chảy trong nước.
Tay anh ta đang đóng chiếc ô lại, một nửa khuôn mặt ẩn đằng sau quầy, ngay cả đường nét cơ thể cũng đều mơ hồ ẩm ướt. Nhan Giác còn chưa kịp nhìn rõ, ông chủ đã trước mở miệng: "Cha chả, thì ra lại là cậu? Cũng đã ba năm rồi, hàng năm cậu đều đến đây, năm nào cũng hỏi đến cuốn sách ấy. Hiệu sách chỗ tôi chỉ có sách về nghệ thuật....." Ông dùng ánh mắt vô tội lướt qua những kệ sách.
"Bức lương vi xướng." (1) Một thanh âm chợt vang lên, Nhan Giác miệng ngậm đuôi bút chì nhỏ giọng nói, âm điệu trêu đùa, vẻ mặt xấu xa.
(1) Ý nói: Đe dọa người hiền lương.
"Làm phiền rồi." Anh ta hơi chúi mặt xuống đất, toan tính bước chân ra cửa đã nghe tiếng ông chủ gọi tới, "Thôi được rồi, lần sau nhập hàng cùng lắm thì tôi giúp cậu mua hộ một quyển. Thật không hiểu nổi người tuổi trẻ các cậu nghĩ gì" Tiếp đó ông vẫy vẫy tay, "Lại đây, để số điện thoại của cậu lại."
"Không cần, cám ơn." Anh ta cự tuyệt khiến ý cười trên mặt Nhan Giác có chút ngạc nhiên.
Tính cách ngay thẳng của người Sơn Đông nổi dậy, ông chủ cũng không chịu khuất phục, trực tiếp vọt tới cửa kéo người anh ta. "Sao lại không cần, chuyện gì cũng phải kiên trì một chút, cậu cũng không phải Ngưu Lang, tôi lại càng không giống Chức Nữ, để không năm sau lại phải gặp cậu!"
Cũng không biết có phải là do cụm từ "Ngưu Lang" của ông chủ hay không mà khuôn mặt anh ta có vẻ ngượng ngịu, sau đó anh ta quay trở lại quầy. Lần đầu tiên Nhan Giác thấy rõ mặt anh ta —— cằm gầy, góc cạnh trông rất nam tính, mặt trắng bệch, xem ra mang chút bệnh trạng.
* Ngưu Lang: cũng có ý nghĩa tương đồng với cụm từ "trai bao"
Khi viết chữ, lông mày anh ta hơi nhăn lại, môi mím chặt, vẻ mặt trông rất nghiêm túc.
Vài giây qua đi, anh ta mới trả lại tờ giấy cho ông chủ, "Sách về thì gọi cho tôi tới lấy." Nói xong, cũng không lưu lại, cũng không quay đầu nhẹ nhàng rời đi.
Chuông gió trống rỗng vang lên, Nhan Giác nhìn ngoài cửa sổ, mưa không biết từ khi nào đã ngừng rơi, mây đen cuồn cuộn che kín bầu trời tạm thời nhường chỗ cho ánh mặt trời chói chang, chiếu sáng cả vòm trời thành phố, xuyên qua cửa sổ rọi thẳng vào hai cây hoa hồng, đượm một màu đỏ rực lên trên hoa hồng.
Người đàn ông bước đi trên làn dành cho người đi bộ, anh ta đứng trước cửa hàng sách sau đó sang đường bên kia chờ đợi, một cơn gió mạnh thổi qua, bám lấy chiếc áo sơmi của anh ta, giống như biển vì sóng nâng lên những cánh buồm, sóng vì biển tấu khúc tình xanh. Nhìn thấy phản quang của ánh mặt trời rọi vào người anh ta, Nhan Giác khẽ nheo mắt, không hiểu cô dường như nhớ tới câu gì: Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.
Though we gonna say goodbye for the summer (Mặc dù chúng tôi sẽ nói lời tạm biệt cho mùa hè)
Darling, I promise you this (Em yêu, anh hứa với em này)
I’ll send you all my love (Tôi sẽ gửi cho em tất cả tình yêu của tôi)
. . . . . .
Giai điệu cũ rích của Jason Donovan lại lặng lẽ phân tán bầu không khí, Chiếc dĩa CD theo quán tính vẫn chạy mãi trên dàn máy nghe nhạc ở trong cửa hàng, vốn dĩ cô đang buồn chán với cái nóng trưa hè, lại bởi vì người nào đó xuất hiện khiến thời gian bỗng dưng trở nên ấm áp thêm.
Trước khi rời khỏi hiệu sách, Nhan Giác chọn mua cuốn sách có tựa đề 《 Lời hứa trong sáng》. Khi chờ ông chủ thói tiền, ngón tay cô gõ gõ mặt bàn theo nhịp điệu của bài hát, ánh mắt cô vô tình nhìn đến tờ giấy kia. Không biết từ khi nào ông chủ đã đặt tờ giấy ở cạnh chậu hoa trên bàn, cánh hoa màu trắng vươn trên tờ giấy, hòa quyện với nét chữ cứng cáp của anh ta, mạnh mẽ nhưng không hỗn tạp. Là chữ của người đàn ông kia.
Nhan Giác cầm lấy tờ giấy dính mùi hương hoa, là mùi hoa nhài. Cô xúc động đến nỗi kết luận, bên tai vọng lại câu nói của năm năm trước. "Tên của tôi là Lệ Tranh, luôn luôn sẵn sàng trong tư thế chiến đấu. Bảo vệ tài sản và an toàn của nhân dân chính là chức trách của quân nhân, thế nên cô không cần phải cảm tạ."
Năm ấy, Nhan Giác hai mươi mốt tuổi, suýt chết trên một chiếc thuyền, là một người có tên Lệ Tranh - chiến sĩ hải quân đã cứu cô.
Năm nay, Nhan Giác hai mươi sáu tuổi, ở hiệu sách của tỉnh Tứ Xuyên đã nhận ra được người trước kia, anh ta giống như đã từng mặc quân trang trên người.
Ông chủ còn chưa kịp tìm tiền lẻ để thối, Văn Cảnh đã điện thoại tới như muốn thúc giục cô. Nhan Giác ấn phím call, lập tức nghe được giọng nói phóng đại của Văn Cảnh vang lên như loa phóng thanh nổ banh nhà sách, "Nhan Giác, cậu ở đâu!"
Cô cười gượng xin lỗi ông chủ, sau đó liền cầm sách lao khỏi cửa hiệu, "Cô nương à, hội nghị tuyên dương trao thưởng, cậu giúp tớ thay thế nhận thưởng một lần được không? Cũng không phải quan trọng gì." Đại học Bắc Đại hôm nay mở hội nghị, nhưng trường hợp này từ trước đến nay cô chưa bao giờ để ý.
Đứng trong khuôn viên trường học, Nhan Giác tiện tay hái ngay một đóa hồng vừa mới nở hoa.
"Không được, chủ nhiệm rất là nguyên tắc —— Cậu không thể vắng mặt, lần này người tài trợ tự mình trao giải, cậu không thể không tới, bị lãnh đạo khiển trách thì khó sống, bị. . . . . ."
"Trưởng phòng Văn Cảnh!" Người này cái gì cũng tốt, duy nhất khuyết điểm càn quấy khiến cho người ta khó chịu.
"Bộ trưởng văn hóa hiện tại muốn mời cậu đi uống trà, trước tiên cậu phải đến đây!" Văn Cảnh giống như pháo nổ, mặc kệ Nhan Giác nói thế nào cũng không đồng ý, cô chỉ biết thẳng lưng suy sụp, "Được rồi, được rồi, chờ tớ năm phút. . . . ."
"Nhất trí!"
Nhìn cuộc trò chuyện mất hết 59 giây trên màn hình di động, cảnh tượng Văn Cảnh đang nhếch mép cười gian hiện rõ trong đầu Nhan Giác. Trên thế giới này, người có thể khiến cô thay đổi chủ ý chỉ trong một phút đồng hồ ít có mấy ai. Đặt điện thoại ở chế độ im lặng, Nhan Giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ không bao lâu mà ánh nắng mặt trời đã như muốn thiêu đốt người ta, thật sự là một buổi chiều buồn chán.
Phải đến bảy phút sau Văn Cảnh mới nhìn thấy sự xuất hiện của Nhan Giác. "Ở đây!" Cô cực lực vẫy tay. "Tổ tiên nhà cậu, không dám năm phút đồng hồ, thế nào sao bây giờ mới đến!" Kéo Nhan Giác đến bên người, Văn Cảnh chỉ chỉ đồng hồ.
Nhan Giác cúi đầu ngồi oán thầm, mới trễ có hai phút mà cô ấy đã than vãn như vậy, có là 'thánh nhân thì cũng không thể nhanh đến thế. . . . . .
"Bởi vì tớ gặp được Chu Dịch ở ngoài cửa." Cô vừa giải thích vừa lấy áo khoác trong túi ra, máy lạnh ở khán phòng bật hơi lớn, cô mới ngồi xuống đã thấy lạnh.
"Chu Dịch" Tên vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt oán trách của Văn Cảnh đột nhiên hứng thú, người cô tự động dịch về phía Nhan Giác tiếp cận, "Lần này cậu được bảo trợ, hẳn là nên phát biểu cao kiến gì?"
Nhan Giác đẩy đẩy người Văn Cảnh, trên người cô ấy toàn mùi nước hoa, sau đó mới ngồi thẳng thân mình, "Lần này đến lượt tớ lên khán đài rồi."
"Vậy cậu định đáp trả ân tình anh ta thế nào?" Văn Cảnh hiểu rất rõ Nhan Giác, biết cô từ trước đến nay không hề nói nhiều, nhưng chỉ cần nói, một câu cũng có thể khiến người khác sặc chết.
"Người kia thì muôn đời vẫn đứng thứ 2." Nhan giác nhún vai, bình tĩnh nhìn Văn Cảnh, "Tớ lúc này có ưu điểm tốt, trước giờ không mang thù."
"Đúng vậy, có thù lúc đó liền báo rồi!" Văn Cảnh lúc này vạch trần Nhan Giác. "Tục ngữ có câu, quân tử báo thù mười năm không muộn, còn cậu, cậu là nữ tử báo thù cấp bách."
"Có gì bất thường sao?" Nhan Giác nở nụ cười, bộ dạng thư thái.
Hội trường đột nhiên ồn ào, Nhan Giác nhìn theo ánh mắt mọi người, thấy được một số lãnh đạo vây quanh các nhà tài trợ tiến vào.
Ngoài ý muốn cô nhìn thấy được Lệ Tranh. Chỉ một cái áo sơmi trắng cùng quần tây, trông anh ta thật giản dị, nhưng cô vẫn nhận ra. Lệ Tranh nghiêng đầu đang cùng hiệu trưởng nói chuyện, bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Không biết hiệu trưởng nói gì mà trên mặt anh ta thoáng chốc dịu lại.
Trong lúc Nhan Giác đang tập trung đến mức xuất thần thì Văn Cảnh ở một bên bả đầu bu lại, "Anh ta thật sự đẹp trai!"
"Ai?"
"Anh ta đó!" Văn Cảnh chỉ vào người đàn ông đứng kế bên hiệu trường, xem thường Nhan Giác "Nhưng tớ nghĩ cậu sẽ thích con chim Khổng Tước (2) đang đứng bên cạnh anh ta hơn" Hai tay Văn Cảnh tạo thành hình chữ thập dựa vào Nhan Giác, "Chỉ tiếc là tớ đã lập gia đình, bằng không tớ cũng nguyện biến mình thành cái móc câu, để câu những loại đàn ông kiểu này."
(2) Khổng Tước: đại diện cho những gì cao sang, quý phái.
"Số điện thoại của chồng cậu 3 số đầu là 187 đúng không?" Nhan Giác lập tức lấy điện thoại cầm tay ra.
Văn Cảnh dường như hơi sốc, nhanh chóng thu hồi mơ mộng "Thật mất hứng, lão Trình nhà tớ chẳng thèm đếm xỉa đến việc tớ háo sắc đâu. . . . . ."
"Thử xem?" Nhan Giác một mặt nghiêm cẩn áng chừng di động.
Tổng số tiền thưởng tài trợ là 50 vạn đang được nhà trường liệt kê từng chi tiết một. Từ hiệu trưởng, hiệu phó, lại đến đảng uỷ **. . . . . . Trên chỗ ngồi Nhan Giác cảm giác có chút buồn ngủ.
Không biết từ nơi nào mẹ của Nhan Giác tiến đến gần, ngồi xỗm bên người cô. "Mua cho cho con bánh ngọt hương bơ, sao con không trở về nhà, lại còn ngồi đây như muốn ngủ gà ngủ gật?"
Nhan Giác xoa mắt lắc đầu, "Mẹ, con đang họp."
"Con cũng biết là mình đang họp đấy à!" Giọng mẹ Nhan Giác có chút thay đổi, tướng mạo so với Văn Cảnh không khác bao nhiêu. Nhan Giác nháy mắt mấy cái, tỉnh mộng.
"Bánh ngọt hương bơ không có, nhưng đàn ông thì có." Văn Cảnh bĩu bĩu môi, "Tỉnh đúng thời điểm." Tất nhiên, một cái tát nhẹ vào mặt Nhan Giác thủ phạm không ai khác ngoài Văn Cảnh, nếu không làm thế thì biết đến khi nào cô ấy mới chịu tỉnh dậy? Nhan Giác xoa xoa mặt nhìn người trên khán đài, dáng người anh cao to, lưng thẳng đứng, ngữ điệu thấp, giọng trầm ổn, nghĩ cũng không nghĩ đến trên đời này lại có người đàn ông như thế.
Bài phát biểu của Lệ Tranh vô cùng tuyệt vời.
Từ cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 đã mang đến nhiều nguy cơ, anh ta đã trình bày về sự phát triển trong tương lai của một số ngành công nghiệp, quy mô trường học, việc làm cho sinh viên, rồi lại nói về các công ty tìm kiếm nhân tài kèm theo khía cạnh hợp tác , chỉ cần một vài chữ đã khiến cho người ta nhìn ra anh ta rất uyên bác.
"Cậu vừa nói công ty bọn họ làm cái gì?" Nhan Giác lấy khuỷu tay đυ.ng chạm người bên cạnh. "Tài liệu bảo vệ môi trường." Tròng mắt Văn Cảnh hơi híp, cánh tay cũng thư thái, "Thế nào, có ý tưởng gì chăng?"
"Đương nhiên! Muốn làm vật liệu kỹ thuật sinh học thậm chí cũng không biết. . . . . . không phải là cần thiết để đi nghiên cứu hạ đòn bẩy nguyên lý." Nhan Giác nghiêm túc nói, lại đổi lấy hai chữ vô tình của Văn Cảnh: "Nói dóc!"
Hai người bọn họ đang nói chuyện, hàng trước đột nhiên có người lên tiếng, "Người chiến thắng giải thưởng tranh vẽ Columbia Thế giới, nhà tài trợ muốn bạn trả lời câu hỏi thay mặt cho những người chiến thắng." Nhan Giác ngẩng đầu, nhìn thấy bộ mặt vui sướиɠ của Chu Dịch, rõ ràng là biết tên kia nãy giờ cũng không nghe nhà tài trợ hỏi gì rồi.
Nhan Giác mỉm cười, chủ động đứng lên: "Thật ngại quá, vấn đề của anh khi nãy tôi nghe chưa rõ, có thể lặp lại lần nữa hay không?" Sắc mặt hiệu trưởng trực tiếp tái mét.
"Không sao, chung quy tôi cũng không nghe rõ người khác nói." Lệ Tranh đột nhiên cười rộ lên, hàm răng trắng đều lộ ra. Nhan Giác bỗng chốc nhớ tới năm năm trước, cùng là một người, cùng một kiểu cười.
"Nếu tiền thưởng đến trong tay em, em có thể trả ơn cho tôi cái gì?"
. . . . . . Trả ơn? Cô thoáng chốc suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu, "Là một giáo viên, tôi có thể bồi dưỡng người khác trở thành nhân tài cũng giống như anh......"
Hiệu phó, hiệu trưởng hài lòng mỉm cười, Lệ Tranh lại hơi sửng sốt, nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, vỗ tay tán thưởng "Thật vinh hạnh!" Khi diễn thuyết, tay áo của anh bị kéo xuống một đoạn, lúc này dưới ánh đèn Nhan Giác vẫn đang chăm chú nhìn cánh tay anh, vẻ mặt trắng bệch đang cười so với dáng người không chân thực lắm.
Rốt cục cũng đến giai đoạn trao giải. Nhan Giác là nhóm đầu tiên bước lên khán đài, lại đúng dịp do Lệ Tranh trao giải. Cô tiếp nhận giấy khen, sóng vai cùng anh ta đứng chung một chỗ chờ chụp ảnh.
Trước khi ánh đèn flash lóe lên, Nhan Giác điều chỉnh khóe miệng và biểu cảm, Lệ Tranh đứng bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng, lặng lẽ nói câu gì đó khiến cô kinh ngạc, thanh âm như nước: "Người phung phí tiền thì cũng không thể bồi dưỡng người khác được tốt."
Tiếng chụp hình tanh tách chạm khắc không chỉ khiến Nhan Giác bất ngờ, còn có khuôn mặt ẩn đằng sau câu nói kia —— làm thế nào anh ta nghe được !
Lệ Tranh vừa mới đáp trả câu nói hoàn chỉnh của cô: "Là một giáo viên, tôi có thể bồi dưỡng người khác trở thành nhân tài cũng giống như anh.... kẻ phá của à!". Ở trong lòng Nhan Giác, những kẻ có tiền luôn không có việc gì làm, ngoài việc quanh năm suốt tháng quyên giúp công ích, vì vậy chẳng khác gì "kẻ phá của", ngay cả khi người đó có là Lệ Tranh. Cô cảm thấy bản thân mình chẳng khác gì dân thường đang sống trong một cộng đồng nhỏ, những người bình thường thì luôn sống thực nhất.
Chỉ có ba chữ cuối cùng là cô không phát ra tiếng, thậm chí Văn Cảnh ngồi ngay bên cạnh cũng không nghe được, vậy tại sao Lệ Tranh lại biết? Nhan giác không nghĩ tới, nhanh như vậy cô sẽ được biết đáp án.
Trở lại chỗ ngồi, đầu óc cô rối tung rối mù, đột nhiên cô bị Văn Cảnh nắm chặt tay. "Tin tức chấn động!" Văn Cảnh cười hề hề nói.
"Heo nái nhà cậu cũng biết leo lên cây rồi hả?" (3) Nhan Giác không có tâm trạng đùa giỡn cùng với Văn Cảnh lúc này.
(3) Ý nói: Đàn ông mà tin tưởng được thì heo nái cũng biết leo cây.
"Đi chết đi, không nghe bảo đảm cậu sẽ hối hận!" Văn Cảnh nhìn sang hai bên, dán sát lỗ tai Nhan Giác nhỏ giọng, "Mới từ chủ nhiệm nghe lén, cái anh chàng đẹp trai lúc nãy trao giải cho cậu, chỗ này thật ra có vấn đề, thật sự là không ngờ tới. . . . . ."
"Đầu óc cậu mới có vấn đề." Chỉ trỏ vào đầu Văn Cảnh, Nhan Giác có chút không kiên nhẫn. Văn Cảnh trợn trừng mắt, "Gì chứ, tớ chỉ là chỉ vào lỗ tai, lỗ tai đó biết chưa! Anh ta hình như bị khiếm thính. . . . . ."
Văn Cảnh vừa dứt lời, Nhan Giác đã sững sờ rồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn trên khán đài. Lệ Tranh tự mình trao giải cho Chu Dịch, Chu Dịch khom người cùng anh ta đang nói gì đó. Mặt Lệ Tranh hơi hơi nghiêng, mang theo nụ cười ấm áp, đôi mắt anh ta nghiêm túc nhìn vào Chu Dịch, dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn.
Cuối cùng Nhan Giác cũng biết được, tại sao Lệ Tranh có thể nghe được câu nói đó của cô. Vẻ mặt anh ta thành khẩn khi tiếp xúc với người đối diện, thảo nào tạo được dấu ấn riêng, khắc sâu trong tâm trí Nhan Giác, thật lâu sau cũng chưa thể phai mờ.