Đồ ăn trên phiến đá kêu xèo xèo, không bao lâu mùi hương tỏa ra, anh rắc muối lên thịt con ba ba.
Nướng chín thịt rồi dùng kẹp tre gắp để lên bàn gỗ thô ráp. Hơi nóng tản ra, Tự Hạo dùng đũa tre gắp ăn.
Lửa trong lò sưởi còn cháy phừng phừng, anh đẩy phiến đá nóng ra rồi đặt cái nồi gốm trên lửa. Để nấu nước, chờ nước sôi trào Tự Hạo đổ máu con ba ba vào trở thành nồi canh.
Nồi canh vang tiếng sùng sục, hơi nước bốc lên cao. Lửa lò sưởi chiếu sáng không hết cả căn nhà gỗ đất bùn.
Tự Hạo ngồi bên lò sưởi, hưởng thụ thịt ba ba nướng, cũng không quên chia một phần cho Đại Hắc. Nó rất dễ ăn so với lúc nhặt được lớn hơn rất nhiều.
Một người một chó ở trong căn nhà đất, trải qua ban đêm cô đơn dưới một góc chân núi.
Ăn ba ba xong, huyết khí trào dâng. Trong đêm khuya, anh nằm trên chiếu, trằn trọc khó ngủ. Gió bên ngoài căn nhà thổi qua đất hoang, nghẹn ngào bồi hồi giống như quỷ khóc thú gào. Đến đây đã nhiều ngày, Tự Hạo cũng nhanh thích ứng nhưng đêm nay nghe thật phiền lòng.
Trước bình minh, anh vẫn đang ngủ, mơ một giấc mơ.
Một vầng trăng tàn trong sơn cốc chiếu vào thành lũy cô liêu cao sừng sững. Trong mơ, ngọn lửa cao ngút trời xanh, chiến tranh giao thoa, tiếng chém gϊếŧ chợt xa chợt gần.
Ở một góc xa ngọn lửa, Tự Hạo nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc lễ phục màu đen, đứng trên đài cao trống trải. Dưới màn đêm lạnh lẽo rét buốt, hắn rút ra thanh kiếm đồng đen của mình. Bảo kiếm màu vàng sáng rực, thân kiếm phản chiếu đôi mắt hắn tuyệt vọng.
Thanh kiếm dài vung lên rồi rơi xuống, ánh sáng lóe lên, những giọt máu đỏ sẫm vẩy tung tóe. Nó xoay tròn trước mắt anh giống như chủ nhân thanh kiếm chính là anh chứ không phải cha anh.
Trong mơ, mũi kiếm sượt qua da thịt Tự Hạo, lưu lại một vết máu trên hai má. Anh cảm nhận được phần bén nhọn và lạnh lẽo, sợ hãi cùng tuyệt vọng, đó là cái chết.
Anh bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mồ hôi chảy ướt cả người. Lấy ra thanh đao đồng đen dưới gối ra, nắm chặt ở trong tay.
Anh lắng nghe tiếng gió bên ngoài căn nhà còn có tiếng dê kêu mới ý thức được mình đang ở góc chân núi. Anh sống biệt lập, làm bạn với chó và dê.
Lửa lò sưởi còn chưa tắt, phát ra ánh sáng mỏng manh. Đại Hắc nằm nhoài ngủ bên cạnh lò sưởi, ngủ rất say sưa. Tự Hạo nằm lại chiếu, nắm chặt thanh đao không ngủ.
Ruộng thành Ngu ở phía nam, trải dài một vùng nhìn không thấy biên giới. Ở đây trồng các cây nông nghiệp như thụy hương, củ đậu, cải xanh, cải thảo.
Đồng ruộng được sắp xếp ngay ngắn, ở đầu ruộng nhà nào cũng có ký hiệu như dựng cái cọc gỗ, đặt một cục đá. Ai làm ruộng cũng nhận ra được.
Ruộng nhà ông Ngu Mao trồng cải xanh. Cỏ dại và cải xanh đều cao vυ't như nhau.
Nhổ cỏ là việc tốn thời gian, sau cơn mưa mọi người sẽ ra ruộng nhổ cỏ. Đất ruộng ẩm ướt nên rất dễ nhổ tận gốc, ném lên bờ đê ruộng để cái nắng hè gay gắt phơi khô.
Ngu Tô xoắn ống quần lên tận đầu gối để lộ ra đôi chân thon dài. Cũng để tránh cho quần bị dính bùn, ra khỏi ruộng chỉ cần đến bên dòng suối đứng rửa.
Cậu khom người ở trong ruộng, siêng năng làm việc từ đầu cho tới cuối ruộng.
Phần lớn người làng vừa canh tác vừa đánh cá nhưng chú trọng bất đồng. Còn nhà Ngu Tô khá đặc biệt vì được ăn bổng lộc vua Ngu nên không thiếu gạo, nhưng vẫn sẽ trồng chút ngũ cốc trong ruộng.
Nhựa lá cỏ dính đầy hai tay cậu khiến ngón tay và móng tay đen thui cả bàn. Vài cọng lá có mép sắc bén, rễ cây có gai gây xước tay người.
Ngu Tô nhổ hết cỏ dại trong ruộng mà hai bàn tay cậu cũng rải rác vết thương, có tia máu nhỏ chảy ra đó cũng là một cách biểu hiện rằng cậu rất ít khi làm việc nhà nông. Tay của người làm nông không hề sợ lá răng cưa và gai nhỏ của cỏ cây.