Ác Bá Khó Làm

Chương 16: Hóa ra cậu thầm thích tôi (16)

Ôn Ngải bị trói đến không thể nhúc nhích, cũng chỉ có cổ tay mới cử động được, cậu xài chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo dùng sức cào lưng Hứa Trường Châu: "Cậu sao có thể như vậy được! Tôi không cần ăn phía dưới của cậu!"

(Ở chương trước HTC bảo "我给你下面条"– ta cấp ngươi hạ diện điều, diện điều là mì sợi, cơ mà chắc ÔN đang nghĩ đâu đâu nên nghe mỗi hạ diện = phía dưới...)

Động tác Hứa Trường Châu đang rửa nồi bỗng dừng lại: "Em nói cái gì?"

Ôn Ngải ngẩn người, gương mặt nhanh chóng đỏ lên: "Tôi, tôi nói là tôi không cần ăn phía dưới của cậu..."

Cậu càng nói càng nhỏ, bả vai Hứa Trường Châu run rẩy vì nhịn cười, Ôn Ngải cũng bị ảnh hưởng một chút rung lên rung xuống, cậu xấu hổ buồn bực véo Hứa Trường Châu một cái: "Không cho cười!"

Hứa Trường Châu tiếp tục rửa nồi: "Được, anh không cười."

Sau khi rửa sạch, Hứa Trường Châu đặt cái nồi sạch sẽ xuống dưới vòi hứng nước, lúc đang chờ đột nhiên nói: "Anh luyến tiếc."

Ôn Ngải: "Cái gì?"

Hứa Trường Châu: "Bắt em cho anh làm loại chuyện ấy."

Mặt Ôn Ngải đầy dấu chấm hỏi: "Loại chuyện nào cơ?"

Hứa Trường Châu ho khan hai tiếng: "Loại chuyện ăn phía dưới."

Mặt Ôn Ngải vừa mới trắng trở về lại lập tức đỏ: "Cho dù cậu bỏ được cũng phải xem tôi có nguyện ý hay không! Bằng không tôi một ngụm cắn đứt cậu cậu tin không!"

Hạ bộ Hứa Trường Châu chợt lạnh, một lần nữa đem lực chú ý đặt trên việc nấu mì, chuyện này cứ thế mà qua.

Chờ đến lúc nước sôi, Hứa Trường Châu đặt chảo lên bếp, thả một khối mỡ heo vào, chờ mỡ nóng lên liền đập bốn quả trứng gà vào, mùi hương tức khắc tỏa ra tứ phía trong nhà bếp.

Cằm Ôn Ngải gác lên vai Hứa Trường Châu, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm trứng ốp lết trên chảo: "Cậu cư nhiên sẽ nấu cơm."

Hứa Trường Châu dùng muôi lật trứng sang mặt kia: "Mấy năm nay cố ý học."

"Cậu đã là ông chủ lớn, còn học cái này làm gì?" Ôn Ngải giống như cún con, cái mũi nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng: "Thơm quá..."

Hứa Trường Châu dùng muôi đặt trứng ốp lết ra hai cái bát, thanh âm mang theo ý cười: "Đặc biệt học để bón cho cún nhỏ nhà anh."

Ôn Ngải xoay đầu nhìn mặt đất: "Cậu nuôi chó? Giống gì? Có thấy lông chó đâu?"

Hứa Trường Châu nghiêng đầu nhìn cậu: "Nuôi một con cún nhỏ ngốc nghếch, nó đang ngoan ngoãn nằm trên lưng anh đây."

Ôn Ngải ngây người vài giây, sau khi phản ứng được liền cắn lên bả vai Hứa Trường Châu: "Ậu úng là thiếu ánh mà!" (Cậu đúng là thiếu đánh mà!)

Mì sợi được múc lên, Hứa Trường Châu bưng hai cái bát lên bàn ăn, hắn thả Ôn Ngải xuống, đưa đũa cho cậu: "Mau ăn đi."

Trước khi bị bắt cóc vốn dĩ Ôn Ngải đang ra ngoài tìm cơm chiều, kết quả lăn lộn tới bây giờ, bụng đã sớm đói meo. Cậu gắp trứng ốp lết lên cắn một miếng to, sau khi vội vàng nuốt xuống lại gắp một đũa mì lớn, hút sùn sụt.

Hứa Trường Châu giống như một chút cũng không đói, chiếc đũa trong tay không hề động, chỉ nhìn cậu ăn mì sợi. Ôn Ngải vội vàng ăn phần mình, không rảnh để đón tiếp hắn, thích xem thì xem đi, có thể xem ra đóa hoa được không?

Ăn xong cơm đã là 10 giờ tối, Hứa Trường Châu ở trong phòng bếp rửa bát, Ôn Ngải liền đi bộ quanh gian chung cư này. Cậu cũng không định chạy, ngoài cửa người ta có bảo tiêu, ngoài cửa sổ là không gian có độ cao hai mươi tầng, trừ phi hệ thống đột nhiên bùng nổ năng lượng cắm cho cậu một đôi cánh, nếu không cậu cũng chỉ có thể ở đây.

Chung cư Hứa Trường Châu rất sạch sẽ, đồ vật được đặt đúng quy củ, Ôn Ngải ở trong thư phòng sờ đông sờ tây một chút, không biết như thế nào lại làm đổ hai cái hộp giấy được xếp chồng lên nhau, sách vở cùng vật dụng bên trong rơi ra tứ tung, hỗn độn đầy đất giống như hiện trường bị phá dỡ.

Ôn Ngải chột dạ nhìn thoáng qua cửa, nhanh chân ngồi xuống nhặt đồ vào trong thùng, nhặt nhặt đột nhiên thấy một quyển sách vẽ có bìa quen mắt, cậu nhìn trần nhà nghĩ nghĩ, hình như lúc cao trung cậu còn hỏi mượn Hứa Trường Châu để xem, nhưng lúc ấy Hứa Trường Châu sống chết không cho cậu, lúc ấy cậu còn lập hào ngôn tráng chí, nói một ngày nào đó sẽ xem được nội dung trong đó, không ngờ qua ngần ấy năm, cơ hội thực sự tới cửa.

Bìa sách vẽ đã không tươi đẹp như lúc trước, giống như được phủ lên một lớp mặt nạ màu xám trắng, góc sách cũng bị mài mòn, thậm chí có mấy chỗ còn lộ ra màu giấy trắng. Vừa nhìn là thấy cũ, còn chưa kịp xem ở trên vẽ cái gì, một xấp ảnh chụp liền rơi xuống mặt đất.

Ôn Ngải cúi đầu nhìn, lập tức ngân ngẩn cả người.

Người trong ảnh tất cả đều là cậu, đủ loại trường hợp, đủ loại địa điểm, từ bữa cơm chia tay lúc tốt nghiệp cao tam đến đầu tuần trước cậu chơi di động trong phòng học, sự vô cự tế (mặc kệ là chuyện lớn hay nhỏ) ghi chép lại ba năm sinh hoạt của cậu.

Ôn Ngải cảm thấy ảnh chụp tuyệt đối không chỉ có thế này, bạn xem bức này ngay cả lúc cậu ở siêu thị mua quả xoài cũng chụp lấy, vậy mấy tấm ảnh chụp sinh hoạt hàng ngày có thể ít hơn 30 tấm sao?

Trong phòng khẳng định còn cất những bức ảnh khác, Ôn Ngải đang muốn đứng lên tìm một chút, vừa ngẩng đầu liền thấy Hứa Trường Châu đang từ cửa đi về phía cậu.

Ôn Ngải thoáng chốc cứng đờ bất động trên mặt đất.

Hứa Trường Châu hoàn toàn không có xấu hổ cùng phẫn nộ khi bị người ta phát hiện bí mật, hắn bình tĩnh đi đến trước mặt Ôn Ngải, ngồi xổm xuống nhặt những tấm ảnh rơi trên mặt đất, ngữ khí tự nhiên: "Có mệt không? Đi tắm rửa rồi ngủ đi."

Trầm mặc một lát, Ôn Ngải chỉ vào những bức ảnh đó: "Mấy năm nay cậu vẫn luôn..."

Hứa Trường Châu xếp ảnh chỉnh tề: "Phải, anh vẫn luôn chú ý đến em."

Ôn Ngải bĩu môi: "Cậu không phải là chú ý, mà là giám thị phi pháp, tôi còn có chút * quyền nào không hả?"

Hứa Trường Châu ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu: "Vậy anh nên làm cái gì? Anh nhớ em, nhớ không chịu được."

Ôn Ngải bị ánh mắt nghiêm túc của hắn làm nghẹn lại, úp úp mở mở hồi lâu mới nói: "Có bản lĩnh này thì không bằng cậu quang minh chính đại liên hệ với tôi..."

Hứa Trường Châu cười một tiếng không rõ ý vị, ôm Ôn Ngải ngồi trên mặt đất vào trong lòng, nhẹ nhàng véo thịt trên gương mặt cậu: "Lúc ấy anh còn chưa xứng với em, cũng không có tư cách theo đuổi em."

Ôn Ngải tránh khỏi l*иg ngực hắn, lời lẽ chính đáng nói: "Hiện tại cậu cũng không có."

"Hình như anh còn chưa chính thức làm rõ ràng với em thì phải." Hứa Trường Châu duỗi tay giúp cậu vén đi tóc trên trán, thần sắc ôn nhu: "Bảo bảo, anh yêu em, anh muốn chăm sóc em cả đời."

Ôn Ngải ngửa đầu ra đằng sau, đẩy tay Hứa Trường Châu ra, nghiêm túc nói: "Hình như tôi cũng chưa chính thức từ chối cậu thì phải. Hứa Trường Châu, tôi không thích cậu, tôi sẽ không cùng cậu có cái gì cả đời."

Tươi cười trên mặt Hứa Trường Châu không hề thay đổi, giống như hoàn toàn không nghe thấy cậu nói gì, bế cậu đi tới phòng tắm: "Nên đi rửa mặt."

Bồn tắm đã được pha nước, Hứa Trường Châu đặt khăn sạch cùng áo ngủ lên trên ghế, sau đó liền đóng cửa đi ra ngoài. Ôn Ngải cởϊ qυầи áo tiến vào bồn tắm, ngón tay nhẹ nhàng khuấy động mặt nước: "Hệ thống, tôi muốn từ bỏ thế giới này, chúng ta nhảy cóc đi."

Hệ thống: "Toàn bộ thế giới hiện tại là trạng thái đã tỏa định, phải trải qua đại kết cục mới có thể giải khóa rời đi."

Ôn Ngải nâng lên một đống bong bóng thổi bay đầy trời: "Còn bao lâu nữa?"

Hệ thống: "Hai ba năm đi."

Ôn Ngải sửng sốt: "Tại sao lại lâu như vậy?"

Hệ thống bất đắc dĩ: "Những cái lúc trước đều là sơ lược làm nền, màn đối diễn của nam nữ chính còn chưa chân chính mở màn, hai ba năm còn được coi là ngắn, cậu còn chưa gặp phải kịch bản động một tí là mang theo đứa nhỏ bỏ đi mười năm đâu."

Ôn Ngải nhụt chí trầm mình vào trong nước: "Tôi đây cũng không bồi bọn họ chơi, ngày mai tôi liền về nước, không được điểm thì không được điểm."

Hệ thống: "Cậu có muốn suy xét lại một chút không, thật sự không thể ở cùng một chỗ với nam chính trước hả, đến lúc đó cũng tiện mai mối cho hắn với nữ chính mà."

Ôn Ngải dùng sức nắm nhóm bong bóng đáng thương: "Không suy xét! Tôi không muốn ở lại với hắn."

Hệ thống lên network Baidu một chút, sau khi trở về thử nói: "Không phải là cậu thích hắn đấy chứ?"

"Không có!" Ôn Ngải thề thốt phủ nhận, qua một lát lại biệt nữu nói: "Được rồi, có một xíu, chỉ có một xíu xìu xiu, cái loại còn nhỏ hơn so với năng lượng của cậu í."

Hệ thống bị chọt trúng chỗ đau, nháy mắt liền bùng nổ: "Đang tán gẫu vui vẻ, tại sao cậu đột nhiên lại nói những lời này! Khó chịu! Muốn khóc! Không thèm nói chuyện với cậu nữa!"

Ôn Ngải: "..."

Sau khi tắm rửa xong, Ôn Ngải lau khô thân thể, lật đi lật lại chỗ Hứa Trường Châu để quần áo, phát hiện chỉ có một cái T-shirt, ngay cả một cái qυầи ɭóŧ cũng không có.

Cố ý, tuyệt đối là cố ý!

Quần áo lúc trước cởi ra ném lên mặt đất không thể mặc lại được nữa, Ôn Ngải chỉ có thể mặc áo thun, lấy khăn tắm bao lấy nửa người dưới đẩy cửa ra ngoài.

Hứa Trường Châu an vị ở sô pha phòng khách chờ cậu, nguyên bản áo sơ mi quần tây đã đổi thành áo ngủ bằng bông thoải mái, trên người có hương sữa tắm, nhìn dáng vẻ chắc vừa tắm xong trong phòng vệ sinh ở phòng ngủ.

Ôn Ngải đứng bên cạnh sô pha: "Cậu tìm hộ tôi qυầи ɭóŧ, với cả quần ngủ đi."

"Không có." Hứa Trường Châu đứng dậy kéo cậu tới gần, Ôn Ngải lập tức chạy đến bên kia sô pha: "Cậu nói dối! Quần ngủ cũng không có sao?"

Hứa Trường Châu nhướn mày: "Chỉ mặc quần ngủ?"

Ôn Ngải ủy khuất: "Dù sao cũng tốt hơn ở trần!"

Hứa Trường Châu nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, tựa hồ đang tự hỏi, kết quả môi động động vẫn là hai chữ kia: "Không có."

Ôn Ngải thấy hắn đi về phía mình, lập tức trốn vòng quanh sô pha, Hứa Trường Châu chậm rãi đi theo cậu, hai người cứ đi vòng quanh sô pha như vậy, đột nhiên Hứa Trường Châu thay đổi phương hướng, xoay chuyển trong đầu Ôn Ngải tất cả đều là đi vòng nhất thời không phản ứng kịp, trực tiếp đâm trúng l*иg ngực Hứa Trường Châu.

Hứa Trường Châu đón được bảo bảo tự mình đưa đến cửa đang choáng váng, chặn lại bế cậu đến giường trong phòng ngủ, trước khi rời tay còn lấy luôn cái khăn tắm bên hông của cậu.

Ôn Ngải kinh hoàng kêu lên một tiếng, nhanh tay lấy chăn che lại nửa người dưới trơn bóng của mình, hốc mắt phiếm hồng: "Cậu muốn làm gì?"

Hầu kết Hứa Trường Châu giật giật: "Không làm cái gì."

Ôn Ngải ném gối vào hắn: "Không làm cái gì thì cậu đưa quần cho tôi mặc!"

Hứa Trường Châu bắt được gối đầu thả lại trên giường, ngồi xuống bên Ôn Ngải: "Không mặc thoải mái hơn."

Hắn tới gần, cái tay nắm chăn của Ôn Ngải càng nắm chặt hơn: "Vậy tại sao cậu còn mặc! Không phải không mặc thoải mái hơn sao?"

Hứa Trường Châu sâu kín liếc cậu một cái, nằm xuống giường, nhấc nửa người dưới lên túm mép quần kéo xuống, hai cái quần lớn nhỏ đều được cởi sạch sẽ, động tác lưu loát lại hoàn mỹ.

Ôn Ngải không kịp đề phòng liền thấy tiểu huynh đệ tinh thần phấn chấn, đứng đến thẳng tắp, còn lắc lư chào hỏi với cậu. Đầu óc Ôn Ngải nổ "Đùng" một tiếng, há miệng "Cậu cậu cậu" nửa ngày, cuối cùng chổng mông vùi đầu vào trong chăn.

Ngoài chăn truyền đến tiếng cười của Hứa Trường Châu, không được bao lâu lại truyền đến tiếng tắt đèn, ngay sau đó Ôn Ngải liền cảm giác được nệm bên cạnh lún xuống, Hứa Trường Châu lôi cậu ra khỏi ổ chăn, kéo vào trong lòng hôn hôn.

Ôn Ngải liều mạng dùng khuỷu tay chống lại hắn: "Cậu dám! Buông tôi ra có nghe thấy không!"

Hứa Trường Châu bắt được tay cậu, lật cậu lại để cậu đưa lưng về phía mình, để eo cậu nằm trong khoảng l*иg ngực mình: "Được rồi, ngủ đi."

Ôn Ngải bất động, nhưng cái đồ vật để trên mông khiến cậu không thể nào thả lỏng được, đại khái đợi hơn 20 phút, cậu nhỏ giọng gọi Hứa Trường Châu: "Này, cậu ngủ rồi?"

"Chưa." Cái tay Hứa Trường Châu đặt trên eo cậu siết chặt: "Em ngủ đi, anh sẽ không chạm vào em."

Ôn Ngải không tin: "Vậy cậu thu hồi cái thứ kia đi."

Hứa Trường Châu cười, hung hăng liếʍ một ngụm lên vành tai cậu: "Cũng được, em tới thu đi."

-----

Note: Buồn nẫu ruột các cô ạ, tôi sắp phải lên trường rồi QAQ