Chương 135: Xong một tên
Edit: Cung Nguyệt Ngư
Harry theo bản năng né qua bên phải, đã từng ở trung tâm của chiến tranh, nên cậu rất mẫn cảm với động tĩnh xung quanh. Lời nguyền chết chóc của Voldemort thất bại đánh về phía thềm đá bên cạnh Harry.
Harry lập tức rút đũa phép thuỷ tinh tím của mình ra,
"Ta nên gọi ngươi là gì đây? Keyden Lestrange, Tom Riddle hay là... Voldemort?" Cậu trấn định mà nhìn đối phương, không bị lời nguyền chết chóc của đối phương doạ sợ chút nào.
"Quả nhiên ngươi đã biết được." chuyện này làm Voldemort chứng thực được nghi ngờ vừa rồi là chính xác.
"Ngay từ đầu ngươi đã sắp xếp hết mọi thứ?" gã hỏi.
Harry nhún nhún vai,
"Ngươi cảm thấy nếu là người bình thường thì ai lại có một cái tên khác? Keyden Lestrange không phải Muggle, không thể nào bị tâm thần phân liệt được."
Đối với Muggle Voldemort lớn lên ở Muggle giới, thì không xa lạ với "tâm thần phân liệt".
"Hơn nữa vì cái gì gã nhất định muốn Slytherin các hạ khẳng định huyết thống của mình chứ?" Đũa phép thuỷ tinh tím của Harry lập loè ánh sáng trong phòng chứa u tối,
"Theo ta được biết, chỉ có Voldemort là kẻ đã tự tuyên bố mình là hậu duệ của Salazar Slytherin." Cậu trầm tĩnh nói.
"Phân tích chính xác." khoé môi Voldemort hiện lên tia cười như có như không.
"Đáng tiếc, ngươi đã định là kẻ địch của ta." Nói xong gã ném về phía Harry một phép thuật hắc ám.
Harry thoải mái né tránh, sau đó bắt đầu phản kích. Trong lúc nhất thời vô số ánh sáng rực rỡ bay đầy phòng chứa dưới đáy hồ, xinh đẹp mà nguy hiểm. Nếu là học sinh Hogwarts khác, chỉ sợ lúc này đã chân tay luống cuống. Biết rõ thực lực của đối phương, nên Harry không dám lơi lỏng. Đây là lần đầu tiên cậu đối đầu trực tiếp với Voldemort, đời trước đũa phép cơm nguội là của cậu, nên cũng không thể xem là đối đầu thực thụ... Harry dùng thần chú "bảo vệ" chống đỡ công kích của đối phương, rồi ném một phép thuật hắc ám qua.
Hai người đánh đến đánh đi vô cùng náo nhiệt, không ai chú ý đến Draco đang từ từ tỉnh lại.
Mục tiêu của Voldemort là bắt cóc Draco để dụ Harry đến phòng chứa, cho nên gã cũng không để Draco ở trong lòng, thậm chí đến đũa phép cũng không thèm lấy.
Draco từ nhỏ, đặc biệt nhất là năm nay, Lucius dạy cho cậu nhiều nhất chính là làm thế nào xử lý tính huống, bảo vệ bản thân. Cho nên khi cậu tỉnh lại sau thần chú "hôn mê", chưa thấy rõ tình thế trước mắt thì bản năng đã tìm được đũa phép của mình, sau đó tự cho mình một thần chú "xem nhẹ" và thần chú "bảo vệ", rồi mới xem xét hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một căn phòng cậu chưa bao giờ tới, âm trầm và u ám, từ từ cậu bị tiếng đánh nhau gần đó hấp dẫn. Quay đầu qua, cậu thấy được một trận đấu vô cùng kịch liệt.
Hai người đang đối chiến kia cậu đều quen biết, một người là anh họ cậu Keyden Lestrange, còn một người là bạn thân cậu Harry Potter.
Draco biết rất rõ, người chiếm lấy cơ thể anh họ mình là Chúa tể Hắc Ám 50 năm trước suýt chút nữa đã thống trị giới phép thuật. Thực lực của gã không cần đoán cũng có thể biết. Dù sao ngay cả baba luôn luôn kiêu ngạo cũng phải cúi đầu xưng thần.
Mà Harry tuyệt đối không giống một học sinh Hogwarts phổ thông. Harry làm một thần chú "nhanh nhẹn" né được một thần chú màu xanh lục của Voldemort, sau đó đáp trả bằng một "tan xương nát thịt". Động tác của cậu nhanh nhẹ, hiệu quả cao, giống như được tính toán từ trước, chuẩn xác tránh đi những ánh sáng chí mạng đó.
Draco nhìn đến trợn mắt há mồm, cậu chưa từng nghĩ bạn thân mình lại có năng lực như thế, cứ như đã tham gia vô số lần chiến đấu, chuẩn xác phán đoán hành động tiếp theo của kẻ địch.
Người kia hoàn toàn bất đồng với Harry hay nói hay cười mà cậu nhận thức.
Draco nhớ rõ, lúc cậu trở về phòng ngủ thay quần áo, trên đường trở về cậu gặp Chúa Tể Hắc Ám, ánh mắt gã nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ác ý. Cậu muốn quay đầu bỏ chạy, chính là chưa kịp hành động, Chúa Tể Hắc Ám thậm chí còn không cầm đũa phép, chỉ giơ tay lên rồi niệm một thần chú, rồi sau đó cậu cái gì cũng không còn biết nữa.
Lúc tỉnh lại, thì cậu đã ở chỗ này. Không cần đoán cậu cũng biết Harry đến để cứu cậu, ngay cả khi biết đối phương là Chúa Tể Hắc Ám vẫn xông vào, Draco thực cảm động. Cậu muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng động tác của hai người kia quá nhanh, thậm chí cậu còn không thể nhắm đũa phép vào Chúa Tể Hắc Ám.
Bỏ đi. Cậu buồn bực mà buông đũa phép xuống, lúc này, không thể gây thêm phiền cho Harry. Chỉ bằng năng lực của chính mình, tiến lên không có khả năng không tổn hao mà trở về, làm không tốt còn có thể biến thành con tin.
Khó trách baba luôn huấn luyện thể lực và ma lực của mình. Nếu hiện tại cậu đối mặt với Chúa Tể Hắc Ám, thì tuyệt đối sẽ không chịu được một cái "tước vũ khí".
Đột nhiên, một âm thanh tê tê lạnh băng hấp dẫn sự chú ý của Draco, cậu theo bản năng nhìn qua, sau đó bị một con rắn khổng lồ làm hoảng sợ.
{Cần giúp gì không, Harry?} Herpo ăn xong đồ ăn Harry mang đến, sau đó hỏi.
Nếu cứ mãi dùng phép thuật để liều mạng, thực lực hai người ngang bằng nhau, chỉ sợ đánh đến sáng mai cũng chưa phân thắng bại, bởi vậy Herpo trở thành biến số quan trọng.
{Ta mới là hậu đại của Salazar Slytherin.} Voldemort tê tê mà nói với nó.
Herpo lắc lắc cái đuôi, ra vẻ khó xử.
{Ngươi quả thật rất tốt, cho ta ăn không ít cừu nướng, nhưng mà, Salazar đã đưa ta cho Harry.}
...Cho nên, hơn nửa năm nay nó ăn chùa?
Voldemort vừa nghiêng người né một thần chú của Harry, một bên trong lòng mắng chửi người, à không mắng chửi rắn.
Harry thật sự nhịn không được, núp sau cây cột trụ cười to vài tiếng, sau đó nói với Herpo.
{Được, liền giao cho ngươi.}
Harry không có phương tiện thủ tiêu Voldemort, dù sao đối phương đang dùng thân thể của Keyden Lestrange, nếu kinh động đến bộ phép thuật sẽ phải vào Azkaban. Cho nên lúc này để Herpo ra mặt là lựa chọn tốt nhất.
{Được a.} Herpo tê tê mà đồng ý đáp, sau đó nó lập tức quay đầu hướng về phía Voldemort.
Thần chú phổ thông không có tác dụng với xà quái, đời trước Harry phải dùng đến kiếm Gryffindor mới gϊếŧ được nó. Đời này, Voldemort không có vận khí tốt như vậy, gã thừa dịp xà quái chưa nhìn qua, lập tức ném vài Phép thuật hắc ám cường đại qua.
Đương nhiên, đã không còn kịp rồi. Herpo không bị thần chú của gã ảnh hưởng, đôi mắt vàng như hai ngọn đèn đột nhiên trừng về phía đối phương.
Đối mặt với ánh sáng vàng trong nháy mắt, Voldemort cảm thấy có thứ gì đó từ cơ thể bị lôi đi, sau đó, gã không còn biết gì nữa...
Phòng chứa lần nữa trở nên im lặng doạ người, Harry cúi đầu nhìn thi thể trên đất, xác nhận linh hồn Voldemort trong thân thể Keyden Lestrange đã chết.
Đời trước, mảnh linh hồn này vẫn luôn ở phòng yêu cầu cho đến khi bị Crabbe dùng lửa quỷ thiêu huỷ... Đời này, rốt cuộc gã cũng được nhìn thấy ánh mặt trời vài ngày. Tính ra, thì cũng đã tương đối may mắn rồi đi?
{Tốt rồi, Herpo, nhắm mắt lại đi.} Harry tê tê nói.
{Ở đây nghỉ ngơi chút đi.}
Chuyện tối nay sẽ kinh động bộ phép thuật, nhưng trước đó vẫn còn một Dumbledore đến tìm hiểu tình huống. Harry không thể đem Herpo giao ra, nhưng phải chứng minh với Dumbledore là Voldemort bị xà quái gϊếŧ chết.
Có phải đến lúc cần ngã bài rồi không? Cậu cau mày cân nhắc.
" Harry! " âm thanh trong trẻo vang lên đánh gãy suy nghĩ của cậu, Draco đang đi về phía này.
Quay đầu nhìn thấy bạn thân mình, Harry liền tâm sự.
"Bồ tỉnh rồi!" Cậu mỉm cười hỏi.
"Tỉnh lúc nào vậy?"
Draco trúng thần chú "hôn mê", thần chú có thời gian hạn định đến giờ tự khắc tỉnh dậy. Harry cũng không lo lắng, bởi vậy cũng không có dành thời gian đến xem tình huống của Draco.
"Tỉnh được một lúc rồi, " Draco lẩm bẩm nói.
" Harry, bồ, mấy cái đó..." Đột nhiên cậu hoảng sợ, nhưng chuyện vừa rồi xảy ra đã vượt quá khỏi nhận thức của cậu.
Harry thu hồi mỉm cười, biểu tình trên mặt trở nên vô cùng trịnh trọng.
"Đáp ứng tui một chuyện, mọi việc xảy ra hôm nay, trừ cha mẹ cậu, thì không thể kể cho ai khác."
Cẩn thận suy nghĩ liền biết tính nghiêm trọng của mọi việc, Draco gật đầu.
"Được."
"Mặt khác nếu hiệu trưởng Dumbledore hoặc là giáo sư khác có hỏi, bồ cứ nói mình luôn hôn mê, đến khi tỉnh lại đã thấy Voldemort chết rồi. "
"Giáo sư Snape cũng không được kể luôn hả? " Draco hỏi.
Nghe được cái tên quen thuộc, Harry lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh bình minh.
"Đương nhiên, không tính giáo sư Snape rồi."
Mang theo Draco chậm rãi đi ra phòng chứa, Harry vừa đi vừa tự hỏi nên giải thích thế nào với Dumbledore, trừ Slytherin các hạ, việc cậu và Snape trọng sinh cũng đến thời điểm thẳng thắn với Dumbledore. Nhân mã nói, chiến tranh sẽ đến sớm hơn dự tính. Đời trước, chiến tranh bắt đầu từ cái chết của Cedric Diggory, đó là lúc cậu học năm thứ 4, nếu lần này đến sớm hơn... Chỉ sợ là sáu tháng cuối của năm nay hoặc là mùa xuân năm sau, chiến tranh liền mở màn.
Draco nhìn bộ dáng tâm sự nặng nề của Harry, liền im lặng không nói gì. Hai người rất nhanh đã tới cánh cửa mà Harry đã đóng lại lúc nảy.
{Mở ra} Harry dùng xà ngữ tê tê nói.
Cùng với tiếng vang phát lên, cánh mở cửa đá từ từ mở ra. Dumbledore đã mang theo bốn viện trưởng đứng ở bên ngoài, vẻ mặt lo lắng mà nhìn bọn họ.
––––––––––oOo–––––––––
Chương 136: Chương trình kể chuyện