Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Thục phi nhìn Hoàng đế, nói không chút hoang mang: “Không phải ngài biết rồi sao, Thù nhi trúng Bồng Lai tán chỉ làm hắn hôn mê mà thôi. Chờ thuốc hết tác dụng hắn sẽ tự tỉnh.”
Hoàng đế không hiểu rốt cuộc Thục phi suy nghĩ gì: “Tuy là nói như thế nhưng có biện pháp làm Thù nhi tỉnh lại sớm một chút không phải càng tốt hơn sao?”
“Hoàng thượng xác định sao? Người phía sau hạ độc Thù nhi ngài còn chưa tìm được!” Sắc mặt Thục phi lạnh lùng nói: “Nếu người bỏ thuốc không muốn để Thù nhi tỉnh lại trong mấy ngày này thì theo thần thϊếp Thù nhi vẫn chưa cần tỉnh dậy thì hơn.”
Hoàng đế vẫn không thể hiểu nổi: “Nàng nói gì vậy! Nàng làm như vậy không phải thuận ý của kẻ gian kia sao?”
“Thần thϊếp chính là muốn thuận ý bọn họ! Nói cách khác, lần này chỉ là Bồng Lai tán mà thôi, ai biết lần sau sẽ là cái gì?” Thục phi đột nhiên kích động: “Hoàng thượng có mười mấy Hoàng tử, còn có đứa con trai ngài quý như tròng mắt. Nhưng thần thϊếp chỉ có một mình Thù nhi! Thần thϊếp không thể đẩy hắn vào nguy hiểm!”
Nghe Thục phi nói như vậy, Hoàng đế không khỏi trầm mặc.
Thục phi thấy Hoàng đế nghe lọt, tiếp tục nói: “Hoàng thượng, nếu ngài thật sự muốn tốt cho Thù nhi thì hãy bỏ chút tâm tư, nhanh chóng tìm ra kẻ hạ độc kia!”
Hoàng đế nhỏ giọng biện giải cho chính mình: "Sao trẫm lại không muốn tìm ra kẻ kia chứ nhưng Mao Phong kia thoạt nhìn thành thật an phận, quỹ đạo hành động mỗi ngày đều rất bình thường, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không nhìn ra manh mối… Hơn nữa mấy ngày nay sắp đến thi hội và điều động quan viên, mỗi ngày trẫm vội đến mức chỉ có thể nghỉ ngơil hai ba canh giờ…”
“Hoàng thượng, nếu hôm nay người xảy ra chuyện là Thập tứ Hoàng tử, ngài còn có thể bình tĩnh như vậy không?” Thục phi không nhịn được thở phì phì, nói: “Chỉ sợ mặc kệ có vội thế nào, ngài đều sẽ không ngủ không nghỉ mà tìm ra hung phạm!”
“Nàng! Thục phi, nàng đừng có quá đáng!” Hoàng đế xụ mặt nói: “Trẫm hiểu tâm tình nàng lo lắng cho Thù nhi nhưng nàng không cần lôi Dương nhi vào. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, trẫm cũng thương Thù nhi! Nếu không cũng sẽ không có chuyện hắn muốn làm cái gì, trẫm đều chấp thuậnnđể hắn đi làm.”
Dù sao Thục phi cũng là người đã theo Hoàng đế hơn hai mươi năm, sau khi nói nặng lời, Hoàng đế lại có vài phần hối hận, vội vàng dùng giọng điệu hoà hoãn bổ sung: “Nàng yên tâm, sau khi trở về trẫm sẽ tăng cường nhân thủ, nhất định mau chóng điều tra rõ việc này, cho mẹ con các nàng một lời công bằng.”
Dù tâm tình Thục phi có không tốt thế nào nhưng đối với Hoàng đế nàng cũng không tiện cứng đối cứng. Thấy thái độ Hoàng đế hòa hoãn hơn, Thục phi cũng không làm Hoàng đế khó xử, ôn tồn nói: “Hoàng thượng, nếu ngài chưa có suy đoán gì, thật ra thần thϊếp có một ý tưởng, không biết có nên nói hay không…”
Hoàng đế vội nói: “Nàng cứ nói đừng ngại.”
“Vừa rồi Hoàng thượng nói đến thi hội đã nhắc nhở thần thϊếp. Thù nhi sớm không hôn mê, muộn không hôn mê, sao lại cố tình là bị người hạ dược ở mấy ngày thi hội này chứ?”
Hoàng đế giật mình, đột nhiên có loại cảm giác không tốt: “Ý nàng là chuyện này… có liên quan đến thi hội?”
Không đợi Thục phi trả lời, Hoàng đế tự mình nói: “Không có khả năng, trẫm lớn như vậy còn chưa nhìn thấy ai có cái lá gan này, dám gian lận ở kỳ thi hội.”
Thời Tiên đế tại vị đã từng phát sinh một vụ án làm rối kỉ cương, lúc ấy người liên quan đến vụ án đều bị xử cực hình. Nhưng đó là sự tình trước khi Hoàng đế sinh ra.
Sau khi Hoàng đế sinh ra, có lẽ là bởi vì có sự răn đe lúc trước nên không hề xuất hiện vụ án làm rối kỉ cương trường thi nào. Cho nên ở trong tư duy của Hoàng đế, khả năng phát sinh loại chuyện làm rối kỉ cương trường thi là không lớn.
Thục phi lại chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dẫn đường Hoàng đế: “Chỉ là thần thϊếp cảm thấy Thù nhi ngã xuống vào thời gian này quá đáng ngờ mà thôi. Hơn nữa người hạ độc Thù nhi lại là môn lại Lễ bộ phân cho hắn…”
Hoàng đế cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy dường như tình huống Thục phi nói đúng là có khả năng phát sinh.
Nhưng nếu suy đoán của Thục phi là sự thật… Vậy cũng thật là đáng sợ!
Sắc mặt Hoàng đế trầm trọng, nói: “Lời của nàng trẫm sẽ thận trọng suy xét. Chỉ là Thù nhi vẫn luôn hôn mê như vậy cũng không phải biện pháp. Nàng vẫn nên sai người cho Thù nhi uống thuốc giải đi. Nếu nàng không yên tâm, bảo Thù nhi mấy ngày này không cần ra ngoài là được.”
Thục phi lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Nhưng thần thϊếp sợ Thù nhi không bỏ công việc bên Lễ bộ xuống được, không khuyên được hắn thì làm sao bây giờ…”
“Ai da, nàng nói cũng phải. Đứa nhỏ Thù nhi này có vài phần giống Lục ca đã qua đời của hắn. Nhìn tính tình ôn hòa nhưng trong lòng cực có chủ kiến. Một khi đã quyết định thì mười đầu trâu cũng không thể kéo trở lại…” Hoàng đế trầm ngâm nói: “Như vậy đi, lát nữa trẫm sẽ tự mình đi đưa thuốc giải cho hắn, trẫm nói, hắn cũng không thể không nghe.”
Lúc này Thục phi mới yên lòng.
Lúc này, vòng thi thứ hai của thi hội đã sắp kết thúc.
Ngày mai chính là bài thi cuối cùng, Tam Hoàng tử chỉ cảm thấy chưa một lần thi hội nào làm hắn mệt mỏi như thế.
Tuy rằng lúc này Trung Thân vương không nhận hiếu kính của Tam Hoàng tử, nhưng trạng thái của hắn cũng không khá hơn là bao, dùng từ ăn không ngon ngủ không yên để hình dung cũng không quá chút nào.
Bởi vì Bùi Thanh Thù đột nhiên đổ “bệnh”.
Thật ra không phải Trung Thân vương quan tâm đứa cháu Bùi Thanh Thù này mà là Bùi Thanh Thù bị bệnh vào thời gian này thật sự quá nhạy cảm, làm hắn không có cách nào không hướng suy nghĩ lên người Tam Hoàng tử.
Thành thật mà nói, trong chuyện này, Trung Thân vương cảm thấy Tam Hoàng tử là người cực kì ngu xuẩn.
Nhưng khi đối mặt với Tam Hoàng tử, hắn cũng không dám nói trắng ra như vậy, chỉ có thể vô cùng bất đắc dĩ nói: “Thanh Duệ, ngươi nói xem ngươi nghĩ thế nào? Lão Thập nhị bị bỏ thuốc gì mà có thể làm hắn hôn mê thời gian dài như vậy? Dù sao hắn cũng là nhi tử của Lệ phi, ngươi cảm thấy Hoàng thượng có thể sẽ coi trọng việc này, do đó tra đến trên người ngươi không?”
Tam Hoàng tử chẳng hề để ý mà nói: “Bát hoàng thúc, ngài suy nghĩ nhiều rồi, lão Thập nhị trúng độc thật sự không phải ta sai người hạ, ta cũng không biết hắn trúng độc gì mà có thể ngủ lâu như vậy.”
Trung Thân vương không tin, nói: “Nhưng lúc trước ngươi còn nói với ta phải hạ dược lão Thập nhị để mấy ngày thi hội này hắn không thể đến trường thi…”
“Ta định sai người hạ dược hắn nhưng chỉ đại loại như thuốc xổ mà thôi, nhiều lắm làm hắn không xuống giường được. Hiện tại hắn như vậy đều do người khác bày trò, có thể là lão Đại hoặc lão Nhị, ta cũng không biết là ai.” Tam Hoàng tử buông tay: “Dù sao không liên quan tới ta.”
Trung Thân vương thấy Tam Hoàng tử nói không giống giả vờ, lúc này trong lòng mới kiên định hơn.
Nếu Tam Hoàng tử xảy ra chuyện, rất có khả năng hắn cũng xui xẻo theo.
Chỉ là nếu người khác hạ dược Bùi Thanh Thù ngay vào lúc này, sau đó lại vu oan cho bọn họ, vậy cũng không khỏi quá ác độc đi…
Trung Thân vương càng nghĩ càng sợ hãi, vẫn khuyên Tam Hoàng tử đừng động tay chân gì ở vòng thi cuối cùng này thì hơn.
Nhưng Tam Hoàng tử nào có nghe vào.
“Bạc đều đã nhận, tất nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ, lúc này từ bỏ chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ à? Hơn nữa Bát hoàng thúc, ngài còn không hiểu nỗi khổ của ta…”
Từ sau khi gả Tam Công chúa đi đến Tằng gia phía Nam, mỗi năm Tam Hoàng tử đều phải đưa cho Tằng gia một số tiền không nhỏ dùng cho Tằng gia nuôi binh.
Tuy mỗi năm triều đình đều sẽ phát quân lương cho Tằng gia nhưng những quân lương đó đều là dùng cho quân nhân biên chế chính thức.
Tam Hoàng tử hỗ trợ nuôi binh là tư binh của Tằng gia, cũng có thể nói là binh mã riêng của hắn.
Nếu không cung cấp số tiền này, còn không biết bên phía Tằng gia sẽ thúc giục hắn thế nào đây. Cho nên ngoại trừ ăn uống bằng tiền công quỹ của Lễ bộ, ngày thường bản thân Tam Hoàng tử cũng không dám tiêu tiền. Ngoài ra vì nhiễm bệnh, hiện tại hắn cũng không có hứng thú gì với nữ nhân, đã rất lâu đều không nạp người mới. Hơn nữa hắn chỉ có một nữ nhi và một người con nuôi nhận từ chỗ Bát Hoàng tử. Nhân khẩu trong nhà rất đơn giản nên cũng bớt được không ít bạc.
Có thể nói tiền Tam Hoàng tử kiếm được bằng các loại con đường gần như đều tiêu vào binh mã tư nhân của Tằng gia.
Nếu hiện tại từ bỏ, vậy tương đương thất bại trong gang tấc.
Cho nên bất luận phát sinh sự tình gì, Tam Hoàng tử đều sẽ không dễ dàng từ bỏ.
…
Sau khi Hoàng đế rời khỏi Quỳnh Hoa cung thì lập tức ra cung, đi đến phủ của Bùi Thanh Thù.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Bùi Thanh Thù uống thuốc giải, Hoàng đế kiên nhẫn đợi bên mép giường, chờ Bùi Thanh Thù tỉnh lại.
Ước chừng nửa canh giờ sau, rốt cuộc Bùi Thanh Thù từ từ tỉnh lại. Khi nhìn thấy Hoàng đế ở bên giường, Bùi Thanh Thù liền muốn dậy hành lễ, kết quả bị Hoàng đế ngăn cản.
“Thù nhi, con bị người hạ dược đã hôn mê mấy ngày, con biết không?”
Bùi Thanh Thù nhìn Hoàng đế, khó chịu chớp mắt, lắc đầu: “Không rõ lắm…”
Hoàng đế đau lòng nhìn hắn, nói: “Đứa nhỏ đáng thương, con yên tâm, phụ hoàng nhất định mau chóng tìm ra người hại con!”
“Phụ hoàng…” Bùi Thanh Thù giữ chặt Hoàng đế, nôn nóng hỏi: “Thi hội… kết thúc chưa ạ?”
“Chưa đâu, nhưng ngày mai là vòng thi cuối cùng rồi.” Có lẽ là suy đoán được ý đồ của Bùi Thanh Thù, Hoàng đế vội vàng nói: “Thù nhi, thân mình con còn chưa khôi phục, mấy ngày nay phải ở trong phủ dưỡng bệnh cho tốt đi. Hiện tại con đi ra ngoài thật sự là quá nguy hiểm.”
Bùi Thanh Thù giãy giụa ngồi dậy, nói: “Nhưng… nhi thần là một trong những người phụ trách thi hội lần này, nếu nhi thần không đi, khẳng định Lễ bộ sẽ loạn mất…”
“Không thể nào, Bát hoàng thúc đã cử lão Thập nhất tạm thời thay thế vị trí của con. Nghe nói Thập nhất ca của con làm cũng không tồi, thi hội tiến hành rất thuận lợi.” Hoàng đế vỗ tay hắn, nói: “Cho nên con cứ an ổn dưỡng bệnh trong phủ, chờ thân mình con bình phục rồi lại trở về làm việc cũng không muộn.”
Bùi Thanh Thù đỡ trán, sau khi yên lặng hòa hoãn lại trong chốc lát, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, sắc mặt nghiêm trọng, nói: “Nhưng thưa phụ hoàng, nhi thần lo lắng… là có người cố ý hạ dược nhi thần để loại trừ nhi thần khỏi kỳ thi hội. Lỡ người này to gan lớn mật muốn gian lận trong thi hội thì làm sao bây giờ?”
“Kể cả như vậy con cũng không thể đi.” Hoàng đế nghiêm mặt nói: “An nguy của con là quan trọng nhất.”
Thấy Bùi Thanh Thù còn muốn mở miệng nói gì nữa, Hoàng đế vội vàng giành lời: “Con yên tâm đi, trẫm đã phái người đi nhìn chằm chằm trường thi. Nếu thi hội lần này thật sự có vấn đề gì, người trẫm giấu ở chỗ tối sẽ càng nhìn rõ hơn so với đôi mắt của con.”