Tàng thư các của Sở gia ở chỗ sâu trong phủ đệ, là một trong năm thế gia lớn trong Lưu Vân thành, Tàng thư các của Sở gia cũng coi như là ra dáng.
Lầu các bằng đá ngay ngắn chỉnh tề, có mấy chục hộ vệ Sở gia không nhúc nhích thủ vệ ở chung quanh Tàng thư các, trong đó có hai người đứng ở cửa, nhìn qua thực lực không thấp, đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi nhìn thấy mấy người này của Sở Lâm Phong.
- Nhị thiếu gia!
Khi Sở Lâm Phong đi tới trước cửa lớn Tàng thư các thì hai tên hộ vệ canh giữ ở cửa thờ ơ chào hỏi,. Sở Lâm Phong gật gật đầu, chuẩn bị trực tiếp tiến vào trong Tàng thư các.
- Nhị thiếu gia, xin lấy ra thủ dụ hoặc là lệnh bài!
Một tên hộ vệ trong đó ngăn Sở Lâm Phong lại rồi nói.
Sở Lâm Phong lấy ra tấm lệnh bài mà Sở Nguyên Phách cho hắn từ trên người, lại cười nói:
- Nhìn rõ chưa? Đây là lệnh bài phụ thân cho ta, hiện giờ ta có thể tiến vào đó chưa!
Hộ vệ kia tiếp nhận lệnh bài, sau khi cẩn thận nhìn một chút, hắn nói:
- Lệnh bài là thật, xin mời nhị thiếu gia đi vào trong!
Sau đó hắn trả lệnh bài lại cho Sở Lâm Phong.
Dưới vẻ mặt nghi hoặc của bọn hắn, Sở Lâm Phong tiến vào Tàng thư các.
- Ồ? Nhị thiếu gia đến Tàng thư các làm gì? Lẽ nào là đến chọn võ kỹ hay sao?
- Đúng vậy, không tới tầng thứ ba Huyền vũ cảnh thì không thể tu luyện võ kỹ, lẽ nào hắn đã đột phá? Ta nhớ hắn đã dừng lại ở Huyền vũ cảnh nhất trọng hai năm rồi ađó.
- Hay là gần đây khai khiếu cũng không nhất định nha. Nếu hắn đã có lệnh bài thì chúng ta cũng chỉ có thể để hắn đi vào mà thôi!
- Mặc kệ hắn đi, cứ làm chuyện của chúng ta,. Làm tốt chuyện của mình, nếu không một khi bị người ta thấy chúng ta nói chuyện phiếm, sợ rằng sẽ lại bị mắng ađấyá!
Hai tên hộ vệ nói vài câu, sau đó lại khôi phục tư thế không chút nhúc nhích.
Khi Sở Lâm Phong tiến vào Tàng thư các, món đồ thứ nhấtđầu tiên đập vào mi mắt của hắn chính là một giá sách, trên mặt có bày rất nhiều thư tịch,. Hắn biết những cuốn thư tịch này có một chút là võ kỹ, có một chút là một ít thư tịch tư liệu về các loại phương diện khác nhau.
Tàng thư các có hai tầng, võ kỹ ở tầng thứ nhất đều là cấp thấp nhất, rất bình thường, như Bài Vân chưởng của Sở Lâm Hải là được chọn ở trong này. Còn đồ ở tầng hai thì thực sự tốt hơn nhiều, chỉ là muốn lên tầng thứ hai lại không phải dễ dàng như vậy.
Trên tầng hai không có thực lực Huyền vũ cảnh lục trọng thiên thì sẽ không vào được. Ở lối vào giữa tầng thứ nhất và tầng thứ hai có một cơ quan lực lượng, muốn đi lên tầng hai thì nhất định phải khởi động cơ quan lực lượng này.
Phương pháp rất rõ ràng là dùng sức ấn vào cơ quan này, cần đủ Tinh Thần chi lực để công kích cơ quan lực lượng này, như vậy cửa tầng thứ hai sẽ tự động mở ra, trong đó có một câu truyền miệng đã khiến cho rất nhiều đệ tử không dám dễ dàng đi thử.:
- Người thực lực không tới Huyền vũ cảnh lục trọng thiên thì không thể công kích vào cơ quan lực lượng. Bởi vì lực phản chấn rất mạnh, nếu như bị thương thì phải tự gánh lấy hậu quả.
Sở Lâm Phong rất muốn tiến vào tầng thứ hai để nhìn qua, nhưng đáng tiếc cảnh giới của hắn không phải là Huyền vũ cảnh tầng thứ sáu. Lại nói vừa nãy mới đánh một hồi cùng Sở Lâm Hải, Tinh Thần chi lực trong đan điền đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Tiểu tử, không nên nóng lòng, xem võ kỹ ở tầng này xem coi có thích hợp với ngươi không đi. Chờ sau khi ngươi thông thạo lại tiến vào tầng thứ hai cũng không muộn,. Tuy rằng những vũ kỹ này rác rưởi đến mức không thể rác rưởi hơn. Thế nhưng đối với ngươi bây giờ vẫn còn rất là hữu dụng.
Trong đầu, âm thanh của kiếm linh đột nhiên vang lên.
Sở Lâm Phong đang nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể tiến vào tầng thứ hai thì âm thanh của kiếm linh đã khiến cho hắn kinh ngạc:
- Muội muội nhà ngươi, lần sau xuất hiện có thể nói trước cho ta một tiếng hay không?
- Không có hứng thú, khi nào nên xuất hiện tự nhiên ta sẽ xuất hiện.
Kiếm linh không hề có chút tức giận, đối với tính cách của Sở Lâm Phong nó đã hiểu rất rõ.
- Ta đi xem một chút, hôm nay ngươi định nói với ta bao lâu đây?
Sở Lâm Phong hỏi,.
Trong lòng hắn vẫn có nghi hoặc, vì sao kiếm linh này lại xuất hiện ở trong đầu của mình.
- Tiểu tử ngươi nghĩ cái gì thì ta có thể đọc được rất rõ. Ta lựa chọn ngươi đương nhiên là có nguyên nhân, ta có thể xuất hiện ở trong đầu của ngươi là phúc phận ngập trời của ngươi.
Hiện tại còn không phải lúc để nói cho ngươi những chuyện này. Bởi vì nó sẽ mang đến áp lực trong lòng cho ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ ta chỉ muốn tốt cho ngươi là được rồi! Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy!
Kiếm linh trực tiếp nói ra chuyện Sở Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, khiến cho Sở Lâm Phong ngây người ra như phỗng, đứng ở bên giá sách nửa ngày, không có động tĩnh gì.
Tuy rằng thư tịch trên giá sách không ít, thế nhưng thư tịch võ kỹ chân chính lại không có nhiều, tìm nửa ngày nhưng Sở Lâm Phong cũng chỉ nhìn thấy được chừng mười bản thư tịch võ kỹ. Tất cả đều là thư tịch võ kỹ Hoàng giai hạ phẩm, trong đó Bài Vân chưởng mà Sở Lâm Hải luyện tập cũng ở bên trong.
Uy lực của Bài Vân chưởng Sở Lâm Phong cảm thấy cũng chỉ bình thường, không cần thiết phải luyện tập. Cho nên hắn chọn nửa ngày, cuối cùng lựa chọn một quyển thư tịch võ kỹ chỉ pháp tên là Huyễn Ảnh Chỉ.
Nguyên nhân hắn lựa chọn vũ kỹ này là do có một câu nói trên mặt đã hấp dẫn hắn, Huyễn Ảnh Chỉ vô thanh vô tức, tu luyện đại thành có được hiệu quả kinh động thiên hạ.
Có thể kinh động thiên hạ, như vậy nhất định uy lực sẽ rất lớn, đặc biệt là tính chất vô thanh vô tức kia lại rất thích hợp với bản thân hắn. Ở dưới tình huống người khác không chú ý đột nhiên đánh ra một chiêu Huyễn Ảnh Chỉ khiến cho đối phương khó lòng phòng bị, quả thực là võ kỹ đánh lén hại người tốt nhất.
Võ kỹ bên trong Tàng thư các không thể mang đi, chỉ có thể dựa vào trí nhớ để ghi nhớ lại. Mà Sở Lâm Phong vốn đã thông minh, nhìn hai lần đã học thuộc lòng nội dung của nó, tuy rằng không phải là loại thiên tài đã gặp qua là không quên được, thế nhưng cũng rất hiếm có ađó.
Sau khi nhớ toàn bộ võ kỹ Huyễn Ảnh Chỉ, kế đó Sở Lâm Phong thoả mãn rời khỏi Tàng thư các. Hiện tại hắn không có Tinh Thần chi lực cho nên không có cách nào đến tầng thứ hai. Vì vậy vẫn nên trở về nhà tu luyện võ kỹ Huyễn Ảnh Chỉ này thì hơn.
Nhìn thấy hắn đi ra ngoài, hai tên hộ vệ đều có chút nghi hoặc, nói:
- Sao phế vật này vừa mới đi vào một lúc đa đã đi ra rồi vậy, lẽ nào hắn đã lựa chọn xong võ kỹ rồi hay sao?
- Ngươi nói chuyện nên động não một chút đi. Võ kỹ ở tầng thứ nhất nhiều như vậy, tầng thứ hai thì hắn vừa không có thực lực như vậy, ngươi cho rằng muốn học thuộc lòng một quyển công pháp võ kỹ không tốn thời gian hay sao.? Coi như là người có thiên tư vô cùng tốt, không có nửa canh giờ thì cũng không thể hoàn thành được, ta thấy quá nửa là hắn biết khó cho nên mới lui ra nhanh như vậy.
Sở Lâm Phong không có để ý tới lời nói chuyện của hộ vệ, sau khi trở lại phòng hắn trực tiếp đóng cửa phòng lại. Giờ phút này hắn đang rất nóng lòng luyện tập Huyễn Ảnh Chỉ, đây là lần thứ nhất hắn tu luyện võ kỹ, cho nên trong lòng vô cùng kích động.
Tu luyện Huyễn Ảnh Chỉ đối với Sở Lâm Phong mà nói,
là hết sức đơn giản, từ lúc chọn công pháp này hắn đã cảm giác mình có thể thi triển ra được, có cảm giác như là vô sự tự thông.
Kỳ thực Huyễn Ảnh Chỉ chính là một loại võ kỹ dùng linh lực trong cơ thể hoặc là Tinh Thần chi lực truyền vào trên ngón tay, tất cả xảy ra trong nháy mắt, giống như một thanh đao vô hình trong nháy mắt đâm vào lưng người ta vậy.
Xem thì đơn giản, nhưng muốn làm được thì lại rất là khó khăn, mặc dù là võ kỹ Hoàng giai hạ phẩm, thế nhưng trong gia tộc vẫn có rất nhiều đệ tử không thể làm được.
Bởi vì nếu muốn mang linh lực trong cơ thể hoặc là Tinh Thần chi lực truyền vào trên ngón tay, chuyện này thì dễ. Thế nhưng muốn bắn ra thì lại rất khó khăn.
Coi như có người thành công thi triển ra Huyễn Ảnh Chỉ thì uy lực cũng ít đến mức đáng thương. So với bốn chữ kinh động thiên hạ này quả thực không có một chút quan hệ nào cả, hoàn toàn chính là một võ kỹ vô dụng.
Sở Lâm Phong dựa theo công pháp Huyễn Ảnh Chỉ trong đầu, rất nhanh đã truyền linh lực trong cơ thể vào trên ngón tay, tâm thần vừa động, ngón tay đã liên tục điểm ra vài chỉ.
Từng đạo từng đạo chỉ kình vô hình bắn lên trên mặt bàn trước mặt, chỉ là uy lực cũng không lớn, chỉ để lại dấu vết mờ mờ ở trên mặt bàn mà thôi.
- Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ linh lực của ta không đủ, cho nên không có cách nào sử dụng được uy lực lớn nhất của Huyễn Ảnh Chỉ này? Hay là ta tự cho là mình thông minh, nhưng lại không tìm được phương pháp chính xác?
Nhìn thấy dấu vết mờ mờ trên mặt bàn kia, trong lòng Sở Lâm Phong không khỏi thầm nghĩ.
- Tiểu tử, đừng không biết đủ như vậy. Lần thứ nhất tu luyện mà ngươi đã có thành tích như vậy, ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng. Người khác tốn mấy ngày thậm chí mấy tháng cũng không thể làm được điểm này ađâu.
Kiếm linh nói ở trong đầu của Sở Lâm Phong.
- Ngươi đừng an ủi ta, lực công kích như vậy thì có ích lợi gì cơ chứ? Ta biết ngươi có biện pháp, mau nói cho ta biết, hiện tại ta rất cần tăng cao thực lực, ta nhất định phải học được vũ kỹ này!
Kiếm linh khiến cho Sở Lâm Phong có cảm giác là một người biết mọi thứ, giống như không có chuyện gì mà nó không biết vậy.
- Ta biết tiểu tử ngươi sẽ nói như vậy mà, có lợi hay không?
- Chỗ tốtCó lợi? Chỗ tốtCó lợi muội muội ngươi! Lại còn bàn điều kiện với ta, lẽ nào ngươi không hy vọng ta mạnh mẽ hay sao?
Sở Lâm Phong gầm lên.
- Xem như ngươi lợi hại!
Kiếm linh không nói gì, gặp phải loại người vắt cổ chày ra nước như Sở Lâm Phong thì nó chỉ có nhận mệnh mà thôi.
- Tu luyện võ kỹ chỉ có hai loại, một loại là dùng linh lực công kích, một loại là dùng Tinh Thần chi lực công kích. Chỉ cần linh lực trong cơ thể mạnh mẽ thì coi như là võ kỹ Hoàng giai thì cũng có thể thể hiện ra được lực lượng công kích của Huyền giai, thậm chí là Địa. Thế nhưng dùng linh lực để thi triển võ kỹ thì tiêu hao lại rất là lớn. Người bình thường sẽ không chọn phương thức dùng linh lực để thi triển công kích.