Diêu mụ mụ nhìn thấy phản ứng của Giang Long, hai mắt theo bản năng liền sáng ngời.
Quả nhiên tiểu thiếu gia nhà mình là thích Thiếu phu nhân đấy.
Ngoài việc bà chỉ đối đoán một chút, đồng dạng làm nữ nhân, bà đối với Lâm Nhã cũng có chút thông cảm.
Niên đại này, nữ nhân sau khi xuất giá chính là người của bên nhà chồng rồi, nếu Giang Long thật sự vẫn lãnh đạm đối đãi với Lâm Nhã, như vậy nửa đời sau của Lâm Nhã sẽ quá thê lương.
Nhưng sau khi Giang Long theo bản năng đứng dậy, rồi thân hình lại bỗng nhiên dừng lại.
Lúc này mà vội vàng chạy tới thăm Lâm Nhã, có khiến người khác nhìn thấu hắn là hắn thích Lâm Nhã hay không đây?
Nhất là bị người Lâm gia phái tới giám thị Lâm Nhã nhìn thấu sợ là sẽ rất phiền toái.
Những người đó tất nhiên phải lợi dụng điểm này khiến Lâm Nhã tiếp cận chính mình, sau đó lại nghĩ cách đi bước một nắm trong tay quyền bính của Cảnh phủ.
Hiện tại ngay cả Cảnh phủ hắn còn chưa hiểu biết thấu triệt, bên người lại nguy cơ trùng trùng, đâu còn có tinh lực phân thần đi suy nghĩ biện pháp làm thế nào mới có thể đón đệ đệ Lâm Nhã ra khỏi Lâm gia?
Cho nên một khi đối phương cưỡng bức Lâm Nhã, hắn cũng không có biện pháp ứng đối tốt để hóa giải.
Đến lúc đó ngược lại là Lâm Nhã kẹp ở giữa càng thêm bị khinh bỉ.
Quá gian nan!
Diêu mụ mụ thấy Giang Long rõ ràng rất là quan tâm Lâm Nhã, nhưng cũng đột nhiên đứng lại không chạy sang thăm trước, liền nghi hoặc khó hiểu một trần.
Tuy nhiên chuyện giữa tiểu thiếu gia và tiểu thiếu phu nhân, bà cũng không tiện nhúng tay.
Cho nên đem nghi vấn giấu ở trong lòng không mở miệng hỏi nhiều.
Đứng nguyên tại chỗ suy tư một hồi lâu, Giang Long mới đột nhiên mở miệng:
- Nhũ mẫu, tú nương trong phủ ngài có biết ai không?
- Có.
Diêu mụ mụ tuy rằng không hiểu nổi Giang Long tại sao đột nhiên chuyển biến đề tài tới tú nương trong phủ, nhưng vẫn là gật đầu nói:
- Sư phó của Ngọc Sai là tú nương có kỹ thuật tú cao minh nhất trong phủ, quan hệ với nô tỳ không tệ. Năm đó cũng là nô tỳ tiến cử, tú nương kia mới nhận Ngọc Sai làm đồ đệ đấy.
Lúc này Giang Long mới nhớ tới nữ công của Ngọc Sai cũng không tồi.
Tuy nhiên phải làm đồ vật kia, còn phải chuẩn bị một ít vật liệu, tú nương thợ khéo nơi đó hẳn là càng đầy đủ một chút.
Lúc này Ngọc Sai và Bảo Bình bưng tới chậu nước, mang tới quần áo.
Giang Long dang hai tay tùy ý Bảo Bình mặc quần áo cho mình, còn Ngọc Sai lại là tẩm ướt khăn lông, rửa mặt, tay sạch sẽ cho hắn.
Thu thập thỏa đáng, hắn liền dẫn Diêu mụ mụ và hai nữ cùng đi ra khỏi phòng ngủ.
Tiên Phong đã sớm nghe được động tĩnh buồng trong, thấy mọi người đi ra, liền cực kỳ nhiệt tình chạy tới.
Cũng may Bảo Bình trừng mắt chắn trước người Giang Long, bằng không sợ là Giang Long sẽ bị Tiên Phong nhảy tới làm té nhào mà liếʍ một trận.
Lúc này Tang Chu đi ra khỏi phòng mà Diêu mụ mụ an bài cho nàng, đi vào phía trước mọi người.
Giang Long khẽ gật đầu một cái với Tang Chu, làm như chào hỏi, sau đó đoàn người mang theo một chó lớn hung mãnh đi về hướng tú phòng Cảnh phủ.
Sắp đến gần, đám người Giang Long chậm dần bước chân, Diêu mụ mụ thì đi vào trước, bảo các tú nương ngoại trừ sư phó Ngọc Sai đều đi ra ngoài.
- Nô tỳ Vân nương ra mắt tiểu thiếu gia.
Vừa mới bước vào tú phòng, một phụ nhân trung niên tướng mạo dễ nhìn liền đi nhanh vài bước, tiến lên chào.
- Đứng lên.
Bởi vì đối phương là sư phó của Ngọc Sai, cho nên Giang Long có vẻ khá khách khí, đưa tay ra vẻ nâng dậy một cái.
Ngọc Sai không đợi Vân nương có động tác, đã đi lên trước một bước đỡ lấy, có thể thấy được nàng đối với người sư phụ này là vô cùng tôn kính, miệng còn nói:
- Sư phụ không cần lễ nhiều như vậy, tiểu thiếu gia đối đãi với người ngoài rất hòa thuận đấy.
Vân nương giương mắt nhìn hướng Giang Long, chỉ thấy người đó cười gật gật đầu đối với nàng.
- Không biết tiểu thiếu gia lần này tới tú phòng, có phải muốn Vân nương giúp đỡ may thêu vật phẩm gì hay không?
Diêu mụ mụ đã nhắc nhở vài câu với Vân nương, cho nên Vân nương nghi ngờ hỏi.
Giang Long gật đầu, tuy nhiên không giải thích.
Cùng Vân nương chào hỏi qua, liền đi vào giữa tú phòng.
Bởi vì theo chế định của phủ, nhóm tú nương phải may quần áo giày vải hai mùa xuân thu cho toàn bộ tôi tớ trong phủ, cùng với nhiệm vụ các quản sự lâm thời bố trí tới, cho nên bình thường ở bên này đều rất bận rộn. Lúc này trong tú phòng, một chiếc bàn rất rộng bày đặt hơn mười chồng vải vóc phẩm chất bất đồng, vài kiện y phục bán thành phẩm, còn có một đống lớn vải các màu đang cắt dỡ.
Giang Long dựa vào trí nhớ, bắt đầu chỉ huy Vân nương và Ngọc Sai khâu.
Bảo Bình đặc biệt hiếu kỳ, cũng giúp đỡ tìm kiếm vật phẩm cần có.
Diêu mụ mụ nhìn sau khi nhìn, thật sự đoán không ra Giang Long muốn khâu ra cái thứ gì, bởi vì trên người tương đối nhiều việc liền rời đi.
Tính cách Tang Chu hướng nội, lại cùng Giang Long không quen, chỉ là thần sắc có chút câu nệ đứng ở một bên.
Kỹ thuật khâu vá của Vân nương và Ngọc Sai thuần thục, kỹ xảo cao siêu, cắt tinh chuẩn, hai thầy trò các nàng dùng tốc độ cao nhất chế tạo gấp gáp, chỉ trong chốc lát, vật phẩm Giang Long cần may đã xuất hiện trước mắt mọi người.
- Thật đáng yêu!
Bảo Bình là người không kìm nổi trước nhất, đem vật phẩm kia gắt gao ôm vào trong lòng lại sờ lại hôn.
Ngọc Sai cũng giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve.
Chỉ có Vân nương mặt lộ ngạc nhiên, buông kim chỉ xong, không kìm nổi mở miệng hỏi:
- Đây, đây là một con sói sao?
- Ừ!
Giang Long mỉm cười gật đầu.
Đúng vậy, Giang Long chính là muốn Vân nương và Ngọc Sai hỗ trợ may một con sói cao chừng hơn nửa người.
Toàn thân sói hiện lên màu tro nhạt, mắt to đen trắng rõ ràng, mũi đen, trên mặt có một đạo vết sẹo, tuy nhiên đầu lớn, tứ chi ngắn, vả lại không có nanh vuốt sắc nhọn, cho nên hình tượng có vẻ rất ngốc nghếch, căn bản sẽ không khiến cho người cảm thấy e ngại, ngược lại là rất ưa thích.
- A, sói chính là bộ dáng sao?
Bảo Bình nghe vậy kinh hô.
- Đúng đấy!
Giang Long còn chưa có trả lời, Tang Chu từng chân chính gặp qua sói liền mở miệng:
- Tuy nhiên nó và sói thực so sánh với.
Nói xong lời cuối cùng, vì lúc này còn chưa có chữ này, cho nên Tang Chu thật sự là không biết nên dùng cái gì từ ngữ để hình dung.
- Nó kêu sói xám!
Giang Long cười nói:
- Nhã nhi lúc trước gặp ác mộng, ta muốn đưa nó qua, làm bạn với Nhã nhi.
Bảo Bình nghe vậy lập tức sinh lòng ghen tuông:
- Nô tỳ cũng muốn con sói xám!
- Cô có thể bảo Vân nương và Ngọc Sai giúp cô may một con.
Loại thú bông đáng yêu này đối với các cô gái có bao nhiêu lực sát thương, Giang Long dĩ nhiên là biết đến.
Ở kiếp trước, sống ở đô thị cô gái nào bên người không có mấy con thú bông?
Gấu chó, đại tinh tinh, chuột Mickey, con sói xám, mèo máy v.v… đủ loại.
Bảo Bình lập tức bĩu môi.
Ngọc Sai nghe thấy Giang Long biết Lâm Nhã gặp ác mộng, cho nên cố ý may tặng, trong lòng cũng hơi chua một trận, lúc này sâu kín nói:
- Vậy nô tỳ cũng muốn một con.
- Được!
Giang Long chú ý tới ánh mắt của Ngọc Sai, tiến lên vô cùng thân thiết sờ sờ đầu của nàng, lúc này mới bảo Bảo Bình đi lấy giấy mực đến.
Đợi Bảo Bình mang giấy mực tới, Giang Long liền ngồi ở một bên, bắt đầu viết.
“Chú dê vui vẻ và sói xám hồi thứ nhất”
- Tiểu thiếu gia, ngài đang viết cái gì?
Lòng hiếu kỳ của Bảo Bình nặng nhất, lúc này bu lại, nháy nháy mắt hỏi.
Giang Long không giải thích, trực tiếp mở miệng kể chuyện xưa:
- Nhiều năm qua, Đại vương sói xám tiếu ngạo thảo nguyên xanh mượt...
Bảo Bình, Ngọc Sai, Tang Chu, thậm chí còn có Vân nương chưa từng nghe qua loại truyện cổ tích này đều trong nháy mắt bị chuyện xưa hấp dẫn.
Ngay từ đầu cảm thấy mấy con dê chơi rất vui, lại có tư duy của loài người, hơn nữa đối thoại của bọn chúng rất có ý tứ, sau khi tưởng rằng con sói xám vô cùng hung tàn sắp quơ được chú dê vi vẻ ăn luôn, tuy nhiên đợi đến khi Giang Long kể đến quá trình sói xám bắt dê hết lần này đến lần khác thì kinh ngạc, mấy người đều cười ha ha.
Giang Long vừa kể vừa viết, viết lên nội dung ba tập, lúc này mới dừng lại, đem bút lông đặt ở trên nghiên mực.
- Tang Chu, cô có thể lặng lẽ lẻn vào gian phòng của Nhã nhi, đem con sói xám và mấy tờ giấy này giao cho nàng không?
Tang Chu lập tức từ trong câu chuyện phục hồi lại tinh thần, gật đầu nói:
- Có thể.
- Lại giúp ta nhắn một câu, Thiếu phu nhân Cảnh phủ, phải đủ kiên cường!
- Vâng!
Nhìn bóng lưng Tang Chu rời khỏi, mắt Giang Long nhíu lại.
Xem ra chính mình trước đó đã đánh giá cao Lâm Nhã rồi, nghĩ đến nàng có thể xuống tay diệt trừ Thủy Lam, hẳn là rất có thủ đoạn vả lại tâm địa khá cứng rắn đấy, lại không nghĩ ban ngày nghỉ ngơi cũng sẽ mơ ác mộng.
Giang Long không phải người không biết thương hương tiếc ngọc, cũng muốn lập tức chạy tới ôm Lâm Nhã nhẹ giọng trấn an.
Nhưng với tình hình thực tế, lại không cho phép hắn làm như vậy.
Lại liên tưởng đến khi Lâm Nhã trên tàng cây, hẳn là cũng bị sói hoang dọa đến, cho nên hắn mới cố ý bảo Vân nương và Ngọc Sai may một con sói xám đáng yêu, hơn nữa câu chuyện “Chú dê vui vẻ và sói xám” thú vị này, hẳn là có thể khiến Lâm Nhã bớt sợ hãi đối với sói hoang.
Đây là biện pháp tốt nhất mà Giang Long có thể nghĩ đến để trấn an Lâm Nhã rồi.
- Tiểu thiếu gia?
Ngọc Sai thấy Giang Long kinh ngạc xuất thần nhìn về phía cửa, tiến lên vài bước, quan tâm gọi.
Giang Long lấy lại tinh thần, khoát tay áo với nàng:
- Sói xám này may xong, đợi qua mấy ngày ta lại dạy các cô may mấy chú dê vui vẻ trong chuyện xưa.
- Tiểu thiếu gia tốt nhất!
Vẫn đứng ở một bên nguyên bản bởi vì con thú bông sói xám bị lấy đi, Bảo Bình đang bỉu môi có chút mất hứng nghe vậy lập tức nhảy cà tưng hoan hô:
- May chú dê vui vẻ thứ nhất cho nô tỳ!
- Cho cô chú dê lười còn không sai biệt lắm.
Thanh âm Giang Long vừa dứt, Ngọc Sai liền trực tiếp cười đến gãy lưng.
Bảo Bình không thuận theo, xông lên đùa giỡn vớiGiang Long.
……………
Lúc này, Lâm Nhã sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, toàn thân có vẻ bệnh tật, không dám nhắm chặt mắt, bằng không bóng dáng Thủy Lam và sói xám sẽ lập tức tự hiện lên trước mắt, lao đầu về hướng nàng.
Trước kia, lúc còn ở trong phủ, nàng không phải là chưa từng lấy mạng người.
Nhưng khi đó đều là dùng mưu kế mượn dao gϊếŧ người, chân chính động thủ không phải là nàng.
Hơn nữa người bị thiết kế gϊếŧ chết, đều là ác nô dĩ vãng từng ức hϊếp nàng và đệ đệ.
Nhưng Thủy Lam chẳng những là nàng tự tay đâm bị thương cũng đẩy xuống thủy đàm mà chết đuối, chân chính đổ máu, hơn nữa Thủy Lam cùng nàng không coi là thật sự có thâm cừu đại hận.
Trước kia Thủy Lam chẳng qua là thường xuyên ở bên tai nhắc tới, bức bách nàng tiếp cận Giang Long mà thôi, có lẽ tương lai về sau sẽ làm ra việc thương tổn nàng và đệ đệ, nhưng dù sao bây giờ còn chưa có làm.
Cũng không đủ cừu hận, cũng sẽ không cảm thấy việc gϊếŧ Thủy Lam là đúng lý hợp tình.
Cứ như vậy, tuy rằng Lâm Nhã biết rằng gϊếŧ Thủy Lam không sai, nhưng nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi lo sợ bất an.
Hai nha hoàn điều tới canh giữ ở trước giường của nàng.
Tuy nhiên trong lúc đó, hai đạo bóng đen từ phía trước cửa sổ bắn đến, trực tiếp đánh vào gáy hai nha hoàn.
Hai nha hoàn còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã chậm rãi tê liệt ngã xuống đất.
- Ai?
Lâm Nhã bị hù lập tức ôm chăn gấm rúc vào góc giường.
- Thiếu phu nhân đừng sợ, là tiểu thiếu gia phái ta lại đây đưa con sói xám cho ngài.
Lúc này Tang Chu đã từ bên ngoài cửa sổ lách vào, nhẹ nhàng đi đến.
- Ngươi là ai? Con sói xám là cái gì?
Lâm Nhã vào phủ không lâu, cũng không nhận biết Tang Chu lớn lên ở Cảnh phủ.
- Nô tỳ hôm nay mới làm hộ vệ bên người tiểu thiếu gia, về sau sẽ bên người bảo hộ an toàn cho tiểu thiếu gia.
Tang Chu vào lúc thi hành nhiệm vụ, cùng với bình thường giống như là hai người, chẳng những không còn sợ hãi, hơn nữa suy nghĩ rất là bình tĩnh, thấy trong đôi mắt đẹp của Lâm Nhã có một tia sợ hãi, cho nên không đi gần quá mà dừng bước lại:
- Về phần con sói xám, chính là nó.
Nói xong, Tang Chu đưa tới con thú bông đáng yêu đang ôm trong ngực, nhẹ nhàng quơ quơ.
Ánh mắt của Lâm Nhã lập tức bị hấp dẫn qua đó, lúc thấy rõ ràng bộ dáng thú bông xong, lập tức trong đầu không còn tự chủ được đã bắt đầu so sánh con thú bông này cùng với mấy con sói hoang đã gặp ở trong rừng.
Rõ ràng không giống với.
Nhưng cố tình lại cực kỳ tương tự!
Đồng thời, đôi mắt đẹp của nàng cũng theo bản năng mà tỏa sáng lấp lánh.
Vẻ bệnh tật trên người kia trong vô tình, đã lặng lẽ tiêu tan.
Vốn gϊếŧ chết Thủy Lam và nhìn thấy sói xám làm cho kinh hãi, Lâm Nhã nhất định là bị bệnh một trận, mà nguyên nhân chủ yếu phát bệnh chính là trong lòng sợ hãi làm cho tinh thần khí bị hao tổn nghiêm trọng.
Tuy nhiên lúc này nhìn đến con thú bông ngoại hình đáng yêu còn có cái tên gọi sói xám này xong, nàng đột nhiên cảm thấy sói xám cũng không đáng sợ như vậy nữa.
๑๑۩۞۩๑๑